Phong Nhân Quán cũng được các bệnh nhân chơi đến hô mưa gọi gió, đủ loại chồng chất, danh tiếng của nó tăng vọt. Lý do chính là một số người trong số họ nhàn không có việc gì bèn đi khắp nơi “đá quán”. Đúng vậy, đó chính là “đá quán”, thử thách tài năng ở nhiều lĩnh vực trên toàn thế giới thông qua Internet.
Số liệu, công thức, hùng biện, nghệ thuật, thủ công mỹ nghệ, so sánh hài hước... Hôm nay ăn quá no nên đi tìm nhà hùng biện để nói, hôm nay ăn Kim Tảng Tử Hầu Bảo đi tìm diễn viên ca sĩ gào mấy câu, ngồi không ngồi đến khó chịu không vui thì đi tìm ông tiến sĩ toán học tranh luận công thức, nếu như hơi mất ngủ thì lên hack vài diễn đàn quốc tế để luyện cảm giác tay, thay đổi kiểu tóc đi mở ra phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới khoe mẽ một chút…
Có một câu nói rất hay, bệnh thần kinh không đáng sợ, nhưng bệnh thần kinh có văn hoá giáo dục rất đáng sợ.
Những bệnh nhân thiên tài không biết xấu hổ đã ngược đãi người khác mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. Kết quả là những trận chiến thường xuyên xảy ra, làm cho bầu không khí trong toàn bộ bệnh viện tâm thần trở nên rất đoàn kết và thân thiện, những người đi thăm bệnh nhân cũng hỏi thăm theo tiếng lóng: "Hôm nay đá quán không?”
Sau một loạt các chiến dịch khởi động tàn bạo, bệnh viện tâm thần Tố Nguyên đã trở nên nổi tiếng trên thế giới, trong giai đoạn đầu là bọn họ đi quấy rối người khác, dần dần có một số người chủ động đến thách thức khiêu chiến với bọn họ. Phong Nhân Quán đã trở thành một nơi kỳ lạ tích hợp nhiều yếu tố khác nhau như kinh doanh, công nghệ, học thuật, hội họa, âm nhạc, quần áo, thời trang, trò chơi, phúc lợi công cộng, nhào lộn, quảng cáo, video, siêu nhiên, phi chính thống, v.v., là một nguyên tố nhất thể quái dị, với cá tính và sức mạnh đột phá bầu trời; cưỡng bức và thiểu năng trí tuệ, độc lãnh phong tao.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hạ Lẫm: Còn vai diễn của tôi thì sao?
Tác giả: Vẫn đang xếp hàng chờ.
“Nhà họ Kim?” An Nhàn ngồi xổm trong ruộng hoa, vừa chăm sóc hoa cỏ, vừa nói với Bạch Hầu Chử: “Bọn họ mời tôi đi hội chẩn bệnh?”
Bạch Hầu Chử: “Đúng vậy, thiệp mời đã gửi tới hòm thư của anh, nếu anh không trả lời, rất có thể bọn họ sẽ trực tiếp phái người lại đây tới thăm.”
An Nhàn suy đoán rằng lần hội chẩn này có thể là dành cho những người nhà họ Kim bị Thực Hoá Tề làm cho nằm liệt, nhưng cô là người bỏ thuốc độc, bây giờ lại yêu cầu cô đi giải?
Sau khi nhận được Thực Hóa Tề từ Corndil, đúng là cô đã từng nghiên cứu và phối chế thành công một số phối phương giải độc, nhưng cô không muốn ra tay. Việc lựa chọn những người này để xuống tay đều đã được thực hiện sau khi cô đã điều tra cẩn thận, bọn họ đều có quan hệ mật thiết với hội Trường Sinh, bọn họ đã làm rất nhiều hoạt động thương thiên hại lý kinh tởm sau lưng. Điều làm cho cô thực sự ngạc nhiên ngoài ý muốn là chủ tịch Liên Minh - Kim Tử Dương, là một người chính phái đàng hoàng hiếm có, tuy rằng không vung gươm giáo đối đầu với hội Trường Sinh, nhưng một số hành động của anh ta có vẻ tùy tiện, nhưng về lâu dài, nó lại mang theo vài phần chèn ép kiềm chế.
Ví dụ, hành động chống lại Corndil lần này vốn dĩ có thể giải quyết trong nội bộ, nhưng anh ta lại cứng rắn mạnh mẽ biến nó thành một “phong trào cải chính” quy mô lớn. Người ngoài cuộc cảm thấy rằng đang chấn chỉnh kỷ luật tác phong, nhưng người trong cuộc thấy thì chính là đang thanh trừng các thế lực bên ngoài, dựa theo lập trường của anh ta, đó là một cục điện làm cho hội Trường Sinh và một số thế lực lưỡng bại câu thương.
Những thứ này không phải do An Nhàn phân tích ra mà do một bệnh nhân có biệt danh là “Trí Đa Tinh” trong bệnh viện tâm thần phân tích ra. Cô đã từng tiết lộ một số thông tin về hội Trường Sinh cho một vài bệnh nhân đáng tin cậy, để bọn họ hiểu được những thiệt hại mà bọn họ đã phải gánh chịu.
Sau khi biết được chân tướng sự thật, phản ứng của bọn họ rất khác nhau.
Hướng Phi sờ sờ râu quai nón, thâm trầm nói: “Tôi cảm thấy Liên Minh đã không thể thỏa mãn chúng ta nữa, chúng ta nên đi thế giới đi.”
Nhạc Trạm mở hai mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: “Yển Nguyệt Sát Tinh trận sắp nghiên cứu thành công, anh có muốn tìm người thử nghiệm một chút hay không?”
Bobby đứng dậy giận dữ hét: “Giết địch đi ngàn dặm, tâm ngừng tay không ngừng!”
Dịch nôm na là: Dù kẻ địch có ở xó xỉnh nào thì ông đây cũng phải chạy tới giết nó, ngay cả tim ông đây ngừng đập thì tay giết người của ông đây cũng không ngừng lại.
Trí Đa Tinh chỉ nói hai từ: “Rất tốt.”
Vị Trí Đa Tinh này là một người mới vừa nhập viện vào ba tháng trước, trước khi An Nhàn còn chưa nói với anh ấy về hội Trường Sinh thì anh ấy đã có chút phát hiện, trong lúc thần trí anh ấy tỉnh táo, anh ấy cũng đã nghiên cứu các vấn đề về tâm thần của chính mình. Sau khi nghe An Nhàn kể lại, tối hôm đó anh ấy đã đến tìm cô, nhanh chóng nói ra những phân tích của mình, sau đó đầu óc trống rỗng chuyển sang chế độ thiểu năng trí tuệ, thời gian chệnh lệch cũng không nhiều.
“Ý của anh là?” Giọng nói của Bạch Hầu Chử cắt đứt dòng suy nghĩ của An Nhàn: “Tôi sợ là khó từ chối lời mời của nhà họ Kim.”
“Ừm, tôi có kế hoạch của riêng mình, vì vậy anh không cần phải lo lắng.” An Nhàn quyết định kiểm tra. Nếu phân tích của Trí Đa Tinh là chính xác thì vị chủ tịch của Liên Minh kia có thể trở thành đồng minh của Tố Nguyên Phái.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Nhàn đứng dậy, phủi bụi trên tay, mang theo hộp dụng cụ và đi về phía tòa nhà nhỏ.
Vừa bước vào sân, cô đột nhiên cảm nhận được một nguồn năng lượng dị thường dao động. An Nhàn trong lòng khẽ động, cô nhón mũi chân, một giây sau đã xuất hiện ở trong phòng của cô.
Cửa phòng đã mở ra, Hạ Lẫm đang ngồi trên tay vịn của ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, hai chân dài vắt chéo duỗi dài trên chiếc đệm mềm, trên người đặt một quả trứng hình quả trám. Giờ phút này, một tầng ánh sáng màu lam nhạt lưu chuyển trên bề mặt quả trứng, men theo những đường vân sẫm màu mà chuyển động qua lại.