Dùng cơm trưa xong, khi Yến An đi rửa bát, Ôn Oanh lại tiếp tục vá nốt mấy món y phục còn lại. Vá xong, nàng giũ giũ rồi trải ra nhìn, đoạn gọi Yến An: "Ngươi đến thử xem, coi có vừa người không."
Yến An vẫy vẫy nước còn dính trên tay, nhìn quanh một vòng cũng không biết nên lau tay vào đâu, cuối cùng dứt khoát lau luôn lên áo mình.
Thôi thì, đã xuống ruộng làm việc rồi còn câu nệ cái gì nữa?
Về phòng, cô cởi áo ngoài ra, bắt đầu mặc y phục mà Ôn Oanh đã sửa lại cho mình.
Thử mặc vào, kích thước rất vừa. Không phải loại áo tay rộng dài lượt thượt, cô cũng thấy hoạt động tiện hơn nhiều, lập tức gật đầu: "Rất vừa, Ôn Oanh, đa tạ ngươi."
Ôn Oanh giúp cô chỉnh lại áo, nhìn bộ y phục vải thô xám xịt cũ mờ trên người cô, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chướng mắt.
"Ừ, vừa là được rồi." Ôn Oanh nói bằng giọng đều đều không chút dao động.
Yến An cũng chẳng thấy có gì lạ, dù sao bình thường nàng ấy nói chuyện cũng toàn cái giọng như vậy.
Nàng khẽ vuốt vuốt lớp vải thô trên người, vừa chạm tay vào đã thấy thô ráp, loại áo này mà mặc sát da thì sao mà thoải mái cho nổi?
Yến An liếc nhìn Ôn Oanh một cái, ánh mắt chăm chú quan sát chỗ cổ áo, hình như đang cố đoán xem bên trong nàng có mặc vải thô không.
"Ta vẫn còn áo vải bông mà, ngươi sửa lại cho vừa người ngươi, ngươi cũng nên mặc giống ta, trong bông ngoài thô." Yến An nói. Thật sự không nhìn ra nổi bên trong là vải gì.
"Không cần đâu, ta quen rồi." Ôn Oanh lập tức từ chối, thật ra tuy Yến An có mặc áo bông, nhưng cũng không phải xuất thân giàu có gì, làm sao có nhiều áo đến vậy?
Vậy chắc là bên trong nàng ấy vẫn mặc vải thô rồi.
Yến An dứt khoát mở tủ áo của mình ra, tiện tay lấy hai bộ đồ nhét vào ngực Ôn Oanh: "Quen thì cũng nên thay đổi, đối xử tốt với bản thân một chút, áo vải thô mà mặc sát da thì sao mà dễ chịu được?"
"Hay là ngươi chê ta, không muốn mặc đồ ta đã mặc qua?" Yến An nhíu mày, mím môi, vẻ mặt hơi không vui.
"Ta..." Ôn Oanh ôm y phục trong lòng, định nói gì đó, nhưng đột nhiên bị Yến An trừng mắt một cái.
"Nếu ngươi không mặc, thì ta cũng không mặc! Ta sẽ mặc giống y hệt như ngươi!"
Ôn Oanh: "..."
Sao người này lại cảm thấy nói như vậy là có thể uy h**p được nàng? Nếu nàng không mặc, thì chịu khổ đâu phải ai khác?
Nhưng nhìn dáng vẻ cố chấp của Yến An, Ôn Oanh rốt cuộc chỉ có thể thở dài, khẽ đáp:
"Được rồi."
Thấy nàng đồng ý, Yến An mới hài lòng mà cong môi cười, mày mắt đều mang theo niềm vui: "Vậy mới đúng chứ. Chúng ta là người một nhà, ngươi nếu ăn mặc tệ quá, chẳng khác nào khiến người ta nghĩ ta đang bạc đãi ngươi."
Ôn Oanh nghe cô nói thế cũng không nói gì thêm, đem đồ trong lòng bỏ lại vào tủ áo, trước khi Yến An kịp nổi giận lại giải thích: "Tối về rồi sửa, giờ phải ra ruộng đã."
Yến An đang định giận dỗi gọi tên nàng thì động tác khựng lại, bị một câu nói của nàng nghẹn họng không phát ra được, cảm giác như có luồng khí tắc lại giữa ngực, khó chịu không nói nên lời.
Ôn Oanh quay đầu lại nhìn cô như vậy, sắc mặt cũng dịu đi một chút, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Yến An, ta biết ngươi đối xử tốt với ta, đa tạ ngươi."
"Ta, ngươi... ngươi biết là tốt rồi."
Yến An bị nàng nói vậy thì bất chợt không biết nên đáp gì, đành cứng nhắc trả lời một câu, rồi quay đầu đi, không nhìn nàng nữa.
Ôn Oanh ra ngoài rồi, Yến An lúc này mới thở phào một hơi, đồng thời thầm nghĩ nếu có thể luôn ở bên Ôn Oanh hòa thuận thế này thì tốt biết mấy, hai người đồng lòng góp sức, cuộc sống ăn cơm trắng cũng chẳng phải là giấc mơ viển vông!
Cô thay lại bộ đồ mặc lúc sáng, rời phòng ra ngoài. Khi Ôn Oanh nhìn thấy y phục cô đang mặc, liền đưa ánh mắt dò hỏi sang.
"Cứ mặc tạm cái này đi, đỡ phải giặt thêm một bộ nữa." Yến An giải thích.
Dù cô tự nhận mình không phải là người lười biếng, nhưng có thể không tự chuốc thêm việc thì dĩ nhiên là không muốn tự làm khổ mình rồi!
Ôn Oanh: "..."
Nàng cũng không nói gì thêm, hai người lại ra đồng làm việc. Yến An vẫn tiếp tục công việc của ngày hôm qua, khi Ôn Oanh gặt lúa thì cô gom mấy bó lúa gặt buổi sáng lại để đập lúa. Lần này cô cũng chẳng để ý gì đến hình tượng nữa, giống như lúc trong bếp, xắn tay áo cao lên để làm cho thuận tiện.
Khi đang đập lúa, cô còn nghĩ nếu như mình biết chữ viết ở thế giới này thì tốt rồi, như vậy còn có thể giúp dân làng đọc thư, viết thư, cũng coi như kiếm thêm chút tiền phụ giúp chi tiêu trong nhà.
Đáng tiếc thay.
Tại sao cô không có kim thủ chỉ nào hết vậy chứ!
*(Kim thủ chỉ: ý nói bàn tay vàng, khả năng đặc biệt khi xuyên không/trọng sinh.)*
Yến An giận dữ nện một nắm lúa xuống thùng gỗ.
-
Hôm nay Lý thẩm ra đồng đưa nước cho người nhà, thấy Yến An thực sự đang bận rộn làm việc, thậm chí còn làm ra dáng ra hình, thì khuôn mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
Bà đi đến bên người nhà mình, nói với con dâu: "Tiểu Ôn sau này chắc sẽ có ngày lành."
Từ sau khi Ôn Oanh gả đến, bà đã rất thích cô nương này. Nay nhìn thấy cục diện này, đương nhiên mừng rỡ. Đặc biệt là sáng nay bà còn thấy Yến An rửa bát, giờ lại thấy nàng càng nhìn càng thuận mắt.
Con dâu bà là Chu Tiểu Lộ nhận lấy bầu nước bà đưa, chưa vội uống, ngẩng đầu nhìn về phía Yến An và Ôn Oanh, mỉm cười nói: "Nương, có lẽ thật đấy. Yến An sau khi mất trí nhớ hình như càng biết thương người hơn."
Đúng vậy, dù gì thì giờ họ cũng là thê thê với nhau, sao có thể cứ lạnh nhạt như trước với người đầu gối tay ấp của mình được?
Nụ cười trên mặt Lý thẩm càng thêm rạng rỡ, "Nếu họ cứ sống vui vẻ thế này mãi, còn tốt hơn cả lấy nam nhân."
Nam nhân tuy có thể làm được việc nặng, nhưng nếu gặp phải kẻ lười biếng thì cũng vô dụng. Huống hồ nhiều kẻ tật xấu đầy mình, chi bằng sống như Yến An và Ôn Oanh, ngày tháng yên bình.
"Đúng vậy, nhìn thấy họ ngày một tốt lên, đến ta cũng cảm thấy vui lây." Chu Tiểu Lô chân thành mỉm cười. Phải biết rằng năm đó khi tiểu thư nhà họ Yến muốn cưới vợ, từng khiến cả làng xôn xao một phen, rất nhiều người không lạc quan với chuyện hai người nữ tử sống cùng nhau, ai cũng nói nhà không có nam nhân thì không thể được.
Nhưng Chu Tiểu Lộ không nghĩ vậy. Trong lòng nàng thậm chí có một tia kỳ vọng: Mong Yến An và Ôn Oanh có thể sống tốt, tốt hơn hẳn đại đa số người trong thôn, để những kẻ từng chê cười họ phải câm miệng cho bằng được!
Lý thẩm xách giỏ đi đến bên Yến An, mỉm cười nói với nàng: "Yến nha đầu, làm từng ấy rồi thì nghỉ một chút đi, ăn gì đó mà lấy lại sức."
Vừa nói vừa đưa cái giỏ trong tay ra trước mặt Yến An.
Yến An thấy Lý thẩm đến liền vội vàng chào hỏi, nghe bà nói vậy thì liên tục xua tay từ chối: "Lý thẩm không cần đâu, chúng ta đã ăn trưa rồi mà."
Tuy rằng mấy món rau xanh ấy ăn vào chưa được bao lâu thì giờ bụng lại đói meo rồi...
Khóe mắt Yến An liếc thấy trong giỏ là mấy cái bánh nướng, nước bọt liền điên cuồng tiết ra.
Bánh nướng! Bánh nướng thơm lừng! A a a a muốn ăn quá!
Trong lòng Yến An sắp rơi lệ rồi, nhưng cũng biết Lý thẩm đã rất tốt với họ rồi. Nhà ai trong thôn cũng không dễ sống, không thể cứ mãi nhận lòng tốt của người ta được.
"Ăn rồi thì giờ cũng đói rồi, nghe lời, nhận lấy! Bây giờ không ăn thì để dành làm cơm tối cũng được."
Lý thẩm lập tức nghiêm mặt, giọng dứt khoát, đẩy giỏ bánh về phía Yến An. Thấy nàng theo phản xạ đỡ lấy thì liền buông tay, lui ra hai bước, nói: "Thôi, thẩm về đây. Cái giỏ chờ các ngươi về hẵng trả."
Nói xong không để Yến An có cơ hội từ chối, thẩm đã vội vàng quay người về mảnh ruộng của mình.
Yến An ôm lấy cái giỏ, cũng như Ôn Oanh lúc sáng, cảm thấy vành mắt cay cay, khịt khịt mũi, xách giỏ quay người đi tìm Ôn Oanh.
Trở lại ruộng nhà mình, Lý thẩm thấy Yến An ngay lập tức mang bánh tới đưa cho Ôn Oanh ăn, liền nở một nụ cười thật lòng.