Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 79 - Chương 79 - Hiệu Quả Ảo Giác(1)

Chương 79 - Hiệu Quả Ảo Giác(1)
Chương 79 - Hiệu Quả Ảo Giác(1)

Editor: Alannhuoc

Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Monica đã mua một mảnh đất ở thôn Li cách núi Tu Du chưa tới mười dặm, chỉ chờ biệt thự được xây xong là có thể vào ở. Mặc dù trong lòng bà vẫn biết rõ rằng không thể quá nóng vội, nhưng bà vẫn không kiềm được, lấy cớ thăm hỏi để đến chỗ của lão tiên sinh Bạch Hầu, bà muốn đứng từ xa nhìn Lạc Y.

Trên sườn núi nhỏ nhấp nhô gập ghềnh nở đầy hoa tươi, tựa như từng dải tơ lụa rực rỡ, màu sắc sặc sỡ, bay nhẹ theo cơn gió, tỏa ra hương thơm thoang thoảng khắp nơi. Một ngôi nhà nhỏ hai tầng theo phong cách cổ xưa, lẳng lặng nằm giữa biển hoa, tường xanh ngói đỏ, cây quả giếng đá, trông đẹp tựa như một bức tranh.

Monica đứng ngay cổng trang viên của nhà Bạch Hầu, nhìn về phía bức tranh phong cảnh mỹ lệ này, tâm trạng vốn dĩ đang hỗn loạn lập tức liền bình tĩnh trở lại.

"Phu nhân Bell." Bạch Hầu Đoan đích thân ra nghênh đón.

Monica không nỡ thu lại ánh mắt, hơi nở nụ cười nói: "Làm phiền rồi, tiên sinh Bạch Hầu."

Nói xong, liền cùng Gleyre đi theo Bạch Hầu Đoan vào trang viên.

Trong phòng ấm, An Nhàn ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận trồng mầm cây Phi Ảnh Tú.

Bên cạnh cô, một gốc Phi Ảnh Tú trưởng thành đang đứng lặng, cánh hoa cứ đong đưa giống như lông vũ của khổng tước vậy. Nhưng qua khoảng thời gian, một cánh hoa lông vũ bỗng nhiên tách khỏi cành hoa, chậm rãi bay về phía An Nhàn.

Ngay lúc cánh hoa sắp chạm vào da của cô, thì bị một bàn tay nhẹ nhàng hất ra.

"Đừng bám lên người ta." An Nhàn bất đắc dĩ nói.

"Mọc ra lông vũ cũng không dễ, ở lại phát triển đi."

Cánh hoa lông vũ lẻ loi bồng bềnh trên không trung một lát, sau đó bám trở lại vào cành hoa của nó một cách diệu kì, nhưng mà lại không đúng vị trí, nó bám vào bên dưới đài hoa.

An Nhàn vươn tay lấy nó ra sau đó cắm lên phía trên đài hoa.

Lông vũ nhẹ rung vài cái, sau đó liền mệt mỏi mà rũ xuống, giống như một cây ngón tay bị bẻ cong, màu sắc cũng từ màu lam tím tươi sáng biến thành màu xám trắng, trông giống như đã chết.

An Nhàn trừng mắt nhìn nó, loài hoa ham mê giả chết như vậy ngoài Phi Ảnh Tú ra cũng không còn ai khác.

Lúc này, phía sau bỗng truyền tới tiếng bước chân, sau đó liền nghe thấy giọng nói của Hạ Lẫm: "Hoa Hoa, ăn cơm thôi."

Vừa dứt lời, cánh hoa lông vũ vốn dĩ đã 'chết' kia bỗng nhiên sống lại, khôi phục lại màu sắc tươi sáng, lại tách khỏi cành hoa, dập dờn bay về phía Hạ Lẫm.

Hạ Lẫm theo bản năng giơ tay ra, nháy mắt chạm vào cánh hoa lông vũ, lập tức nhẹ nhàng xẹt qua đầu ngón tay, quấn quanh trên ngón áp út của hắn, để lại một kí hiệu lông vũ màu lam tím, nhìn tựa như chiếc nhẫn.

"Đây là gì vậy." Hạ Lẫm vừa lấy ngón tay vuốt nhẹ kí hiệu đó, vừa đi đến bên cạnh An Nhàn.

Khi khoảng cách của hai người trở nên gần hơn, màu sắc trên kí hiệu từ màu lam tím biến thành màu tím đậm, rồi lại từ màu tím đậm trở thành màu đen vàng. Cùng lúc đó, một cảm giác nóng rát từ ngón áp út truyền tới, giống như luồng điện lan khắp cơ thể, sau đó, xung quanh một cảnh mưa cánh hoa màu hồng kỳ lạ được thổi lên, bao phủ cả hai người, tạo nên thế giới nhỏ lãng mạn rực rỡ, tựa như một hiệu ứng đặc biệt.

Hạ Lẫm do dự hỏi: "Đây là gì?"

An Nhàn liếc nhìn ngón tay của hắn, bình tĩnh nói: "Anh có thể xem loài thực vật này có khả năng tạo ra ảo ảnh đặc biệt."

"Ồ." Hạ Lẫm đã quen với việc An Nhàn trồng những loại hoa cỏ kỳ lạ, nghe câu trả lời của cô liền không truy hỏi nữa mà chỉ nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."

An Nhàn gật đầu, phủi đất cát bám trên tay xuống, sau đó đi về phía ngôi nhà nhỏ với Hạ Lẫm.

Một khi Phi Ảnh Tú đã bám vào thì không thể dời đi, nó đã thích Hạ Lẫm, vậy cứ để cho nó bám ở đó vậy. Chỉ là độ phù hợp của cô và Hạ Lẫm cao đến thế sao? Vậy mà lại biến thành màu đen vàng..

Ăn xong cơm trưa, An Nhàn đang chuẩn bị chuyển gốc Phi Ảnh Tú đến phòng ấm. Khi cô đi qua bờ ruộng, chợt thấy một nam một nữ đang rảo bước về phía này. Người phụ nữ trông khoảng 40 tuổi, dung mạo tuyệt đẹp, khí chất hơn người, từng cử chỉ toát ra dáng vẻ quyến rũ thành thục. Người đàn ông ngoài 30, ngoại hình cũng nổi bật như vậy, nhìn tướng mạo có mấy phần giống bà.

"Phu nhân Bell, Gleyre?" Đúng lúc này, một giọng nói mang theo chút kinh ngạc của Hạ Lẫm từ phía sau truyền tới.

"Thì ra Tiểu Hạ cũng ở đây." Monica giả vờ như vô tình gặp gỡ, mỉm cười chào hỏi hắn. Nhưng đôi mắt tuyệt đẹp kia luôn liếc nhìn An Nhàn.

Hạ Lẫm thăm dò nhìn sang Gleyre, sau đó vẻ mặt có chút lạnh nhạt, trong ánh mắt lại thoáng qua tia sáng kỳ lạ.

"Bạn của anh à?" An Nhàn hỏi Hạ Lẫm.

"Họ chính là người trước đây muốn mua lại núi Tư Du, phu nhân Monica Bell và con trai của bà ấy- Gleyre." Hạ Lẫm giới thiệu.

Thì ra là họ.

An Nhàn lặng lẽ nhìn hai người, hoàn toàn không có ý mời họ vào nhà làm khách.

Trong ánh mắt của Monica thoáng có chút thất vọng. Vốn dĩ cho rằng có Hạ Lẫm ở đây, bọn họ có thể dễ dàng làm quen hơn, ai ngờ được y dường như không có ý định kết thân với bọn họ.

"Hôm nay tôi đến để thăm tiên sinh Bạch Hầu, nhìn thấy cánh đồng hoa này liền không kiềm được mà qua xem thử."

Monica dịu dàng nhìn An Nhàn, nở nụ cười hỏi: "Đây là cánh đồng hoa của cậu à? Chăm sóc tốt thật đấy."

"Cảm ơn." An Nhàn nhận ra Gleyre chính là người theo dõi cô hôm đó. Cô không biết bọn họ có mục đích gì, cho nên thái độ có chút hời hợt.

Hạ Lẫm nhìn cô một lúc rồi lại nhìn sang mẹ con Monica, sau đó mở miệng nói: "Để tôi đưa phu nhân đi dạo xung quanh nhé?"

Monica trầm tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo sự oán trách không rõ ràng: Bà không muốn 'đi dạo xung quanh' chút nào, chỉ muốn đứng đây trò chuyện với Lạc Lạc thôi!

"Không cần phiền phức vậy đâu, tôi đi dạo gần đây là được rồi." Monica từ chối khéo léo.

Bình Luận (0)
Comment