Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 94

Khang Thừa Diễn là một nam sinh cấp ba đang ở độ tuổi ngựa non háu đá.

 

Mẹ cậu, Khang Uyển Uyển, là một streamer mukbang rất hot trên mạng. Chẳng qua bà ấy tưởng dân mạng thích xem mình ăn nhưng thực tế phần bình luận toàn lén lút coi bà ấy là "mèo con" mà cưng nựng.

 

【Lại đến xem mèo con ăn cơm nè!】

 

【Hu hu, cọ cọ chị đẹp nè, kiểu tóc hôm nay của chị dễ thương quá đi.】

 

【Vợ ơi anh tới rồi đây!】

 

【Kiến nghị lúc xem streamer thì nên ôm "hoàng thượng" nhà mình vừa vuốt vừa xem, hiệu quả lắm quý zị.】

 

【Thấy IP hiển thị ở cùng thành phố, chị streamer có thích nam sinh cấp ba không? Tại hạ cao 1m80, sáu múi...】

 

Mỗi ngày cậu nhóc Thừa Diễn nổi loạn đều đi tuần tra trang chủ của mẫu thân đại nhân, mặt không cảm xúc report bình luận, tiện tay bấm vào tin nhắn riêng hẹn kèo solo cực kỳ thành thục.

 

Phiền chết đi được!

 

Cảm giác như cả thế giới này đều thích mẹ cậu!

 

 

Khang Thừa Diễn cho rằng mình lo lắng cho mẹ mình là hoàn toàn có lý do. Ai bảo mẫu thân đại nhân Khang Uyển Uyển đời này sống quá vô tư lự, tốt nghiệp đại học xong là kết hôn ngay với ông bố họ Tạ nào đó của cậu.

 

Đến lúc con trai học cấp ba rồi, Khang Uyển Uyển vẫn chưa từng va chạm xã hội, thi thoảng thì làm nghề tự do, vẽ vời, làm gốm các thứ nên trên người bà vẫn luôn giữ được nét trong sáng đơn thuần của sinh viên đại học.

 

Thật ra Khang Thừa Diễn nghi ngờ người họ Tạ nào đó đã lừa gạt mẹ cậu lúc còn "trẻ người non dạ" thì đúng hơn.

 

Trong mắt cậu, ông bố Tạ Kiếm Bạch học vấn thì khỏi bàn, là một người cực kỳ cực kỳ thông minh, tiếc là trong cái đầu đó chỉ toàn là yêu đương (não yêu đương).

 

Với tài trí của Tạ Kiếm Bạch, rõ ràng ông có thể nghiên cứu học thuật cao siêu hơn, có sự phát triển tốt hơn nhưng vì sợ làm chậm trễ việc chăm sóc gia đình (vợ), Tạ Kiếm Bạch cuối cùng lại chọn làm một giáo sư đại học.

 

Kết quả là nhận chức xong Tạ Kiếm Bạch mới phát hiện làm giáo sư đại học cũng bận tối mắt tối mũi, ưu điểm duy nhất là không làm lỡ việc ông ấy về nhà nấu cơm mỗi ngày.

 

Tại ngôi trường danh tiếng kia, ông là giáo sư Tạ lạnh lùng như gió đông, sinh viên học giờ của ông ngay cả thở mạnh cũng không dám, đừng nói là thiếu bài tập hay luận văn, ngay cả nghỉ học cũng chẳng dám nghỉ.

 

Ai có thể ngờ được giáo sư Tạ ở nhà lại đeo tạp dề hình mèo nấu cơm chứ?

 

Chỉ là cậu nhóc nổi loạn vẫn rất bất mãn với bố mình. Bố dành hết gió xuân ấm áp cho mẹ cậu nên đối mặt với cậu chỉ còn có gió đông lạnh lùng thôi.

 

Đúng là chỉ cần đầu thai tốt, năm nào cũng là thi đại học!

 

Khang Thừa Diễn - người có thành tích đứng nhất toàn trường - quyết định vùng lên phản kháng một trận ra trò.

 

Quyết định rồi, đợi cậu đi tuần tra xong khu bình luận của mẹ hôm nay, cậu sẽ bỏ nhà đi bụi một cuối tuần!

 

——

 

Đêm đầu tiên bỏ nhà ra đi, Khang Thừa Diễn đang ngủ thì xuyên không.

 

Mở mắt ra, khách sạn X mà cậu đang ở bỗng cũ đi mười năm, Khang Thừa Diễn đi xuống cầu thang mới phát hiện nơi này đã biến thành một nhà nghỉ nhỏ tên là Ánh Trăng.

 

Nhà nghỉ Ánh Trăng, chẳng phải đó là cái nhà nghỉ cũ rích đã bị phá dỡ để xây lại hồi cậu bốn, năm tuổi sao?

 

Đi trên đường, nhìn những con phố vừa lạ vừa quen, vẻ mặt Khang Thừa Diễn dần trở nên nghiêm túc.

 

Hình như cậu... đã quay về hơn 20 năm trước?

 

Phản ứng đầu tiên của Khang Thừa Diễn là về nhà xem thử, mãi đến khi đi tới nơi, cậu mới phát hiện khu chung cư cao cấp nhà cậu bây giờ vẫn chỉ là một khu tập thể cũ chưa được giải tỏa.

 

Thiếu niên đứng ở góc phố một hồi lâu, dáng người cao ráo và ngoại hình tuấn tú của cậu khiến người đi đường không khỏi quay lại ngoái nhìn.

 

Một lát sau, cậu chặn một người qua đường lại hỏi: "Xin chào, cho tôi hỏi trường trung học Thiên Huyền ở đâu vậy?"

 

Khang Thừa Diễn nhớ mẹ từng kể với cậu về tình sử của bọn họ.

 

"Mẹ và bố con học cùng một trường cấp ba, chỉ là khác lớp." Giọng nói ngọt ngào của mẹ vang lên trong đầu cậu: "Hồi đó tính tình bố con xấu lắm, là trùm trường đấy, chỉ có mẹ là không sợ ông ấy, còn thấy ông ấy đẹp trai nên ông ấy vừa chủ động là mẹ đồng ý liền."

 

Đến bên ngoài trường trung học Thiên Huyền, Khang Thừa Diễn nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cậu bèn trèo tường vào trong một cách gọn lẹ.

 

-

 

Khang Uyển Uyển là học sinh lớp 11-3 của trường Thiên Huyền. Mỗi ngày đến trường, bàn học của cô luôn chất đầy đủ loại đồ ăn vặt do các bạn học "cống nạp".

 

Có lẽ bắt nguồn từ những bộ phim xã hội đen mà cô xem hồi nhỏ, não bộ vốn sinh ra đã khác người thường của cô từ sớm đã ngộ ra một chân lý - Cô là chị lớn!

 

Vì cô là chị lớn nên các bạn học mới nộp phí bảo kê (đồ ăn vặt) cho cô, đám đàn em gái trai cứ thích vây quanh cô, đó là vì họ cần được bảo vệ!

 

Vì thế, khi lại có một nam sinh mới đến thẹn thùng đi qua đưa chai nước ngọt, Khang Uyển Uyển liền nhận lấy một cách thành thục, sau đó còn vỗ ngực thùm thụp.

 

"Cậu yên tâm, sau này cậu chính là đàn em của tôi!"

 

Nam sinh kia ngẩn người, đám học sinh khác đang dỏng tai lên nghe không nhịn được mà cười trộm.

 

Nói sao nhỉ, Khang Uyển Uyển đi học sớm hơn các bạn một năm nên cô là người nhỏ tuổi nhất lớp, từ ngoại hình đến tính cách lại đáng yêu ngây thơ như vậy, rất khó để không ai thích được.

 

Lâu dần, ai cũng biết lớp 3 có một vị "chị lớn".

 

Vào học kỳ trước, khi thầy chủ nhiệm nghe được tin đồn này còn đặc biệt chạy tới xem thử, kết quả là ông nhìn thấy một nữ sinh rõ ràng là nhỏ tuổi hơn các bạn, trông đáng yêu vô cùng đang giậm chân an ủi một nữ sinh khác.

 

"Đừng khóc nữa, cậu là đàn em của tớ mà, lần sau thi chắc chắn sẽ tốt thôi!"

 

Thầy chủ nhiệm vô cùng hài lòng, ngay hôm đó còn ra thông báo cấm học sinh kéo bè kết cánh.

 

Khang Uyển Uyển, phiên bản mạnh mẽ, từ chị lớn của bang hội Khang gia biến thành tổ trưởng tổ học tập họ Khang.

 

Dù vậy, cô vẫn trở thành một trong những đàn chị nổi tiếng của khối cấp ba, thậm chí là linh vật của cả trường - chỉ có mình bản thân cô mới tưởng mình là trùm trường mà thôi!

 

Nửa tháng trước, lớp chọn 11-1 có một học sinh mới chuyển đến.

 

Khang Uyển Uyển trước giờ không bao giờ bỏ qua cơ hội để kết bạn mới... à không, thu nhận đàn em mới.

 

Nhưng cậu học sinh mới này có vẻ hơi khác biệt.

 

Mỗi lần ra chơi sẽ có rất nhiều học sinh lén lút đi qua hành lang lớp 1, ngó nghiêng dòm ngó, đến lúc vào học lại thì thầm to nhỏ trở về.

 

"Cái cậu mới chuyển đến lớp 1 đẹp trai quá đi mất!"

 

"Đẹp thật đấy, đẹp ngang ngửa với Uyển Uyển..."

 

Dù sao thì trước đó kỷ lục bị vây xem lâu nhất vào giờ ra chơi vẫn do Khang Uyển Uyển nắm giữ.

 

"Chỉ là trông có vẻ khó gần, cảm giác như cậu ta mở miệng ra là sẽ mắng người ta khóc mất.."

 

Bạn học mới dường như nhận được hai thái cực đánh giá khác nhau về nhan sắc và tính cách.

 

Khang Uyển Uyển tò mò đi xem thử một lần vào giờ ra chơi, tiếc là không gặp được người, cô đành phải quay về và quẳng chuyện này ra sau đầu ngay lập tức.

 

Mãi cho đến kỳ thi đầu tiên của học kỳ này, vị học sinh mới kia đạt số điểm cao nhất toàn trường.

 

Cả trung học Thiên Huyền chấn động!

 

Khang Uyển Uyển lại bùng lên lòng hiếu kỳ. Buổi chiều hôm đó sau khi tan học, cô kiên quyết từ chối lời mời đi ăn xiên nướng lề đường của các bạn mà trốn ở con hẻm nhỏ dưới lầu khu dạy học để phục kích Tạ Kiếm Bạch.

 

Trong lúc chờ đợi, cô chợt nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng: Cô chỉ biết bạn học Tạ này đẹp trai, người rất ngầu, nhưng đông học sinh như vậy, làm sao cô phân biệt được ai với ai!

 

Đúng lúc này, cô nhạy bén nhận ra cầu thang vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.

 

Khang Uyển Uyển nấp trong góc, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam sinh khí chất lạnh lùng xuất hiện ở cửa.

 

Cậu ta quả thực rất đẹp trai, ngay cả bộ đồng phục xanh trắng bình thường mặc trên người cậu ta cũng trở nên đẹp đến lạ thường.

 

Đôi mắt và lông mày của bạn học Tạ rất có khí chất của mấy mỹ nam cổ điển trong phim kiếm hiệp nhưng không biết có phải do tính cách hay không mà trông cậu ta lạnh lùng và cực kỳ khó tiếp cận.

 

Cửa khu giảng đường lúc tan học luôn đông đúc, mấy học sinh phía trước đùa giỡn với bạn bè, vô tình lùi lại phía sau va vào cô. Cô ngẩng đầu lên, không kịp đề phòng mà chạm phải đôi mắt không chút cảm xúc nào của Tạ Kiếm Bạch.

 

Nam sinh kia khựng lại: "Xin, xin lỗi bạn học!"

 

Ánh mắt đáng sợ quá, cứ cảm giác như giây tiếp theo cậu ta sẽ vung nắm đấm đánh người vậy!

 

"Không sao."

 

Sau câu trả lời ngắn gọn, Tạ Kiếm Bạch rời khỏi trường theo lối đi mà mọi người vô thức nhường ra.

 

Khang Uyển Uyển ôm mặt, là một người mê cái đẹp, trong khoảnh khắc bị nhan sắc "bạo kích", cô vậy mà vẫn còn có tâm trí để ghen tị với tên họ Tạ kia - điều kiện bẩm sinh của tên này tốt quá. Trông còn giống trùm trường hơn cả cô!

 

Tại sao cậu ta chỉ cần liếc mắt một cái là người khác đã sợ, còn cô liếc mắt một cái thì mọi người lại xông tới xoa đầu chứ! Đáng ghét.

 

Tên này ngầu thật đấy, đáng ghét, trùm trường của Thiên Huyền chỉ có thể là cô thôi!

 

Sáng sớm hôm sau vào giờ tự học, học sinh lớp 1 đang nói cười vui vẻ bước vào lớp, khi liếc thấy bóng dáng ở trong góc liền lập tức vô thức im bặt.

 

Là bạn cùng lớp, học sinh lớp 1 đương nhiên hiểu rõ nhân vật làm mưa làm gió trong lớp mình hơn các lớp khác một chút.

 

Thực ra Tạ Kiếm Bạch là một học sinh rất cổ hủ, lần nào cậu cũng đến trường sớm nhất.

 

Tất cả bài tập, bao gồm cả những bài khó thầy cô thuận miệng nói ra, cậu đều hoàn thành một cách tỉ mỉ, mỗi ngày ngoài học ra thì cậu không có hoạt động giải trí nào, giờ ra chơi cậu cũng ngồi đọc sách.

 

Trời mới biết tại sao trên người cậu ấy lại có cái uy áp như chủ nhiệm lớp, từ khi cậu ấy chuyển đến, không khí lớp học trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

 

Học sinh lục tục vào lớp rồi ngồi ngay ngắn. Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện ngoài cửa, là bạn học Khang Uyển Uyển ở lớp bên cạnh.

 

Có lẽ do nhỏ hơn các bạn cùng khóa một tuổi, vóc dáng Khang Uyển Uyển vẫn chưa phát triển hết, gương mặt cũng còn chút phúng phính của trẻ con. Phối hợp với đôi mắt to tròn như nai Bambi, trông cô thực sự rất đáng yêu.

 

"Bạn học Tạ Kiếm Bạch, ra đây một chút." Cô cất giọng lanh lảnh nói.

 

Cả lớp 1 lập tức trở nên im phăng phắc.

 

Tất cả học sinh đều trố mắt ra hóng chuyện. Trong sự im lặng, Tạ Kiếm Bạch đặt sách xuống, cậu hơi nhíu mày, sau đó đứng dậy.

 

Trong mắt bạn học: Bạn Tạ mất kiên nhẫn rồi, sắp nổi giận rồi!

 

Thực tế thì: Nghi hoặc.

 

Đúng vậy, vì khí chất quá xa cách ngàn dặm khiến ai cũng thấy khó dây dưa mà không dám tiếp cận, Tạ Kiếm Bạch thực chất là một con mọt sách "hàng real"!

 

Đi theo Khang Uyển Uyển, hai người rẽ trái rẽ phải, rời khỏi khu giảng đường đến một nơi vắng vẻ. Tạ Kiếm Bạch nhìn nữ sinh đáng yêu phía trước, cậu không kìm được mà cất tiếng hỏi: "Bạn học, có chuyện gì không?"

 

Liếc trái ngó phải, sau khi xác nhận không có ai, Khang Uyển Uyển mới xoay người lại, lúc này cô mới phát hiện tên này cao quá, cô phải ngửa đầu lên mới nhìn được vào mắt cậu ta.

 

Thế này thì sỉ nhục hình tượng chị lớn của cô quá!

 

Khang Tiểu Uyển hừ một tiếng, cô vươn tay đẩy mạnh ngực cậu, ép bạn học Tạ đang không kịp đề phòng vào tường.

 

"Tạ Kiếm Bạch, cậu có biết tôi là ai không?" Cô hất cằm lên: "Tôi là đại ca của cái trường này! Nghe đàn em của tôi nói, cậu ngầu lắm hả?"

 

Bạn học Tạ chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải tình huống này. Đây dường như là một chuyện rất nghiêm túc nhưng nhìn cô gái đang áp vào ngực mình, cậu nhất thời có chút ngây ra.

 

"Này!" Khang Uyển Uyển thấy cậu ngẩn người liền lập tức bất mãn đẩy đẩy ngực cậu lần nữa: "Cậu có muốn làm đàn em của tôi không? Tôi sẽ bảo kê cho cậu!"

 

Tên mọt sách mặt liệt ngây thơ lần đầu tiên bị "kabedon", cậu đỏ mặt một hồi lâu, vành tai ửng hồng, sau đó gật đầu loạn xạ.

 

Cùng lúc đó, Khang Thừa Diễn vừa vặn trèo lên tường và chứng kiến tất cả: ...

Bình Luận (0)
Comment