Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

Chương 134

Cale, Lily và Basen. Cả ba đều không nói nên lời.

Cale không thể nói vì cậu biết mình đã nói những điều vô nghĩa với Lily, Basen không thể nói vì đứa trẻ này đang suy nghĩ về những gì Cale vừa nói, và cuối cùng, Lily vẫn im lặng vì cô bé đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy?.

Tuy nhiên, bầu không khí này nhanh chóng bị phá vỡ, và Lily là người đầu tiên lên tiếng.

"Em sẽ không trở thành lãnh chúa, em sẽ trở thành một kỵ sĩ!"

Cô bé không biết tại sao câu hỏi bất ngờ đó lại đột nhiên lại nhằm vào mình, nhưng cô bé đã cố gắng hết sức để bày tỏ ý định của mình với Cale. Cô bé siết chặt tay.

Tất nhiên, Cale bối rối khi chứng kiến ​​cảnh Lily đột nhiên nắm chặt tay, tuy nhiên, Lily không quan tâm.

"Em ước mình trở thành một kỵ sĩ mạnh mẽ, người sẽ bảo vệ lãnh địa và vương quốc mình đang sống!"

"Được rồi, vậy em cứ làm điều đó đi."

"Hả?"

Lily, người đang có ý định nói ra nhiều hơn về nguyện vọng của mình với Cale, giật mình kinh ngạc sau khi nghe Cale ngay lập tức chấp nhận lời nói đó của mình. Cale không quan tâm và nói những gì cậu muốn nói.

"Vậy thì cố gắng học tập chăm chỉ vào, nhưng đừng làm quá sức. Là một đứa trẻ, em cần được chơi."

Em ấy thậm chí còn chưa đến tuổi vị thành niên nữa, thế nên phải có nhiều thời gian để chơi đùa. Đúng chứ?

Cale gật đầu trước câu hỏi của chính mình. Sau đó, cậu nhìn vào người nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm mình.

Ánh mắt Basen luôn chứa đầu lo lắng khi lặng lẽ nhìn Cale.

Cale gãi đầu sau khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp đó.

Bầu không khí như thế này thật sự không hợp với mình mà.

Cale đấu tranh một lúc và bắt đầu nói.

"Basen, em có chuyện gì muốn làm giống như Lily không?"

Ánh mắt Basen run lên.

Những gì cậu muốn làm là quản lý hành chính và tài chính nội bộ dưới sự lãnh đạo của Cale với tư cách là lãnh chúa lãnh địa. Đó là vì Cale nổi tiếng, không chỉ trong vương quốc, mà trên toàn lục địa và có rất nhiều việc phải làm. Cậu muốn giúp anh trai mình, người sẽ bận rộn với những vấn đề đối ngoại, lãnh đạo lãnh địa một cách an toàn và theo một hướng mới.

"Em có thể quan tâm đến việc quản lý, chăm sóc lãnh thổ và giúp nó phát triển, đúng chứ?"

Đúng vậy. Anh trai của cậu nói đúng, nhưng Basen không đáp lại. Không phải cậu đang hành động không đúng, mà là cậu đang suy nghĩ xem mình cần phải nói như thế nào.

"Mm."

Cale suy nghĩ một lúc rồi mới tiếp tục.

"Mấy đứa vẫn còn nhỏ, nhưng ta sẽ nói sự thật vì cả hai đều thông minh nhưng điều quan trọng hơn là mấy đứa là em của ta."

Mấy đứa là em của ta.

Những từ đó khiến vai Basen rung lên. Sau đó, cậu nhận thấy Cale đang bình tĩnh nhìn mình.

Ánh mắt đó khiến cậu nhớ lại khi anh ấy còn nhỏ, thẳng thừng và gần như thô lỗ khi nói nhưng luôn nhìn cậu với ánh mắt thương hại nhưng bình tĩnh.

"Ta không muốn trở thành lãnh chúa lãnh địa."

Cale quyết định thành thật. Tuy nhiên, quyết định đó có thể khiến cậu giống như một người con trai cả không có trách nhiệm, nhưng điều đó không quan trọng vì mọi người đều nghĩ cậu vốn dĩ là một kẻ vô lại rồi mà?

"Nói thật với mấy đứa, ta muốn được nghỉ ngơi sau khi hoàn thành mọi chuyện hiện tại."

Basen mở to mắt.

"Ta muốn sống ở Làng Harris và sống một cuộc sống yên tĩnh và thanh bình."

"A."

Basen thở phào nhẹ nhỏm nhưng không thể nghĩ ra nên nói gì, cậu nhìn Cale, gãi má và nói vài lời với giọng điệu hơi ngượng ngùng và xấu hổ.

Đúng rồi, những việc mà anh đang làm bây giờ-

Những chuyện mà Cale đột ngột thay đổi hai năm trước bắt đầu gây ra rất nhiều ồn ào trong vương quốc. Mọi thứ anh ấy làm đều nâng cao danh tiếng của gia tộc Henituse và lãnh địa của họ, đặc biệt là thành tích trong trận chiến giữa Liên minh Bất khuất và lãnh địa Henituse. Cale cũng đã đạt được rất nhiều thành tích trong vương quốc và sau đó là ở những nơi khác của Tây lục địa, làm cho danh tiếng mà anh ấy từng nghĩ đã đến giới hạn tiếp tục tăng cao.

Hành động của anh ấy khiến mọi người không ngừng bàn tán về việc đưa Basen trở thành người kế vị và các cuộc họp về việc đưa Cale trở thành người kế vị đang diễn ra rầm rộ trong lãnh địa.


Tuy nhiên.

Hẳn anh ấy đã khó khăn rất nhiều trong suốt thời gian qua?

Đây là lý do Basen không nói nên lời sau khi nghe Cale nói muốn nghỉ ngơi. Đó là bởi vì cậu nhớ rằng khi danh tiếng của Cale và gia tộc mình nổi lên, thì Cale đã phải đặt mạng  sống của mình ra để chiến đấu rất nhiều lần.

Một người lúc nào cũng tái nhợt, ho ra máu và ngất đi hết lần này đến lần khác nói mình muốn nghỉ ngơi sau khi chuyện này kết thúc.

Hơn nữa, anh ấy đề cập bản thân đã do dự khi nói sự thật vì Basen còn nhỏ nhưng vẫn quyết định nói vì họ là anh em của nhau. Ai cũng có thể thấy Cale đang thành thật. Tuy nhiên, anh của cậu, người đang nói mình vẫn còn trẻ, chỉ mới 20 tuổi và đã bắt đầu chiến đấu vào hai năm trước, khi vừa 18 tuổi.

Anh của cậu cũng như cậu, vẫn còn trẻ.

Suy nghĩ của Basen phức tạp đến nỗi đầu muốn nổ tung. Nhiều cảm xúc và suy nghĩ khác nhau cứ ngập tràn trong đầu cậu. Khi đó, cậu nghe thấy giọng Cale.

"Tất nhiên, em không cần phải làm những chuyện mà em không muốn nếu không muốn làm."

Cale có thể thấy cuối cùng Basen cũng mở miệng.

"Anh, anh ..."

Một giọng nói bình tĩnh hơn mong đợi đang phát ra từ miệng Basen. Cale nhìn thẳng vào Basen đang nhìn mình.

"Vậy thì anh, lúc này anh có đang làm những gì mình muốn làm không?"

Cale trả lời câu hỏi đó mà không chút do dự.

"Mm, nửa này nửa kia?"

Những việc cậu bắt đầu vì không muốn Choi Han đánh mình đến tàn tạ, cuối cùng mọi chuyện lại trở nên lớn như thế này và gây ra những cơn đau đầu lớn hơn.

"Dù sao, những gì ta đang làm lúc này là những gì ta muốn làm."

Thoát khỏi White Star. Ban đầu cậu làm điều đó vì cậu nghĩ mình và bạn của mình là những người duy nhất có thể làm được điều đó, nhưng bây giờ cậu muốn nhanh chóng đập gã.

Sau đó, cậu muốn trở thành một người lười biếng và tự do cả ngày khi thế giới trở nên hòa bình.

"Em hiểu rồi."

Basen gần như không thể mỉm cười và gật đầu.

Mình chắc chắn anh ấy đang thành thật dù nói nửa này nửa kia."

Điều anh cậu muốn làm và điều anh ấy không muốn làm cùng một lúc. Có ai lại muốn ho ra máu và chiến đấu trong những trận chiến khó khăn như vậy? Đó là suy nghĩ bình thường khi không muốn làm những điều đó. Nhưng còn phần mà anh cậu nói muốn làm điều đó...

Basen bắt đầu suy nghĩ về những gì anh mình muốn làm.

Cậu không có khả năng kiếm thuật như những người thuộc dòng họ Henituse. Cậu chỉ khá hơn mức trung bình một chút, đó là lý do tại sao chỉ được đào tạo ở những điều cơ bản.

Thay vào đó, cậu đã chọn một hướng đi khác.

Cậu đã chọn một hướng đi mà bản thân mình nghĩ có thể giúp đỡ lãnh địa, nhà mình, cư dân và gia đình mình. Quản lý, tài chính và chính trị. Cậu đã nghiên cứu rất nhiều thứ.

Đó là những gì cậu muốn làm.

"Anh."

"Ừ?"

"... Anh có nghĩ em sẽ có thể làm một việc tốt?"

Basen có thể thấy Cale đang bối rối nghiêng đầu sang một bên sau khi nghe câu hỏi của em trai mình.

"Lily."

Sau đó cậu gọi cho em gái út của họ là Lily.

"Vâng anh!"

Lily, đang lo lắng và cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người anh lớn của mình, hăng hái lên tiếng khi Cale hỏi với vẻ bối rối vẫn còn trên khuôn mặt.

"Basen không phải là thông minh sao?"

"Anh ấy rất thông minh!"


"Đúng chứ? Mọi người không khen kỹ năng quản lý và kỹ năng quản lý tài chính của em ấy sao?"

"Họ làm nói những lời đó khá thường xuyên!"

Basen ngơ ngác nhìn về phía Lily và Cale. Sau đó Cale quay sang nhìn Basen và nói.

"Có ai có thể chỉ mới bắt đầu mà đã giỏi được không? Mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp khi tiếp tục làm việc đó. Điều quan trọng nhất là có muốn làm điều đó hay không. Lily, em sẽ không thể trở thành kỵ sĩ nếu em sợ kiếm?"

"Không! Em sẽ là một kỵ sĩ dù cho bị những thanh kiếm thu hút mình và sẽ tiếp tục chăm chỉ cho đến khi giỏi!"

Lily tràn đầy năng lượng và cho Cale câu trả lời theo cách mà cô bé sẽ đáp lại chủ nhân của mình. Basen ngơ ngác nhìn Cale gãi má và quan sát biểu hiện của Basen, nói tiếp.

"Mm, nếu nó cảm thấy nặng nề ..."

Cale đã tự tranh luận một lúc rồi quyết định giúp Basen, đứa trẻ muốn trở thành lãnh chúa lãnh địa nhưng không thể quyết định vì lo rằng bản thân sẽ không hoàn thành tốt công việc.

"Ta sẽ lo việc đối phó với điện hạ hoặc những tên còn lại của vương quốc, những việc như đối phó với đám quý tộc và những việc bên ngoài."

Kẻ nào trong Vương quốc Roan lại dám động vào gia tộc Henituse sau khi chúng ta thoát khỏi White Star chứ?

Cale nói điều này, giả định sẽ có vài khó khăn bên ngoài và cậu có thể ra giải quyết, và Lily đã lên tiếng ngay sau cậu.


"Em sẽ lãnh đạo Đoàn Kỵ sĩ và quân đội! Bây giờ thầy em đang dạy em chiến thuật và kỹ năng quân sự!"

Basen lặng lẽ nhắm mắt sau khi thấy Lily tự tin bước lên và nói hãy giao quân cho cô bé, còn Cale giơ ngón tay cái lên với vẻ ngưỡng mộ của Lily.

...Đúng rồi. Mình không làm mọi thứ một mình.

Cậu đã lên kế hoạch lo chuyện nội bộ vì Cale có vẻ sẽ đi du lịch khá nhiều.

Anh trai, Lily, và mình.

Mọi thứ không phải sẽ ổn nếu ba người chúng ta này trở thành ba trụ cột của lãnh địa Henituse sao?

Liệu gánh nặng đối với anh trai có giảm đi không nếu ba chúng ta chia nhỏ mọi việc cho nhau không?

Đây là kế hoạch cho tương lai xa vì cả cha và mẹ đều còn trẻ và khỏe mạnh, nhưng Basen bắt đầu hình dung về tương lai khi ba anh em nắm quyền.

Suy nghĩ đó khá thú vị. Và khiến tim cậu đập loạn xạ.

Anh trai sẽ lo những việc bên ngoài lãnh địa, mình sẽ lo những việc bên trong lãnh địa, và cô em út của mình sẽ lo những bức tường thành và bảo vệ lãnh địa.

Basen từ từ mỉm cười.

"Anh trai."

"Sao?"

"Anh không cần danh hiệu quý tộc?"

"A, ta sẽ kể cho em nghe mọi thứ kể khi ta quyết định thành thật nói hết mọi chuyện. Ta không quan tâm đến một tước hiệu hay một vị trí trong cung điện nào cả."

Basen không thể không cười sau khi nhìn thấy biểu hiện trung thực trên khuôn mặt của Cale.

"Haha, Haha-"

Điều gì đã xảy ra?

Basen kỳ lạ cảm thấy mình bình tĩnh lại. Cậu hơi mỉm cười với Cale, người đang nhìn cậu và nói.

"Anh trai."

"Hả?"

"Em sẽ suy nghĩ về vị trí kế thừa của lãnh địa."

"Hmm?"

... Cái quái gì vậy?


Basen đang nói sẽ suy nghĩ về điều đó, nhưng Cale đang có một cảm giác kỳ lạ. Nụ cười yếu ớt của Basen khiến Cale nghĩ đến một người khác.

- Nhân loại! Cậu bé ngoan Basen đang mỉm cười như Thế tử Alberu tinh ranh ấy! Thật là kỳ lạ! Đứa trẻ này không cười tươi như Thế tử, nhưng lại mang đến cảm giác tương tự! Tệ thật! Basen không thể lớn lên như Thế tử được! Nhân loại, ngươi sẽ không thể nghỉ ngơi nếu điều đó xảy ra!

Không, không thể nào. Điều này thành thật để đứa em trai thành thật của mình sẽ trở thành như Thế tử? Không thể nào.

Cale đã xóa bỏ một ý nghĩ khó tin như vậy khỏi tâm trí của mình. Basen tiếp tục đầy tinh thần nói.

"Em sẽ suy nghĩ về điều đó và sẽ cho anh biết nếu em muốn."

Mm, đúng vậy. Em ấy chỉ nên làm điều đó nếu thật sự muốn làm điều đó.

Cale gật đầu trước trả lời của Basen nhưng lại nhận được một cảm giác kỳ lạ lạ lùng. Basen không quan tâm và bắt đầu đi về phía lối vào sân tập, nhưng bỗng khựng lại.

"À, còn-"

Cậu nhìn về phía Cale và Lily, tiếp tục nói. Giọng hơi nhẹ và hơi hăng hái.

"Anh có biết cha và mẹ phải nhất trí về người kế vị, phải không? Cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng ta sẽ không thành hiện thực nếu không có hai quyền của họ. Nên, em sẽ đi trước."

Bộp. Bộp.

Basen biến mất khỏi sân tập dưới lòng đất với những bước chân nhẹ nhàng. Cale im lặng một lúc, quay về phía Lily và hỏi.

"Có phải tính cách của Basen luôn như vậy không?"

"Em không nghĩ vậy?"

"... Em ấy nhìn có vẻ hạnh phúc, phải không?"

"Vâng, em nghĩ anh ấy muốn trở thành lãnh chúa của lãnh địa."

Đúng vậy không?

Cale không nghĩ Lily nói đúng, nhưng chỉ gật đầu và tiếp tục nói chuyện với Lily vì cậu không có cách nào để biết điều gì đang khiến Basen hạnh phúc.

"Ta sẽ cổ vũ em đạt được ước mơ trở thành kỵ sĩ để bảo vệ lãnh thổ."

"Cảm ơn anh nhiều!"

Cale mỉm cười khi nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Lily.

Heh, Basen sẽ là lãnh chúa lãnh địa và với việc Lily nắm quyền kiểm soát quân đội, có vẻ như mình có thể sẽ phải đi du lịch thường xuyên để gặp gỡ điện hạ.

Đó là một tương lai thỏa mãn cho cả ba người họ.

- Mm. Nhân loại, ta có cảm giác như cả ba người các ngươi đều đang hiểu lầm gì đó thì phải!

Đó là lý do tại sao cậu dễ dàng bỏ qua những lời nói luyên thuyên của Raon.

Tuy nhiên, một điều gì đó đã sớm xảy ra làm mất đi nụ cười sảng khoái đó và khiến Cale bắt đầu cau mày trở lại.

"Vậy thì con sẽ đi trước."

"Được rồi..."

Cale cúi chào Bá tước Deruth và Nữ bá tước Violan và đứng dậy khỏi bàn.

Ánh mắt sắc bén của Nữ bá tước Violan kiểm tra xem Cale đã ăn bao nhiêu, còn Bá tước Deruth nhận thấy Cale gầy hơn cổ tay và lén lút ra hiệu bằng ánh mắt về phía quản gia của dinh thự thủ đô, nhưng Cale, người không cách nào biết được điều này, lần đầu tiên cảm thấy thoải mái và no nê. Một lúc lâu sau khi cậu đi đến phòng ngủ của mình.

"Chúng ta hãy nói về các chi tiết vào ngày mai. Ta chắc con cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi."

"Vâng, thưa mẹ."

Kế hoạch ban đầu là uống trà sau bữa tối, nhưng Cale cảm thấy mệt mỏi, gia đình cậu đã hiểu và cho cậu nghỉ ngơi.

Cale vui vẻ chấp nhận lời đề nghị và từ từ đi về phía phòng của mình.

Đi vào phòng ngủ của cậu với một cái bụng no căng... Đây là một lịch trình tuyệt vời.

Hả?

Sau đó cậu nhìn vào mắt với hai người làm đang đi xuống sảnh.

Dường như đó là người mới vì Cale chưa từng thấy họ trước đây, và họ nhảy dựng lên vì kinh ngạc, vội vàng cúi đầu về phía Cale và nhanh chóng đi qua cậu.

... Điều này làm mình nhớ lại quá khứ.

Cậu nhớ lại cách những hầu gái đã tránh cậu khi cậu lần đầu tiên mở mắt là Cale. Cale, người không bận tâm đến tình huống như vậy, chỉ mỉm cười khi cả hai thì thầm với nhau khi họ đi ngang qua cậu vì cậu đang hạnh phúc vì sung sướng và đi về phòng của mình.

"... Ánh sáng bạc......"

"Giống như những lời đồn đại... anh hùng ......"

Cuộc trò chuyện của họ không đến được tai của Cale. Thay vào đó, khi Cale đi xa hơn một chút xuống hành lang trống trãi và dừng lại trước phòng ngủ của mình...

- Nhân loại, ngươi ở đây sao?


Raon, người đáng lẽ phải ở trong phòng của mình bắt đầu nói trong đầu. Nhưng một cái gì đó đã tắt.

- Nhân loại, Mmph! Nhân loại, cố lên, ugh!

Cái quái gì vậy?

Cậu nhớ lại việc Raon thậm chí còn chưa ăn tối vì muốn lẻn ra ngoài với Cale để ăn thịt xiên và đồ ăn vặt khác từ những quán hàng rong.

Đó là lý do tại sao Cale cố tình không cho ai vào cũng như gần phòng ngủ của mình. Cậu muốn Raon có thể thư giãn mà không cần phải tàng hình.

Tuy nhiên, cách Raon dùng giọng nói gấp gáp phòng ngủ thật kỳ lạ. Rõ ràng là nó đang gửi thông điệp bằng ma pháp, tuy nhiên...

- Nhân loại! Chờ một chút, mmph!

Giọng đứa trẻ ấy ngột ngạt và gấp gáp. Đồng tử của Cale bắt đầu run lên. Tay cậu di chuyển nhanh về phía nắm cửa.

[Trông cậu như đã sẵn sàng cho một cuộc chiến.]

Đá Tảng nhận thấy trạng thái cảm xúc hiện tại của Cale và những sức mạnh cổ đại đã sẵn sàng cho trận chiến.

Ooooooooong.

Những sức mạnh cổ đại bên trong cơ thể Cale lặng lẽ gầm lên. Cale sau đó đóng sầm cửa lại.

Bang!

Cửa mở với một tiếng động lớn.

"Ra-"

Cale sắp hét lên Raon! ngay lập tức cau mày.

"Mmph. Khụ!"

Raon đang nhanh chóng cố gắng nuốt miếng bánh vào miệng mà không quản đến việc làm sạch lớp kem sô cô la và vụn bánh quanh miệng.

"Ôi trời. Ngài cứ ăn từ từ thôi!"

Có một người nhẹ nhàng vỗ lưng Raon và lau kem sô cô la trên miệng Raon.

Người đó nhìn về phía Cale và kéo mũ trùm đầu xuống. Người đó, không, người có một phần tư dòng máu Dark Elf, đã nở nụ cười rạng rỡ trước đó rồi.

"Hiya."

Raon dường như đã mở cửa cho anh ta, và nụ cười của anh ta phù hợp với bầu trời đêm đen bên ngoài sân thượng đang rộng mở. Trên bàn Raon có đầy bánh ngọt và bánh quy. Nó thậm chí còn chói mắt hơn những món họ đã ăn trong cung điện lần trước.

"Haaaaa."

Cale thở dài

"Nhân loại!"

Raon khẩn trương lau miệng và nói.

"Ta đã không cố gắng ăn cả cái bánh một mình! Ta đã dự tính ăn cùng với ngươi! Nhưng ta đã ăn hết trước khi nhận ra điều đó! Bụng ta vẫn còn đủ chỗ để đi ăn xiên que với ngươi! Ta thực sự muốn ăn thịt gà xiên! Ngươi không thể nói ta không được ăn vì đã ăn những món này được!"

Sau đó nó đẩy khay bánh trống về phía Thế tử. Sau đó, Thế tử cười rạng rỡ và nói.

"Cale, cậu có muốn một ít không?"

Có một cái bánh quy trong tay anh ta.

Cái quái gì vậy?

Tại sao tên này lại lẻn vào đây? Tại sao lại ở trạng thái một phần tư Dark Elf nữa?

Tiếng Alberu bẻ bánh quy ngày càng to hơn và Cale bắt đầu cau mày.

Ngon đấy.

Alberu cười rạng rỡ và bình luận về hương vị khi Cale đóng cửa lại.

Bang!

Cánh cửa đóng sầm lại và Cale tiến lại gần Alberu, với thái độ bực bội nhưng vẫn giữ tôn trọng.

"Tại sao anh ở đây?"

Haha.

Đôi mắt của một phần tư Dark Elf đầy tinh quái.

"Ta cần mượn Choi Han và cậu."

Bây giờ thì lại nói lời vô nghĩa gì vậy?

Bình Luận (0)
Comment