Editor: Alannhuoc
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Hạ Lẫm trở về căn nhà nhỏ đã là nửa đêm. Cả một cánh đồng hoa trôi nổi những đóa sen trắng, lấp lánh những ánh tím rực rỡ xua tan đi cái vắng lặng của đêm khuya, giống như những tinh linh tao nhã lẳng lặng đưa mắt nhìn bầu trời. Gió đêm thổi lất phất đem đến từng mùi hương thoang thoảng. Mỗi lần chỉ cần đi đến đây, dù có bao nhiêu mệt mỏi, Hạ Lẫm đều sẽ cảm thấy toàn thân được thả lỏng, dường như tháo bỏ mọi áp lực, chỉ còn lại yên tĩnh và dễ chịu.
Hạ Lẫm chậm rãi bước đi, khi ngang qua phòng An Nhàn liền dừng lại một lát, sau đó trở về phòng của mình. Vào phòng tắm, lau đi những giọt nước trên cơ thể, Hạ Lẫm không mặc quần áo ngủ mà trực tiếp leo lên giường.
Không biết là bởi vì quá mệt mỏi, hay là tinh thần quá thả lỏng, mà chỉ trong chốc lát hắn liền chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ hồ, mũi luôn quanh quẩn một hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt, trấn an tinh thần của hắn, đưa hắn vào một giấc mơ kỳ diệu, bước chân nhịp nhàng chậm rãi không một tiếng động đi đến một căn phòng quen thuộc.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên dáng người đang ngủ say giấc nồng, nét mặt dịu dàng, không chút phòng bị, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, mái tóc dài buông xõa, cổ áo hơi hé mở lộ ra xương quai xanh hấp dẫn; đôi chân thon dài, hơi cong, trên ga trải giường đơn lộ ra nếp nhăn.
Tim Hạ Lẫm đập mạnh vô cùng, trong cơ thể tựa như có ngọn lửa đang bùng cháy. Hắn không khống chế được bản thân mà đến gần y, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Hoa Hoa."
Người trên giường nhẹ run hàng mi, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ, để lộ sự quyến rũ khó mà diễn tả được. Hạ Lẫm cuối người xuống, tha thiết hôn lên đôi môi của y, bàn tay lớn thăm dò vào trong quần áo y, vuốt ve cơ thể y, thăm dò mọi thứ của y.. bên tai truyền đến tiếng rên khẽ như có như không cùng với tiếng thở dốc kìm nén, Hạ Lẫm một lần rồi lại một lần, gần như tham lam chiếm lấy người đang nằm dưới cơ thể mình.
An Nhàn đang ngồi thiền chợt mở mắt, cảm nhận được một dòng tinh thần lực to lớn đến nóng rực từ phòng của Hạ Lẫm truyền tới, giống như nước đang sôi trào mà quấy nhiễu suy nghĩ của cô. Cây kiếm nhỏ treo trên cổ cô hơi lập lòe tạo ra một quầng sáng mỏng manh bao quanh cơ thể An Nhàn, ngăn cản khí tức bên ngoài ngấm vào.
Hạ Lẫm ở bên kia lại có chuyện gì rồi? Không phải đã cho hắn uống thuốc rồi sao?
An Nhàn mở thần thức ra, ngay sau đó lập tức thu hồi lại. Tinh thần lực của Hạ Lẫm giống như một vòng nước xoáy vậy, suýt chút đã cuốn cô vào trong. Là một người mạnh mẽ cấp S, sức mạnh của hắn đối với An Nhàn bây giờ mà nói cũng không phải muốn tự ý ngăn cản là được.
Tình hình của Hạ Lẫm có chút kỳ lạ nhưng không có dấu hiệu của bạo động tinh thần. An Nhàn suy nghĩ một hồi rồi dùng linh lực bố trí bên ngoài phòng của hắn một lá chắn phòng ngự, để tránh cho phần tinh thần lực này ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của hoa cỏ.
Trình độ nào đó của An Nhàn đã lộ mặt thật rồi, chỉ có điều đối tượng 'đại chiến' cũng không phải quái thú..
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Lẫm đứng bên cạnh giường, khuôn mặt lạnh lùng nhìn bãi chiến trường trên giường, trên bắp thịt cường tráng còn đang tản ra khí tức sắc dục vẫn chưa tan biến. Hắn tháo toàn bộ ga trải giường, ôm vào trong lòng, bước nhanh về phía cửa phòng, mở cửa ra thì bất ngờ nhìn thấy An Nhàn đang chuẩn bị xuống lầu.
Y mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, mái mái tóc dài mềm mỏng rối tung phía sau lưng, một tay đang vịn tay nắm cầu thang, đứng nghiêng người phong thái thướt tha.
Hô hấp của Hạ Lẫm bỗng chậm lại, trong đầu không tự chủ mà nhớ lại giấc mơ đêm qua, người này ở ngay trong lòng hắn, cùng hắn triền miên, loại khoái cảm và thỏa mãn cực độ đó khiến hắn dường như mất đi lý trí.
"Sao vậy?" An Nhàn nhìn đống đồ trong tay hắn, hỏi.
"Bị mồ hôi của tôi làm ướt rồi." Hạ Lẫm dịch chuyển tầm mắt, thu lại khát vọng trong ánh mắt.
"Tối hôm qua tinh thần lực của anh có chút khác thường, xảy ra chuyện gì rồi?" An Nhàn lại hỏi.
"Đã mơ một.. giấc mơ 'kịch liệt'." Còn về mức độ kịch liệt của nó như thế nào, thì nó kịch liệt đến mức cũng đủ làm hắn phấn khởi một tháng.
Chỉ mong có một ngày, giấc mơ này có thể trở thành sự thật. Để có được người này, Hạ Lẫm có thể đồng ý dù bất cứ giá nào, nhưng hắn không muốn dọa y, vậy nên chỉ có thể cố gắng kiềm chế.
An Nhàn nói: "Trở về sẽ luyện chế một vài dược phẩm an thần cho anh, đến lúc đó sẽ không nằm mơ nữa."
"Không cần đâu, thỉnh thoảng mơ một chút cũng không tệ." Hạ Lẫm lướt qua An Nhàn, ôm ga trải giường đi xuống lầu. Nếu còn tiếp tục đứng bên cạnh y, e là hắn sẽ không kiềm nén được nữa. Giấc mơ ấy quá chân thật, bây giờ trong đầu hắn đều là 18+.
Kỳ lạ, bình thường hắn ngủ rất ít, chứ đừng nói chi là nằm mơ, ngay cả ngủ được cũng đã là chuyện không dễ dàng gì rồi, sao có thể mộng xuân trong một đêm được.
Nghi ngờ này kéo dài cho đến khi Hạ Lẫm lên Hoa Hoa Thế Giới, sau khi nhìn thấy thông tin mới nhất của Phi Ảnh Tú, thì cuối cùng cũng có được câu trả lời.
Loại dược phẩm này không chỉ có thể tăng hứng thú, rõ ràng còn có thể kích thích dục vọng tiềm ẩn sâu bên trong nội tâm.
"Thứ này có thể gỡ bỏ không?" Một bàn tay bỗng nhiên để trước mặt An Nhàn, bên tai lại truyền đến giọng nói của Hạ Lẫm.
An Nhàn đang pha trà trong phòng bếp, cũng không biết Hạ Lẫm xuất hiện phía sau cô từ lúc nào, một tay gác lên bàn ăn bên hông cô, một tay vòng qua trước mặt cô, lộ ra kí hiệu Phi Ảnh Tú trên ngón áp út.
An Nhàn đẩy cánh tay của hắn ra rồi mang ấm trà đi sang một bên, nói: "Anh có thể trực tiếp dùng linh lực để loại trừ hoặc ẩn nó đi. Nhưng tôi đề nghị anh hãy giữ nó lại. Bởi vì nó có thể giúp anh điều tức trong lúc tu luyện."
"Ồ." Trên thực tế, Hạ Lẫm không có ý định gỡ nó xuống, chỉ là mượn cớ để nói chuyện với An Nhàn mà thôi.
"Trên người cậu cũng có à?" Ánh mắt Hạ Lẫm quét qua gương mặt, cổ, cùng với cánh tay lộ ra bên ngoài của cô.. một lượt.
"Không có, tôi không cần." An Nhàn nâng ly trà, khoan khoái ngồi cạnh cửa sổ, thản nhiên hưởng thụ ánh sáng chói lọi.
"Độ phù hợp của chúng ta rất cao." Hạ Lẫm dựa vào bàn ăn, lại đưa tay lên để lộ dấu ấn màu đen vàng về phía cô.
Lần này không xuất hiện hiệu ứng ảo giác kia, Hạ Lẫm thử tác động một chút, quả nhiên trước mắt lại rơi một cơn mưa hoa đầy trời, rõ ràng là hiệu ứng này cũng có thể khống chế.
An Nhàn cười nói: "Độ phù hợp của cậu và cái tên Gleyre kia cũng rất cao, chẳng qua chỉ là từ trường có hơi bất hòa."
So với hắn và Gleyre, thì độ phù hợp của An Nhàn và Gleyre hình như cũng đạt tới màu đen vàng.
Hạ Lẫm nghi ngờ hỏi: "Xác suất để độ phù hợp xuất hiện màu đen vàng cao lắm à?"
"Trong mười nghìn người, chắc sẽ xuất hiện một cặp." Cái gọi là độ phù hợp, cũng không đại diện cho tình duyên thật sự. Mà là tinh thần lực, hơi thở sinh mạng, sóng điện não hoặc nguyên tố khác vô cùng hợp nhau, cuối cùng có thể gây dựng tình bạn, tình yêu, hay trở thành kẻ địch, còn phải xem tính cách và thời gian gặp của từng người.
Một phần mười nghìn? Mặt Hạ Lẫm đờ ra, đi đến bên cạnh An Nhàn, làm như vô ý mà nói: "Xem ra chúng ta rất có hy vọng phát triển thành tình nhân."