Trong lòng An Nhàn không bình tĩnh, mặc dù cô đã đoán được điều gì đó, nhưng khi được xác nhận thì vẫn có chút không thể nói lên lời. Nền văn minh tu chân hàng chục hàng vạn năm và vô số người tu chân đã bị hủy diệt ngay lập tức.
Cô thậm chí không có tư cách trách Hạ Lẫm và những vị thần nhân đó, cuộc chiến giữa thần nhân không phải người tu chân có thể nhúng tay vào, giống như con người khi họ đi bộ không bao giờ cân nhắc xem nơi bàn chân đạp lên có phải là lãnh thổ của đàn kiến hay không và họ không quan tâm đến việc có bao nhiêu con kiến bị giẫm chết, thực lực cấp bậc quyết định hết tất cả.
Cảm nhận được cảm xúc thô bạo của Hạ Lẫm, An Nhàn thầm thở dài và nhẹ nhàng đặt một tách trà thơm vào lòng bàn tay anh.
Lệ khí từ từ biến mất, Hạ Lẫm bưng chén trà, anh quay đầu nhìn người bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Hoa Hoa, hẳn anh không phải là người của thời đại này đúng không?"
Bây giờ An Nhàn đã có tu vi Xuất Khiếu Kỳ, nhưng linh khí ở thế giới này vô cùng khan hiếm, không ai có thể ở trong vòng hơn hai mươi năm ngắn ngủi lại có thể tu luyện đến trình độ này.
“Đúng vậy.” An Nhàn không giấu diếm gì: "Tôi đến từ thời đại tu chân của hơn một ngàn năm trước, cũng không gặp phải biến cố thời dại tu chân kia.”
Mặc dù Hạ Lẫm cũng đoán rằng cô không phải là người thời đại này, nhưng anh không ngờ rằng cô đến từ thời đại tu chân.
"Làm sao anh sống sót được?" Hạ Lẫm cảm thấy rất kinh ngạc. Anh biết rõ kiếp nạn kia kinh khủng như thế nào, không có một người tu chân nào có thể may mắn sống sót, cho dù may mắn sống sót thì tất cả đều sẽ mất đi linh căn, trong vòng ba đời không thể tu hành. Về phần trải qua ba đời sau, đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt, linh khí cạn kiệt, thiên tai triền miên, chiến tranh không ngừng, không có truyền thừa, cũng khó mà sinh tồn chứ nói chi là tu hành.
Về phần An Nhàn, chỉ là tu vi của cô giảm mạnh, nhưng linh căn không có tổn hại, đây quả thực là một kỳ tích không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi cũng không rõ lắm.” An Nhàn nói: “Lúc ấy tôi đang độ kiếp, sau khi độ kiếp thất bại thì chìm vào giấc ngủ say, khi tỉnh lại đã là hơn một ngàn năm sau."
"Độ kiếp?" Hai mắt của Hạ Lẫm sáng lên: "Thì ra là như vậy, tôi nghĩ lúc đó anh chắc chắn là tu chân duy nhất độ kiếp lúc đó, lực lượng của thiên kiếp đúng lúc giúp anh ngăn cản ảnh hưởng của cơn lốc linh khí đánh sâu vào."
An Nhàn rơi vào trầm tư, nghĩ rằng Hạ Lẫm có thể đã đoán đúng.
"Còn nữa," Hạ Lẫm tiếp tục: "Khả năng anh độ kiếp cũng không thất bại, chỉ là bị ngoại lực mạnh mẽ cưỡng ép cắt đứt, phần lớn linh lực phong ấn lại trong cơ thể anh, cho nên anh mới có thể yên ổn ngủ say hơn một ngàn năm."
Sau khi anh nói điều này, An Nhàn cảm thấy đột nhiên được khai sáng và những câu hỏi trước đó cuối cùng đã được giải đáp. Vốn tưởng rằng mình uống nhầm thuốc hoặc thực lực không đủ nên cô mới độ kiếp thất bại, nhưng hóa ra thời cơ vừa đúng làm cho cô thoát khỏi kiếp nạn.
Hạ Lẫm vươn tay vòng qua eo cô, tựa đầu vào vai cô, trầm giọng nói: "May mà anh còn sống sót."
Người này thoát khỏi tai kiếp huỷ diệt, ngủ say hơn ngàn năm, sau đó gặp được anh, cứu vớt anh, giúp anh thoát khỏi luân hồi, trọng hoạch được cuộc sống mới. Dường như anh ấy đến vì anh, sinh ra là để dành cho anh.
Trong lòng Hạ Lẫm dâng lên một niềm vui sướng và thoả mãn chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
An Nhàn đã quen với kiểu thân mật này, cô không từ chối, để anh dựa vào người mình.
Cơ thể mềm mại và ngoan ngoãn trong vòng tay khiến Hạ Lẫm lưu luyến không tha, theo bản năng đưa tay vào trong áo phông của cô, chạm vào một mảnh mềm mại.
An Nhàn không lưu tình rút móng vuốt của anh ra khỏi quần áo và quay đầu liếc mắt nhìn anh chằm chằm.
Trong mắt Hạ Lẫm mang theo ý cười, lười nhác nói: "Cho nên, anh không phải là Lạc Y, Lạc Y thật sự phải là người đang đứng ngoài cửa sổ kia, đúng không?"
An Nhàn nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy một linh thể ghé bên cửa sổ đang nhìn vào bên trong. Thấy An Nhàn nhìn sang, linh thể lập tức rụt đầu lại, biến mất không tăm tích.
An Nhàn:"……"
“Hoa Hoa, tên thật của anh là gì?” Hạ Lẫm thì thào bên tai cô.
“An Nhàn.” An Nhàn liếc anh một cái: "Còn anh thì sao?”
"Anh cứ gọi tôi là Hạ Lẫm đi, gặp được anh chính là Hạ Lẫm, Hạ Lẫm là người ở cùng anh, tất nhiên," Hạ Lẫm lại nói: "Tôi hy vọng anh gọi tôi 'Lẫm'."
An Nhàn không trả lời, hờ hững đẩy anh từ trên người mình ra, đứng dậy nói: "Tôi muốn đi livertream phát sóng trực tiếp."
"Anh còn muốn phát sóng trực tiếp? Thân là một thế hệ cao thủ tu chân, là dược sư cấp chín đỉnh cấp, còn muốn phát sóng cho những phàm nhân kia xem?" Hạ Lẫm quả quyết tự tiến cử: "Cần người trợ giúp, mặt trang sức hay bối cảnh không?"
“Không cần.” An Nhàn ôm máy tính đi thẳng lên lầu.
Hạ Lẫm dựa vào ghế sô pha, nhìn trần nhà và tiếc nuối nghĩ: thân phận là giả, nhưng đáng tiếc giới tính thì không.
Mặc dù An Nhàn trông đẹp trai, nhưng Hạ Lẫm chưa bao giờ nghi ngờ giới tính của anh, là một người đàn ông, anh ấy cũng rất đẹp trai ... Vì vậy, con hàng nào đó đã hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội biết được sự thật, chỉ cần anh hỏi thêm một câu, An Nhàn chắc chắn sẽ nói sự thật.
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp của Minh chủ, những người hâm mộ nhận được tin tức đều đang vô cùng phấn khích.
【Trời ơi, cả đời tôi không ngờ lại được xem buổi phát sóng trực tiếp của Minh chủ! 】
【Ahhh, nam thần lại xuất hiện rồi, xin cho phép tôi được sùng bái ba mươi giây. 】
【Tôi đã không nhìn thấy vẻ đẹp rực rỡ của Minh chủ trong vài tháng và tôi gần như mất hứng thú tình dục với bạn trai của mình. 】
【Khó trách gần đây tôi làm tình với bạn gái, một hai phút đã kết thúc, lý do chính là ở chỗ này! 】
【 Trên lầu, anh chỉ đơn giản xuất tinh sớm... 】
……
Giữa tiếng cười nói rôm rả của những người hâm mộ, thời gian đếm ngược đến thời điểm phát sóng trực tiếp kết thúc, trên màn hình mở ra xuất hiện một bóng người quen thuộc, đứng trong gió, phong độ vô song, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hoa cả mắt.
An Nhàn không chậm trễ, trực tiếp uống thuốc, sau đó bắt đầu biểu diễn.