Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 19

Bánh hấp nguội rồi nên trở nên hơi khô, lần thứ hai được ăn món khô khan như vậy kể từ khi tới thế giới này, Yến An lại không còn cảm giác xúc động hay thỏa mãn như trước nữa. Đặc biệt là khi cô ngồi xổm trước cổng viện, trông chẳng khác nào một con chó con đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà.

Cảnh tượng mà nhà Lý thẩm nhìn thấy khi đi làm đồng về chính là như thế.

"Yến nha đầu, ngươi ngồi ở cửa làm gì thế?"

Ban đầu, Lý thẩm còn không tin vào mắt mình, nhưng khi đến gần nhìn kỹ xác nhận đúng là Yến An, bà thoáng im lặng một chút, cảm thấy Yến An sau khi tỉnh dậy không chỉ đối xử tốt hơn với Ôn Oanh, mà ngay cả tính cách cũng thay đổi hẳn.

Yến An ngẩng đầu nhìn Lý thẩm, sau lưng bà còn có một nữ nhân và hai nam nhân, chắc là con dâu và chồng cùng con trai bà.

"Lý thẩm, ta đang chờ Ôn Oanh." Yến An buồn bã nói.

Không để lại lời nhắn gì cả, cả ngày hôm nay cô cứ thấp thỏm không yên.

"Ái chà, đợi thì cũng không cần ngồi thế này trước cổng chứ, người không biết lại tưởng hai ngươi cãi nhau. Ôn nha đầu sáng nay còn gánh hai bó củi vào thành bán đấy, đường đi xa như vậy, đi một chuyến cũng phải mất kha khá thời gian. Nhưng chắc cũng sắp về rồi, ngươi ráng đợi thêm chút nữa." Lý thẩm cười nói, không ngờ Yến An lại bám Ôn Oanh đến thế.

Yến An ngẩn người, Ôn Oanh đi vào thành một mình sao? Còn gánh hai bó củi đi bán?

Dù trong lòng cô từng đoán vậy, nhưng khi được xác nhận thì lập tức cảm thấy yên tâm hẳn.

Tâm trạng lập tức tan mây, gương mặt Yến An rạng rỡ hẳn lên, mỉm cười với Lý thẩm và mọi người: "Vâng, ta biết rồi, ta đợi thêm một lúc nữa."

Thấy cô như vậy, Lý thẩm cũng không nói gì thêm, dắt theo người nhà vừa cười vừa lắc đầu quay về.

Yến An cũng mặc kệ họ nghĩ gì, đứng dậy nhìn xuống phía con dốc, muốn xem thử Ôn Oanh đã đi tới đâu rồi.

Đúng là, nếu đã muốn vào thành thì sao không dẫn mình theo chứ? Cô vốn dĩ còn rất mong chờ chuyện đi thành hôm nay cơ mà!

Cô lại đợi thêm một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, sau khi xuyên đến đây, thị lực của nguyên chủ rất tốt, Yến An dĩ nhiên cũng nhìn rõ và nhận ra được người đó.

Cô hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào sân đóng cổng lại, nghĩ ngợi rồi bước vào thư phòng, lấy một quyển sách ra làm bộ làm tịch đọc lấy lệ, thử xem có thể hiểu được chút gì từ đó không.

Ví dụ như thơ phú ca vịnh gì đó giống đời trước của mình, cô có thể dựa vào ý mà cưỡng ép ghi nhớ chữ viết nơi này cũng được.

Không lâu sau, tai Yến An nhạy bén nghe thấy tiếng cổng lớn bị mở ra, vẻ mặt cô càng thêm nghiêm túc, thong thả lật sách trong tay.

Sau khi trở về không thấy Yến An trong phòng, Ôn Oanh liền đi tìm.

Quả nhiên khi mở cửa thư phòng ra thì thấy Yến An đang ngồi bên trong lật sách. Ôn Oanh liếc nhìn quyển sách cô đang xem, nhưng cũng không nhận ra là sách gì.

"Đói chưa? Trong bếp có để lại bánh cho ngươi, ngươi có ăn không?" Ôn Oanh hỏi.

"Ăn rồi." Yến An lạnh nhạt đáp.

Nghe thấy giọng điệu của cô, Ôn Oanh theo phản xạ nhíu mày lại, lại nhìn dáng vẻ bình thản ung dung của Yến An lúc này khi đang ngồi lật sách, trong lòng đột nhiên hụt một nhịp, một ý nghĩ như sóng dữ cuộn trào bất ngờ ập tới khiến đầu ngón tay nàng khẽ run lên một chút.

Cổ họng nghẹn lại, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, tay Ôn Oanh đang vịn vào khung cửa siết chặt lấy mép cửa, khớp ngón tay đã trắng bệch.

"Vậy ngươi có muốn ăn gì không? Chút nữa ta đi nấu cho ngươi?" Ôn Oanh thử dò hỏi.

Nghe nàng ấy chỉ nói vậy, chẳng hề nhắc gì đến chuyện sáng nay để mình lại một mình mà chẳng nói lời nào, Yến An bắt đầu thấy bực.

"Có gì để ăn à, chẳng phải cũng chỉ là rau dại thôi sao." Yến An cố gắng giữ cho giọng điệu của mình thật bình thường.

Dù hơi tức giận, nhưng nếu để lộ ra rồi bị phát hiện, lại giống như mình rất để tâm đến nàng ấy vậy.

Hừ, cô đâu có để tâm! Cô chỉ giận chuyện Ôn Oanh chẳng buồn báo trước một câu đã làm tan biến kỳ vọng được vào thành của cô thôi!

Ôn Oanh cố giữ cho nhịp thở đều đặn, nói: "Hôm nay ta vào thành, mua được ít gạo với bột mì về, tối nay có thể ăn cơm hoặc mì."

Nghe vậy, Yến An liếc mắt nhìn nàng một cái, nhưng không lên tiếng.

Ánh mắt Ôn Oanh dừng lại trên quyển sách trong tay cô, hỏi: "Ngươi hiểu được rồi à?"

Yến An bốp một tiếng gập sách lại, đặt xuống, đứng dậy bĩu môi nói: "Vẫn chưa hiểu được."

Tuy nhiên có mấy chữ trông khá giống với những chữ cô từng biết, sau này chỉ đành dùng mấy chữ mình nhận ra mà ghép lại thôi.

Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh bỗng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn. Lúc này nhớ lại vẻ mặt ban nãy của Yến An, nàng còn không hiểu được lý do nữa sao.

"Sao vậy? Ngươi hình như không vui." Ôn Oanh hỏi.

"Ta đâu có không vui." Yến An bước ngang qua nàng đi ra sân, vẫn cố chấp nói cứng.

Ôn Oanh nhìn bóng lưng cô đang xem mấy thứ mình mang về, mím môi, đại khái cũng đoán ra được lý do khiến cô không vui, liền giải thích: "Hôm qua ngươi quá mệt, lại còn bị vỡ mấy cái bọng nước dưới chân, không thích hợp đi đường xa. Ta chỉ muốn ngươi nghỉ ngơi nhiều hơn, nên không gọi ngươi dậy."

Ôn Oanh mỗi lần ra ngoài đều chưa từng nỡ ngồi xe bò, huống chi lần này còn phải gánh hai bó củi vào thành bán. Để Yến An theo cùng sẽ rất vất vả, mà nếu đi xe bò thì một người mất hai văn tiền, hai người thì gần như đủ để mua nửa thăng gạo rồi.

"Ta..."

Nghe nàng nói vậy, Yến An bỗng không còn lý do gì để giận nữa. Người ta là vì lo cho sức khỏe của cô, muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn, vậy mà cô không những hiểu lầm, còn giận dỗi, chẳng khác nào vừa vô dụng lại nhỏ nhen.

"Ờ, ngươi mua cái gì vậy?" Yến An gượng gạo, cố gắng đổi chủ đề.

Thấy sắc mặt Yến An đã dịu đi nhiều, thậm chí còn có vẻ ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mình mà chủ động bắt chuyện, trái tim treo lơ lửng của Ôn Oanh cuối cùng cũng buông xuống, lúc này mới phát hiện lưng áo mình đã thấm một lớp mồ hôi lạnh.

Nàng chậm rãi hít sâu một hơi để bình ổn lại tâm trạng, tiến lên nói: "Ta mua một đấu gạo, hết bảy mươi văn. Lại mua một thăng bột mì lức, hết mười lăm văn. Dầu muối hết tổng cộng bốn mươi văn. Một cân trứng gà mười lăm văn. Giống rau thì hai mươi lăm văn."

Nói rồi, nàng cúi người lấy bột mì trong giỏ tre ra, tay vừa rút ra lần nữa đã cầm theo một xâu kẹo hồ lô đỏ tươi.

Nàng đưa xâu kẹo hồ lô tới trước mặt Yến An, nói: "Mang cái này về cho ngươi."

Yến An ngẩn người nhìn xâu kẹo hồ lô trước mặt, lớp đường bọc ngoài óng ánh tỏa ra hương thơm ngọt dịu. Dù cô vốn không phải kiểu người mê đồ ngọt, lúc này cũng thoáng nghĩ: chắc chắn là ngon lắm.

"Ngươi..."

Lấy lại phản ứng, cô nhìn Ôn Oanh với sắc mặt hơi phức tạp. Không ngờ trong hoàn cảnh gia đình khó khăn thế này, nàng ấy vào thành vẫn còn nghĩ đến việc mua cho mình một xâu kẹo hồ lô.

"Ta cũng muốn mua cho ngươi ít bánh ngọt khác, nhưng bánh ngọt đắt quá, giờ chỉ đủ tiền mua cái này. Sau này có nhiều tiền rồi, ta sẽ mua loại khác cho ngươi."

Thấy cô chưa đưa tay nhận lấy, Ôn Oanh khẽ mím môi, ánh mắt có phần ảm đạm, cũng hiểu chắc cô chẳng thèm để mắt tới mấy thứ đồ vặt trẻ con này.

Yến An đưa tay nhận lấy xâu kẹo hồ lô, rồi đưa tới sát miệng Ôn Oanh.

Hương thơm ngọt dịu xen lẫn mùi sơn tra thoảng vào mũi, Ôn Oanh lấy lại tinh thần liền lui về sau một bước.

"Ngươi ăn đi, ta mang cho ngươi mà, ta không thích ăn."

"Nói dối." Yến An hừ nhẹ một tiếng, giọng có phần mềm đi, "Làm gì có ai không thích ăn kẹo hồ lô. Ngươi ăn trước đi, ngươi ăn rồi ta mới ăn."

Ôn Oanh vò nhẹ vạt áo ở tay mình, quay mặt sang một bên: "Ngươi ăn trước đi, cái cuối cùng to nhất để lại cho ta."

Thường thì viên trên cùng của xâu kẹo là viên to nhất, đẹp mắt nhất.

"Không cần, mau ăn đi!" Yến An cứng rắn đưa kẹo hồ lô đến sát miệng Ôn Oanh, không cho nàng cơ hội từ chối.

Lớp đường đã dính vào môi nàng, thậm chí đã có thể nếm được vị ngọt lịm ấy, Ôn Oanh bất đắc dĩ đành cắn viên kẹo to nhất trên cùng xuống, mơ hồ nói: "Mấy viên còn lại ngươi ăn đi, ta không ăn nữa."

"Ừ." Yến An cắn một miếng, đáp lại bằng giọng lơ lửng, dù sao lát nữa cô lại cứng rắn đút tiếp thì Ôn Oanh cũng chẳng có cách gì từ chối.

Vừa ăn, cô vừa nghiêng người nhìn vào giỏ tre bên cạnh. Cô đã nghe thấy tiếng kêu chiếp chiếp nho nhỏ, trong lòng lập tức đoán được mấy phần.

Cúi người nhìn kỹ, quả nhiên thấy bên trong đang chen chúc sáu con gà con phủ một lớp lông vàng mịn như tơ, mắt Yến An lập tức sáng rỡ lên.

Phải biết đây là gà đấy! Không chỉ có thể đẻ trứng, mà còn có thể ăn thịt nữa!

"Dễ thương quá!" Yến An khen ngợi.

Ôn Oanh nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, khẽ mím môi cười nhẹ. Mấy con gà con vừa mới nở được mấy ngày, nhìn thực sự rất đáng yêu, lông mềm tơ mịn như nhung.

Bình Luận (0)
Comment