Editor: Đậu Xanh
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Điều trị bệnh nhân tâm thần là một công việc rất tốn sức. Dỗ họ uống thuốc thì không khó, nhưng hướng dẫn họ luyện tập đòi hỏi phải có một đầu óc trí tuệ cùng với lòng quyết tâm.
Đầu tiên, An Nhàn đi tìm Hướng Phi rồi đưa cho ông ta một con chip.
"Trong đây có một số hiệu đặc biệt chỉ có thể vận hành trong cơ thể con người, không biết ông có hứng thú với thí nghiệm này không?" An Nhàn nói.
"Số hiệu vận hành trong cơ thể con người? Đó có phải là một loại công nghệ sinh học không?" Hướng Phi lẩm bẩm vài câu rồi cắm con chip vào máy tính, bắt đầu tập trung vào nghiên cứu.
An Nhàn ở bên cạnh nhìn một lúc rồi hỏi: "Ông có cần tôi làm mẫu trước không?"
Hướng Phi ghét bỏ mà xua xua tay, không kiên nhẫn nói: "Đừng để ý đến tôi, tôi rất bận."
An Nhàn không nói gì thêm, cô đeo một viên linh thạch vào cổ ông ta. Trong thời đại linh khí thưa thớt này, nếu không có linh thạch phụ trợ thì rất khó phát huy hiệu quả.
Hướng Phi thậm chí còn không để ý, ông ta ngồi khoanh chân trên ghế, hai con mắt sáng ngời có thần mà nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
An Nhàn xoay người rời đi, cô tìm được mục tiêu thứ hai trong bụi cỏ - Mục Cổ.
"Mục Cổ, ông có muốn chơi trò chơi không?" An Nhàn ngồi xổm bên cạnh ông ta, dùng giọng nói hướng dẫn mà hỏi.
"Suỵt." Mục Cổ đưa một ngón tay lên miệng, nhỏ giọng nói: "Tôi đang chơi trốn tìm với các bạn nhỏ, cậu đừng tiết lộ vị trí của tôi."
An Nhàn: Mấy người bạn nhỏ của ông đã sớm chạy mất dạng rồi, vốn dĩ chẳng có ai tìm thấy ông đâu..
"Tôi tới để tìm ông. Ông đã bị bắt, mau nhận thua đi."
Mục Cổ tỏ vẻ tủi thân mà nhìn An Nhàn: "Rõ ràng tôi trốn kỹ như vậy rồi, làm thế nào cậu có thể tìm thấy tôi chứ?"
Người ông cao lớn như vậy lại trốn trong bụi cỏ thưa thớt, có mù mới không nhìn ra đó có biết không?
An Nhàn thành khẩn nói: "Đương nhiên là ông đã trốn rất kĩ, chỉ là tôi vô tình nhìn thấy. Nhưng thua là thua, ông vẫn phải chịu phạt."
"Phạt gì cơ?" Mục Cổ ủ rũ cúi đầu xuống.
An Xian móc ra một quyển "bí tịch" rồi dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con, nói: "Đây là nhiệm vụ tôi giao cho ông. Ông phải hoàn thành các yêu cầu trên ít nhất một lần một ngày, cho đến khi ông quen thì thôi."
Mục Cổ lật sách vài lần tựa như đang đọc, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt ông lại đau khổ.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ làm mẫu cho ông trước. Nếu ông học tốt còn có thể nhận phần thưởng".
"Còn được khen thưởng à?" Mục Cổ khá là hứng thú đối với vấn đề này.
"Tạm thời nó vẫn là bí mật. Chờ sau khi ông làm xong thì tôi sẽ nói với ông."
"Được, vậy cậu nói cho tôi biết phải làm như thế nào đi?" Mục Cổ đơn thuần nhanh chóng bị thuyết phục.
"Đưa tay cho tôi." An Nhàn nắm lấy tay ông rồi nhẹ nhàng nói: "Nhắm mắt lại, cảm nhận những thay đổi trong cơ thể rồi ghi nhớ những đường đi của luồng khí."
"Luồng khí là gì?" Mục Cổ hỏi.
"Ừm.. Ông cứ xem nó như một con rắn nhỏ đi."
"Cái gì?" Mục Cổ ôm lấy bụng, hoảng sợ nói: "Trong người tôi có một con rắn nhỏ á?"
An Nhàn: "Ông đã xem phim hoạt hình chưa?"
Mục Cổ gật đầu rồi hào hứng nói: "Tôi xem bộ phim đó rồi. Tôi thích nhất là con gấu trong phim!"
An Nhàn: "Con rắn nhỏ đó giống như gấu con, là người trung thành, chỉ nghe lời ông, bảo vệ ông. Nhưng hiện tại nó chưa lớn nên cần ông nuôi dưỡng một thời gian. Ông có đồng ý cùng nó lớn lên không?"
"Đồng ý!". Mắt Mục Cổ sáng lên. Ông ta chủ động nắm lấy tay An Nhàn rồi háo hức nói: "Chúng ta bắt đầu luôn đi!"
"Được." An Nhàn tủm tỉm cười nói rồi bảo Mục Cổ nhắm mắt một lần nữa.
Hai người ngồi xổm trên cỏ, mặt đối mặt, tay trong tay, như hai kẻ thần kinh âm mưu kế hoạch lớn.
Kiều Vưu Lợi xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy một màn này: "..."
Viện trưởng ở chung với bệnh nhân quá lâu nên mới trở thành như thế sao?
Sau khi An Nhàn phân tích trong vài ngày, cuối cùng cô cũng tìm được tất cả mục tiêu. Cô hướng dẫn họ luyện tập theo nhiều cách khác nhau, thậm chí còn không tiếc mà bỏ ra năm viên linh thạch.
Hiện tại cô có một mỏ tinh thạch làm chỗ dựa cho nên cũng không hề tiếc rẻ gì mấy.
Ngoài việc điều trị cho những bệnh nhân này, An Nhàn còn lén bố trí một trận Tụ Linh trong bệnh viện tâm thần. Đất ở đây không màu mỡ, cũng không thể trồng hoa và thảo mộc. Vậy nên trước hết nó cần được tẩm bổ bằng linh khí rồi mới có thể bắt đầu trồng trọt. Một nửa diện tích đất hoang mà cô mua được dự định sử dụng để thành lập một nơi canh tác.
Bận rộn làm việc, hơn một tháng lại trôi qua.
Các tác phẩm nghệ thuật trong bệnh viện tâm thần đã dần nhận được sự chú ý. Ban đầu, mọi người chỉ là thuận miệng nói vài câu. Trong suy nghĩ của họ, hầu hết các tác phẩm của bệnh nhân tâm thần đều là những trò chơi vô nghĩa và không có nhiều giá trị sưu tầm.
Mãi đến khi An Nhàn ghim một bức tranh lên, gọi là "bảo vật trấn giữ", lúc đó mới thu hút được sự chú ý của nhiều người.
Chủ nhân của bức tranh là Nhạc Trạm, cậu chỉ mới mười sáu tuổi. Tuy nhiên, để bảo vệ quyền riêng tư cho nên tất cả thông tin cá nhân của cậu đều không được công bố, mà chỉ có tên đăng ký là: Trò chơi ghép hình 059.
Đây là một bản đồ phong cảnh đầy màu sắc, nó mô tả một túp lều bên hồ. Chỉ nhìn sơ qua thì thấy bức tranh cũng không có gì đặc biệt.
【 Bảo vật trấn giữ? Xem ra Minh chủ không quá am hiểu về hội họa rồi. 】
【 Nét vẽ cũng khá ổn, nhưng màu sắc quá cường điệu. 】
【 Nếu có người hướng dẫn, nói không chừng tương lai sẽ có nhiều thành tựu. 】
【 Tôi không biết giá là bao nhiêu. Nếu bức tranh giá rẻ, tôi sẽ mua nó rồi treo nó ở hành lang. 】
【 Vì bức tranh được đề xuất bởi Minh chủ nên tôi nhất định phải ủng hộ. 】
Bên dưới bức tranh cơ bản đều là những bình luận đánh giá về tranh mang theo cảm giác tỏ vẻ thanh cao mà tuỳ tiện, chê bai. Hầu hết mọi người đều có thành kiến với bệnh nhân tâm thần nên không thể nhìn nhận đúng về tài năng của họ.
"Bức tranh này là một huyền thoại." An Nhàn nhận xét.
Mọi người không thể hiểu tại sao cô lại đánh giá cao về bức tranh này như vậy. Không ít người âm thầm châm chọc bảo rằng cô đang nói quá lên để lừa mọi người. Nhưng đám fans Hoa của cô lại khác, bọn họ bắt đầu nghiên cứu bức tranh này một cách cẩn thận vì tin tưởng vào Minh chủ.
Một khi bắt tay vào nghiên cứu, họ lại phát hiện ra điều bất ngờ.