Nhìn lại những hạn chế của bọn họ đối với Minh chủ, không cho phép cầu thủ có chức nghiệp, tinh thần lực của cầu thủ cũng không thể vượt qua cấp C. Trận thi đấu không công bằng như thế, thật sự là chưa từng nghe thấy, càng ly kỳ hơn chính là khán giả chẳng những không la ó mà còn rất chờ mong nữa.
Anh T dở khóc dở cười: Đây là đang chờ xem Minh chủ bị hành hạ sao? Thật ra mọi người đều là fans giả của anh ấy phải không?
“Chỉ còn có nửa giờ nữa, sao Minh chủ vẫn chưa tới vậy?” Fans 1 nôn nóng hỏi.
“Nếu Minh chủ không tới, vậy thì sẽ là một bi kịch.” Fans 2 nhìn tràn ngập đầu người, lo lắng sốt ruột.
“Đừng nóng vội, nếu Minh chủ đã đồng ý rồi thì sẽ không thất hẹn đâu.” Fans 3 ra vẻ bình tĩnh trấn an nói.
“Tới, tới rồi!” Một nhân viên công tác đột nhiên hô: “Tôi nhìn thấy Minh chủ ngồi trên xe buýt.”
Cùng lúc đó, trên màn hình lớn của sân thi đấu truyền phát hình ảnh cửa sân thi đấu. Một chiếc xe buýt từ từ ngừng ở trước cửa, một bóng người mảnh khảnh thon dài từ trên xe đi xuống dưới, cô mặc một bộ đồ thể dục màu lam, mái tóc dài bồng bềnh, dáng người tuấn tú, đúng là Minh chủ đại nhân mà mọi người đang nhón chân mong chờ.
“A a a a ——”
An Nhàn vừa xuất hiện, sân thi đấu lập tức bộc phát ra tiếng thét chói tai như làn sóng thần.
Anh T đúng lúc quảng bá: “Minh chủ đại nhân không hổ là nam thần đại chúng, nhìn phản ứng của tất cả mọi người đi, tiếng hoan hô đều vang cả một góc trời. Lúc này khoảng cách thi đấu chỉ còn lại có 10 phút, hãy cho chúng tôi nhìn thấy đội hình thi đấu của Minh chủ …Ủa… Ách…… Đây là một nhóm khuân vác Minh chủ đại nhân mang theo để tham gia sao?”
Chỉ thấy phía sau của An Nhàn lục tục đi xuống hơn mười người đàn ông vạm vỡ cường tráng mặc quần áo lao động màu xám, trên quần áo của bọn họ ấn bốn chữ to bắt mắt: Victory Transport.
Anh T đoán già đoán non nói: “Minh chủ lựa chọn bọn họ làm đồng đội không phải là vì tên công ty của bọn họ chứ…… Lại hoặc là, bọn họ chỉ là cầu thủ nghiệp dư ngụy trang thành công nhân khuân vác?”
“Ha ha ha ha…” Sân thi đấu truyền đến một mảnh tiếng cười.
“Rốt cuộc Minh chủ đại nhân cũng từ bỏ trị liệu sao? Ha ha ha…”
Nhưng công nhân khuân vác cũng không đi về phía sân thi đấu mà là đi về phía xe vận tải ngừng ở cách đó không xa.
Anh T nghi hoặc nói: “Ủa? Bọn họ đi làm gì thế?”
Những người khác cũng không rõ nguyên nhân.
Nhưng giây tiếp theo, bọn họ trợn tròn mắt.
Chỉ thấy công nhân khuân vác lục tục chuyển những cây thực vật có các chủng loại khác nhau từ trên xe vận tải xuống, hoa hòe lộng lẫy, muôn vàn tư thái.
An Nhàn đi ở phía trước, công nhân khuân vác ôm chậu hoa xếp hàng đi theo cô ở phía sau, chỉnh tề có trật tự đi vào sân thi đấu.
“Minh chủ mang theo hoa cỏ tới để cổ vũ sao?”
“DCM, đây là muốn gây chuyện phải không?”
“Đột nhiên có cảm giác hưng phấn không hiểu ra sao …”
……
An Nhàn đi vào trong hậu trường, giao một danh sách cho nhân viên công tác, nói: “Đây là danh sách cầu thủ của tôi.”
Nhân viên công tác kinh ngạc nhận lấy bản danh sách, tùy ý liếc mắt nhìn một cái, lập tức như bị sét đánh, vẻ mặt không thể tin tưởng.
“Thi đấu sắp bắt đầu rồi.” An Nhàn nhắc nhở nói.
Nhân viên công tác đã định thần lại, sau đó mất hồn mất vía bàng hoàng chạy về phía phía đài điều khiển.
Anh T: “Tôi vừa mới nhận được danh sách cầu thủ của đội Minh chủ, hiện tại sẽ giới thiệu một chút cho mọi người, tiền đạo tiên phong…”
Giọng nói đột nhiên im bặt, mấy chục giây sau cũng không thấy lên tiếng tiếp.
Khán giả không chịu.
“Bình luận viên đang làm gì thế? Báo tên đi!”
“Moá nó, thi đấu sắp phải bắt đầu rồi, đừng có lãng phí thời gian nữa được không?”
“MD, ai đã tìm bình luận viên này thế, đừng dừng lại nữa, nói đi?”
……
Anh T trong tiếng chửi rủa, gian nan mở miệng: “Tiền đạo tiên phong: Số 1 Minh chủ, số 10 Ô Lưu Đằng, số 5 Huyền Thanh Mộc…”
Hả? Ô Lưu Đằng? Dùng danh hiệu sao? Người xem âm thầm suy nghĩ.
“Tiên phong phụ: số 7 Mỹ Nhân Liên, số 9 Tống Tử Lan, số 11 Thiên Nhật Hương…”
Không hổ là cầu thủ của Minh chủ, tên dùng đều là thực vật.
“Hậu vệ: số 2 Mãn Thiên Tinh, số 3 Cát Tường Thảo……”
Mối khi anh T đọc ra một cái tên thì trên màn ảnh sẽ nhắm ngay vị trí tương ứng của nó.
An Nhàn mặc áo thi đấu số 1, công nhân khuân vác bên người cô không mặc đồng phục, dãy số đều nằm trên chậu hoa trong tay của bọn họ.
Báo xong đội cầu thủ của Minh chủ, phần lớn người xem còn tưởng rằng tên của thực vật chỉ là danh hiệu, nhưng anh T lại rất rõ ràng mình báo tên đều là thực vật thật sự, bởi vì trên danh sách còn có ảnh chụp của “cầu thủ”!
Tiếng còi thi đấu ở trong sân thi đấu vang lên, trận thi đấu kích động lòng người sắp bắt đầu.
Hai đội cầu thủ đồng thời tiến vào sân, sau khi chào hỏi khán giả xong, trọng tài với vẻ mặt chần chờ tuyên bố thi đấu bắt đầu. Khó trách anh ta có vẻ chần chờ, bởi vì trên tay đội công nhân khuân vác của Minh chủ còn ôm chậu hoa, chẳng lẽ bọn họ định ôm chậu hoa để thi đấu sao?
Nhưng lo lắng của anh ta rõ ràng là dư thừa, sau khi thi đấu bắt đầu, công nhân khuân vác lập tức rời đi, đặt những chậu hoa ở đường biên giới, sau đó…… Chạy ra khỏi sân thi đấu.
Trong sân thi đấu to như vậy, mười hai tên cầu thủ bên này được phân chia theo vị trí tương ứng, sẵn sàng chiến đấu đón quân địch, mà bên kia lại rỗng tuếch, chỉ có một mình An Nhàn đứng ở giữa, ở sau lưng cô bên cạnh sân thi đấu đặt một loạt thực vật hoa cỏ thiên kiều bá mị, rung rinh đón gió.
Cầu thủ của nhóm fans: “???”
Trọng tài: “???”
Người xem: “???”
Anh T: “Ha hả, mọi người không cần hoài nghi, cầu thủ của Minh chủ chính là những bồn hoa thực vật đó.”
Cầu thủ của nhóm fans: “!!!”
Trọng tài: “!!!”
Người xem: “!!!”
“Khoan đã, vấn đề này vượt ra ngoài khuôn khổ! Tôi cần yên lặng một chút.” Trọng tài dừng một lát, nhìn về phía Minh chủ hỏi: “Minh chủ, đây là anh có ý tứ gì?”
Mang theo mười mấy bồn hoa tới tham gia thi đấu, có cần phải tươi mát thoát tục như vậy hay không?
An Nhàn bình tĩnh nói: “Trước đó tôi đã từng xác nhận rồi, chỉ cần đồng đội của tôi không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, hơn nữa tinh thần lực không vượt qua cấp C thì sẽ không có vấn đề gì, chúng nó đều phù hợp yêu cầu này.”
Trọng tài hỏng mất: “Nhưng chúng nó là thực vật!”
An Nhàn: “Các anh cũng không có hạn định về chủng tộc.”
Điều này mẹ nó còn cần phải hạn định sao?
Ai sẽ mang theo một đám phi nhân loại tới tham gia thi đấu?
Tất cả mọi người ngây dại, sân thi đấu rơi vào trong yên lặng quỷ dị.
An Nhàn hỏi: “Còn thi đấu nữa không?”
“Thi!” Trọng tài còn chưa nói gì, người xem đã phục hồi lại tinh thần đã thay anh ta trả lời.
Thực vật đại chiến bóng bay với nhân loại, thi đấu kích thích như vậy làm sao có thể không thể thi tiếp chứ?