Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 23

Ôn Oanh đang nhào bột, nhưng việc làm mì sau đó lại bị Yến An giành lấy.

Sau bữa tối ngày hôm qua, Ôn Oanh đã hoàn toàn yên tâm về việc để Yến An tự vào bếp. Riêng bữa cơm tối hôm qua thôi, nàng đã cảm thấy món ăn Yến An nấu còn ngon hơn cả mình nấu.

Đối với việc Yến An sau khi mất trí nhớ đột nhiên ngộ ra thiên phú nấu nướng, Ôn Oanh cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Yến An muốn tự mình làm thì nàng sẽ đứng bên cạnh nhóm lửa, phụ giúp và chuẩn bị sẵn mọi thứ cô cần.

Sau khi thả mì vào nồi, mùi thơm lan tỏa trong không khí khiến bụng Yến An bắt đầu biểu tình, cơn thèm ăn nổi lên không dứt. Cô đã có thể tưởng tượng được sợi mì kia sẽ dai ngon trơn mượt đến mức nào!

Khi Yến An vớt mì trong nồi ra đầy hai bát, Ôn Oanh bỗng nhiên đón lấy thao tác của cô, rót thêm một chút dầu vào nồi rồi đập một quả trứng vào, rán thành một quả trứng ốp la xém cạnh thơm lừng.

Yến An ngây người nhìn động tác của nàng, kế đó lại thấy Ôn Oanh đặt quả trứng ấy vào bát của mình.

Nhìn quả trứng ốp nằm ngay ngắn trong bát, tuy ăn mì kèm trứng là chuyện rất hợp lý, nhưng thấy Ôn Oanh chỉ rán một quả, Yến An lại không khỏi thấy chua xót trong lòng.

Chỉ là một quả trứng thôi mà, ở thế giới cũ của cô, dù là nhà bình thường thì cũng muốn ăn lúc nào là ăn được, vậy mà đến nơi này lại trở thành thứ quý giá thế này.

Cô cầm đũa, không nói một lời, chia quả trứng làm hai rồi đặt vào bát của Ôn Oanh, vốn đã to hơn bát của mình một chút. Xét theo khẩu phần của Ôn Oanh, Yến An đã múc cho nàng đầy một bát mì, kiên quyết muốn nàng ăn nhiều một chút để nuôi cho cơ thể có thêm da thêm thịt.

"Yến An, ta đã có nhiều mì lắm rồi, không cần cái này nữa." Ôn Oanh nhìn động tác của cô, mím môi, trong mắt hiện rõ vẻ không nỡ.

"Lắm lời, tự bưng ra ngoài ăn đi, ta không giúp nữa đâu." Nói xong Yến An đã bưng bát mì của mình đi ra ngoài, cô đã không nhịn nổi muốn ăn thử một miếng rồi.

Ôn Oanh nhìn bóng lưng rời đi của cô, lại cúi đầu nhìn nửa quả trứng ốp la đang yên lặng nằm trong bát của mình, bỗng cảm thấy sống mũi cay xè, mắt cũng trở nên nhòe ướt.

Trứng gà, thứ này khi còn ở nhà nàng cũng rất ít khi được ăn. Phụ mẫu đều để dành trứng cho hai đệ đệ, nuôi bọn họ trắng trẻo khỏe mạnh, nhưng lại không thấy bọn họ nỡ để hai đệ đệ ấy làm lấy một chút việc, trái lại phần lớn đều đè hết lên vai nàng.

Yến An vừa ăn một miếng, liền thỏa mãn đến nỗi híp cả mắt. Quả nhiên đúng như cô tưởng tượng, sợi mì dai ngon, thơm mùi lúa mì, còn ngon hơn mì hiện đại rất nhiều, quả thực là hơn hẳn cái gọi là cơm gạo lứt ngàn vạn lần!

Lúc này Ôn Oanh bưng mì ngồi xuống đối diện cô, Yến An ngẩng đầu nhìn nàng, ngẩn ra vài giây rồi nhìn vào mắt nàng hỏi: "Ngươi sao vậy? Trông như vừa khóc ấy?"

Vành mắt đỏ hoe, rõ ràng là dấu vết từng rơi lệ.

"Không có gì, lúc nãy dập lửa bị khói hun vào mắt một chút thôi." Giọng Ôn Oanh hơi khàn khàn.

Nghe nàng nói vậy, Yến An lập tức hiểu rõ chắc chắn không phải như nàng nói. Nhưng làm người trưởng thành rồi, ai cũng có bí mật của riêng mình, nàng không muốn nói thì Yến An cũng biết điều không truy hỏi thêm, chỉ thúc giục nàng mau ăn mì kẻo nguội sẽ không ngon.

"Ừm, mì ngươi làm ngon lắm."

"Ngon thì ăn nhiều vào, sau này ta lại làm món khác cho ngươi." Giờ điều kiện còn hạn chế, chỉ có thể nấu mì nước thanh đạm mà thôi.

"Được." Ôn Oanh khẽ đáp.

Hai người ăn xong bữa sáng, Yến An rửa bát, Ôn Oanh thì mang y phục thay hôm qua ra giặt, sau đó lại vác dao định lên núi đốn củi.

"Không biết Dịch tiên sinh tới, ngươi ở nhà chờ đi, ta đốn một gánh củi xong sẽ về ngay." Ôn Oanh nói, thật ra là không muốn để Yến An theo mình lên núi.

"Ngươi chẳng phải nói là đợi sau khi dạy xong mới đến sao? Còn sớm lắm, ta đi với ngươi." Yến An không để nàng nói thêm, liền đeo gùi, cầm lấy dao chặt củi.

Ôn Oanh nhìn hành động của cô mà nghẹn họng, nhất là khi thấy dáng vẻ cương quyết của cô, chỉ đành hơi cau mày lo lắng đi theo phía sau.

Sao lại có người cứ thích giành việc cực vào người thế này chứ.

Lần này nhờ có kinh nghiệm, Yến An đã quen hơn với đường núi, trước giờ trưa cô và Ôn Oanh đã gánh được hai bó củi nhỏ về. Không lâu sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

Yến An và Ôn Oanh nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Ôn Oanh ra mở cửa, Yến An đi bên cạnh nàng.

Yến An nhìn thấy người đứng ngoài cửa là một nửa tử mặc áo dài màu xám nhạt, ăn mặc đúng kiểu thư sinh, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo ôn hòa nhã nhặn, cử chỉ mang theo vài phần khiêm tốn lễ độ.

"Ôn cô nương, Yến tú tài, đã làm phiền rồi." Dịch Thư Hoa cúi mình hành lễ với hai người.

"Không cần khách sáo, mời vào trong." Ôn Oanh nghiêng người nhường đường, sau đó đóng cửa lại.

Vừa vào trong, ánh mắt Dịch Thư Hoa lập tức đặt lên người Yến An. Khi Yến An nhìn lại, nàng ta ngượng ngùng cười nhẹ, nhưng sau một lúc trầm ngâm vẫn hỏi: "Yến tú tài thật sự không nhớ gì cả sao?"

"Ừm, không nhớ gì hết. Mời Dịch tú tài qua bên này, ngươi xem có quyển nào cần dùng không." Yến An tạm thời không nói chuyện khách sáo, mà dẫn nàng ta đi về phía thư phòng.

Nghe xong lời cô, vẻ mặt Dịch Thư Hoa rõ ràng như muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo bước vào thư phòng cùng Yến An, sau đó Ôn Oanh cũng đi theo vào.

Vào phòng, Dịch Thư Hoa ngẩn người khi nhìn thấy cả đống sách chất trong đó. Nàng ta không ngờ ở chỗ Yến An lại có nhiều sách đến vậy, còn nhiều hơn cả chỗ mình.

Dịch Thư Hoa bước tới, cẩn thận vuốt nhẹ qua những trang sách, rồi nhìn Yến An hỏi: "Ngươi muốn giao dịch thế nào?"

Thấy hành động nâng niu quý trọng của nàng ta, Yến An liền biết đây là người yêu sách, bèn nói: "Một quyển hai lượng bạc, trong vòng hai năm nếu ta không chuộc lại thì sau đó quyển sách đó sẽ là của ngươi."

Nghe vậy, Dịch Thư Hoa lắc đầu: "Giá cao quá rồi, nếu ta tự mua, hai lượng rưỡi là đã mua được một quyển."

"Nhưng nếu cuối cùng ta trả lại tiền cho ngươi, thì chẳng phải ngươi đã được đọc miễn phí quyển sách đó hay sao?" Yến An cố thuyết phục.

Nghe vậy, ánh mắt Dịch Thư Hoa liếc sang Ôn Oanh, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Hai người sống vất vả lắm sao?"

Đối với một người đọc sách, việc bán hay cầm cố sách đã là chuyện rất nghiêm trọng rồi.

Nghe nàng ta nói như vậy, Yến An chỉ thấy cạn lời. Người này thường ngày có phải quá mức không màng chuyện ngoài cửa sổ rồi không!

Dù gì cũng sống chung một thôn!

Ôn Oanh khẽ gật đầu, xem như tán đồng lời của Dịch Thư Hoa.

Thấy Dịch Thư Hoa rõ ràng vẫn còn có chút do dự, Yến An bắt đầu chủ động hạ giá, kết hợp thêm cách khác.

"Dịch tú tài, ngươi cũng biết giờ ta mất trí nhớ, ngay cả chữ cũng chưa nhận biết được hết. Một quyển một lượng bạc, nhưng có một điều kiện, ngươi xem có được không?"

Dịch Thư Hoa nhìn Yến An như đang suy nghĩ gì đó, "Là dạy ngươi nhận chữ?"

"Không phải." Yến An lắc đầu, chỉ sang Ôn Oanh, nói: "Là dạy nàng ấy."

Lời vừa dứt, Dịch Thư Hoa hơi mở to mắt, dường như không tin vào tai mình.

Ôn Oanh nhìn Yến An, ánh mắt có phần phức tạp, nàng không ngờ câu nói để nàng đọc sách của Yến An không phải là lời đùa, mà là thực sự muốn làm như vậy.

Dịch Thư Hoa trầm mặc, ánh mắt dừng trên người Yến An như muốn nhìn thấu cô.

Yến An tuổi còn nhỏ đã đỗ tú tài, phần nào chứng minh cô có thiên phú đọc sách, vậy mà giờ lại chọn để Ôn Oanh, người trước đây chưa từng tiếp xúc với sách vở học thay mình.

"Không biết điều kiện như vậy ngươi có thể chấp nhận được không?" Yến An hỏi.

Giọng điệu cô nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì gần như sắp vọt lên cổ họng, lần này hoàn toàn là đánh cược, bởi cách này thực sự chẳng khác gì tay không bắt sói.

"Đương nhiên, sau này chờ chúng ta có đủ tiền, sẽ trả thêm cả học phí cho quãng thời gian này." Yến An vội vàng bổ sung thêm.

Nghe đến đây, Dịch Thư Hoa khẽ lắc đầu, "Ôn cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, có thể giúp đỡ nàng ấy, ta sẵn lòng. Chỉ là hiện tại ta đang dạy học ở học đường nhà họ Lý, nếu Ôn cô nương muốn học thì chỉ có thể đợi ta dạy xong mỗi ngày rồi mới học được."

Nếu Ôn Oanh muốn vào học ở học đường họ Lý, không nói trong đó toàn là lũ trẻ con, thì đầu tiên cũng phải đóng học phí cho nhà họ Lý, điều này hiển nhiên không phải điều mà Ôn Oanh hiện giờ có thể gánh vác.

"Vậy có chiếm dụng thời gian của Dịch tiên sinh quá không?" Ôn Oanh lo lắng hỏi.

Dịch Thư Hoa lắc đầu, "Chỉ cần sắp xếp hợp lý là được."

Nghe nàng ta nói vậy, Yến An liền biết chuyện coi như đã được quyết định, trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Dịch Thư Hoa chọn mười quyển sách, lần lượt chỉ vào tiêu đề từng quyển mà đọc lên từng chữ cho họ nghe, nói rõ là nàng ta lấy những quyển nào.

Yến An và Ôn Oanh đều cố gắng ghi nhớ những chữ ấy, Yến An thậm chí còn muốn giảm giá cho nàng ta, nhưng Dịch Thư Hoa lắc đầu từ chối, vẫn đưa đủ mười lượng bạc.

Tiễn Dịch Thư Hoa rời đi, Yến An nhìn mười lượng bạc trong tay, kéo tay Ôn Oanh đầy hào hứng nói: "Chúng ta cuối cùng cũng có chút tiền rồi!"

"Ừ." Ôn Oanh nghe giọng vui mừng của cô mà không mấy cảm thấy phấn khởi, chỉ cần nghĩ đến việc đó là do mang sách của Yến An đi đổi, trong lòng nàng lại nặng trĩu.

Yến An nhìn số bạc ấy, bắt đầu tính toán xem có thể làm gì. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy trước hết vẫn nên vào thành xem tình hình một chút.

"Ôn Oanh, tìm thời gian chúng ta cùng vào thành một chuyến đi, tiện thể ta cũng xem thử có việc gì làm không." Yến An nói.

"Ừ, được." Ôn Oanh khẽ đáp.

Nghĩ đến lời Dịch Thư Hoa nói trước khi rời đi rằng đợi bận xong trước mùa đông là có thể chính thức bắt đầu dạy học, trong lòng nàng cũng không khỏi có chút mong đợi.

Đọc sách là chuyện mà trước kia nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Thu xếp bạc cho cẩn thận, khi Yến An vào bếp nấu cơm mới sực nhớ họ hình như quên không giữ Dịch Thư Hoa lại ăn trưa. Nhưng nhìn tình trạng trong nhà, cô lại thầm thấy may vì không giữ lại, nếu không cũng chẳng có cách nào bày được mâm cơm ra hồn, đúng là mất mặt chết đi được.

Lần này gạo lứt là do Ôn Oanh vừa về đã đem ngâm nước trước, giờ chỉ cần thêm nước nấu thì khi chín sẽ mềm và dễ ăn hơn.

Sau khi nhóm bếp giúp Yến An, Ôn Oanh liền ra ngoài sắp xếp lại vườn rau, đem những hạt giống đã chuẩn bị sẵn gieo xuống đất. Chỉ cần chăm sóc cẩn thận, đến mùa đông họ vẫn có thể ăn được rau tươi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi giao dịch với Dịch Thư Hoa xong, Ôn Oanh và Yến An cùng nhau nỗ lực tích trữ củi dùng cho mùa đông. Đợi khi củi đã đủ, họ sẽ vào thành dùng số bạc Dịch Thư Hoa đưa để mua một ít đồ tết về dự trữ, tránh đến mùa đông vừa không có lương thực, lại lạnh lại đói, thì sẽ thật thê thảm.

"Ngươi không cần gánh, đường xa lắm."

Hôm đó, khi chuẩn bị ra khỏi nhà để vào thành, Ôn Oanh chau mày nhìn Yến An, hoàn toàn không đồng tình với lời cô.

"Ta..." Yến An bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm khiến bỗng dưng cảm thấy bản thân như một đứa trẻ không biết lượng sức mình.

"Nhưng ngươi sẽ mệt." Giọng Yến An có chút thấp, như đang lúng túng.

"Nhưng ta đã quen rồi, còn ngươi thì không." Giọng Ôn Oanh càng nhẹ hơn, nàng thậm chí còn lo Yến An có thể đi được đến thành hay không, chứ đừng nói gì đến chuyện gánh củi.

Trong lòng Yến An có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Cô chỉ cố chấp giữ lại một chút là giành lấy chiếc gùi đựng ấm nước các thứ để tự mình đeo.

Thấy cô như vậy, Ôn Oanh cũng không nói gì thêm, gánh hai bó củi lớn đi trước. Dù trong tay họ hiện giờ đã có mười lượng bạc, nhưng Ôn Oanh vẫn không dám lơ là, muốn cố gắng kiếm thêm càng nhiều tiền càng tốt.

Dọc đường có không ít người chào hỏi họ, đặc biệt khi thấy Ôn Oanh gánh hai bó củi lớn, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Trong mắt họ, cho dù là nam nhân cường tráng thì cũng hiếm ai có thể gánh củi nặng đến vậy vào thành để bán.

Ra khỏi thôn, con đường lớn do có người đi lại thường xuyên nên vẫn khá bằng phẳng, chỉ là đường có bằng đến đâu thì cũng không thể chịu nổi việc phải đi liên tục cả một hai canh giờ!

Yến An ngồi phịch xuống một tảng đá ven đường, há miệng uống nước ừng ực, đã thở không ra hơi nữa rồi.

Ôn Oanh đặt bó củi xuống, lo lắng nhìn về phía chân của Yến An, "Còn đi được không?"

Trên mặt nàng lộ vẻ hối hận, sớm biết vậy thì lúc trước nên nghĩ đến chuyện để Yến An ngồi xe bò rồi đợi nàng ở cổng thành, như vậy đã không phải đi bộ nhiều đến thế.

"Đi được!" Yến An nghiến răng đáp.

Chẳng bao lâu sau, cô lại đứng dậy nói: "Đi thôi!"

Tình hình của Ôn Oanh vẫn ổn, nhưng để chăm sóc Yến An nên đã cố ý đi chậm hơn. Mãi đến gần giữa trưa, hai người mới tới được cổng thành. Yến An áy náy nhìn Ôn Oanh, "Xin lỗi, làm liên lụy đến ngươi."

Không có cô, Ôn Oanh hẳn đã đến nơi nhanh hơn, cũng không phải gánh bó củi nặng như vậy đi đường dài như thế.

Ôn Oanh lắc đầu, "Đừng nói những lời này."

Hai người vốn định đến chỗ Ôn Oanh thường bán củi, nào ngờ vừa mới vào thành không lâu đã có người gọi Ôn Oanh lại, hỏi củi có bán không.

Yến An trố mắt kinh ngạc nhìn cảnh này, sau đó thấy Ôn Oanh lấy lý do giao hàng tận nơi mà mỗi bó củi bán thêm được hai văn, cuối cùng bán với giá ba mươi hai văn một bó.

"Ngươi chẳng phải lúc nãy khát nước sao, ngươi cứ ngồi đợi ta ở quán trà bên kia, nhà của họ cách đây không xa, ta đi nhanh sẽ quay lại." Ôn Oanh nhét hai văn tiền lẻ duy nhất trong tay vào tay Yến An, rồi theo vị đại nương dẫn đường rời đi.

Yến An ngẩn người trong chốc lát. Quả thật nước họ mang theo đã uống hết, cuối cùng cô cũng đến quán trà, gọi hai chén trà, định để lại cho Ôn Oanh lúc quay về.

Ngay khi cô đang bưng chén trà uống, thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc:

"Yến An!"

Yến An nghe theo tiếng gọi quay lại, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo đối khâm màu ngà phối với váy xếp ly đỏ thẫm đang vui mừng chạy về phía cô. Bên cạnh nàng còn có một tỳ nữ đi cùng.

Yến An đầy nghi hoặc nhìn thiếu nữ đó. Người này vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà phú quý, còn mình... chẳng cần nói, đây là người quen của nguyên chủ sao?

"Ngươi là?" Yến An hơi do dự hỏi.

Thiếu nữ vốn đang vui mừng định bước tới khoác tay Yến An, nhưng nghe xong câu ấy thì khuôn mặt lập tức sững lại, ngơ ngác nhìn cô.

"Ngươi đang nói gì thế, chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta sao?"

Bình Luận (0)
Comment