Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 57

【Bố mẹ rất vui mừng, vì con được sinh ra trên thế gian này.】

***

—— Anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem mình đã làm được gì? Con đã ba tuổi rồi mà vẫn chưa biết nói, anh có biết con vẫn luôn bị Trịnh Tuệ Văn bỏ thuốc không? Anh nhẫn tâm bỏ con mà rời đi như vậy sao? Anh nhẫn tâm để con bị những người gọi là thân thích ấy tùy ý bắt nạt như vậy ư? Để lại một đống lớn cục diện rối rắm, rồi cứ đi như vậy? Anh có biết sau khi anh chết, Bùi Dục Kỳ lớn lên sẽ trở thành người như thế nào không? Nếu anh còn có một chút lương tâm thì mau tỉnh lại cho tôi! Mau tỉnh lại ngay, anh có nghe thấy không?

Những lời này không phải ảo giác…… Thậm chí sự thật so với anh nghe được còn đáng sợ hơn!

Đầu Bùi Ôn Du ong ong, tim nghẹn đau khó chịu như chìm xuống đáy cốc……

Anh hoàn toàn không biết, vẫn luôn không biết, con của mình vậy mà trải qua cuộc sống như địa ngục thế này…… Anh còn cảm thấy đứa bé không chịu mở miệng là vì bệnh tự kỷ, cảm thấy đứa bé gầm rống là vì bệnh tự kỷ, cảm thấy mình tới gần kích thích đứa bé phát bệnh……

Là anh, tự cho là đúng mà cho rằng duy trì khoảng cách với đứa bé mới có ích cho bệnh tình của con, thật ra hoàn toàn không chăm nom cho con, hoàn toàn không quan tâm đến đau khổ chân chính của con…… Ngược lại khiến con bị bắt nạt thành thế này ngay dưới mí mắt mình!

Trong ba năm nay rốt cuộc anh đã làm gì…… Sao có thể không biết gì cả! Cái gì cũng không biết!

Không thể kiềm chế nổi cơn giận hừng hực, Bùi Ôn Du gần như bóp chặt tay vịn của xe lăn.

Móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay anh, sắc mặt lạnh băng, anh từng câu từng chữ phẫn nộ cắn răng chất vấn: “Trịnh Tuệ Văn, nếu bà không thích Dục Kỳ, hoàn toàn có thể từ chức, vì sao phải ngược đãi đứa bé ác độc như vậy! Tôi rốt cuộc đã bạc đãi bà chỗ nào, tiền lương, phúc lợi, đãi ngộ…… Là để bà trút sự tức giận lên người đứa bé!”

Lần đầu tiên đối mặt với cơn giận của Bùi tổng, Trịnh Tuệ Văn lắp bắp nói không ra lời, Bùi Ôn Du nghĩ đến đứa bé vẫn còn đây, mình quá hung dữ có thể sẽ dọa đến con, anh cố nén tức giận, cứ như không muốn nhìn thấy thứ dơ bẩn, phất tay nói: “Bỏ đi, tôi cũng không muốn nghe bà giải thích. Thẩm tiểu thư nói đúng, báo cảnh sát. Bà có lời gì đi nói với cảnh sát đi! Tiểu Chu, đi lục soát phòng của bà ta.”

Tiết Huệ Vũ ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Những thuốc kia đều ở tầng cuối cùng của hòm thuốc dưới gầm giường.”

Để ngừa lỡ như đối phương lại hạ thuốc, bình thuốc vốn màu trắng không có bao bì bị Tiết Huệ Vũ đổi thành hình thuốc vitamin C, nhưng sau khi phát giác ra mưu kế của Trịnh Tuệ Văn, cô lại lặng lẽ đổi hình thuốc trở về.

Không ngờ ngay cả nơi bà ta giấu thuốc Thẩm Tuyết cũng biết, Trịnh Tuệ Văn bị dọa tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh, lo lắng mình thật sự phải ngồi tù mục xương, lập tức không hề giấu diếm, khai ra hết chuyện Hạ Lan Chi mua chuộc bà.

“Bùi tổng…… Là…… Hạ phu nhân! Hạ phu nhân mỗi tháng đều sẽ cho tôi một khoản tiền. Chỉ chăm sóc một đứa bé đã có thể có được đến hai món tiền…… Cho nên……”

Trịnh Tuệ Văn sợ hãi run cầm cập, khai ra toàn bộ chuyện mấy năm nay mình mật báo cho Hạ Lan Chi.

Lúc ấy người làm ở chung với bà ta là gian tế của Hạ phu nhân, Trịnh Tuệ Văn ở trước mặt chủ chăm chỉ vô cùng, kỳ thật bản chất vô cùng ham ăn biếng làm, phòng mình không thích quét tước lắm, cho nên có va chạm không thoải mái với người làm ở chung.

Sau khi bà ta nghe lén được cô ta gọi điện thoại cho Hạ Lan Chi liền lập tức chủ động báo cáo cho Bùi tổng. Khi đó, bà ta muốn vớt một phần công lao, lại đuổi kẻ đáng ghét ra khỏi nhà họ Bùi.

Sau này tiền Hạ Lan Chi cho thật sự rất nhiều, bà ta liền giúp Hạ Lan Chi làm một vài chuyện……

Trịnh Tuệ Văn một mực chắc chắn, tất cả mọi chuyện đều do Hạ Lan Chi xúi giục!

Chuyện Tiết Huệ Vũ mang thai, Bùi Ôn Du vẫn luôn cảm thấy là người làm trong nhà truyền ra, nhưng không tra được chứng cớ.

Mãi đến khi Trịnh Tuệ Văn chủ động nói cho anh biết, chính là người làm ở cùng bà ta mật báo, cho nên sau đó đuổi hết tất cả người làm đi chỉ giữ lại mỗi mình Trịnh Tuệ Văn, chỉ vì cảm thấy bà ta chắc chắn sẽ không phải người của Hạ Lan Chi.

Không ngờ tới Trịnh Tuệ Văn còn âm độc hơn so với anh tưởng tượng, thế mà lại quay đầu nhận lợi ích từ Hạ Lan Chi!

Tiết Huệ Vũ ở bên cạnh nghe được thì kinh ngạc. Chuyện mang thai thế mà là do người làm mật báo, vì sao Bùi Ôn Du không nói cho cô biết?

Hoặc là anh muốn nói với mình, nhưng bản thân mình lúc ấy đã cuồng loạn, trực tiếp coi anh là người khởi xướng và nơi trút giận.

Từ sau chuyện đó cô vẫn luôn mang thành kiến đối với Bùi Ôn Du, bây giờ nhớ lại, rất nhiều việc đều là cô hiểu lầm anh, giống như trong kịch bản Quỳnh Dao nam chính hét to với nữ chính: “Chuyện không phải như em tưởng tượng đâu, em nghe anh giải thích!”, mà nữ chính chỉ biết bịt lỗ tai của mình lại, điên cuồng lắc đầu: “Em không nghe em không nghe.”

Cô của lúc ấy phẫn nộ đến cực hạn, đâu còn chút lý trí nào.


“Bà nói cho Hạ Lan Chi những chuyện nào! Bệnh tình của Dục Kỳ bà cũng nói với Hạ Lan Chi?” Bùi Ôn Du sa sầm mặt quát lớn.

Trịnh Tuệ Văn bị dọa đến mức thanh âm nhẹ như muỗi kêu: “Bùi tổng, có một số việc có lẽ không tiện để người khác biết được……”

Bùi Ôn Du nghĩ đến có một số việc đích thật không thể để cho đứa bé biết, hơn nữa con còn vừa khóc nước mắt rưng rưng, anh lập tức để Chu Khải Hoa cùng Thẩm Tuyết dẫn Bùi Dục Kỳ trở lại phòng của con trước, một lát nữa anh sẽ qua.

Đợi sau khi những người khác đều rời đi, Trịnh Tuệ Văn xác định trong phòng chỉ có bà ta cùng Bùi tổng mới từ từ nói: “Lúc ấy nghe lén phu nhân cùng ngài cãi nhau biết được hai người đã ký hợp đồng hôn nhân, Hạ phu nhân nói nếu tôi có thể tìm được bằng chứng chứng minh hai người kết hôn theo hợp đồng, liền cho tôi năm mươi vạn…… Nhưng tôi vẫn luôn không tìm được bằng chứng này……”

“Hạ phu nhân biết phu nhân sắp phải công diễn, lo lắng phu nhân ngày càng nổi danh, cho nên cố ý nói chuyện này cho paparazi, truyền bá chuyện này ra ngoài…… Khiến phu nhân không cách nào phá thai cũng không thể nào tham gia công diễn…… Sinh ra đứa trẻ không thích tất sẽ mâu thuẫn với Bùi tổng ngài…… Bà ta muốn lợi dụng đứa nhỏ này để chia rẽ hai người……”

Nắm đấm của Bùi Ôn Du siết chặt.

“Bùi tổng…… Hết thảy đều do Hạ phu nhân sai khiến tôi…… Bà ta nói nếu đứa bé đã được chẩn đoán là bệnh tự kỷ, thì vĩnh viễn đừng nói chuyện nữa…… Tôi cũng chỉ làm theo lời bà ta nói……”

Trịnh Tuệ Văn ngoài miệng phủi sạch mình như thế, tay lại không an phận móc di động của mình ra.

Bùi tổng mù, hiện tại trong phòng chỉ có bọn họ…… Chỉ cần bà ta xóa đi đoạn nói chuyện của mình và Lệ Mai trong điện thoại…… Lại xóa đi toàn bộ video trong di động của Thẩm Tuyết trên bàn……

Tuy nhiên, Trịnh Tuệ Văn vừa móc điện thoại ra, một chiếc gậy hung hăng gõ từ trên xuống hết sức chuẩn xác.

Tay Trịnh Tuệ Văn đột nhiên đau đớn, di động trong tay cũng không cầm chắc mà rơi xuống đất.

Bà ta hoảng hốt vươn tay ra muốn đỡ lấy, một bàn tay thon dài đốt xương rõ ràng đã nhặt di động từ trên đất lên trước.

Động tác vươn tay của bà ta cương cứng ngay tại chỗ, thuận theo cái tay ngẩng đầu lên, liền thấy Bùi tổng đeo kính đen đã cong eo nhặt di động của bà lên.

“Bùi tổng…… ngài……” Không phải mù rồi sao……

“Reng reng reng……” Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, nhìn cái tên gọi đến được hiển thị, ánh mắt của Bùi Ôn Du từ từ u ám đi.

Đổng Lệ Mai đợi mãi cũng không đợi được điện thoại và WeChat của Trịnh Tuệ Văn, chủ động gọi điện thoại hỏi tình huống còn bị từ chối không tiếp, cô ta nháy mắt khó chịu gửi một tin nhắn WeChat: Mẹ, sao lại không bắt máy thế? Hiện tại không rảnh sao?

Trịnh Tuệ Văn: Hiện giờ không tiện nhận điện thoại, chúng ta nói chuyện qua tin nhắn đi.

Bởi vì lo lắng gọi điện thoại sẽ bị phát hiện, gần đây bọn họ đích thật nhắn tin nói chuyện qua WeChat nhiều hơn.

Đổng Lệ Mai không nghi ngờ gì khác: Sao thế? Thành công rồi chứ?

Trịnh Tuệ Văn: Thành công rồi, Bùi tổng cho rằng là Thẩm Tuyết trộm đồ của phu nhân, giận tím mặt, đã đuổi cô ta ra ngoài rồi! Còn nữa, Bùi tổng quả thật bị mù, có thể là mù vĩnh viễn, con nhanh chóng bán tin nóng này cho phóng viên Lý. Thẩm Tuyết hôm nay vừa đi, Bùi tổng khẳng định sẽ hoài nghi là cô ta tuồn ra! Chúng ta có thể nhân cơ hội vu oan cho cô ta!

Không ngờ chuyện lại tiến triển thuận lợi như thế, Đổng Lệ Mai lập tức trả lời: Mẹ! Làm tốt lắm! Vậy con liên hệ với phòng viên Lý ngay!

Sau khi Đổng Lệ Mai trả lời xong WeChat, trái tim đập bình bịch, lập tức liền bấm số điện thoại của phóng viên Lý, xưng là có tin tức nặng ký của Bùi tổng, tuyệt đối độc nhất, tuyệt đối có thể đảo điên giá cổ phiếu của tập đoàn Bùi Thị, cần thanh toán trước năm trăm ngàn tiền đặt cọc vào thẻ ngân hàng của cô ta, chờ sau khi tiền đặt cọc tới tay lại lộ tin đồng thời gửi đi chứng cứ chân thật hữu hiệu.

Tuy rằng Đổng Lệ Mai đòi cắn một phát được cả miếng to, nhưng nghe thấy giọng nói của cô ta chắc chắn như thế, Lý Thụy nửa tin nửa ngờ chỉ thanh toán năm trăm ngàn, Đổng Lệ Mai nhìn thấy số năm trăm ngàn vào thẻ, kích động đến giọng nói the thé, lập tức gửi báo cáo của Bùi tổng qua.

“Không ngờ tới Bùi Ôn Du lại bị mù……” Nhìn báo cáo bệnh án trong tay, Bùi Vĩnh Ngọc bóp trán nói: “Chẳng trách tham gia cuộc họp vẫn luôn chỉ dùng giọng nói, chưa từng mở video một lần. Hóa ra là nhìn không thấy…… Thật là trời cũng giúp tôi.”

Hắn thấp giọng cười ra tiếng, phân phó trợ lý nói: “Trước tiên phái người kiểm tra hai cái báo cáo này là thật hay giả. Sau khi xác định là thật thì để phóng viên Lý phát tán tin tức này ra ngoài, cho tổng giám đốc kiêm hội đồng thành viên Bùi Ôn Du của chúng ta lên No.1 Hotsearch, khiến nhân dân cả nước đều biết anh là một kẻ tàn tật bị mù…… Ha ha ha ha ha……”

Hắn càng nghĩ đến chuyện này càng cảm thấy buồn cười.


“Ha…… Dưới tình huống này, những cổ đông đó còn có thể yên tâm giao tập đoàn lớn cho một kẻ có thể mù vĩnh viễn sao? Còn che giấu sự thật mình bị mù, thật là trăm ngàn chỗ hở, làm ra trò hay……”

Đêm đó Trịnh Tuệ Văn bị nhốt trong tầng hầm, Chu Khải Hoa phụ trách thẩm vấn bà ta, ý định hỏi ra càng nhiều chi tiết hơn.

Đương nhiên, bởi vì cuối cùng sẽ báo cảnh sát, cho nên bọn họ sẽ không lưu lại một vết thương nào trên người Trịnh Tuệ Văn, dùng chính là “Tra tấn bằng điện”.

Thậm chí cố ý đe dọa Trịnh Tuệ Văn nói bọn họ mở bậc lớn nhất, nếu không thành thật nói ra sẽ chịu đau đớn cùng tra tấn vô cùng kịch liệt, thậm chí cả đời sẽ để lại di chứng.

Tuy nhiên bọn họ vừa mới mở bậc một, Trịnh Tuệ Văn vô cùng sợ chết cùng sợ đau hoàn toàn không kiên trì nổi hai phút, liền nói ra hết toàn bộ tình hình thực tế.

Ngày Bùi Ôn Du cùng Tiết Huệ Vũ gặp phải tai nạn xe, Bùi Dục Kỳ vẫn luôn được bố chăm sóc bởi vì bố mẹ chưa về nhà mà khóc nháo càng thêm nghiêm trọng, không chịu uống sữa, không chịu ngủ, dỗ cũng dỗ không được, lúc chăm sóc hết sức mệt mỏi, Trịnh Tuệ Văn đã mấy ngày bị ồn áo đến không thể nào ngủ, sau khi chăm nom một thời gian ngắn dần dần không còn kiên nhẫn.

Một tháng sau, thấy Bùi Ôn Du tai nạn xe hôn mê không tỉnh lại, Trịnh Tuệ Văn liền trộn chất lỏng Tĩnh tâm khẩu phục dịch mình uống vào trong sữa của Bùi Dục Kỳ. Thấy Bùi Dục Kỳ uống xong rốt cuộc đã yên tĩnh lại, nên đoạn thời gian đó cứ chăm sóc đứa bé như vậy.

Lúc đó bà ta chỉ cho là chất lỏng Tĩnh tâm khẩu phục dịch mà người lớn uống kia trẻ nhỏ cũng có thể uống, chỉ là muốn để đứa trẻ an tĩnh lại.

Mãi đến khi Bùi Ôn Du tỉnh lại. Trịnh Tuệ Văn chột dạ tự nhiên không dám chăm sóc đứa trẻ như vậy nữa…… Nhưng bà ta không ngờ tới, Bùi Ôn Du tỉnh dậy lại bởi vì con gái mà chọn lựa bảo mẫu mới, muốn đổi bà ta đi!!!

Trịnh Tuệ Văn đương nhiên không cam lòng, cho nên lặp lại chiêu cũ. Mấy bảo mẫu mới đều không thể thích ứng với Bùi Dục Kỳ khóc nháo không ngớt, chỉ có bà có thể làm cho Bùi Dục Kỳ ngoan ngoãn an tĩnh lại. Cuối cùng Bùi Ôn Du thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục thuê bà ta.

Nhưng cái gai này lại đâm vào trong lòng Trịnh Tuệ Văn. Hơn nữa bởi vì con gái bị cự tuyệt, Trịnh Tuệ Văn càng nhìn càng chán ghét Bùi Dục Kỳ, mà Bùi Ôn Du hai chân tàn tật, còn bị tước đoạt quyền thừa kế, tương đương với một kẻ phế vật!

Cho nên khi đó, khi Hạ Lan Chi liên hệ với bà ta, Trịnh Tuệ Văn liền từ do dự ban đầu hoàn toàn biến thành người của Hạ Lan Chi.

Ban đầu, Trịnh Tuệ Văn vì thoát tội cố ý đẩy hết thảy lên trên người Hạ Lan Chi, tuy nhiên thật ra, trước khi Hạ Lan Chi chưa liên hệ với bà ta, bà ta đã đút thuốc cho Bùi Dục Kỳ……

Hễ bà ta không vừa ý liền châm chọc khiêu khích Bùi Dục Kỳ, đe dọa uy hiếp, nói bé là sao chổi xui xẻo, khắc bố mẹ, mẹ bé ghét sinh ra bé đến cỡ nào, thà rằng mất tích cũng không muốn trở về. Bố bé cũng hết sức chán ghét bé mới không bằng lòng gần gũi với bé, bố thà rằng chết đi cũng không bằng lòng chăm sóc bé.

Bùi Dục Kỳ mới một tuổi sao có thể có ký ức lúc mới sinh ra, rất nhiều ký ức sai lầm đều là bà ta mạnh mẽ rót vào, khiến Bùi Dục Kỳ từ từ hiểu chuyện có ý thức tin những ký ức sai lầm kia là thật, dần dần trở nên tự kỷ, không muốn nói chuyện, chán ghét tiếp xúc với bố, trốn tránh bố, thậm chí bắt đầu có hành vi kích thích bản thân —— Càng không ngừng cắn móng tay, cắn hoặc là rức móng tay, dùng tay gõ đầu hoặc thân thể mình.

Thấy Bùi Dục Kỳ một tuổi đột nhiên bắt đầu tự mình hại mình, vì để phòng ngừa Bùi Dục Kỳ thật sự tự ngược đãi chính mình, Trịnh Tuệ Văn mới bắt đầu hạ thuốc ngủ trong sữa, bà ta chỉ muốn khiến Bùi Dục Kỳ ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, không ngờ khiến cho bệnh tình của Bùi Dục Kỳ càng ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng Bùi Dục Kỳ một tuổi rồi còn chưa biết nói chuyện, tính cách lầm lì, bộ dáng phát triển chướng ngại, trong mắt Hạ Lan Chi chính là niềm vui ngoài ý muốn!

Từ sau đó, Trịnh Tuệ Văn vẫn luôn lén lút mật báo cho Hạ Lan Chi, cũng sợ Bùi Ôn Du sẽ phát hiện ra khác thường, cho nên châm ngòi thổi gió với Bùi Ôn Du nói mùi thuốc lá trên người anh quá nặng cho nên đứa bé vừa nhìn thấy anh sẽ khóc lóc ầm ĩ không ngớt, nói anh thường xuyên không ở nhà, cho nên đứa bé lạ lẫm không nhận ra anh. Mà bà ta chăm đứa bé từ nhỏ đến lớn, tình cảm sâu đậm, đứa bé mới thân mật với bà ta, chỉ nghe lời bà ta nói.

Một năm rưỡi trước thể xác và tinh thần Bùi Ôn Du bị tổn thương nặng, một lòng đi trên con đường chấn hưng và tìm kiếm Tiết Huệ Vũ, mà hai năm sau đó, dưới sự châm ngòi ly gián của Trịnh Tuệ Văn, Bùi Dục Kỳ đã đóng chặt cửa trái tim đối với bố, đã không còn muốn nói chuyện với bố nữa, cũng khiến cho Trịnh Tuệ Văn có cơ hội khống chế bé.

Lúc Bùi Ôn Du nhận thấy con không ổn mang con đi khám bệnh, Trịnh Tuệ Văn thân làm bảo mẫu sợ chuyện mình đút thuốc bị phát hiện, liền khuếch đại ngôn từ đối với bác sĩ, nói Bùi Dục Kỳ nhìn thấy Bùi Ôn Du cảm xúc thường xuyên biến đổi lớn, bực dọc bất an, có một vài hành động tự kích thích bản thân, đến nỗi mà Bùi Dục Kỳ bị chẩn đoán mắc bệnh tự kỷ, bác sĩ làm ra chẩn đoán sai lầm, cho rằng nguyên nhân Bùi Dục Kỳ phát bệnh là người làm bố như Bùi Ôn Du kích thích bé.

Nếu muốn chữa khỏi cho đứa bé nhất định phải tiến hành can thiệp, dẫn đến Bùi Ôn Du chỉ có thể giữ khoảng cách với con, cũng khiến bố con hai người càng lúc càng xa cách, hiểu lầm càng ngày càng sâu.

Trịnh Tuệ Văn có được bảo đảm từ chỗ của Hạ Lan Chi cũng trở nên càng ngày càng táo tợn.

Sau khi Bùi Dục Kỳ ba tuổi bắt đầu tự ngược đãi đập vào tường, dựa vào tường cách âm trong phòng Bùi Dục Kỳ, đồng thời trên tường đều dán bọc mềm, Trịnh Tuệ Văn liền bắt đầu trực tiếp dùng kim tiêm thô, bạt tai dạy bé im lặng nghe lời.

Bà ta làm toàn bộ cẩn thận từng li từng tí, trước mặt người ngoài cực kỳ giỏi ngụy trang, tất cả thuốc đều đến từ con gái, đây cũng là nguyên nhân nhiều năm qua bà ta vẫn luôn không bị ai phát hiện.

Nhưng Trinh Tuệ Văn có thế nào cũng không ngờ tới, chính mình thành công ngụy trang ba năm, lừa hai cha con Bùi Ôn Du và Bùi Dục Kỳ xoay mòng mòng, thế mà lại bị một người phụ nữ lạ mặt từng bước một vạch trần tại chỗ!


Tối đó, Trịnh Tuệ Văn cho rằng sau khi mình thành thật, sẽ bị cảnh sát bắt đi, nhưng không ngờ Bùi Ôn Du lại không báo cảnh sát ngay lập tức.

Trong lòng Bùi Ôn Du ủ một bụng lửa giận, không bởi vì Trịnh Tuệ Văn khai ra liền gạt bỏ trang bị điện giật, anh đổi thành dòng điện bậc yếu nhất, thiết lập mỗi một giờ tĩnh điện một lần, sẽ không làm thân thể của người ta bị thương nhưng mỗi lần Trịnh Tuệ Văn mệt mỏi không chịu nổi muốn ngủ liền lập tức bị giật tỉnh, khiến bà ta cả đêm không thể chợp mắt.

Cứ tra tấn lặp đi lặp lại một đêm như vậy, khiến tiếng kêu rên đau khổ mệt mỏi không chịu nổi của Trịnh Tuệ Văn vang dội một đêm, nhưng bởi vì tường cách âm, một chút cũng không truyền đến trên lầu, thậm chí cũng sẽ không lưu lại một chút vết thương nào trên người Trịnh Tuệ Văn.

Đối với Bùi Ôn Du mà nói, róc xương róc thịt Trịnh Tuệ Văn cũng không đủ khiến anh hả giận, nhưng anh lựa chọn báo cảnh sát, thậm chí ngay cả hung hăng đánh Trịnh Tuệ Văn một đấm cũng không thể làm, anh chỉ có thể kìm nén lửa giận, chờ đợi sự xét xử của luật pháp…… Mà anh nhất định phải làm cho tội và án phạt của Trịnh Tuệ Văn có thời hạn thi hành án cao nhất!

Nhưng có trừng phạt nhiều hơn nữa, cũng đã không thể vãn hồi, ba năm nay Trịnh Tuệ Văn tàn nhẫn làm hại thể xác tinh thần của Bùi Dục Kỳ.

Bùi Ôn Du lê bước chân nặng nề đến cửa phòng của Bùi Dục Kỳ.

Sau khi biết được tất cả chân tướng từ trong miệng Trịnh Tuệ Văn, anh mới ý thức được những năm nay mình đã làm sai nhiều chuyện như vậy, anh thậm chí không thể lý giải tại sao mình lại bị Trịnh Tuệ Văn lừa gạt từ đầu đến cuối như vậy, vì sao tròn ba năm cũng không phát hiện một chút khác thường nào……

Bây giờ nhớ lại, lúc đó Trịnh Tuệ Văn nói, con không gần gũi anh là bởi vì anh không thường xuyên ở nhà, mùi thuốc lá trên người anh quá khó ngửi, cho nên con cảm thấy anh thật lạ lẫm, đợi thời gian lâu rồi sẽ bắt đầu gần gũi.

Lúc anh muốn đổi bảo mẫu mới vì Đổng Lệ Mai, con mới chín mười tháng ở trong lòng bất kỳ bảo mẫu mới nào cũng đều khóc không ngừng, Trịnh Tuệ Văn cũng khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, bà ta đã chăm sóc cho Dục Kỳ từ khi con chào đời, bọn họ có tình cảm sâu đậm, đứa bé không rời khỏi bà ta được. Anh tin là thật.

Lúc đưa con đi bệnh viện, Trịnh Tuệ Văn cũng một mực tích cực đi theo, nói mình hiểu rõ bệnh tình của con nhất.

Bởi vì con không biết nói chuyện, toàn do miệng bà ta thuật lại nói cho bác sĩ, nói con ở nhà lầm lì bao nhiêu bao nhiêu, e sợ bố bao nhiêu……

Một vài hành vi của Bùi Dục Kỳ đích thật rất giống với trẻ em tự kỷ, mà mỗi một từ mỗi một câu của Trịnh Tuệ Văn đều khiến bác sĩ càng thêm chắc chắn chẩn đoán Bùi Dục Kỳ mắc bệnh tự kỷ.

Mà anh cũng hiểu lầm cho rằng giữ khoảng cách với con mới có thể khiến cho con mau chóng hồi phục, lại không nghĩ rằng những hành vi tránh né đó lại bị Trịnh Tuệ Văn mượn đề tài để phát huy, miệng lưỡi ba hoa, sau khi ly gián tình cảm của bố con bọn họ, hoàn toàn khống chế Bùi Dục Kỳ trong phạm vi lòng bàn tay mình, cũng khiến cho hiểu lầm cùng sợ hãi của con đối với anh càng thêm sâu.

Vì sao con ở trước mặt anh lại gầm rống, ném đồ lung tung, ở trước mặt Trịnh Tuệ Văn lại yên lặng trầm mặc, vì sao mỗi lần con ngủ trong ngực Trịnh Tuệ Văn đều có thể ở vô cùng yên tĩnh, lúc ấy sao anh có thể không hoài nghi Trịnh Tuệ Văn một chút nào thế!

Vì sao không hề ý thức được một chút, đây là tín hiệu mà con phát ra để cầu cứu anh chứ……

Anh lại ngu xuẩn mà cho rằng…… Bởi vì Trịnh Tuệ đã chăm sóc con từ nhỏ, cho nên con mới gần gũi với Trịnh Tuệ Văn……

Nhớ lại những cách nghĩ và hành vi ngu xuẩn từ lần này qua lần khác trong ba năm nay của mình, trong lòng Bùi Ôn Du bứt rứt đau thắt, hốc mắt đong đầy nước mắt.

Để con tha thứ cho anh…… Bùi Ôn Du cảm thấy, chính anh còn không thể tha thứ cho mình.

Cứ như vậy ngập ngừng trước cửa, Bùi Ôn Du thấp thỏm bất an không dám bước vào……

Mà lúc này, Tiết Huệ Vũ thành công dỗ Bùi Dục Kỳ ngủ từ trong phòng đi ra, liền thấy Bùi Ôn Du giống cái cọc gỗ canh ngay ở cửa, mà Chu Khải Hoa vẻ mặt phức tạp đứng ở phía sau xe lăn, cũng giống như cái cọc gỗ, không biết đã đứng bao lâu.

“Hiện giờ Dục Kỳ đã ngủ rồi.” Tiết Huệ Vũ không ngờ bây giờ Bùi Ôn Du mới lên lầu, thấy Bùi Dục Kỳ vào thời gian ngủ trưa vẫn luôn buồn ngủ rã rời, liền dứt khoát để bé ngủ trước một chút.

“Anh muốn vào nhìn bé một chút sao?” Bùi Ôn Du biết được chân tướng hẳn là vô cùng áy náy cùng phẫn nộ nhỉ.

Tiết Huệ Vũ đã trải qua phẫn nộ cùng oán trách đối với việc Bùi Ôn Du thân là cha mà lại vô trách nhiệm, sau khi hiểu được khổ cực cùng nước mắt của anh mấy năm nay, bây giờ cô chỉ hy vọng sau khi Bùi Ôn Du ý thức được sai lầm của mình có thể thay đổi triệt để, sau này đối xử với Dục Kỳ thật tốt……

Lỡ như sau này cô không thể hồi sinh thành công, con của bọn họ chỉ có một người thân là anh, anh ắt phải bảo vệ bé, bảo vệ bé trưởng thành khỏe mạnh, bảo vệ bé vui vẻ lớn lên.

Đây là anh đã đồng ý khi cô mang thai, nếu như ngay cả những thứ cơ bản nhất này cũng không làm được, để tay lên ngực tự hỏi, anh còn xứng làm một người bố sao? Nếu đã làm không được, thì tại sao lại muốn sinh đứa bé ra để nó chịu khổ……

Mà trong khoảng thời gian chung sống này, mắt của Tiết Huệ Vũ cũng không mù, biết Bùi Ôn Du quan tâm cùng yêu quý con. Anh cẩn thận lại hèn mọn không dám tới gần, mà Bùi Dục Kỳ cũng giống vậy.

Hiển nhiên là bị Trịnh Tuệ Văn đảo loạn đúng sai, châm ngòi ly gián, trở nên ngăn cách ngày càng sâu.

Hiện tại Trịnh Tuệ Văn đã đền tội, có bất kỳ hiểu lầm gì đều hãy giải thích rõ ràng với con đi.

Tiết Huệ Vũ nghĩ như vậy, liền nghe được Bùi Ôn Du nghẹn ngào hỏi: “Thẩm tiểu thư…… Nếu cô đã sớm biết Trịnh Tuệ Văn ngược đãi Bùi Dục Kỳ, cũng đã sớm ghi âm…… Vì sao…… Hiện giờ mới nói cho tôi biết……”

Môi anh run run, thanh âm suy yếu cũng có chút run rẩy.


“Dục Kỳ lúc ấy còn không biết nói chuyện, chỉ dựa vào chiếc video này không đủ chứng cớ, lo lắng bà ta già mồm chạy thoát tội danh, hơn nữa luật hình sự trong nước không có tội ngược đãi trẻ em, mà tội ngược đãi trong luật hình sự chỉ ngược đãi thành viên gia đình, tôi lo Trịnh Tuệ Văn cũng không áp dụng được với tội ngược đãi này, tội cố ý gây thương tích thì cần vết thương của người bị hại đạt tới kết quả vết thương nhẹ trở lên. Trong tất cả các tội danh, tình nghi tội trộm cắp số tiền lớn hoặc có tình tiết nghiêm trọng khác sẽ có thể phạt tù có thời hạn từ ba năm trở lên đến mười năm trở xuống. Cho nên vì để quay được chứng cứ càng xác thật hơn, khiến số tội và hình phạt của Trịnh Tuệ Văn đạt đến mức phạt cao nhất, tôi đã lắp camera trong phòng bảo mẫu cùng phòng của Dục Kỳ.”

Đương nhiên mục đích ban đầu của Tiết Huệ Vũ là nắm chắc chứng cớ Trịnh Tuệ Văn cùng Hạ Lan Chi cấu kết với nhau. Chỉ đáng tiếc chứng cớ hiện tại không thể làm gì được Hạ Lan Chi, nhưng Đổng Lệ Mai là đồng phạm tội trộm cắp, e là lần này phải cùng nhau vào đồn rồi.

Mà vừa rồi lúc nghe được Đổng Lệ Mại bị lừa đầu tư nợ ngập đầu, Tiết Huệ Vũ suýt chút nữa cười ra tiếng.

Không phải không báo ứng, mà là thời gian chưa tới! Yêu thích hư vinh, một lòng muốn gả vào tài phiệt, đáng đời bị rơi vào loại bẫy kinh điển này!

“Không nói cho anh trước, là bởi vì anh vừa mới tỉnh lại từ tai nạn ô tô, cũng sợ anh cảm thấy tôi có mục đích riêng hoặc là dễ dàng tin lời từ một phía của Trịnh Tuệ Văn, cho nên muốn sau khi lấy được chứng cớ mới nói cho anh biết. Hơn nữa khi đó, đối với anh mà nói tôi chỉ là một người xa lạ lần đầu gặp mặt, không phải anh vẫn muốn đuổi tôi đi sao? Tôi sợ khi đó tôi nói ra, chỉ sẽ đánh rắn động cỏ. Cho nên mới tính án binh bất động, tự mình thu thập chứng cớ.”

Lúc giao video chứng cớ ra, Tiết Huệ Vũ sớm đã chuẩn bị xong lý do thoái thác tự bào chữa, quả nhiên thấy Bùi Ôn Du áy náy cúi đầu nói: “Hóa ra khi đó, cô cố ý muốn ở lại bên cạnh Dục Kỳ là vì nguyên nhân này……”

Giọng điệu anh lại nghẹn ngào nói: “Chuyện của Dục Kỳ, thật sự vô cùng cảm ơn cô……”

“Là tôi không đáng làm cha, khiến con chịu khổ trong thời gian dài như thế……”

“Quả thật có lỗi với con……”

Thấy Bùi Ôn Du cúi thấp đầu xuống liên tiếp nói xin lỗi, ngón tay nắm chặt trong lòng bàn tay, vẻ mặt phảng phất như trời sập xuống hết thảy đều đã không thể vãn hồi, Tiết Huệ Vũ lập tức ngăn lại nói: “Hiện giờ cũng không muộn.”

Bùi Ôn Du ngẩng đầu, liền thấy cô gái trước mắt mặt mày dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng đã qua ba năm, nhưng bây giờ còn chưa muộn…… Những ngày về sau, toàn lực làm tốt trách nhiệm của người bố đi.”

Tiết Huệ Vũ nói thầm trong lòng: Tôi cũng sẽ làm tốt trách nhiệm của người mẹ trong thời gian còn sót lại của mình.

“Bố con làm gì có thù qua đêm đâu, bây giờ còn chưa muộn.”

Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng nói: “Dục Kỳ dũng cảm bước ra bước đầu tiên, con đã bước một bước về phía anh, hy vọng anh có thể chủ động, đến ôm lấy con. Anh vĩnh viễn là người bố duy nhất của con.”

Cũng giống như cô vậy, rõ ràng là người mẹ không có trách nhiệm như thế, nhưng…… Vào ngày đầu tiên bé con nhìn thấy cô, đã bằng lòng tiếp nhận cô……

Đau đớn cùng tra tấn bởi trầm cảm sau khi sinh và cảm xúc tiêu cực của Tiết Huệ Vũ, vào khoảnh khắc khi con cười với cô, khi con hôn cô, khoảng khắc ôm mà gọi cô là mẹ, dường như cả tâm trí và linh hồn đều được gột sạch.

Con của cô, chính là sự tồn tại tựa như thiên sứ.

“Cho nên, đi nói với Dục Kỳ đi, đi chính miệng nói cho con biết.”

“Bố không chán ghét con, bố vẫn luôn mong đợi con sinh ra, từ khi biết được mẹ mang thai đã luôn chờ đợi con đến, bố trí căn phòng nhỏ xinh đẹp cho con, mua cho con rất nhiều món đồ chơi, đặt cho con rất nhiều cái tên dễ nghe…… Bố vẫn luôn hy vọng, con là được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc khỏe mạnh tràn đầy tình yêu, cũng vì đó mà bỏ ra rất nhiều cố gắng……”

Vào lúc đó, là cô không làm được, là cô không làm hết trách nhiệm của một người mẹ.

Trong mắt không khỏi lệ nóng quanh tròng, Tiết Huệ Vũ cười đi đến sau lưng Bùi Ôn Du, nhẹ nhàng đẩy xe lăn của anh vào trong phòng.

Chu Khải Hoa thấy thế cũng không ngăn cản, chỉ thấy sau khi Thẩm Tuyết đẩy Bùi tổng đến trước giường, lại đỡ tay phải anh nhẹ nhàng mà đi về phía trước, dẫn dắt Bùi tổng mà cô cho rằng vẫn còn mù sờ nhẹ lên đầu tóc ngủ thành ổ gà của Bùi Dục Kỳ.

“Dục Kỳ ngủ ở hướng này. Hiện tại con ngủ rất say, đại khái là ngủ một giờ sẽ tỉnh lại.”

“Khoảng thời gian này, anh có thể nghĩ nên nói gì với con trước.”

“Vào thời khắc đầu tiên khi con tỉnh lại, phải để con nhìn thấy anh, nhất định nhất định phải nói với con…… Bố, yêu con biết chừng nào.”

“Con chưa bao giờ là sao chổi xui xẻo, con chưa bao giờ khắc bố mẹ, con là bảo bối bố mẹ lấy làm kiêu ngạo nhất. Bố mẹ rất vui mừng, vì con được sinh ra trên thế gian này.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bố thật sự rất mong chờ sự ra đời của con.

Hu hu hu hu hu, bé con, bố mẹ yêu con! Một nhà ba người phải sống thật hạnh phúc đó.

Bình Luận (0)
Comment