Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 97

Hôm sau Hạ Miên dẫn Tiểu Phong đi tảo mộ cho Hạ Xuân.

Cô và bạn nhỏ cùng đốt tờ sao chép bản án để Hạ Xuân ở dưới đó xem.

Tiểu Phong quỳ trước mộ, vừa đốt vàng mã vừa yên lặng khóc.

Hạ Miên đau lòng muốn chết, ôm chặt bạn nhỏ vào lòng trấn an, cuối cùng Tiểu

Phong vẫn nằm trên vai cô khóc nấc, "Mẹ ơi... dì nhỏ."

"Ừ ừ, dì nhỏ ở đây." Hạ Miên vỗ về lưng cậu...

Nhóc con không khóc quá lâu.

Hơn hai năm qua, bọn họ đều tiếp nhận sự thật Hạ Xuân đã rời đi, tuy rằng lúc

nhắc đến vẫn đau buồn, nhưng cũng học được cách luôn nhìn về phía trước.

Hạ Miên lau khô nước mắt cho bạn nhỏ, nắm tay cậu chậm rãi quay về.

Cường Cường đứng ven đường xa xa chờ, không biết trong tay cầm cái gì cứ

tung lên tung xuống.

Thấy cô và Tiểu Phong bước ra, cu cậu lập tức hưng phấn chạy đến.

Đến gần nhìn hai mắt Tiểu Phong đỏ hoe, nhóc có chút ngây thơ gãi đầu, đột

nhiên nhớ ra gì đó, dáng vẻ thô lỗ đưa món đồ trong tay cho Tiểu Phong, "Cầm

lấy, anh mua Kiện Lực Bảo đấy, ngon bá cháy, đảm bảo uống xong không khóc

nữa, chỉ muốn cười."

Hạ Miên dở khóc dở cười, "Chỉ muốn cười, cái đấy dành cho ông cụ non nhà mi

thì có."

Cường Cường nhe hàm răng he he, thấy Tiểu Phong ôm Kiện Lực Bảo bất

động, còn rất tốt bụng cầm lấy mở hộ luôn.

Hạ Miên nhớ ra lúc nãy thằng khỉ con này cầm lon nước ném qua ném lại mấy

lần, ánh mắt dừng trên Kiện Lực Bảo, cuống cuồng ngăn cản, "Chờ một chút!"

Nhưng muộn rồi, vòng kéo đã bị mở ra, dòng nước trào như vòi phun, Cường

Cường đối mặt với lực mạnh như thế, cả gương mặt ướt nhẹp.

Tiểu Phong ngây người một lúc mới kịp phản ứng, vội la lên, "Anh Cường

Cường!"

Cường Cường bất chấp mặt đầy bọt, sốt ruột há miệng lấp kín miệng lon, cố

gắng uống sạch nước ga bị bắn ra ngoài.

Đợi hút xong mới đưa Kiện Lực Bảo còn dư lại cho Tiểu Phong, "Được rồi,

uống đi!"

Thấy Tiểu Phong lo lắng nhìn mình, nhóc ta tùy ý lau mặt đáp, "Thật đấy, uống

xong chỉ muốn cười thôi." Hết câu còn bày đặt điên cuồng ha ha ha như dẫm

phải huyệt.

Chọc cho Hạ Miên và Tiểu Phong cười khanh khách.

Cường Cường thấy vậy lập tức đắc ý, xoay người ha ha ha chạy về phía trước.

Ven đường có tấm ván gỗ được cục đá kê lên, nom khá giống bập bênh, Cường

Cường dừng lại, tìm một phiến đá tròn dẹp dưới đất đặt lên trên tấm ván, bản

thân thì chạy đến đầu bên kia dẫm một chân xuống, trong miệng hô vang: "Đạn

pháo, bắn!"

Hướng đối diện nó lại là Hạ Miên và Tiểu Phong, Hạ Miên vội vàng bảo vệ bạn

nhỏ rồi quay sang, "Cường Cường!"

Sau đó trơ mắt nhìn Cường Cường bị quả "đạn pháo" được phóng lên cao vút,

lượn một đường parabol hoàn mỹ, thẳng tắp dừng trên đầu nhóc ta.

Con quỷ bướng bỉnh kia kêu đau một tiếng rồi ôm đầu ngồi xổm.

Hạ Miên:...

Cô vội vàng chạy đến xem xét vết thương.

Tiếp đó tuy biết là không nên, nhưng nhìn chằm chằm cái trán nổi cục u của

thằng nhỏ, Hạ Miên vẫn không nhịn được cười nghiêng ngả.

Tiểu Phong bên cạnh cũng biết không được cười to trước mặt anh, chỉ có thể

chôn đầu vào hõm vai Hạ Miên, bả vai nhỏ không ngừng rung rung, thỉnh lại

thoảng quay đầu nhìn Cường Cường một cái, sau đó tiếp tục vùi xuống.

Có thằng quỷ bướng này ở cạnh, thật sự khiến người ta không buồn nổi mà.

Tóm lại, nhờ phúc của Cường Cường, tâm trạng Hạ Miên và Tiểu Phong rất

nhanh đã quay về trạng thái tươi đẹp, buổi chiều Tiểu Phong còn theo anh trai ra

ngoài chơi ướt nhẹp mới về.

Buổi tối, Hạ Miên nằm trên giường gọi cho Ninh Thiều Bạch.

Kể đến đoạn Cường Cường lì lợm thì cười không thôi, "Thật sự ngày nào cũng

một trận đánh. Mấy ngày nay có Tiểu Phong tưởng thoát kiếp, ai ngờ quay qua

bị ba nhét vào chum."

Rồi cứ thế nhắc đến chuyện xảy ra hôm qua...

"... Rất biết chơi, thiết kế kích thích hơn cầu trượt nước, cả người lăn vào bùn

siêu đều, có thể lập tức thả vào nồi dầu chiên luôn," Hạ Miên vừa nói vừa tủm

tỉm, "Lúc anh tôi thấy nó thì tức suýt bùng nổ tại chỗ, cái chum kia giờ có vẻ

không dùng được nữa rồi, thằng oắt đó bị nhốt quen, tay chân đặt bên trong múa

may vặn vẹo, chơi đến là vui vẻ."

Cứ nghĩ đến tạo hình của Cường Cường là Hạ Miên lại không nhịn được, cực

kỳ tiếc nuối nói, "Nếu điện thoại có thể chụp ảnh thì tốt quá, gửi cho anh xem

luôn. Lần này về quên mất không mang theo máy ảnh."

Nếu này mà ở đời sau, có khi đăng video mỗi ngày đều bướng bỉnh của Cường

Cường lên tài khoản còn nổi luôn được ấy chứ.

"Cả Tiểu Phong nữa, tạo hình hôm qua cũng rất là hiếm thấy," Hạ Miên nhìn

bạn nhỏ nằm cạnh mình, nhớ đến dáng vẻ đầy bùn mà tiếc nuối, "Tiếc thay

không có cách nào chụp lại, không quay được video thì giữ ảnh cũng được nha,

bao giờ điện thoại mới có chức năng chụp ảnh nhỉ, sau này lớn rồi lấy ra cho

nhóc ta xem, nhất định rất thú vị."

Tiểu Phong biết dì đang nhắc đến mình, bò dậy húc nhẹ đầu nhỏ vào vai cô,

ngượng ngùng cọ tới cọ lui, làm Hạ Miên thấy đáng yêu muốn chết.

Cô ôm lấy bạn nhỏ chụt chụt mấy cái, "Không sao, trí nhớ con tốt như thế, sau

này lớn lên có thể vẽ lại lịch sử đen của anh Cường Cường."

Không biết Tiểu Phong lại nhớ dáng vẻ nào của anh mà bật cười khanh khách,

vừa cười vừa gật đầu, hiển nhiên nhớ kỹ chuyện này.

Bên kia Ninh Thiều Bạch nghe tiếng cười của cặp dì cháu, khóe môi không khỏi

cong lên, "Cuộc sống của hai người nào nhiệt quá ha. Vui quên trời đất."

Không hiểu sao bốn chữ "vui quên trời đất" lại ẩn chứa chút oán niệm.

Hạ Miên giả ngu, "Gì mà vui quên trời đất cơ, đây là quê tôi đấy nhé?"

"Hơn nữa, mới qua ba ngày thôi, bác sĩ Ninh ạ."

Điệu bộ Ninh Thiều Bạch nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nội dung trong câu từ lại

mang theo nhiều ý nghĩa, "Vậy sao? Sao tôi ở đây lại cảm thấy đã trôi qua mấy

năm rồi nhỉ."

Hạ Miên không khỏi che mặt, bác sĩ Ninh thật biết cách tận dụng mọi thứ mê

hoặc người ta.

Cô không cam lòng yếu thế, kinh ngạc hỏi, "Cuộc sống ở thành phố Yến khó

khăn thế ư, tôi đang định về sớm một chút đâg, nếu đã thế thì ở lại thêm một

thời gian nữa vậy, hết nghỉ hè rồi về chắc cũng được."

Ninh Thiều Bạch cứng lại, rất nhanh đã bịa ra lý do mới, "Hết kỳ nghỉ hè vé xe

đến thành phố Yến không dễ mua đâu, đến lúc đó hai người chỉ có thể ngồi ghế

cứng thôi."

Hạ Miên nghe mà bật cười, tiếp tục tranh luận cùng anh, "Không sao cả, không

phải vé giường nằm hay về muộn tám mười ngày cũng được, cùng lắm thì gọi

báo chủ nhiệm lớp xin nghỉ, dù gì tôi cũng có thể theo kịp tiến độ học hành."

"Mùa hè ở đây rất thoải mái, ngày tháng trôi qua rất nhanh, phải không, Tiểu

Phong."

Tiểu Phong gật đầu, bắt đầu xòe bàn tay nhỏ ra đếm số, "Bắt ve sầu, bắt cá

chạch, bơi..." Kể tới đây, Tiểu Phong nhìn Hạ Miên, "Dì nhỏ, con muốn đi bơi."

Hạ Miên cười hì hì đáp, "Được, dì nhỏ dạy con."

Ninh Thiều Bạch hỏi, "Chỗ đó có hồ bơi?"

"Ở đâu có." Hạ Miên cười đáp, "Chúng tôi có một con suối lớn, là đầh nguồn

của huyện Minh Khê, Minh Khê có đoạn nước không quá sâu, vừa khéo thích

hợp cho bạn nhỏ học."

"Đợi Tiểu Phong học xong rồi về cũng không muộn."

"Chờ chút chờ chút." Hình như Ninh Thiều Bạch có việc phải rời đi một lúc, khi

lần nữa cầm lấy điện thoại trong giọng nói tràn ngập vẻ tiếc nuối không thôi,

"Xem ra lần này không có cách nào mua nhà cho hai người rồi."

Hạ Miên hỏi, "Nhà gì cơ?"

"Chẳng phải cô mua muốn nhà trong diện quy hoạch đền bù đó sao?" Ninh

Thiều Bạch đáp, "Ban nãy có người quen gọi đến, báo bên thôn Tường Hòa có

người muốn bán nhà, mười gian nền đất."

Tiểu Phong bên cạnh lập tức vểnh tai lên.

"Nghe bảo con cái muốn lên thành phố mua nhà tầng, vì vậy họ định bán mấy

căn dưới quê đi chia cho con trai, bạn tôi nói bên đó rất được." Ninh Thiều Bạch

phân tích, "Thành phố Yến sắp quy hoạch, chỗ ấy ắt hẳn cũng sớm thôi."

Đương nhiên là sớm rồi, nằm giữa vành đai số ba và bốn, đó là cung đường bạc

tỉ! Không chỉ nhanh, mà còn đáng tiền!

Hạ Miên không biết Ninh Thiều Bạch đang nói thật hay cố ý chọc mình, còn

đang do dự, Tiểu Phong bên cạnh nghe đã sốt ruột, "Chú Ninh, mua, mua!"

"Hai người phải về mới mua được." Ninh Thiều Bạch hỏi, "Không phải Tiểu

Phong muốn học bơi sao?"

Tiểu Phong nhìn Hạ Miên một cái, "Về rồi học ạ."

Hạ Miên bật cười, trên cơ bản đã xác định được Ninh Thiều Bạch đang chọc

mình, bác sĩ Ninh thật sự dùng hết cách để đưa người về, ngay cả đứa nhỏ cũng

không tha.

Cô cười đáp, "Bác sĩ Ninh mua giúp bọn tôi luôn đi, đằng nào tiền tôi cũng ở

chỗ anh mà."

"Tiền thì có," Ninh Thiều Bạch từ từ trả lời, "Nhưng sổ hộ khẩu thì không

nha..."

Không biết Hạ Miên có phải nghĩ nhiều quá hay không, cứ cảm thấy câu này

một ngữ hai nghĩa thế nào ấy.

Vậy nên tiếp tục nghe anh nói, "Mua nhà thì phải chuyển quyền sở hữu, tôi

không có hộ khẩu của cô, cũng không thể lấy tiền của cô mua rồi nhận dưới tên

nhà tôi được."

Nói tới đây, anh khẽ cười một tiếng, "Bằng không sau này thuộc về ai?"

Tiểu Phong mở miệng đáp ngay, "Thuộc về dì nhỏ ạ."

Hạ Miên:...

Nhà của mình nằm dưới danh nghĩa hộ khẩu Ninh Thiều Bạch, cháu ngoại nhỏ

ơi, đừng có bán dì đi như vậy chứ.

Bên kia Ninh Thiều Bạch nghe xong thì cười to, Hạ Miên cũng bị chọc cho tức

cười, quay qua giải thích với Tiểu Phong, "Chúng ta tự mua, nhất định phải

thuộc về hộ khẩu nhà mình."

Tiểu Phong không hiểu lắm, nhưng mà Hạ Miên nói gì thì chính là cái đó.

Ninh Thiều Bạch thong thả tiếp tục, "Không sao đâu, tôi đoán số người muốn

mua chỗ đó rất nhiều, có lẽ sắp bán xong rồi, nếu muốn tự mua chắc không kịp

nữa, thôi để tôi nhờ bạn hỏi thăm tiếp vậy."

"Chờ hai người về có thể sẽ tìm được cơ hội tốt hơn chăng."

Hạ Miên:...

Tiểu Phong lập tức cất lời, "Chúng ta về mua luôn."

Ninh Thiều Bạch không biết xấu hổ tiếp tục lừa trẻ con, "Nếu giờ hai người về

hẳn vẫn kịp đấy, cùng lắm thì tôi thanh toán tiền trước, khâu sang tên thường sẽ

kéo dài mấy ngày."

Hạ Miên hầm hừ, "Ý anh là mai tôi về thì kịp?"

Ninh Thiều Bạch nghiêm trang "ừ" một tiếng, thuận thế hỏi, "Muốn tôi mua vé

giúp không?"

Hạ Miên giơ di động lên hỏi, "Bác sĩ Ninh có thể thấy mặt tôi chứ."

Ninh Thiều Bạch hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ cầm điện thoại rồi

trợn mắt của thiếu nữ, nhịn cười đáp, "Ừm, biết cô gấp gáp muốn về, nhưng vé

ra sao còn phải xem tình huống, chưa chắc đã mua được."

Hạ Miên:...

"Thật muốn xem biểu cảm lúc này của anh!" Đồ được tiện nghi còn khoe mẽ!

"Anh Bạch, vẫn đang gọi điện đó à?" Giọng Vinh Tín qua điện thoại truyền đến,

hình như là trầm ngâm nhìn thời gian một lúc rồi mới tiếp tục, "Sắp một tiếng

rồi đấy."

Hạ Miên ngờ vực, "Sao lại có tiếng anh Vinh ở bên đấy vậy?"

"Bị đuổi khỏi nhà." Ninh Thiều Bạch đáp.

"Hả? Sao thế?" Hạ Miên nghĩ nghĩ, "Để tôi đoán xem, không phải vì chuyện

bạn gái đấy chứ?"

"Ừm," Ninh Thiều Bạch trả lời, "Chú Vinh tưởng lần này cậu ta định kết hôn,

kết quả mới về đã thông báo chia tay."

"Lại chia tay?" Hạ Miên cạn lời.

Vinh Tín thật đúng là có phong thái của hoa hoa công tử, nhà mở công ty giải

trí, hàng ngày tiếp xúc với rất nhiều nữ ca sĩ diễn viên, theo đuổi ai cũng rất

nhiệt tình, nhưng lâu thì ba bốn tháng, ngắn thì một hai tháng rồi y rằng đường

ai nấy đi.

Lần này hẳn là lần kiên trì lâu nhất từ trước đến giờ, hình như sắp được nửa

năm, thế nên ông Vinh ở nhà mới cho rằng cuối cùng cậu ta cũng nghiêm túc

muốn kết hôn.

Nào ngờ lại chia tay.

"Lý do thì sao?" Tuy Hạ Miên hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã sớm đoán được

đáp án.

"Giờ đang thích một ngôi sao nữ khác."

Quả nhiên.

Hạ Miên nói, "Để tôi đoán xem, không phải là sao nữ trong bộ phim truyền hình

mới nổi đó chứ."

"Ừ," Ninh Thiều Bạch đáp, "Nữ chính phim Hong Kong, hình như là người

mới."

Hạ Miên:...

Theo logic của cô, cách thích người khác của Vinh Tín không bằng nói là theo

đuổi thần tượng thì đúng hơn, đã vậy còn luôn có khuynh hướng muốn thoát fan

đòi trèo tường.

Vì có Vinh Tín ở đây, hai người hàn huyên hai câu thì cúp máy.

Ninh Thiều Bạch nhìn di động như suy tư gì đó, có thể chụp ảnh, quay video,

nhìn thấy đối phương...

Vinh Tín xoa đầu đi tới bắt đầu cạy khóe, "Anh Bạch, từ lúc nào anh bắt đầu nói

chuyện điện thoại nhão nhão dính dính quá vậy, nếu không phải biết bên đấy là

Hạ Miên, em còn tưởng anh đang yêu cô nào luôn ấy."

Ninh Thiều Bạch:...

Nói tới đây Vinh Tín thở dài, "Cơ mà anh vẫn đừng nên yêu đương thì hơn, nếu

anh thích ai, em đây hết đường sống mất."

Mặt Ninh Thiều Bạch vô cảm, "Cậu vốn hết đường sống lâu rồi."
Bình Luận (0)
Comment