Editor: Alannhuoc
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Xe chạy được năm phút, An Nhàn phát hiện ra có người đang theo dõi phía sau, dùng thần thức thử thăm dò, khí tức trên người đối phương rất lạ, trước đây có lẽ chưa từng tặp qua.
Không biết ý đồ của đối phương là gì cho nên An Nhàn nhất thời không hành động, cô theo tuyến đường đã được định trước, lái thẳng đến cửa hàng xe nổi tiếng.
Mỗi lần cô ra ngoài, thường gọi taxi không người lái hoặc là ngồi xe người khác, mặc dù không có gì bất tiện nhưng vẫn nên mua một chiếc thì tốt hơn.
Bước vào phòng trưng bày sáng ngời rộng lớn, từng chiếc xe đều có hình dáng đặc sắc, xe Maglev kim loại chất lượng cao bày ra trước mắt. An Nhàn cũng không nhìn lâu, mà đi thẳng đến chiếc Maglev màu bạc. Trước đây ở trên mạng, cô đã chọn xong loại hình xe rồi, bây giờ điều cần làm chính là trả tiền cho chiếc xe.
Ba phút sau khi cô bước vào cửa hàng xe, một chiếc khác dừng trước cửa hàng không quá 30m. Người ngồi trong xe không ngờ chính là Gleyre. Vốn dĩ hắn định mượn cớ lấy dược phẩm để gặp An Nhàn, kết quả vừa đến thì cô có chuyện ra ngoài, thế là liền đi theo, một mực theo đến cửa hàng xe, trong lòng suy nghĩ có phải nên đi qua chào hỏi một tiếng hay không.
Do dự chốc lát, Gleyre đi xuống, bước vào cửa hàng xe.
Trong phòng trưng bày, ngoài chị bán hàng ra, chỉ có năm sáu người khách. Trong đó có một đôi nam nữ trẻ tuổi trông có vẻ là tình nhân. Người con trai khoảng hai mươi tuổi, tóc vàng, trên người toàn là đồ hiệu nổi tiếng, có vẻ là người giàu có, chỉ nghe cậu ta khí phách nói với bạn gái: "Cứ tự ý chọn đi, chỉ cần em thích, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng."
Sự chú ý của người con gái kia lại không đặt trên người cậu ta, mà là bị An Nhàn vừa mới bước vào phòng trưng bày thu hút. Cậu con trai giàu có nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một thanh niên mặc quần áo thể thao đang nói gì đó với chị bán hàng, thân hình y cao gầy, diện mạo khôi ngô, thứ thu hút ánh mắt của người khác nhất chính là khí chất xuất trần trên người y khác với những người khác. Tùy tiện đứng một chỗ, chiếc Maglev màu bạc giá trung bình thấp chớp mắt đã tăng lên mấy cấp bậc.
"Có gì hay mà nhìn chứ? Chỉ là một tên thư sinh." Mặc dù cậu con trai nhà giàu cũng có chút hoảng sợ, nhưng thấy bạn gái si mê người đàn ông khác trước mặt cậu, không kiềm được mà kinh thường liếc nhìn đối phương, xem thường nói: "Cũng không xứng lái chiếc xe cấp bậc thấp đó."
Bạn gái quay đầu sang nói với cậu con trai nhà giàu: "Em cảm thấy chiếc xe đó cũng không tệ."
"Cái gì không tệ chứ? Chẳng quá chỉ có hai mươi mấy vạn mà thôi, muốn mô hình không có mô hình, muốn tốc độ không có tốc độ, chỉ có người nghèo mới chọn loại kinh tế thức dụng đó thôi, mua về năm sáu năm cũng không mang đổi." Cậu trai nhà giàu cố ý nâng cao giọng, đồng thời đưa ánh mắt khiêu khích về phía An Nhàn.
An Nhàn không hề phản ứng, ngược lại chị bán hàng bên cạnh lại thấy ngại, nhỏ tiếng nói: "Anh đừng để ý, chim lớn rồi rừng nào cũng có."
An Nhàn không ngờ mỹ nữ bán hàng đột nhiên nói ra câu này, không nhịn đưược mà cười thành tiếng.
Cậu con trai nhà giàu cho rằng đối phương đang cười cậu, lập tức xù lông: "Anh cười cái gì, nói anh nhà nghèo anh có ý kiến à?"
An Nhàn sao có thể so đo với loại người thiếu đạo đức này, tiếp tục mở cửa xe ngồi vào trong thử nghiệm một chút, cảm thấy cũng dễ chịu, thuận tiện trả tiền xe, chuẩn bị rời khỏi.
Cậu con trai nhà giàu rất khó chịu với thái độ lạnh lùng của An Nhàn, cũng không hỏi ý kiến bạn gái nữa, lập tức gọi chị bán hàng tới, vung tay lên vênh váo hò hét muốn mua chiếc xe đắt nhất chói mắt nhất trong cửa hàng.
Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi phòng trưng bày, dừng ở bãi đậu xe rộng rãi.
Một chiếc là màu xám bạc đơn điệu, một chiếc màu xanh thẫm chói mắt, một chiếc khiêm tốn bên trong, một chiếc cá tính khoe khoang, hai chiếc xe cùng đậu ở một chỗ, giống như đá vôi và đá quý, cao thấp phân biệt.
Cậu trai nhà giàu mở cửa kính xe, đắc ý nhấn còi xe nhìn An Nhàn: "Người anh em, mua xe cũng giống như chọn phụ nữ vậy, không có tiền thì chỉ có thể tùy tiện chọn một món hàng ế thôi. Xem xem xe của anh, rồi lại nhìn xe của tôi này, anh nên biết được sự tàn khốc và bất công của thế giới này.."
Mồm của tên này giống như dây cót, cứ pla pla không ngừng nói với An Nhàn, thời gian ngắn ngủi chỉ mấy chục giây, ít nhất có thể nói trên nghìn từ.
An Nhàn mở cửa bước xuống xe.
"Sao sao? Có phải bị tôi nói đến nỗi không còn mặt mũi nữa, định trả hàng rồi không?"
Cậu con trai nhà giàu càng nói càng hăng: "Xem ra anh cũng tự biết lượng sức mình, nghe tôi nói nè, mua loại xe giá rẻ này, ngoài việc làm nổi bật sự nghèo khó và phẩm vị thấp của bản thân ra, muốn thể hiện cũng không có ích gì. Còn không bằng thuê một chiếc xe sang thì còn có chút thể diện, có tài xế đưa đón, bảo đảm trong giao tiếp xã hội anh sẽ như cá gặp nước.."
An Nhàn nói thầm, chị bán hàng xinh đẹp kia nói không sai, chim lớn rồi rừng nào cũng có. Vị thiếu gia này nhất định là cực phẩm nói nhiều hiếm có nhất thế giới, lúc nhỏ chắc uống không ít thuốc.
Cậu trai nhà giàu nói đến văng cả nước miếng, hoàn toàn không biết hành động của mình đều bị một chiếc máy quay phim mini quay lại tất cả.
Không sai, An Nhàn đang phát trực tiếp. Thật là không khéo, vừa bắt đầu phát trực tiếp liền gặp phải vị thiếu gia cực phẩm này.
[Chết tiệt, tên ngốc này đâu ra vậy? ]
[Chỉ số IQ thấp quá, bộ dạng quỷ quái, độ ngu ngốc cao ngất trời, thật là làm xấu mặt đám nhà giàu chúng ta mà!]
[Chẳng qua chỉ là một chiếc xe tám trăm vạn mà thôi, có gì mà khoe khoang chứ? Nam thần Mạc Phương, ngày mai tôi đặt cho anh một chiếc.]
[Lầu trên mới là tuyệt sắc thật sự!]
[Minh chủ, lên! Cho cậu ta biết tay nào, see see!]
[Lại có người dám ra vẻ trước mặt nam thần, cứ cảm thấy hắn ta sớm muộn gì cũng tiêu đời.]
An Nhàn không nhanh không chậm lấy từ trong túi ra một lo dược tề, tiện tay vẩy lên mui xe, giây kế tiếp liền thấy kim loại màu xám bạc ban đầu, như giọt nước trong hồ băng, lay động tạo ra một mảnh xanh nước hoa mỹ, sóng gợn lóng lánh, như mộng như ảo, chớp mắt đã trở nên hoa lệ.
Âm thanh của cậu con trai nhà giàu bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt trợn tròn nhìn chiếc xe chiếu sáng lấp lánh kia.
Người đi đường gần đó cũng không nhịn được mà dừng lại quan sát.
Đều là xe mang màu xanh, nhưng chiếc màu xanh cứng nhắc giàu có tám trăm vạn kia so không bằng với màu xanh nước hai mươi mấy vạn của An Nhàn. Đổi trắng thay đen, đơn giản chính là như vậy.
[Ha ha ha, nam thần chính là nam thần, có thực lực, vả mặt không cần giải thích.]
[Đã nói trước kiểu gì cậu ta cũng tiêu đời rồi, bàn về độ thâm cao của giả vờ, ai có thể bì được với Minh chủ đại nhân của chúng ta chứ? ]
[Biểu hiện vừa nãy của tên đó thật sự quá buồn cười rồi, phải chụp màn hình lại mới được.]
"Màu sắc đẹp thì có gì đặc biệt, bên trong đẹp mới là mấu chốt, chiếc xe nát đó của anh có dám so tốc độ với tôi không? Thật sự chạy được, hay chỉ có thể hít khói của tôi thôi!" Cậu con trai nhà giàu tức giận hô to.
Lời vừa nói ra, chớp mắt liền dẫn tới phẫn nộ.