Editor: Whilion
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Cả nhóm fans bây giờ đều sôi sục cả lên! Ban đầu mọi người chỉ mang suy nghĩ đùa vui mà thôi, tiện tay làm một topic "Kêu gọi trân bảo hiếm có trên đời", không ngờ lại thu về những bức ảnh vô cùng đẹp đẽ của Minh chủ. Cái cảm giác ấy chẳng khác nào khi bạn mua chai nước giải khát bên đường, kết quả lại trúng được giải thưởng lớn là chuyến du lịch vòng quanh thế giới cả.
Dưới sự ảnh hưởng của "Danh lưu thời thượng", diễn đàn Hoa Hoa Thế Giới và căn cứ tự lập của nhóm fans nhanh chóng tăng thêm một lượng fans lớn, còn có nhiều người là người nước ngoài nữa.
An Nhàn chỉ ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, Hoa Hoa Thế Giới tựa như vừa bị đánh cướp, hàng trong kho đều bị quét sạch, ngay cả một chút cặn dược cũng không còn sót lại.
An Nhàn vội vàng bổ sung hàng mới một lượt, kết quả chưa đến nửa giờ, lại bị hốt sạch một lần nữa. Tuy cô đã sâu sắc cảm nhận được độ hot mà sự nổi tiếng mang tới, nhưng cô tạm thời cũng không có cách đẩy mạnh sản xuất. Thứ nhất là nguồn dược liệu chất lượng cao không nhiều, thứ hai là phương pháp luyện chế của cô lại độc nhất vô nhị. Vậy nên cuối cùng cô quyết định mỗi ngày chỉ bán một lượng hàng cố định như trước, bán hết lại chờ đến đợt sau mới bổ sung hàng.
Vì thế Hoa Hoa Thế Giới xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, đó chính là thường xuyên rơi vào trạng thái hết hàng..
"Lạc Lạc nhà ta đúng là thật đẹp trai." Monica cầm quyển tạp chí, vừa xem vừa tấm tắc khen ngợi. Sau đó bà còn chán ghét mà liếc mắt nhìn con trai nhà mình: "Dáng dấp hai đứa trông cũng giống nhau mà, sao nhan sắc có thể chênh lệch nhiều đến thế chứ?"
Gleyre câm nín. Từ lúc tìm được Lạc Y, địa vị của đứa con trai này lập tức xuống dốc không phanh, đến lúc quyển tạp chí kia xuất hiện thì mẹ anh ta lại càng mê muội Lạc Y hơn nữa.
"Gley." Monica giương đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh chằm chằm.
"Sao thế ạ?" Gleyre lập tức cảnh giác.
"Con xem, mẹ nuôi con lớn đến chừng này cũng không dễ dàng gì đi, con trai có thể đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của mẹ được không?"
"Yêu cầu gì ạ?" Gleyre mơ hồ dự cảm được điều gì đó.
Monica chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Gleyre, kéo lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: "Chụp vài tấm ảnh với mẹ được không?"
Gleyre nhàn nhạt đáp: "Mẹ muốn con mặc đồ nam hay đồ nữ?"
"Con trai của mẹ thật thông minh, mới hỏi một câu mà đã hỏi đúng trọng tâm rồi." Monica khen: "Chụp đồ nam cũng nhiều rồi, lần này chúng ta mặc đồ nữ đi!"
Gleyre chậm rãi kéo bàn tay mẹ ra khỏi cánh tay của mình, đứng dậy phun ra ba chữ: "Con từ chối."
Nói xong, không quan tâm đến Monica còn đang há hốc mồm kinh ngạc, anh ta liền bước nhanh ra khỏi phòng, sau lưng truyền đến âm thanh tức giận: "Con, đồ bất hiếu!"
Rời khỏi biệt thự, Gleyre mới phát hiện tay mình đang cầm quyển tạp chí "Danh lưu thời thượng". Đợt trước Monica đặt một lần tận mười bản, vốn dĩ định tặng cho bạn bè cùng xem, kết quả đến lúc nhận được tạp chí, bà lại luyến tiếc không muốn tặng nữa.
Gleyre ngồi trên xe, tiện tay lật lật quyển tạp chí, nhìn người bên trong, trong lòng nổi lên gợn sóng. Người này là em họ của anh ta, y xuất chúng đến vậy, còn.. động lòng người đến vậy.
"Hạ gia, sắp bắt đầu họp rồi." Phi Thác vào văn phòng, thấy Hạ Lẫm đang ngồi trên sô pha, chăm chú xem gì đó, đến khi anh tới gần mới nhìn ra, không ngờ lại là tạp chí "Danh lưu thời thượng".
Sắc mặt Phi Thác bỗng chốc trở nên kì quái. Vài ngày trước, Hạ Lẫm đột nhiên đặt hàng 100 quyển tạp chí, mà lại là loại tạp chí giải trí hắn chưa bao giờ xem lần nào. Nguyên nhân chỉ có một, là bởi người mẫu tạp chí kỳ này chính là Minh chủ đại nhân.
Còn nhớ ngày nhận tạp chí, Hạ gia mới chỉ nhìn vài lần đã nghiêm túc phân phó anh ta: "Mua hết những quyển còn dư về cho tôi."
Phi Thác đương nhiên là làm theo, nhưng thật không may, đến lúc anh đi mua, đã không còn dư lại quyển nào.
Sắc mặt khi đó của Hạ gia chẳng khác nào bị trát một lớp bùn đen, qua mấy ngày cũng không sáng lên nổi.
"Biết rồi." Hạ Lẫm gấp quyển tạp chí lại, rồi khóa nó trong két sắt.
Phi Thác không nói được gì nữa. Một quyển tạp chí mà thôi, có cần nâng niu gìn giữ đến như vậy không?
Anh không khỏi tưởng tượng đến hình ảnh, một tên trộm không có mắt chạy vào phòng của Hạ gia trộm đồ, trăm cay ngàn đắng mở được két sắt, cuối cùng lại phát hiện bên trong đều là "Danh lưu thời thượng", không biết tâm trạng lúc đó sẽ thế nào, có lẽ sẽ là ĐM hay tương tự thế..
Hạ Lẫm chỉnh lại cổ áo, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, sải bước đi tới phòng họp. Lúc vừa nhìn thấy ảnh chụp của Hoa Hoa xuất hiện trên tạp chí, hắn có chút tức giận. Bởi vì hắn chân trước vừa rời đi, Hoa Hoa chân sau đã chạy tới chụp ảnh, không hề tiếc rẻ mà phô diễn vẻ mỹ lệ của bản thân trước mặt bao nhiêu người, điều này khiến hắn không thể chịu đựng được, thậm chí còn có những suy nghĩ điên rồ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nhẫn nhịn, Hoa Hoa của hắn càng ngày càng xuất sắc, mà hắn vẫn cứ như cũ không có thêm bước tiến nào, như vậy bản thân hắn, lấy tư cách gì mà ở bên người kia? Nếu âm thầm chờ đợi không thể chiếm được trái tim y, vậy hắn phải trèo cao hơn, xa hơn, trở thành trợ lực to lớn mà y không thể thiếu.
Bước đầu tiên chính là, đoạt lại vị trí thủ tịch.
Hạ Lẫm vào phòng họp, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người ngồi trong phòng.
Những kẻ này, khi hắn vẫn còn đứng trên đỉnh cao danh vọng, đều ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh, ra sức lấy lòng; nhưng khi tinh thần hắn bị hao tổn, đều lập tức trở nên xa cách, âm thầm thay lòng. Nếu không nhờ có nền tảng vững vàng của Hạ gia, hắn e là đến một vị trí nhỏ cũng không có. Tuy hắn không bận tâm đến ánh mắt của người ngoài, cũng không để bụng đến những chuyện danh lợi, nhưng hắn không thể không nắm chắc chức vụ này, vì gia tộc và vì người hắn muốn bảo vệ. Bây giờ đã có Hoa Hoa, hắn càng không muốn bị người khác giẫm xuống dưới chân, kết cục giống như một kẻ bị bỏ đi, ảm đạm mà qua một đời.
"Nếu đã đến đông đủ, vậy bắt đầu đi." Giọng nói trầm thấp của Hạ Lẫm vang lên trong phòng họp, một loại áp lực khó miêu tả thành lời nháy mắt bao phủ trong lòng mọi người, khiến bọn họ vô cùng kinh hãi.
Hạ Lẫm thậm chí còn không dùng đến tinh thần lực, hắn dựa vào uy thế của cường giả cấp S đã đủ kinh động cả phòng.
Đây là lần đầu tiên Hạ Lẫm không che giấu sự sắc bén của mình từ sau khi tinh thần bị hao tổn.
Tại ngôi nhà nhỏ, An Nhàn đang nghiên cứu bình Cảnh Thủy mua từ Vạn Thọ Vô Cương. Tuy là ma khí, nhưng không có nghĩa người tu chân không thể sử dụng, chỉ cần nắm được phương pháp chính xác, cũng có thể có được tác dụng lớn.
Trời đất tự nhiên luôn chú trọng cân bằng âm dương, cuối cùng là tạo phúc chúng sinh, hay là gieo họa một phương, thì thứ cần phải xem là bản chất của con người, chứ không phải bản chất của đồ vật.
Ma khí trong bình Cảnh Thủy gần như đã bị tiêu hao cạn kiệt, chỉ còn sót lại một luồng khí hồn. An Nhàn định lập khế ước với nó, kết quả lại bị bài xích mãnh liệt. Khí hồn này đã quen được nuôi dưỡng bởi chủ nhân ban đầu, ma khí và linh phách của kẻ khác không thể sai khiến được nó.
An Nhàn suy tư một lát, rồi bỗng nhiên đặt nó bên cạnh hộp gỗ phong ấn tinh phách phượng hoàng.'Tạch' một tiếng, một ngọn lửa thình lình phun ra từ chiếc hộp, phẫn nộ vây quanh bình Cảnh Thủy, tựa như muốn đốt nó thành tro bụi.
Dưới kích thích của ngọn lửa, bình Cảnh Thủy bắt đầu liều mạng chống cự, một làn sương xám từ trong bình bỗng nhiên tản ra, rồi đột ngột thu vào, dây dưa một chỗ với ngọn lửa.
Khí hồn không đủ nguyên khí, còn tinh phách phượng hoàng lại đang bị phong ấn, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, vừa quá mười giây đã phải đình chiến.
Tinh phách phượng hoàng cực kỳ ấm ức, linh khí vất vả tích góp bấy lâu của nó đều bị khí hồn làm cạn sạch.
Bên kia hơi thở của khí hồn cũng trở nên yếu ớt mong manh, nó vốn định lén lút giở trò, không ngờ lại bị hết thiêu rồi nướng, ngẫm lại mà đau lòng.