Editor: Ngọc Ngân
Beta: Đại lão gia
【 Móa nó! Phát sóng thật sự quá xấu hổ! 】
【 Tiểu Quả Quả không phải là thiếu cái bổ cái đó sao? Bởi vậy có thể thấy được, đương nhiên là ngày thường lâu chủ tận dụng mọi thứ, ngây ra như phỗng, chạm vào là nổ ngay, vĩnh viễn lưu truyền. 】
【 ha ha ha ha ha ha ha ha.. 】
【 ha ha ha ha ha ha.. Cấp trên lầu gọi call! 】
【Lâu chủ】: . Còn có thể nói chuyện phiếm hay không? Các người chỉ là đang ghen tị! Hừ, tiếp tục nói Đản Hoàng Nhân của tôi, trên thực tế cho đến nay tôi không biết Đản Hoàng Nhân có hương vị là gì, từ khi nó bắt đầu chín vào ngày hôm đó, nó đã phiền não bản thân nó là nhân gì. Tôi nói với nó: Bé là nhân lòng đỏ trứng, nó nói "Tôi lại không phải gà đẻ ra, làm sao sẽ là nhân lòng đỏ trứng chứ? Chủ nhân anh đừng gạt tôi, tôi sẽ vỡ vụn đó."
【 Fuck, Tiểu Quả Quả còn có thể giao lưu với anh? 】
【 Trời ạ, bảo bối nhỏ của tôi, sắp bị manh hóa rồi. 】
【 A a a, vì sao chỉ có thể ăn luôn? Tôi muốn trồng một phòng Tiểu Quả Quả! 】
【 Nói cho tôi biết, nhất định có biện pháp có thể lưu lại những Tiểu Quả Quả này lại! 】
【Lâu chủ】: Aiz, tôi cũng muốn lưu lại chúng nó, nhưng đáng tiếc, hạn sử dụng dài nhất của Tiểu Quả Quả chỉ có 15-17 ngày, vượt qua thời gian này còn không ăn thì chúng nó sẽ hư thối.
【 Hu hu hu hu.. Đau lòng đến mức không thể hô hấp được. 】
【 Chúng nó thật đáng yêu, mất đi chúng nó thật sự rất khó chịu! 】
【 Hu hu hu, Minh chủ là tên đại trứng thối, đào tạo ra manh sủng đáng yêu như vậy, lại không cho chúng tôi có cơ hội thương tiếc chăm sóc chúng thật tốt. 】
【Lâu chủ】: Được rồi, đại mọi người đừng khó chịu, đừng khó chịu nữa, thật ra ý thức của Tiểu Quả Quả là từ chủ nhân giao cho, cũng không phải là sinh vật có trí tuệ chân chính. Chúng nó từ chúng ta đưa tới thế giới này, cũng sẽ từ chúng ta cho rời khỏi thế giới này, cuối cùng để lại cho chúng ta là hương vị tốt đẹp nhất của chúng nó.
【 Bỗng nhiên cảm thấy hơi chua xót.. 】
【 Hic híc híc.. 】
Mắt thấy bình luận chuyển biến từ vui sướng sang thương cảm, lâu chủ vội vàng bày ra một Tiểu Quả Quả cuối cùng.
【Lâu chủ】: Pha lê Heart là quả Mini nhỏ đặc biệt nhất, ngày nó chín hôm đó nó đã nói với tôi: "Tôi là một hạt dẻ cười, có thể giúp chủ nhân hấp thu hết tất cả những cảm xúc không vui. Lúc chủ nhân khó chịu thì hãy ăn tôi luôn nha." Khi tôi nuôi dưỡng Pha Lê Heart, đúng lúc mất đi một người bạn thân, đợi sau khi nó chín thì tôi vẫn chưa thoát khỏi đau khổ cho nên tôi mới ăn nó luôn. Vừa mới bắt đầu hương vị còn ngọt rất giống với chocolate, nhưng rất nhanh nó thực đã biến thành đắng, rất đắng rất đắng, đắng đến nỗi tôi nhịn không được còn rơi nước mắt. Lúc ấy tôi đã nghĩ, nhất định Pha Lê Heart lừa tôi, sau khi ăn nó thì càng khó chịu hơn. Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại tôi đã khôi phục lại được bình tĩnh giống như là bị rơi nải vậy, cả người nhẹ nhàng. Đồng thời, tôi cũng biết vì sao pha lê Heart sẽ biến thành đắng, bởi vì nó đã thừa nhận cảm xúc chua xót thay cho tôi.. Xin lỗi, vốn dĩ tôi muốn nói một số chuyện vui vẻ, nhưng kết quả đang nói, đột nhiên cảm giác có chút khó chịu, Pha Lê Heart nói nó là một hạt dẻ cười, nó mang đi bi thương mất đi người bạn thân của tôi, nhưng ai sẽ đến mang đi bi thương khi tôi mất đi nó..
【 Đừng nói nữa, lâu chủ, nước mắt của tôi rất ít. 】
【 Biết rõ Tiểu Quả Quả chỉ là một loại thực vật, vì sao lại làm cho người ta thương tiếc.. 】
【 Tôi đột nhiên có chút do dự muốn hay là không trồng.. 】
【Lâu chủ】: Xin lỗi, tôi hơi xúc động. Cho dù có như thế nào đi nữa thì tôi vẫn mãnh liệt đề cử các người chăn nuôi quả Mini, tuy cuối cùng chỉ có thể ăn chúng nó nhưng chúng nó có thể làm chúng ta nếm được tất cả chua ngọt đắng cay và vui sướng buồn khổ, những cảm giác này đó đã đủ trân quý rồi, nó có thể cho chúng tôi học được quý trọng tất cả những người bên cạnh mình, đừng quên ước nguyện ban đầu.
Được rồi, nói chuyện đã đến mức này rồi, cuối cùng tôi chỉ muốn hỏi các người một câu, Minh chủ rốt cuộc có phải một kẻ hố người đáng sợ hay không?
【 Đúng! 】
【 Hố đến không được. 】
【 Đây là vách tường trong hố sâu nhất của anh ấy! 】
【MD, bây giờ tôi sẽ đi xin nhận nuôi quả Mini! 】
【 Trên lầu đưa tôi đi theo với! 】
Năm phút sau --
【 Móa nó! Tôi thật sự cũng chưa được xếp hàng! 】
【 Tức chết tôi rồi! Mười phút trước còn có danh ngạch để xin, vừa rồi đi xem danh ngạch xin năm nay đều đã bị lấy hết! 】
【 a a a, thật tức giận, Minh chủ, anh là kẻ hố người đáng sợ! 】
【 Hố người đáng sợ +1】
【 Hố người đáng sợ +2】
【 Hố người đáng sợ +3】
An Nhàn: "..."
Vì sao không lấy được số cũng phải mắng cô là hố chứ?
Nói thật, cô cũng không ngờ được quả Mini sẽ được hưởng ứng mạnh mẽ như vậy. Cô đã thanh tâm quả dục hơn một ngàn năm, đào tạo ra quả Mini cũng giống như cô không có quá nhiều dao động tình cảm, cho nên cô không thể hiểu được cảm giác của những người khác. Cũng không phải là cô cố ý giấu giếm mà là tâm cảnh của cô đã như thế. Cô cảm thấy danh diệu "Hố người đáng sợ" này của mình đúng là rất oan uổng.
Trong lòng An Nhàn lờ mờ nổi lên lòng hâm mộ không thể giải thích được, sau khi bước lên con đường tu hành cô gần như đã đánh mất những bản chất thiết yếu nhất của một người, mặc dù cô sẽ cười, sẽ giận, sẽ sầu, nhưng tim củ cô vẫn luôn thanh tĩnh như cũ..