Editor: Như
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Bệnh viện tâm thần Tố Nguyên đã xây dựng xong thư viện, phòng giải trí, phòng thể dục, phòng điều trị, nhà ăn. Diện tích phòng bệnh cũng được mở rộng ra gấp đôi, trên dưới bệnh viện có hai tầng cấu trúc hình xoắn ốc để bệnh nhân có thể tiến hành tập luyện phù hợp. Tất cả bề mặt tường bao gồm cả nền nhà đều sử dụng vật liệu cách ly cao cấp vô cùng mềm mại và chắc chắn, tránh cho bệnh nhân tự làm tổn thương mình. Bên cạnh là phòng vệ sinh nhà tắm, cứ cách ba ngày lại được lau chùi sạch sẽ.
Vì sự ảnh hưởng của tinh thần lực cho nên tất cả các phòng bệnh đều là phòng đơn kiểu khép kín. Bệnh nhân có trạng thái tinh thần tương đối tốt đều sẽ có thời gian tự do 8 tiếng mỗi ngày. Khi tinh thần họ tỉnh táo, cũng có thể chủ động xin thêm thời gian hoạt động hoặc tham gia lao động.
Tham gia lao động có thể giành được khen thưởng tương ứng với việc mình làm. Ví dụ như ra ngoài dạo chơi một ngày với bảo vệ, hay là muốn một món quà nhỏ mà quy định cho phép. Đương nhiên, những hoạt động này chỉ áp dụng cho bệnh nhân có chỉ số an toàn khá cao.
Trong phòng bệnh A – 001, có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang nằm trên nền nhà, cánh tay giang ra hai bên, hai chân gát lên giường, hai mắt vô hồn nhìn về phía trần nhà.
Lúc An Nhàn đang bưng khay đi vào, ông ta cũng không hề có bất cứ phản ứng nào.
"Hướng Phi, nghe nhân viên điều dưỡng nói, mấy ngày gần đây ông đều không chịu uống thuốc?"
"Tôi không muốn nói chuyện với người đang nằm." Hướng Phi uể oải trả lời.
Cuối cùng ai mới là người đang nằm đây hả?
An Nhàn tiến lên trước mấy bước rồi ngồi xuống giường của Hướng Phi, cùng ông ta một trên một dưới: "Bây giờ có thể nói chuyện không?"
Hướng Phi từ từ di chuyển hai con mắt cá chết của mình rồi nhìn thẳng về phía An Nhàn, nói: "Bây giờ cậu có thể nói chuyện."
An Nhàn: ".. Sao lại không uống thuốc?"
"Hmm!" Hướng Phi dùng chất giọng mang vẻ chán chường mà trả lời cô: "Bởi vì tôi phát hiện ra mùi vị của viên thuốc thay đổi rồi, trong sáu phần đắng chát lại có hai phần ngọt lịm, còn có một phần chua xót khổ sở của đầy ngọt ngào lại tang thương. Tôi là một tiến sĩ, cần phải có một đầu óc tỉnh táo và sự phán đoán của lý trí, tôi từ chối cái loại ngũ vị tạp trần này, nó sẽ ảnh hưởng đến sự thể nghiệm giác quan suy nghĩ của tôi.
An Nhàn:".. Ý của ông là, tất cả những thuốc được phát cho ông mấy ngày qua hoàn toàn khác với thuốc trước đây ông từng uống? "
Hướng Phi khinh thường liếc mắt nhìn An Nhàn từ dưới lên trên, ông cảm thấy mình đang nói chuyện tốn công vô ích với một người không không cùng đẳng cấp.
" Tôi hiểu rồi. "An Nhàn chỉ chỉ thuốc ở trên cái khay đặt kế bên." Ông thử loại dược phẩm mới được bào chế này đi, xem thử có hợp khẩu vị của ông không. "
" A.. "Hướng Phi há miệng, chớp chớp mắt nhìn An Nhàn, giống như đang nói: Nhanh đút vào miệng tôi đi.
"... "
An Nhàn nheo mắt lại, rồi bỗng nhiên cô giơ tay đập lên giường làm viên thuốc trong ly nhựa do chấn động mà bay lên giữa không trung. Sau đó cô trở tay đẩy một cái, một luồng gió mang năm viên thuốc bay thẳng vào miệng của Hướng Phi.
" Khụ khụ khụ.. "Hướng Phi che cổ họng, ho khan sặc sụa đến mức bật dậy khỏi mặt đất.
Đợi đến khi dứt cơn ho, thì một ly nước ấm được đưa đến trước mặt ông ấy:" Uống nước đi. "
Hướng Phi cầm lấy ly nước, một hơi uống sạch, lập tức lại giống như trúng độc, ngẩng mặt té xuống đất, ly nước trống không cũng bị ông ấy ném qua một bên.
An Nhàn đứng dậy, lên tiếng dặn dò:" Ông nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước đây. "Sau đó cô đi ra khỏi phòng bệnh rồi dặn dò nhân viên y tế đi vào phòng dọn dẹp lại.
Nghe tiếng bước chân ngày càng xa, Hướng Phi ngẩng người nhìn lên trần nhà, trong con ngươi đờ đẫn ẩn ẩn lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Tất cả những bệnh nhân bên trong phòng bệnh cấp A đều là đối tượng mà An Nhàn ưu tiên điều trị trước.
Hướng Phi, phòng số 001, năm nay 38 tuổi, là một tiến sĩ công trình điện tử, cũng đã từng là một nhân vật nổi tiếng một thời. Nhưng vào mười năm trước, trạng thái tinh thần của ông ta bỗng bất thường. Sau đó trong một lần làm nghiên cứu khoa học thì tinh thần của ông đột nhiên thất thường, làm công trình nghiên cứu khoa học bị thiệt hại, giá trị lên đến 100 triệu. Không những ông ta phải chi trả một khoản bồi thường lớn, mà còn bị người nhà đưa vào bệnh viên tâm thần này, và đã sống ở đây được bảy, tám năm rồi. Những năm này, người nhà ông ta chưa bao giờ đến thăm, mà chỉ là đúng hạn chi trả phí an dưỡng ở mức thấp nhất.
Cho nên An Nhàn đã chọn Hướng Phi. Một là vì gia cảnh của gia đình ông ấy đơn giản, hai là vì trạng thái tinh thần của ông ấy đã trải qua an dưỡng mấy năm nay, ít nhiều cũng đã ổn định, ba là vì ông ấy dựa vào sự hiểu biết của mình, dù trong quá trình tu luyện xảy ra sai sót nhưng cũng đã tích lũy được một phần công lực không hề yếu kém.
Hướng Phi hiện nay chính là người sở hữu mười năm công lực, linh lực gần như cạn kiệt, nhưng tinh thần lực lại vô cùng sinh động, tiến một bước là thiên đàng nhưng lùi một bước lại là địa ngục, sức mạnh đạt đến thể biến dị cân bằng hoàn hảo.
Việc An Nhàn cần làm chính là cho ông ấy một chút tác động để ông ấy thuận lợi bước qua được rào chắn cuối cùng này.
Tuy rằng đa số nhân viên công tác ban đầu của bệnh viện tâm thần đều ở lại tiếp tục làm việc, nhưng số lượng người vẫn không đủ. Tuy nhiên, An Nhàn không định tuyển dụng người bên ngoài, mà cô quyết định sẽ chọn người thích hợp trong số những bệnh nhân này, để họ gia nhập vào đội ngũ quản lý.
Hướng Phi là người thứ nhất, mà người thứ hai lại là một ông già gần 80 tuổi, tên là" Mục Cổ ". Ông ấy không phải vật thí nghiệm của sở nghiên cứu mà là một người vô cùng tài giỏi. Cụ thể giỏi đến mức độ nào ấy à, lấy tiêu chuẩn của thời đại này mà nói thì có thể tương đương với ba người Hạ Lẫm gộp lại.
Nhưng không may từ nhỏ Mục Cổ lại điên điên khùng khùng, trời sinh sở hữu tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ vượt bậc, vượt ra khỏi phạm vi giám định của máy móc thí nghiệm khoa học. Kết quả giám định xảy ra sai sót, nhưng chính ông lại không biết cách kiểm soát dẫn đến trạng thái tinh thần vô cùng hỗn loạn. Sau nhiều năm điều trị cũng không có kết quả. Năm đó, lúc ông ấy mười hai tuổi đã được đưa vào trong một bệnh viên tâm thần ở gần thành phố. Sau đó bởi vì nhiều nguyên nhân mà đổi hết từ bệnh viện tâm thần này sang bệnh viện tâm thần khác, cuối cùng thì yên ổn ở lại chỗ này, bệnh viện tâm thần Tố Nguyên.
Đáng thương cho một cao thủ tuyệt thế, cứ như vậy ẩn giấu chính mình trong cõi trần ai này, đã lãng phí mất sáu mươi, bảy mươi năm tốt đẹp của đời người.
Trong vườn hoa, một ông già tóc bạc trắng đang chơi đùa rượt bắt cùng với mấy thiếu niên đến vô cùng vui vẻ. Sắc mặt ông ấy hồng hào, bước chân nhanh nhẹn, tinh thần khỏe mạnh. Nếu không có mái tóc bạc trắng cùng với da mặt nhăn nheo kia thì thật sự không thể nhìn ra được đây là một người cao tuổi.
An Nhàn ở trong bệnh viện tâm thần ba ngày. Sau khi cô chắc chắn rằng tất cả các hoạt động đều bình thường, lúc này mới lên đường quay trở về núi Tư Du.
Cô lên kế hoạch cứ ba ngày đầu tuần sẽ đến bệnh viện tâm thần, bốn ngày còn lại thì ở núi Tư Du.
Những dược phẩm thông thường điều chế không tốn quá nhiều thời gian, mà thứ khiến cô tiêu tốn công sức đó chính là đào tạp giống hoa cỏ và nghiên cứu ra các lại dược phẩm từ trung đến cao cấp. Bây giờ lại thêm việc ở bệnh viện tâm thần nữa thật sự có chút bận rộn. Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời. Đợi sau khi cô thành lập được đội ngũ quản lý ở bệnh viện tâm thần thì cô có thể thoải mái được một chút rồi.
An Nhàn đi vào phòng khách liền nhìn thấy Bạch Hầu Dịch đang ngồi bên cạnh bàn trà nhỏ. Cậu đang ngồi xem video dạy học với dáng vẻ mơ màng muốn ngủ. Nhưng khi thoáng nhìn thấy bóng dáng của cô, tinh thần lập tức phấn chấn rồi làm ra vẻ" tôi đang rất chăm chú. "
Sắc mặt An Nhàn không đổi, nhưng trong lòng cô đang suy nghĩ xem có nên dẫn cậu nhóc này vào bệnh viên tâm thần, để cho cậu ấy hiểu rõ hơn về các thiên tài trong viện tâm thần hay không?
Nghĩ đến đây, cô mở miệng nói:" Tuần sau cậu đến bệnh viện tâm thần với tôi. "
Bạch Hầu Dịch kinh ngạc hoảng sợ:" Anh định đưa tôi vào bệnh viện tâm thần đấy à? "
" Chỉ là đi mấy ngày thôi. "An Nhàn qua loa trả lời cậu.
Tại sao cậu phải đi đến đó mấy ngày cơ chứ? Bệnh viện tâm thần cũng không phải là nơi tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, có cái gì tốt để ở!
" Tôi thấy tôi vẫn thích ở đây hơn."Bạch Hầu Dịch vô cùng chân thành nói lên quan điểm của mình.
An Nhàn không thèm phản ứng, cô đi thẳng lên lầu.
Bạch Hầu Dịch cực kỳ nóng nảy muốn lật bàn để trút giận, ai mà biết được vừa mới nhúc nhích, thì lập tức có hai ánh nhìn sắc bén bắn về phía cậu.
An Nhàn đứng ở trên cầu thang, tay cô vịn vào lan can, yên lặng nhìn.
Toàn thân Bạch Hầu Dịch cứng ngắc, cậu ngoan ngoãn để tay xuống, tủi thân nhìn vào màn hình máy tính, trong đầu lại có một người tí hon đang điên cuồng đập phá đồ đạt, kết quả không cẩn thận phá ra một cái hố đen, rồi bản thân liền bị hút vào cái hố sâu không đáy ấy.