Editor: Beichen
Beta: Đại lão gia
Sau khi Kiều Khắc Sâm chết, vốn đại thiếu Kiều Vưu Lợi, nhị thiếu Kiều Cổ Tư cùng với Kiều phu nhân là người thừa kế hợp pháp, nhưng ông đã lập di chúc trao phần lớn di sản nhà họ Kiều đưa cho một người khác họ, điều này làm cho người nhà họ Kiều không thể không hoài nghi tính chân thật của di chúc.
Kiều Vưu Lợi đã sống dưới sự khống chế và tra tấn của ba khi còn là đứa trẻ, bản thân không có tình cảm gì với nhà họ Kiều, đối với tất cả di sản cũng không quá để ý. Nhưng Kiều Cổ Tư không giống vậy, trong một đêm từ người thừa kế biến thành đứa con trai bị bỏ rơi hữu danh vô thực, chênh lệch quá lớn khiến anh ta không có cách nào tiếp thu được. Hơn nữa cái chết đột ngột của Kiều Khắc Sâm cũng rất kỳ quặc, ông ta mới hơn 50 tuổi, thân thể khỏe mạnh, không bệnh không tật, hiện giờ không hề có dấu hiệu gì lại tử vong, còn lưu lại một phần di chúc không ai biết đến, cho dù là ai đều sẽ sinh ra nghi ngờ.
Kiều Cổ Tư quyết định điều tra đến cùng, cần phải tìm ra chân tướng, đoạt lại di sản vốn nên thuộc về nhà họ Kiều. Anh ta vốn tưởng rằng mẹ sẽ duy trì anh ta, kết quả bà ta lại khuyên mình buông tay, những người lớn tuổi trong nhà họ Kiều cũng bảo trì im lặng không nói.
Loại tình huống này khiến Kiều Cổ Tư bất ngờ, chẳng lẽ bọn họ đều đồng ý Phạm Kiệt sẽ nhập đến ở nhà họ Kiều?
"Anh, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Có phải anh và mẹ có chuyện gì gạt em hay không?" Kiều Cổ Tư tìm Kiều Vưu Lợi, biểu tình rất là bực bội hỏi.
Kiều Vưu Lợi trầm mặc không nói, trong lòng cũng rất nghi ngờ. Mặc dù Kiều Cổ Tư không biết bà Kiều không phải là mẹ thân sinh của anh ta, nhưng làm vợ của ba, không có lý do gì nhìn di sản của ba rơi vào trong tay của người ngoài, chẳng lẽ bà ta có quan hệ gì với Phạm Kiệt? Hoặc là nói trước đó bà ta, ba và Phạm Kiệt đã có hiệp nghị bí mật gì rồi?
"Anh, anh nói chuyện đi?" Kiều Cổ Tư dùng ngón tay gõ mặt bàn, gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Vưu Lợi: "Hiện giờ nhà họ Kiều gặp phải phân chia, mẹ không ủng hộ em, vậy còn anh thì sao? Là đồng tâm hiệp lực với em vãn hồi thế cục, hay là thờ ơ lạnh nhạt, tiếp tục quay trở lại làm chủ nhiệm bệnh viện tâm thần của anh?"
"Chuyện của nhà họ Kiều anh không muốn tham gia vào." Kiều Vưu Lợi buồn bã nói: "Mấy ngày nữa anh sẽ trở về bệnh viện tâm thần."
Gần như không có một chút do dự nào, anh lựa chọn rời đi.
Kiều Cổ Tư không thể tin được nhìn anh, tức giận nói: "Mẹ mặc kệ, anh cũng mặc kệ! Rốt cuộc các người có phải là người nhà họ Kiều hay không? Vì sao có thể chịu đựng một người ngoài nhúng chàm vào sản nghiệp nhà họ Kiều chúng ta như vậy?"
Sản nghiệp nhà họ Kiều? Từ khi anh lựa chọn đánh đổi sinh mệnh của mình để có thể được tự do cho Kiều Cổ Tư, anh đã từ bỏ những vật ngoài thân này rồi. Hiện giờ ba đã qua đời, Kiều Cổ Tư không có gì phải lo lắng nữa, anh cũng hoàn toàn tự do. Có thể thoát ly cái nhà giam này, là ước mơ tha thiết của anh, làm sao anh sẽ chủ động muốn quay lại?
"Kiều Cổ Tư, anh không có năng lực giúp em." Giọng điệu Kiều Vưu Lợi bình tĩnh: "Nếu ba đã lập di chúc thì tất nhiên ông ấy có dụng ý của mình. Lấy năng lực của em, cho dù không có phần di sản kia, bằng tài nguyên trên tay của mình em cũng có thể khiến gia nghiệp lớn mạnh, anh chỉ có một câu muốn nói với em."
"Nói cái gì?" Kiều Cổ Tư biết anh trai của mình bệnh tật ốm yếu từ nhỏ, thật sự cũng không thể giúp được việc gì, nhưng thái độ đứng ngoài cuộc này của anh khiến anh ta căm giận không thôi. Ba đã chết, di sản không có, vậy mà anh vẫn còn thờ ơ.
"Phạm Kiệt là ai không quan trọng, nhưng em đừng quá tin tưởng mẹ em." Kiều Vưu Lợi nhắc nhở nói.
"Mẹ?" Kiều Cổ Tư nghi ngờ nhìn anh: "Ý của anh là gì?"
Kiều Vưu Lợi chần chờ một lát, cuối cùng vẫn không nói ra chân tướng cho anh ta biết. Mẹ đẻ của bọn họ đã qua đời từ lúc Kiều Cổ Tư vừa mới sinh ra không lâu, sau khi ba cưới vợ tiếp, Kiều Cổ Tư vẫn luôn coi mẹ kế là mẹ đẻ, coi bản thân mình là anh trai cùng cha khác mẹ. Mẹ kế đối với anh ấy cũng không tồi, tình cảm hai người thâm hậu, cho nên mấy năm nay Kiều Vưu Lợi cũng chưa nói cái gì.
Bản thân đã cả đời tàn khuyết không được trọn vẹn rồi, ít nhất cũng làm cho cuộc sống của Kiều Cổ Tư được viên mãn.
"Anh không giúp em còn có thể nói là do thân thể, nhưng mẹ em không giúp em, trong đó chỉ sợ có ẩn tình khác." Kiều Vưu Lợi nâng chung trà lên, trong mắt hiện lên một mạt tinh quang: "Lưu ý hướng đi của bà ấy và Phạm Kiệt hơn một chút, nhìn xem có bao nhiêu người ủng hộ anh ta, dư lại những người phản đối và trung lập thì đó chính là trợ lực của em."
Kiều Cổ Tư mặt kéo căng không nói lời nào.
Kiều Vưu Lợi nhìn anh ta một cái, cười nói: "Anh rời đi cũng có chỗ tốt, ít nhất có thể giúp em lưu lại một đường lui. Nếu tương lai gặp phải khó khăn gì, chỗ ở của anh chính là nơi em ẩn núp."
Kiều Cổ Tư hơi có chút xúc động nhìn về phía Kiều Vưu Lợi nhưng người kia đã thu hồi ánh mắt, lẳng lẽ nếm trà.
Vài ngày sau, Kiều Vưu Lợi cô độc một mình trở lại bệnh viện tâm thần, cười với An Nhàn nói: "Về sau tôi phải dựa vào anh rồi, Minh chủ."
An Nhàn hơi hơi mỉm cười, đưa cho anh một bộ quần áo lao động hoàn toàn mới cùng với ba viên thuốc tăng lực bí chế độc nhất vô nhị.
Sóng ngầm nhà họ Kiều gia tăng nhưng bệnh viện tâm thần lại là một mảnh bình yên.
An Nhàn bớt thời giờ âm thầm điều tra những người Phạm Kiệt đã từng tiếp xúc, tìm hiểu nguồn gốc, lần theo manh mối tìm được một ít có liên quan đến sở nghiên cứu. Tuy rằng còn không biết vị trí cụ thể của sở nghiên cứu, nhưng một số nhân vật mấu chốt đã từng bước một nổi lên mặt nước.
Sáu đại gia tộc Kiều, Kim, Nhậm, Hạ, Tuyết Phách, Harris, trừ bỏ Kiều, Kim, Hạ ở ngoài, ba nhà kia đều ở nước ngoài, tạm thời không tiếp xúc được.
Nhà họ Kiều đại diện chính là "Phạm Kiệt" (Kiều Khắc Sâm), Hạ gia và Kim gia, Theo thứ tự cùng nhà họ Kiều có làm ăn lui tới là Hạ Thịnh (chú hai của Hạ Lẫm) và Kim Sương Ngữ. Còn nhiều nhân vật khác có liên quan, nhưng phần lớn chỉ là thành viên bên ngoài, biết rất ít tình huống của viện nghiên cứu.
Chỉ cần để mắt đến mấy người này thì bí mật của viện nghiên cứu sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần.