Yến An uống liền hai bát cháo mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều, khi Ôn Oanh hỏi có muốn ăn thêm không thì lắc đầu, ánh mắt dừng lại nơi bụng của Ôn Oanh: "Ngươi chắc là vẫn chưa ăn đúng không? Ngươi cũng ăn chút đi."
Dù sắc mặt Ôn Oanh không lộ rõ, nhưng nhìn dáng người gầy gò kia, Yến An đoán chắc dạ dày của nàng ta chưa từng được no đủ.
Từ sau khi hai vị trưởng bối nhà họ Yến qua đời, lại còn phải tốn tiền tổ chức tang lễ, tình hình trong nhà ngày càng sa sút, hoàn toàn không có thu nhập gì đáng kể, có chút đồ ăn cũng phải để nguyên chủ ăn trước. Chờ nguyên chủ ăn xong thì gần như chẳng còn dư lại gì nữa.
Nghĩ tới đây, Yến An chỉ cảm thấy nguyên chủ thật sự đáng chết, tưởng mình là tiểu thư con nhà quyền quý, cơm dâng tận miệng, áo mặc tận tay chắc? Vậy mà lại hoàn toàn không coi Ôn Oanh ra gì.
Nghe lời cô nói, Ôn Oanh ngẩn người nhìn cháo trắng còn lại một nửa trong vò sành. Nếu là trước đây, Yến An chịu để lại cho nàng nửa bát cháo thì đã là tốt lắm rồi, mà phần lớn thời gian thì chỉ còn lại lớp cháo loãng dưới đáy.
Ăn chút gì đó lót dạ xong, cơn đói trong bụng dịu lại, cơ thể Yến An cũng bắt đầu uể oải, che miệng khẽ ngáp, đôi mắt như muốn rưng lệ, tự mình dịch người nằm xuống, nhỏ giọng nói:
"Người vẫn còn mệt, ta ngủ một lát đã."
Ôn Oanh đưa tay đắp chăn lại cho cô, ánh mắt nhìn gương mặt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ kia thoáng lay động.
Yến An vốn có diện mạo rất đẹp, có thể nói là mười dặm tám thôn cũng không có ai xinh đẹp bằng cô, thế nhưng người như vậy, mỗi khi đối mặt với nàng đều mang vẻ mặt lạnh lùng, phần lớn thời gian đều là coi như không thấy nàng, rất hiếm khi chủ động nói chuyện.
Ôn Oanh hiểu rất rõ, ngay từ đầu Yến An đã không đồng ý việc nàng được cưới vào cửa, không rõ hai vị trưởng bối kia đã dùng cách gì khiến cô chấp thuận, nhưng tóm lại là Ôn Oanh đã vào được nhà họ Yến.
Nàng cũng hiểu rõ vì sao họ lại muốn nàng gả vào, cho nên khi còn sống cùng ở nhà họ Yến, nàng vẫn luôn cố gắng hết sức chăm sóc Yến An, dù cho đối phương luôn cho rằng nàng không xứng, ánh mắt nhìn nàng cứ như nhìn thứ dơ bẩn.
Ngay khoảnh khắc tay nàng sắp chạm vào má Yến An thì khựng lại, Ôn Oanh nhanh chóng thu tay về, không biết tình trạng như bây giờ còn có thể duy trì được bao lâu, rõ ràng ký ức của cô còn chưa khôi phục, vậy mà nàng đã bắt đầu thấy nhớ dáng vẻ hiện tại của Yến An rồi.
Xua tan những suy nghĩ trong đầu, Ôn Oanh lại trở về dáng vẻ tê liệt như mọi khi, bưng vò sành trên bàn ra ngoài.
Nàng không hề ăn phần cháo còn lại bên trong, gạo trắng là thứ quý giá, nàng cũng chỉ dám mượn được của Lý thẩm từng đó mà thôi, chỉ đủ cho Yến An ăn.
Trời giờ đã vào lạnh, cháo trắng để qua đêm cũng không sợ hỏng, sáng mai đun nóng lại là vừa đủ cho Yến An ăn sáng.
Ôn Oanh nấu ít rau dại hái từ núi về, không có chút dầu mỡ, thậm chí đến cả hương vị cũng nhạt nhẽo, nhưng nàng vẫn bình thản ăn hết bữa tối của mình. Dọn dẹp qua một chút rồi vào phòng xem tình hình của Yến An, thấy sắc mặt cô đã bắt đầu hồng hào trở lại, lại khẽ kéo lại góc chăn, lặng lẽ lui ra ngoài. (Editor: cảm giác Ôn Oanh ôn nhu hiền thê quãi)
Yến An giấc này ngủ cực kỳ thoải mái, đến khi tỉnh lại vào ngày hôm sau toàn thân đều tràn đầy cảm giác lười biếng, cô vươn vai một cái, cảm giác khó chịu trên người ngày hôm qua đã biến mất hoàn toàn, Yến An cảm thấy như thể mình vừa sống lại.
Thật ra trừ cảm giác khó chịu khi mới tỉnh lại hôm qua, Yến An cũng chẳng có chút cảm nhận nào cho thấy mình đã chết một lần.
Dù sao thì lúc bị đâm bay đi, có lẽ não bộ đã biết mình sống không nổi nữa, điên cuồng tiết ra adrenaline, nên Yến An cũng chẳng cảm thấy quá đau đớn.
Vén chăn xuống giường, Yến An sờ tóc mình một cái, lập tức thấy có chút ghét bỏ.
Tuy cơ thể không có cảm giác gì rõ rệt, nhưng chắc cũng đã nằm mấy ngày rồi, cô thấy tóc mình hơi khó chịu, rất muốn tắm cho đã một trận.
Đúng lúc cô đang định lục tìm quần áo mặc thì cửa gỗ lại lần nữa bị đẩy ra, Ôn Oanh bước vào, nhìn thấy Yến An đã xuống giường, sắc mặt trông khá tốt thì ngẩn người một chút, sau đó hỏi: "Ngươi đang tìm gì sao?"
Nhìn thấy Ôn Oanh, Yến An như thấy được cọng rơm cứu mạng, "Có nước không? Ta muốn tắm. Còn nữa, ta không tìm thấy áo ngoài đâu."
Vừa nãy cô đã lục một vòng cuối giường rồi mà không thấy đâu, chẳng phải trong mấy cuốn tiểu thuyết thường có sẵn một bộ quần áo gấp gọn ở cuối giường để người tỉnh lại thay hay sao?
"Nước thì đợi chút, lát nữa ta mang vào. Còn y phục thì để sau ta lấy cho ngươi." Nghe cô nói muốn tắm, Ôn Oanh cũng không ngạc nhiên, Yến An xưa nay vốn ưa sạch sẽ, nàng đã đoán được việc đầu tiên sau khi Yến An tỉnh dậy hẳn là muốn tắm, vì vậy từ sớm đã đun sẵn nước nóng.
Nghe giọng nói bình thản của nàng, Yến An bỗng thấy có chút khó xử, chỉ khe khẽ đáp: "Ừ."
Không lâu sau, Ôn Oanh bưng một thùng tắm gỗ vào, rồi lại đi ra ngoài mang vào hai thùng nước nóng lớn, thêm ít nước lạnh để điều chỉnh nhiệt độ, sau khi xác định nước đã vừa đủ ấm mới nói với Yến An: "Nhiệt độ vừa rồi." Nói xong lại đi mở tủ, lấy y phục sạch cho Yến An, đặt bên cạnh giúp cô.
Thế nhưng Yến An đã bị loạt hành động của Ôn Oanh làm cho kinh ngạc đến ngẩn người, cô biết sau khi hai vị trưởng bối nhà họ Yến qua đời thì vẫn là Ôn Oanh chăm sóc nguyên chủ, nhưng cô không ngờ Ôn Oanh lại chăm đến mức này!
Yến An không nói gì, Ôn Oanh sau khi làm xong hết mọi việc cũng không nấn ná, ra khỏi phòng rồi còn tiện tay đóng cửa lại, để Yến An tiện tắm rửa.
Trong phòng chỉ còn lại mình Yến An, cô bỗng thở phào thật dài, may quá may quá, vẫn chưa đến mức Ôn Oanh phải tắm giúp.
Bên này Yến An thả lỏng tinh thần, thoải mái tắm rửa, còn bên kia Ôn Oanh đã bắt đầu hâm nóng nồi cháo trắng còn lại từ tối, thêm vào chút rau dại, bữa sáng này cũng coi như tạm ổn.
Ôn Oanh sắc mặt có phần mệt mỏi, ngồi bên bếp lửa, ngửi thấy mùi thơm của gạo trong không khí, mớ rau dại ăn lúc trước dường như đã tiêu hóa sạch, bụng lại bắt đầu quặn lên vì đói.
Không biết đã qua bao lâu, nàng nghe thấy có tiếng động trước cửa, quay đầu nhìn lại thì thấy Yến An đã tắm rửa xong, đứng ở cửa với bộ dạng... không tính là quá chỉnh tề, mái tóc dài còn ướt sũng xõa xuống sau lưng.
Thấy vậy, Ôn Oanh vội đứng dậy để cô vào, khơi lại đốm lửa sắp tắt trong bếp, cho thêm hai thanh củi, để Yến An có thể hong tóc cho khô, tránh mới tỉnh dậy lại bị cảm lạnh.
"Đa tạ." Yến An khẽ nói, quay đầu nhìn vào ngọn lửa bập bùng trong bếp, có chút ngẩn ngơ.
Trước đây cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại ngồi trong một căn bếp nông thôn nhỏ hẹp không sáng sủa thế này để hong tóc.
Nghe cô nói đa tạ, Ôn Oanh vốn đang múc cháo cho cô liền khựng tay một chút, rồi lại rất tự nhiên lấy lại vẻ bình thường, đưa bát cháo đã múc đến trước mặt Yến An.
Yến An hoàn hồn lại, nhìn bát cháo có lẫn rau xanh trước mặt, hơi ngẩn ra, sau đó hỏi: "Ngươi ăn chưa?"
Ơ? Rốt cuộc mình xuyên vào thế giới trong truyện nào vậy? Nhà này giàu thế cơ à, mỗi bữa đều được ăn cháo gạo trắng?
"Ăn rồi." Ôn Oanh bình thản đáp.
"Ồ ồ, vậy tốt rồi." Nghe nàng nói đã ăn rồi, Yến An mới yên tâm, nhận lấy bát cháo rau, từ tốn ăn từng muỗng nhỏ, trông rất nhã nhặn.
Ôn Oanh nhìn động tác ăn của cô, khẽ mím môi, có lẽ việc Yến An không ưa mình cũng có lý, từ dung mạo đến phong thái cô đều không sánh bằng. Ngay cả việc ăn một bát cháo đơn sơ thôi, Yến An cũng khiến người ta cảm thấy vừa mắt.
"Ngươi đã tỉnh rồi thì lát nữa ta sẽ đi báo cho trưởng thôn họ biết." Ôn Oanh nhìn khí sắc của Yến An, thậm chí còn trông tốt hơn cả lúc trước khi rơi xuống nước hôn mê, chắc là đã có thể gặp người ngoài.
"Ừ được, lát nữa phiền ngươi giúp ta chải đầu một chút." Yến An vội nuốt miếng cháo trong miệng rồi nói, quần áo thì cô còn miễn cưỡng tự mặc được, chứ đầu tóc thì thật sự là bó tay. Tự cô làm thì e rằng sẽ trông như một tổ rơm mất.
"Ừm." Ôn Oanh liếc nhìn mái tóc dài đen nhánh mượt mà của Yến An, nhìn qua cũng biết chủ nhân của mái tóc này bình thường rất coi trọng nó.
Nhân lúc Yến An đang ăn sáng, Ôn Oanh lại quay về phòng mang thùng tắm ra ngoài, lần này khiến Yến An kinh ngạc đến mức suýt rớt tròng mắt.
Nàng vậy mà khiêng luôn cả thùng tắm đầy nước ra ngoài! Sức lực của người này rốt cuộc lớn cỡ nào vậy chứ!
Yến An nhìn thân thể gầy gò mảnh mai của Ôn Oanh, thế nào cũng không ngờ trong cơ thể này lại ẩn giấu sức mạnh kinh người như vậy, nếu người này ăn uống đầy đủ, dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh hơn thì còn cỡ nào nữa?
Yến An âm thầm rụt cổ lại, trong lòng thầm nghĩ: trước đây Ôn Oanh đối mặt với nguyên chủ mà không đấm cho một cái chết luôn, đúng là người tốt.
Ôn Oanh thật sự không nghỉ ngơi lấy một khắc, sau khi đổ sạch nước trong thùng tắm rồi rửa sạch sẽ, nàng liền quay lại giúp Yến An chỉnh lại y phục, chải tóc gọn gàng, buộc bằng dây vải l*n đ*nh đầu, sau đó liền ra ngoài đi báo cho trưởng thôn và tộc trưởng nhà họ Yến.
Là một trong hai người duy nhất đỗ tú tài trong làng, Yến An dĩ nhiên rất được coi trọng.
...Ừm, tuy rằng còn một lý do rất quan trọng khác - nhà họ Yến vẫn còn đang nợ tiền trưởng thôn và tộc họ.
Yến An ăn xong thì rửa sạch nồi bát, tranh thủ lúc Ôn Oanh chưa quay về liền bắt đầu quan sát quanh sân nhỏ này.
Toàn bộ sân chỉ có ba gian nhà cùng hai cái chuồng, một lớn một nhỏ. Từ cổng sân bước vào, chính giữa đối diện là nhà chính, đi vào sảnh giữa sẽ thấy hai gian phòng ở hướng Đông và Tây, phòng trước đó Yến An ở là phòng phía Đông.
Từ sảnh đi ra, phía bên phải là nhà bếp, bên cạnh bếp có một cái chòi nhỏ để củi, đối diện bếp là nhà phụ. Đi qua khoảng giữa nhà chính và nhà phụ sẽ đến được chuồng phía sau, trông có vẻ như trước kia được dùng để nuôi heo, chỉ là giờ bên trong chẳng còn con nào.
Ngoài chuồng heo đó ra thì chỉ còn một nhà xí. Cả cái sân nhanh chóng bị cô dạo một vòng hết sạch.
Yến An trầm mặc, dù trước đây cô hiếm khi về quê, nhưng trong ký ức ít ỏi ấy cũng chưa từng thấy nơi nào nghèo đến mức này, chứ ở đây thì... đến nhà đất vàng vẫn còn dùng.
Cô ảo não quay lại sân, tuy trông rất xập xệ, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, điều này khiến Yến An thấy cũng không đến nỗi không thể chấp nhận.
Chỉ là vừa nghĩ đến mấy người mà Ôn Oanh đi báo tin, Yến An liền đưa tay ôm ngực, vẫn có một loại cảm giác muốn khởi động lại cuộc đời.
Dù sao hiện tại nhà họ Yến đang nợ hơn ba mươi lượng bạc. Trong thời đại này, ra ngoài làm thuê một tháng cũng chỉ kiếm được chừng hai quan tiền - nợ hơn ba mươi lượng bạc đó!
Không ăn không uống thì cũng phải trả gần hai năm mới xong ấy chứ!