Nếu vượt qua hai bài kiểm tra đầu tiên, thì bài kiểm tra cuối cùng là dễ nhất. Những bông hoa mà người bị kiểm tra cần trồng trọt là những loại thực vật được An Nhàn đặc biệt tuyển chọn với các thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, ngũ hành, chủ yếu dùng để kiểm tra linh căn của thí sinh, chỉ cần làm một trong số chúng nở hoa là người đó được coi là vượt qua rồi, nếu cả năm cây trồng đều chết, thì họ chỉ có thể nói lời tạm biệt trong sự tiếc nuối.
Tuy nhiên, cho đến nay, còn không có ai vượt qua được hai bài kiểm tra đầu tiên, không phải An Nhàn không muốn thu đồ đệ bình thường, mà là bây giờ chỉ mới bắt đầu, vẫn chưa ổn định, số người không đủ, không có điều kiện bồi dưỡng một số lượng lớn đệ tử, cho nên cô mới nhờ nhóm bệnh nhân giúp đỡ trấn cửa ải cho việc kiểm tra, đây là biện pháp cuối cùng cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, những người bạn nhỏ đáng thương tham gia đánh giá đều đang phát điên lên.
Tố Nguyên Phái không phải là một tổ chức trồng hoa và trồng cây sao? Bọn họ chỉ là muốn vào trồng hoa, luyện dược, thuận tiện sùng bái Minh chủ và ở bên cạnh ngài ấy một chút! Tại sao khảo hạch đánh giá lại biến thái như vậy? ! Sao có thể vui vẻ chơi đùa được!
Tuy nhiên, cuộc khảo hạch đánh giá biến thái như vậy vẫn không làm những người hâm mộ sợ hãi rút lui, với sự kiên trì đáng kinh ngạc, bọn họ liên tục lặp đi lặp lại khiêu chiến không nhụt chí, bỏ cuộc chút nào, cuối cùng cũng có người hoàn thành khảo hạch đánh giá và trở thành đệ tử dự bị của Tố Nguyên Phái. Cảm giác đạt được thành tựu này vô cùng sảng khoái thực sự không thể diễn tả được, như thể cả người được thăng hoa.
Người này sau đó đã xuất hiện trên các trang giải trí và được mọi người trên khắp thế giới theo dõi. Có thể trổ hết tài năng nổi bật giữa hàng vạn kẻ biến thái thì tuyệt đối là một siêu biến thái trong số những siêu kẻ biến thái.
Điều mà An Nhàn không ngờ tới là những đệ tử được chọn bởi phương pháp này không chỉ có năng lực mạnh, chỉ số IQ cao, thần kinh thô, da mặt dày, tâm lý tốt, mà còn có sự kiên trì và bền bỉ. Ở trong quá trình tu luyện sau này ngay cả tâm ma phản phệ cũng không được.
Đây sẽ nói về điều đó sau.
An Nhàn đến bệnh viện tâm thần và đi thẳng đến phòng bện của Tiêu Ngữ. Dị động bất thường của thần cốt vào ngày hôm đó đã gây ra tổn thương lớn cho mắt của Tiêu Ngữ, thần lực dâng trào mãnh liệt gần như làm vỡ nhãn cầu của cô ấy.
Nhìn cô gái nằm trên giường, An Nhàn nói với Phi Thác bên cạnh: "Trong mắt trái của cô ấy có một khối lệ cốt không tầm thường, tốt nhất là lấy nó ra, để tránh tình huống tương tự xảy ra lần sau."
“Ý anh là sở dĩ em gái tôi bị thương là vì khối lệ cốt đó?” Phi Thác vội vàng hỏi.
An Nhàn gật đầu.
“Khối lệ cốt kia có gì đặc biệt?” Phi Thác lập tức nghĩ tới một chuyện khác, vẻ mặt âm trầm nói: “Không phải là bởi vì nó nên em gái tôi mù đấy chứ?”
An Nhàn giải thích đơn giản: "Lệ cốt ẩn chứa một loại năng lượng đặc thù nào đó, có thể cường hóa cơ thể, nhưng nếu năng lượng đột nhiên bộc phát, cũng sẽ tạo ra tổn thương cho cơ thể. Tiêu Ngữ không thể hoàn toàn hấp thu loại năng lượng này, hơn nữa nếu cô ấy tiếp tục giữ nó trong cơ thể, cô ấy có thể gặp nguy hiểm."
Phi Thác suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: "Nếu nó được lấy ra, nó có ảnh hưởng gì đến em gái tôi không?"
"Em gái anh sẽ suy yếu trong một thời gian, trong tương lai, cô ấy có thể không thể hấp thụ năng lượng này nữa." An Nhàn nhìn Phi Thác: “Anh có đồng ý để tôi làm giải phẫu này không?"
Phi Thác còn chưa kịp trả lời, người trên giường đã lên tiếng trước: "Minh chủ, xin giúp em phẫu thuật."
Phi Thác nghiêm túc nói: "Ý của em tôi là ý của tôi, xin làm phiền Minh chủ."
An Nhàn gật đầu, ngay lập tức thông báo cho Quý Cảnh Trạch sắp xếp ca phẫu thuật.
Quá trình lấy lệ cốt diễn ra suôn sẻ, An Nhàn tự mình thực hiện ca phẫu thuật và với sự trợ giúp của pháp thuật, ca phẫu thuật đã hoàn thành trong vòng chưa đầy nửa giờ.
Một khối lệ cốt nhỏ bằng móng tay nằm trên khay, cô định đợi Tiêu Ngữ tỉnh lại mới quyết định. Cô vốn muốn để lại mảnh lệ cốt cho Tiêu Ngữ, nhưng mảnh lệ cốt này thuộc về Hạ Lẫm, cô vẫn muốn hỏi ý kiến của Hạ Lẫm một chút.
An Nhàn ngồi bên giường bệnh, tay cầm máy tính, yên lặng lướt trang web. Đúng lúc này, đúng lúc này trên giường truyền đến một tiếng động rất nhỏ, cô quay đầu lại, phát hiện Tiêu Ngữ đã tỉnh, cô ấy yếu ớt giơ hai tay lên, giường như muốn chạm vào mắt mình.
“Đừng chạm lung tung, vừa mới phẫu thuật xong, vết thương còn chưa lành.” An Nhàn đứng dậy, nâng giường bệnh lên một chút, sau đó rót một ly nước ấm, cẩn thận giúp Tiêu Ngữ đút cho cô ấy uống.
Hai người dựa vào rất gần, nhìn từ phía cánh cửa giống như thể họ đang hôn nhau.
Khi Hạ Lẫm đi vào, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng này, trong lòng anh có một ngọn lửa không tên bùng lên, trong mắt anh tràn đầy sự lệ khí quay cuồng, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống mức đóng băng.
Tiêu Ngữ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, cơ thể cô ấy không chịu khống chế run lên.
An Nhàn cau mày, vận chuyển linh lực bảo vệ Tiêu Ngữ, sau đó quay đầu nhìn về phía sau, không biết Hạ Lẫm đã xuất hiện sau cô từ lúc nào: "Anh sao vậy?"
Vẻ mặt của Hạ Lẫm banh lại, hai tay ôm eo cô, không nói lời nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngữ đang nằm trên giường.
An Nhàn đặt cốc nước xuống, nói vài câu để xoa dịu Tiêu Ngữ, sau đó kéo Hạ Lẫm ra khỏi phòng bệnh.
"Nói cho tôi biết, có chuyện gì vậy?" An Nhàn tự hỏi liệu anh có phải bị khinh bỉ ở chỗ nào không?
“Anh hôn cô ấy à?” Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy kia, Hạ Lẫm cảm thấy mình sắp nổ tung.
"Hôn ai?" An Nhàn không biết tại sao anh hỏi vậy: “Anh đang nói đến Tiêu Ngữ?"
Hạ Lẫm nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.
“Tôi chỉ cho cô ấy uống nước thôi.” An Nhàn không thích ánh mắt anh nhìn cô lúc này.
"Cô ấy không có anh trai sao? Cô ấy cần anh chăm sóc sao?"
An Nhàn không có ý định hợp tác với sự rắc rối vô lý của co hàng này, cô lấy từ trong nhẫn trữ vật một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong có chứa lệ cốt lấy ra từ một bên mắt của Tiêu Ngữ.
"Lệ cốt này, anh muốn không?"
Nhìn những ngón tay trắng nõn đặt trên chai thủy tinh, Hạ Lẫm thản nhiên nói: "Anh thích thì tôi đưa cho anh."
Hộp sọ, xương thân mình, xương tay chân... Cho anh, cho anh, tất cả đều cho anh.