Editor: Heidi Tran
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Đặt từng món ăn lên bàn, Marnie giống như nữ chủ nhân ở đây, tiếp đón Hạ Lẫm ngồi vào chỗ.
Sắc mắt Hạ Lẫm lạnh lùng, che giấu đi sự thiếu kiên nhẫn trong lòng hắn. Trong mấy chục phút giao lưu ngắn ngủn cũng đủ để hắn nhìn thấy rõ tính cách của Marnie. Nhìn qua bà ta trông như là người ung dung hoa quý, thật ra lại là người nịnh bợ thiếu hiểu biết.
"Lạc Y, sao còn chưa qua đây đón tiếp ngài Hạ nữa, con đãi khách thế nào vậy?" Marnie không vui trừng mắt nhìn An Nhàn.
Trong mắt Hạ Lẫm chợt lướt qua tia lạnh lẽo, hắn lướt qua Marnie, đi đến bên cạnh An Nhàn rồi kéo ghế ra giúp cô, thuận tay nhận lấy bình rượu trong tay cô.
Marnie kinh ngạc nhìn một màn này, không thể tin được rằng Hạ Lẫm lại có thể tự tay kéo ghế cho Lạc Y. Quan hệ của bọn họ.. Trong mắt Marnie hiện lên niềm phấn khích khó có thể kiềm nén được, cũng không hề khiển trách Lạc Y mà bà đi đến bên kia rồi ngồi xuống.
Trong phòng ăn im lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng va chạm nhỏ nhẹ giữa các dụng cụ ăn.
An Nhàn và Hạ Lẫm cũng không phải là người nói nhiều, mà Marnie ỷ vào thân phận mình, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi lúc dùng cơm không được nói chuyện, còn Monica và Gleyre đã thành thói quen.
Sau khi kết thúc bữa trưa, An Nhàn pha một tách trà hoa cho mọi người, Marnie chướng mắt loại "trà hạ đẳng" này nên cũng không chạm vào nó.
"Lạc Y, chắc là con đã biết mục đích ta đến đây vào hôm nay." Marnie ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, vẻ mặt kiêu căng nhìn An Nhàn.
"Mặc dù chúng ta không thừa nhận cuộc hôn nhân của Anbeni với ba con, nhưng con là con trai của nó, dù sao thì trên người con cũng có dòng máu của nhà họ Bell. Nếu con không có ý kiến, ta định tổ chức một bữa tiệc rượu giúp con rồi chính thức công khai thân phận của con."
Hạ Lẫm lạnh mặt, hắn cực kỳ không thích thái độ cao cao tại thượng này của Marnie. Nhưng đây lại là chuyện nhà của Lạc Y, tạm thời hắn không tiện chen vào.
"Bữa tiệc rượu thì không cần, tôi muốn giữ lại thân phận hiện tại." An Nhàn nói lạnh nhạt.
Marnie nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Lời này của con là có ý gì?"
"Quan hệ máu mủ không thể cắt đứt được." An Nhàn trả lời: "Chỉ cần tôi biết Dickson và Anbeni là cha mẹ ruột của Lạc Y là được, hư danh cũng không quan trọng."
"Sao lại không quan trọng?" Marnie quở mắng: "Nhà họ Bell chúng ta cũng được xem là nhà có máu mặt, thân phận phải được rõ ràng, nếu trong người con có dòng máu của nhà họ Bell, thì chính là người của nhà họ Bell. Nhà họ Bell chúng ta tuyệt đối sẽ không để dòng máu nhà mình phải trở thành cô nhi không danh không phận."
"Mẹ!" Monica không nhịn được khẽ quát một tiếng.
"Chuyện này cứ để Lạc Y làm chủ, chúng ta là người thân chứ không phải là chủ nợ của thằng bé."
"Cũng bởi vì chúng ta là người thân của nó, cho nên mới suy nghĩ cho nó đấy thôi." Marnie trừng mắt nhìn Monica, ngay sau đó bà lại nhìn về phía An Nhàn.
"Lạc Y, con ở cô nhi viện hơn hai mươi mấy năm, có lẽ con hiểu rõ nổi khổ khi làm cô nhi, không nơi nương tựa, bị người ta ức hiếp. Bây giờ con có cơ hội dựa dẫm vào nhà họ Bell, có được một thân phận vẻ vang, ta không hiểu vì sao con lại từ chối?"
Cái gì gọi là "có cơ hội dựa dẫm vào nhà họ Bell" chứ? Nói cứ như, nhà họ Bell là một gia tộc lớn được di truyền hơn mấy trăm năm vậy. Ở trong mắt Hạ Lẫm, nhà họ Bell chẳng qua chỉ là một nhà giàu mới nổi được mấy chục năm gần đây mà thôi.
Hạ Lẫm lạnh lùng nhìn Marnie chằm chằm, cố gắng khống chế tinh thần lực của mình, miễn cho không cẩn thận liền ném bà ta ra ngoài.
Bây giờ Monica vô cùng hối hận, bà không nên đồng ý để Marnie đến đây với mình. Bà chán nản nhìn mẹ mình, có mấy lần bà muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn xuống không nổi giận nơi chỗ này.
Về phần Gleyre, anh ta vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, vốn dĩ không thân quen với nhà họ Bell. Bây giờ anh ta nhìn thấy thái độ của Marnie đối với Lạc Y như vậy, cũng rất bực bội.
Không khí trong phòng khách thay đổi đến lạ thường, một loại cảm giác bồn chồn bị đè nén lại.
An Nhàn đặt tách trà xuống, chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt nói với Marnie: "Phu nhân Marnie, tòa nhà cũ nát này của tôi không chào đón khách quý nói chuyện không biết suy nghĩ như bà, mời bà trở về."
Người phụ nữ này, trong lời nói của bà ta đều ra vẻ thân phận của mình hơn hẳn người khác, cũng chưa từng nhắc đến Anbeni một câu, có thể thấy được người này máu lạnh và ích kỷ đến nhường nào. Lúc đầu An Nhàn còn có ý định vì Lạc Y mà chăm sóc cho người nhà của y, bây giờ xem ra, ngoại trừ Monica thì trong nhà họ Bell này không có người nào đáng giá để y nhớ mong.
"Con nói cái gì?" Marnie cho rằng mình đang nghe lầm, nói chuyện không biết suy nghĩ?
Mấy người Monica cũng rất kinh ngạc nhìn về phía cô.
An Nhàn cười nói: "Xem ra chẳng những bà nói chuyện không biết suy nghĩ, mà còn có chút lảng tai. Tôi nói tôi không chào đón bà, mời bà cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức."
Marnie đứng lên, giận dữ nhìn An Nhàn: "Con dám nói chuyện với ta như vậy à?"
"Sao tôi lại không dám?" An Nhàn đứng thẳng người lên, nhìn như thanh thản, nhưng lại có một loại cảm giác bị chèn ép khó có thể nói nên lời. Marnie đang khí thế đứng trước mặt cô bỗng dưng trở nên nhỏ bé.
So sánh với vẻ hờ hững của An Nhàn thì vẻ mặt giận dữ của Marnie trở nên vô cùng thấp hèn.
Marnie nghiêm giọng nói: "Ta là trưởng bối của con, con không biết tôn kính thì cũng thôi đi, đằng này con còn nói ra những lời sỉ nhục như thế, quả nhiên là đứa con hoang không có người nuôi dạy."
An Nhàn không để ý đến bà ta, mà nhìn về phía Monica ở bên cạnh, hỏi: "Nếu con ném bà ta ra ngoài thì dì có để ý không?"
"Hả.." Nhất thời Monica không biết phải trả lời thế nào.
"Nếu dì không phản đối, con xem như dì đang ngầm đồng ý." Lời còn chưa dứt, thân thể An Nhàn đã xuất hiện bên cạnh Marnie.
"Mày dám.." Chưa đợi Marnie nói hết câu, An Nhàn giơ tay vỗ lên phía sau cổ bà ta, đánh bà ta ngất xỉu, sau đó cô lôi cổ áo bà ta giống như đang lôi kéo một bao tải. An Nhàn dùng một tay lôi bà ta ra ngoài cửa, ung dung dứt khoát ném ra ngoài.
Động tác thô lỗ như thế, nhưng khi cô ném đi lại thấy có chút đẹp trai.
Làm một người trẻ tuổi đã gần hai ngàn năm, tùy tay ném đi một bà già khoảng sáu bảy chục tuổi, thật sự quá bình thường.