Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

Chương 144

"Đ, đó là một cuộc tấn công!"

Đôi mắt của lãnh chúa lãnh địa Dubori phản chiếu ngọn lửa đỏ rực. Ngọn lửa phóng qua những bức tường thành trông giống như một con rắn lớn có thể tấn công thành phố bất cứ lúc nào.

Cale đã nhìn thẳng vào mắt White Star.

"Ha."

Khoé môi White Star nhếch lên và cười.

Hả?

Đồng tử của Cale rung lên trong giây lát. Vẻ mặt của White Star trở nên bình tĩnh giống như những gì lo lắng mà hắn thể hiện trước đó chỉ là một hành động giả vờ mà thôi. Cale nhanh chóng bắt đầu suy nghĩ sau khi xác nhận điều này.

Cậu nghe thấy một giọng nói giận dữ.

"Ngươi, ngươi dám-!"

Lãnh chúa bắt đầu đi về phía cửa sổ phía Tây. Khoảnh khắc tay hắn chạm vào cửa sổ... Rầm! Cửa sổ mở ra lãnh chúa hét lên trong giận dữ.

"Những tên đó dám tấn công lãnh địa của ta! Cái quái gì vậy chứ?!"

Hắn có thể nhìn thấy ngọn lửa và những cơn gió lốc gần đó nhưng hắn không nhìn thấy ai đang phát động cuộc tấn công cả.

"Aaaaaa!"

"C, ngọn lửa đó là gì?!"

"Đó là lời nguyền! Đó là một thảm họa đến từ Vùng đất Chết!"

Những người dân của thành phố nhỏ đã trở về nhà sau một ngày dài chạy ra khỏi nhà la hét hoặc trốn sâu trong nhà và run rẩy vì sợ hãi. Một ông già không thể dời mắt khỏi ngọn lửa.

"Đó, đó là mối hận của những người chạy trốn và chết ở đó! Cơn tức giận của họ cuối cùng đã đến để phá hủy lãnh địa thối nát này!"

"Cái chết, cái chết đang đến!"

Những ánh mắt giận dữ của những người đáp lại lời ông già hướng về Dinh thự lãnh chúa. Tuy nhiên, cơn giận của họ không thể đến được tai của lãnh chúa đang trừng mắt nhìn trong Dinh thự cả.

"Vùng đất của ta, các ngươi đang nhắm đến đồ vật của ta sao?"

Đôi mắt của lãnh chúa không hề tỏ ra sợ hãi đối với ngọn lửa. Huy hiệu với gia huy lãnh địa treo trên bộ đồ mới của hắn sáng lên màu đỏ.

"Ngài Barrow!"

Thân hình của hắn nhanh chóng lao đến chỗ White Star.

"Lập tức, tóm  tên khốn đã gây ra trận hỏa hoạn đó cho ta ngay lập tức!"

"Lãnh chúa, nhưng-"

Lãnh chúa có thể nhìn thấy biểu hiện ngập ngừng từ dạng môi của người đàn ông bên dưới mặt nạ trắng. Điều đó khiến vị lãnh chúa chuyển ánh nhìn sang nơi khác.

"Kỵ sĩ, ngay lập tức bắt giữ hai con chuột nhắt khốn kiếp dám lẻn vào hội trường lại cho ta! Ném chúng vào nhà tù dưới lòng đất!"

Lãnh chúa đang chỉ Cale và Choi Han, những người đang đứng trên đèn chùm.

"Các ngươi dám gây rối trong bữa tiệc của chủ nhân của lãnh địa Dubori này!"

Cộp. Cộp. Cộp.

Cửa đại sảnh mở ra và những người hầu đưa lại những thanh kiếm mà họ đã lấy trước đó cho các kỵ sĩ.


"Hai tên khốn kiếp này chắc chắn là kẻ thù từ bên ngoài!"

Keng! Keng!

Những kỵ sĩ ngay lập tức rút kiếm và bao vây Cale và Choi Han. Choi Han quay sang nhìn Cale và nhận thấy Cale đang từ từ nhìn quanh toàn bộ hội trường.

Mm!

Ánh mắt Choi Han mờ mịt. Shhh. Cale cởi cúc áo sơ mi trên cùng. Lãnh chúa giận dữ tiếp cận White Star và tự tin khi làm điều đó.

"Tôi biết mà! Ngài Barrow, ngài đã đúng! Thực sự đã có người nhắm vào lãnh địa của tôi!"

"Đúng rồi. Lãnh chúa, những người đó là những người đã lẻn vào cố gắng chiếm lấy lãnh địa của Dubori."

White Star chỉ tay về phía Cale.

Ha! Là mình sao?

Cale kinh ngạc nhìn White Star nhưng White Star không có bất kỳ phản ứng nào. Cale trở nên lo lắng sau khi nhìn thấy phản ứng này.

Chắc chắn là có thứ gì đó khác. Đó là lý do tại sao hắn có thể bình tĩnh như vậy.


Suy nghĩ Cale lúc này còn trở nên phức tạp hơn. Cậu nghe thấy giọng nói của lãnh chúa.

"Thưa ngài Sayeru, hãy sử dụng mũi tên ánh sáng thần thánh của ngài để thiêu sống những tên khốn đó!"

"Được thôi, tôi sẽ vui lòng làm theo ý muốn của lãnh chúa. Chúng tôi sẽ trừng phạt những tên khốn độc ác này."

"Vâng vâng! Ngài nói đúng!"

Vua Gấu Sayeru cười khúc khích và phóng  một mũi tên ánh sáng về phía Cale và Choi Han. Nhìn hắn lúc này giống như sẽ chết vì cười trước ánh mắt kinh ngạc của Cale.

Vị lãnh chúa hiện đang cực kỳ tự tin hét về phía Cale và Choi Han với giọng điệu chế giễu.

"Nếu lũ khốn nạn các ngươi muốn sống, mau dập tắt ngọn lửa đó ngay lập tức cho ta!"

"Nhưng ta không muốn."

Những đêm xung quanh và tất cả mọi người trong hội trường đều há hốc mồm kinh ngạc vào khoảnh khắc đó. Ánh mắt của họ hướng về người đàn ông tóc nâu đang đứng trên đèn chùm.

"...Ngươi vừa nói gì cơ......?"

Cậu trả lời lại câu hỏi của lãnh chúa.

""Nhưng ta không muốn" đó là những gì ta vừa nói."

"T, tên khốn kiêu ngạo chết tiệt-! Mau dập tắt ngọn lửa đó đi- "

"Ta không muốn."

Cale nhún vai và trừng mắt nhìn lãnh chúa một cách khốn nạn, không thể so sánh với cách cậu  nhìn Thế tử Alberu ở bất kỳ thời điểm nào cho đến nay.

"Tại sao phải là ta?"

"...Gì? Ngươi dám nói lại- "

Àoooo-

Cale đưa tay ra, gió bay ra khỏi tay và bao quanh vị chúa tể.

"A, aaaahh!"

Cơ thể hắn bay vọt lên không trung. Bộ đồ mới của hắn lúc này đang trở nên lộn xộn. Lãnh chúa sợ hãi với tay về phía White Star giống như kẻ vừa tự tin nói không phải là ông ta.

"Thả xuống, thả ta xuống! N, ngài Barrow! Ngài giúp ta xuống!"

White Star nhìn lãnh chúa một chút và chuyển ánh nhìn sang Cale.

"Ta tin là lửa không phải là ma pháp?"

Cale không có vấn đề gì khi gật đầu đồng ý với White Star, người đang chỉ vào ngọn lửa và gió lốc bên ngoài bức tường thành phố.

"Chính xác. Đó là sức mạnh của bạn ta."

Cụ thể hơn, đó là những Tinh linh Gió bên cạnh Cale, người đã nói lại thông điệp của Cale với những Tinh linh trong sa mạc.

Ồ! Cậu ấy nói chúng ta là bạn của cậu ấy sao? Hehe! Cảm giác thật tuyệt khi nghe điều đó trực tiếp từ cậu ta mà!

Hehe, hỗn loạn, hủy diệt, và tình bạn phát triển giữa chúng ta.

Thành thật mà nói, chúng tôi đã không làm được gì nhiều! Dark Elf đã làm được hầu hết mọi việc!

Những Tinh linh sau khi nghe được thông báo đã thông báo cho những Dark Elf đã ký khế ước với họ, khiến họ tiến vào lãnh địa như thế này.

"A, cậu thật sự rất giỏi. Làm sao mà cậuu có thể tung ra một cú đánh bất ngờ như thế này chứ?"

White Star lắc đầu như thể đau đầu.

"Ngài Barrow, ngài đang làm gì vậy? Ngài mau đưa tôi xuống ngay lập tức! Ngay lập tức!"

Khóe môi của White Star nhếch lên sau khi nghe thấy tiếng quát của lãnh chúa. Hắn chỉ về phía lãnh chúa và tiếp tục nói chuyện với Cale.

"Nhưng liệu mối quan hệ của cậu với Vương quốc Caro sẽ ổn nếu ra tay với lãnh chúa chứ? Tên này có khá nhiều hậu thuẫn. Chà, tôi biết cậu có mối quan hệ khá tốt với Thái tử Valentino."

White Star đang nhìn lãnh chúa như đang nhìn rác rưởi. Đây là một người chỉ quan tâm đến bản thân và đồ vật của mình.

"Em họ của lãnh chúa này là người mà ngay cả Thái tử Valentino cũng không được chạm vào. Đó là người kiểm soát nền chính trị của Vương quốc Caro, vậy ai dám giúp cậu đây? Ta nghĩ ngay cả Thái tử Valentino cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ trước điều này."

"Vậy thì sao?"

"...Hả?"

Cale không giấu giếm ánh mắt thô lỗ của mình. Ai thèm quan tâm tên này có hậu thuẫn mạnh mẽ chứ?

Hỗ trợ của mình là Alberu Crossman.


Bất kể một quý tộc của Vương quốc Caro có mạnh đến đâu, liệu anh ta (Valentino )có mạnh mẽ như vị vua tương lai của Vương quốc Roan, hiện là vương quốc mạnh nhất sau khi Đế quốc Mogoru sụp đổ? Và quan trọng nhất.

Cale nhún vai và nói tiếp.

"Tốt rồi. Ta chắc chắn Thái tử Valentino sẽ tin tưởng ta."

"Không, anh ấy sẽ làm như ta nói." 

Khóe môi Cale bắt đầu nhếch lên.

Soạtt-

Gió bao phủ toàn thân Cale ngay lúc đó. Những kỵ sĩ và pháp sư không thể dễ dàng tiếp cận được cậu.

"Chết tiệt, chúng ta không thể tiếp cận họ như thế này!"

"Cứ tiếp tục vây quanh, những tên đó sẽ không thể trốn thoát!"

Cale không bị phân tâm bởi những tiếng hét xung quanh của những kỵ sĩ cũng như những người quản lý bị gió giật và trốn trong các góc của hành lang và chỉ tập trung vào White Star.

"Hơn nữa, ngươi đang nói ta đã làm gì đó? Ta chưa làm gì với lãnh địa."

"Gì?"

Lông mày của White Star hơi nhướng lên giống như những ngọn núi.

"Ngọn lửa đó có chạm vào lãnh địa không? Nó đã tấn công lãnh địa sao? Ta không làm gì cả."

Cale mỉm cười khi nhìn về phía White Star và Sayeru. Vua Gấu khinh thường cậu.

"Ngọn lửa sẽ sớm tiếp cận lãnh địa. Kết quả của chuyện đó sẽ là ngươi đang xâm chiếm thành phố này. Còn bọn ta là những người đã bảo vệ lãnh chúa và lãnh địa và bọn ta có vị trí mà lũ khốn nạn luôn có trong thời gian này."

"Đúng như ta nghĩ ...... Heh."

Cale cười và tiếp tục nói.

"Ta đoán các ngươi đã không cài cắm chuột ở thành phố Young-en nhỉ?"

"...Hả?"

"Ta rất vui vì các ngươi không nghe được những cái đó."

Cale không thể không cười. Cậu tò mò không biết White Star đã thả cho lũ chuột của hắn chạy được bao xa. Tuy nhiên, cậu đã có thể giải quyết sự tò mò của mình bằng câu nói cuối cùng.

Thành phố Young-en. Những tên này sẽ không thể mang theo lãnh chúa đến như thế này nếu Ảo thuật sư có chuột ở Young-en. Hậu thuẫn của lãnh chúa này rất mạnh sao? Nó vẫn chỉ là hậu thuẫn của hắn mà thôi.

White Star đang nhìn Cale tiến lên một bước và bắt đầu nói.

"Đồ khốn, cậu đã làm gì ..."

Đó là thời điểm đó.

Bùm! Bùm bùm.

Họ nghe thấy tiếng trống đánh bên ngoài. Tiếng ồn ào đến từ phía Đông. Ai đó trong hội trường hét lên khi White Star và Sayeru nhìn về phía cửa sổ hướng đông.

"Tại sao lại là trống của vương quốc?"

Hả?

Đồng tử của Sayeru bắt đầu rung lên.

Nhanh quá!

Đây là tiếng trống ồn ào thông báo một cá nhân quan trọng của vương quốc đã đến. Một người được vương quốc cử đến đã đến sớm hơn nhiều so với dự đoán của Sayeru.

Lẽ ra những tên đó phải mất ít nhất một hoặc hai ngày nữa theo tốc độ bình thường!

Tại sao họ lại thiết lập những dụng cụ làm hỗn loạn mana ở đó? Đó là vì vương quốc sẽ mất nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về tình hình lãnh địa của Dubori, cho họ thời gian để tóm Cale và Choi Han.

Nhưng họ vẫn chưa làm được gì.

Điều đó có nghĩa là!

Ánh mắt hắn ngay lập tức nhìn thẳng vào Cale.

Tên khốn đó chắc đã làm gì đó!


Nụ cười của Cale lớn dần lên sau khi thấy phản ứng của Sayeru.

Ảo ảnh sư không hề có một con chuột nào ở Young-en!

Điều này là do cả White Star và Sayeru đều không nhận ra Cale đã gặp Valentino. Điều này đã thay đổi mọi thứ. Nếu kẻ thù đang cố gắng mở rộng chiến trường, Cale cũng phải làm như vậy.

Mình đã làm điều đó vào lúc mà lũ khốn nạn này không ngờ tới.

Hậu thuẫn của lãnh chúa? Liệu cái đó có mạnh hơn vị Thái tử đang đích thân tới đây sớm hơn dự kiến ​​không?

Nếu lũ khốn nạn kéo Choi Han và mình vào chuyện này, vậy thì mình sẽ kéo cả Hoàng tộc vào cuộc.

Bùm- bùm, bùm!

Tiếng trống bắt đầu gần hơn. Cale nghe thấy tiếng thì thầm bên tai mình ngay lúc đó.

Chúng tôi đã tìm thấy nó! Có rất nhiều cây cột kỳ lạ ở biên giới của lãnh địa Dubori!

Những Tinh linh Gió khác đã nói với chúng tôi! Có những cột vàng kỳ lạ ở biên giới Dubori cách đều nhau và phát sáng màu đỏ!

Những người đó phải chịu trách nhiệm cho những ảo ảnh! Chúng là lý do khiến sa mạc trông như đang bốc cháy!

Có hàng chục cây cột lớn! Nhưng hầu hết đều được giấu dưới lòng đất, chỉ một phần lộ ra bên ngoài nên khó có thể nhìn thấy được!

Miếng mồi được sử dụng để khiến Cale lao đến lãnh địa Dubori là ảo ảnh được tạo ra bởi vô số cây cột này.

Cale nghĩ về điều gì đó.

Mình đoán những âm thanh mà chúng ta cảm thấy ở Young-en là do những cây cột đó bị đâm xuống đất.

Rõ ràng là rất khó để tìm thấy những cây cột đó vì chúng đều bị dây leo bao phủ! Họ cần phải xem xét rất kỹ lưỡng!

Mặt đất sẽ không rung chuyển nếu hàng chục cây cột lớn cùng lúc đâm sâu vào lòng đất sao?

Mình có lầm không? Chỉ với việc làm điều đó thì tiếng ầm ầm như vậy sẽ không xảy ra chứ?

Bùm bùm!

Trống tiếp tục đánh. Tiếng trống đang tiến gần hơn đến những bức tường thành phía Đông và bàn tay của những binh sĩ canh gác bắt đầu run lên.

"... C, tại sao Đoàn Kỵ sĩ Hoàng gia lại ở đây?"

Binh sĩ có thể nhìn thấy Lá cờ Hoàng gia của Vương quốc Caro bay phấp phới trong gió. Huy hiệu của Đoàn Kỵ sĩ Hoàng gia sáng chói trên áo giáp của kỵ sĩ cầm cờ hoàng gia.

"Mở cổng ngay lập tức! Đây là mệnh lệnh của Thái tử điện hạ!"

Thái tử Valentino của Vương quốc Caro là trung tâm của những kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa và nhìn vào các bức tường thành. Đôi mắt anh ta lộ vẻ giận dữ.

"... Ngọn lửa trên sa mạc là giả."

Đôi mắt của Valentino nhìn sang một bên.

"Thiếu gia Cale bị bắt vào bên trong?"

"Đúng vậy, thưa điện hạ."

Valentino quay lưng lại với ông già xăm trổ mặc một bộ đồ kỳ quặc và nhìn về phía cổng thành.

Kétttttttt- Ầm.

Cánh cổng đóng lại mở ra và Đoàn Kỵ sĩ Hoàng gia bước vào. Tiếng vó ngựa đang hướng về Dinh thự lãnh chúa. Ông già cưỡi ngựa bên cạnh Valentino ngẩng đầu lên.

Caw, caw, caw.

Lúc này mặt trời đã lặn và trời đã về đêm. Những con quạ giấu xác của chúng trong bóng tối khi chúng tiến về phía Dinh thự lãnh chúa Dubori. Ông già, Chú thuật sư Gashan, bắt đầu nói.

"Bắt tất cả chuột lại."

Caw. Caw, caw.

Hàng chục, không, hàng trăm con quạ bắt đầu săn chuột. Ánh mắt của Gashan hướng về phía Tây.

Bàaaaaang!

Ông có thể nhìn thấy ngọn lửa bùng lên sau một vụ nổ. Những bức tường thành hướng về Vùng đất Chết... Ngọn lửa bùng cháy dữ dội bên ngoài những bức tường đó cắt ngang không khí như một con rắn đỏ và bay về phía Dinh thự lãnh chúa.

"Ahhhhh!"

"C, chạy đi! Ngọn lửa, con rắn lửa đó đang tấn công lãnh địa!"

Những người dân đang tranh luận về việc có nên chạy hay không đã bắt đầu nhanh chóng chạy trong cơn bất ngờ. Ngọn lửa trông thật đáng sợ khi cắt xuyên màn đêm đen.

"Hả?"

Tuy nhiên, một số người trong số họ đã ngừng chạy và bày tỏ sự bàng hoàng khi họ nhìn lên.

"Những người da đen là?"

"...N, người dẫn đầu vụ cháy đó là?"

Có một người da đen đứng trước con rắn lửa đang bị gió bao vây và dường như đang dẫn đầu con rắn. Họ không nhận ra ngay vì trời tối, nhưng những người có tầm nhìn xa có thể nhìn thấy người đang di chuyển qua họ.

"... Dark Elf! Đó là một Dark Elf!"

Một Dark Elf đang dẫn đầu con rắn lửa. Họ cũng có thể nhìn thấy nhiều Dark Elf hơn đang chạy sau con rắn lửa. Sau đó, họ nhận ra rằng con rắn lửa đang hướng đến Dinh thự lãnh chúa. Không có tòa nhà nào bị phá hủy khi con rắn lửa và Dark Elf cắt ngang bầu trời. Họ đang lao thẳng vào Dinh thự lãnh chúa.

Những người trong Dinh thự lãnh chúa cũng có thể nhìn thấy con rắn lửa. Họ cũng nghe thấy tiếng trống của vương miện một lần nữa.


"Ôi trời, có vẻ như cậu đã bắt được bọn ta rồi."

White Star nhìn về phía Cale. Hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cale.

"N, ngài Barrow!"

White Star xua tay sau khi nghe thấy lời khẩn cầu tuyệt vọng của lãnh chúa.

Bang, có một vụ nổ nhỏ và cơn gió thoát ra từ tay của White Star ngay lập tức cuốn theo cơn gió của Cale.

"Aaaaa!"

Bùm! Lãnh chúa rơi xuống đất và đang vội vã kiểm tra cơ thể để tìm vết thương. White Star nhìn chằm chằm vào hắn một lúc rồi bắt đầu nói.

"Bắt đầu."

Cale nắm chặt tay vào lúc đó. Phải có một lý do nào đó mà White Star lại thoải mái như vậy. Đó là lý do tại sao Cale không thể không lo lắng mặc dù cậu đã kéo Thái tử vào cuộc.

"Cale."

Choi Han đến gần Cale và chĩa kiếm về phía White Star.

Keng.

Cậu nghe thấy tiếng kiếm. Đó là bắt đầu.

Cái quái gì vậy?

Tất cả kỵ sĩ bên trong hội trường đều bỏ kiếm và vũ khí của họ xuống. Các loại vũ khí lăn trên mặt đất. Tuy nhiên, họ không quan tâm.

Họ không phải là những người duy nhất.

"... Phải bắt chúng."

"... Sẽ bắt... ... Sẽ bắt ..."

Những quản lý lãnh địa, pháp sư, và thậm chí cả lãnh chúa bắt đầu di chuyển với biểu cảm trống rỗng giống như những kỵ sĩ.

"Cale."

"...Cái này là cái gì?"

Kỵ sĩ, pháp sư, người quản lý, lãnh chúa lãnh địa, người hầu, tất cả đều nhanh chóng lao về phía Cale và Choi Han để cố gắng bắt giữ họ. Cale đã nghe thấy giọng nói của Ảo ảnh sư vào lúc đó. Khói đỏ bao quanh người phụ nữ tóc xanh.

"Người đó là người đã lên kế hoạch cho hành động khủng khiếp này."

Người đó đang đề cập đến Cale.

"Bên cạnh hắn ta là linh hồn tội nghiệp đã bị cái lưỡi lươn lẹo của tên ác ma đó mê hoặc."

Choi Han là một linh hồn tội nghiệp.

"Những người tốt của Dubori. Hãy cứu lấy linh hồn tội nghiệp khỏi kẻ xấu xa."

Có rất nhiều người vì tất cả những kỵ sĩ, pháp sư, người quản lý và người hầu của Dubori đều tập hợp lại với nhau. Tất cả đều bắt đầu hướng về Choi Han.

"Chúng ta phải cứu anh ta."

"... Chúng ta sẽ cứu anh ấy. Hãy cứu anh ta... Chúng ta phải."

Cale nhìn thấy ngay cả một người hầu trẻ tuổi đang chìa tay về phía Choi Han cùng với những kỵ sĩ và pháp sư. Cũng có một người đàn ông già yếu đến gần Choi Han và nói cậu ta cần được giải cứu.

Mọi người đã sẵn sàng để tóm lấy Choi Han.

Cale có thể nhìn thấy nét mặt khó xử của Choi Han.

"Cale, chúng ta đặt cược nhé?"

Cậu nghe thấy giọng nói của White Star đang cười vào lúc đó. White Star đồng thời tạo ra một bức tường gió bao quanh hội trường.

Soạttt- Soạtt-

Bắc Nam Đông Tây. Tất cả những cửa sổ và cửa ra vào đều bị chắn bởi bức tường gió lớn. White Star tiếp tục nói chuyện với Cale, người đang nhìn chằm chằm vào hắn dù cho Cale và Choi Han bị bao vây.

"Một người tốt như cậu có lẽ biết rất rõ suy nghĩ của Choi Han. Vậy được rồi, cậu nghĩ Choi Han có thể tránh được bàn tay của những đứa trẻ yếu ớt, những ông già và những người khác đang muốn tóm lấy tên đó không?"

Cale bắt đầu cau mày.

"Tất cả họ đều vô tội. Tất cả đều đã bị ta lừa."

"Không. Họ đã bị lừa bởi những ảo giác tuyệt vời của tôi."

Ảo ảnh sư cười và tiếp tục nói.

"Những người đó sẽ không ngất đâu. Ngất xỉu không ảnh hưởng đến trạng thái ảo giác. Họ sẽ tiếp tục cố gắng cứu Choi Han dù cho có bị thương hoặc mất một cánh tay hoặc một chân. Vì vậy, Cale và Choi Han. Cả hai người sẽ làm như thế nào đây?"

Cale có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Choi Han đang hướng về mình. Họ có thể nghe thấy giọng nói vui vẻ của Ảo ảnh sư.

"Ngươi sẽ làm tổn thương họ và đẩy họ sang một bên? Hay ngươi sẽ là một cậu bé ngoan và bị bắt, Choi Han?"

White Star nói thêm vào.

"Choi Han là một trong những mục tiêu của ta lần này. Ít ra thì ta cũng không nên tóm lấy hắn chứ? Vậy cậu sẽ làm gì đây? Cale Henituse, một thanh niên luôn cố gắng cứu những binh sĩ của đối phương."

Cale bắt đầu cau mày. Cậu có thể nhìn thấy thanh kiếm của Choi Han không thể rời khỏi bao kiếm vì cậu ta không muốn tấn công những người hầu và quản lý vô tội.

Bình Luận (0)
Comment