Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 26

Yến An cùng Ôn Oanh bị dân làng vây quanh. Lời hỏi ban đầu của một người kia khơi dậy tò mò của mọi người, ai nấy đều đưa ánh mắt rực sáng nhìn về phía Yến An, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Ôn Oanh bên cạnh cô.

Có người hiếu kỳ, có người hóng chuyện, cũng chẳng thiếu kẻ tỏ vẻ hả hê, muốn xem Yến An rốt cuộc sẽ đáp thế nào, chỉ e Ôn Oanh phen này cũng chẳng còn mặt mũi.

"Chư vị nghe lời đồn từ đâu vậy? Trước khi thành thân với Ôn Oanh, ta nào có người trong lòng." Yến An khẽ nhếch môi, giọng nói nhàn nhạt.

"Sao có thể là lời đồn được? Năm ấy cha mẹ ngươi vì việc ấy mà lo lắng không ít, cả làng ai chẳng biết. Hơn nữa, ngươi không nhớ chuyện xưa, sao biết được trước khi thành thân không có ai?" Có người không cam lòng buông tha.

Lần này, nụ cười xã giao trên mặt Yến An cũng không giữ nổi nữa. Nét mặt sa sầm, cô kéo lấy tay Ôn Oanh, lạnh giọng nói: "Ta tuy không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng biết rõ Ôn Oanh là thê tử của ta. Mấy lời các ngươi nói lúc này là muốn gì? Ly gián chúng ta? Vậy thì có ích lợi gì cho các ngươi?"

"Tránh ra, bọn ta còn có việc, không rảnh tán gẫu với các ngươi."

Nói rồi liền nắm tay Ôn Oanh đi xuyên qua đám người, gương mặt lạnh lùng lạ thường.

Những người kia bị Yến An thẳng thừng phản bác như vậy, lại thấy sắc mặt cô rõ ràng rất không vui, trong thoáng chốc mọi người như nhìn thấy Yến An ngày xưa, không dễ gần chút nào, lập tức đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đành ngượng ngùng tản ra làm việc của mình.

Yến An kéo tay Ôn Oanh đi một đoạn xa vẫn còn bực bội, mấy người đó bình thường nói chuyện thì có vẻ nhiệt tình dễ gần, sao thỉnh thoảng lại hay buông lời chọc người ta rơi hố như vậy? Không thấy bận gì, thế mà lại rảnh đến độ đi gây chuyện thị phi!

Từ lúc có người hỏi Yến An có phải thích vị đại tiểu thư kia không, Ôn Oanh vẫn không nói câu nào, chỉ lặng lẽ đứng cạnh Yến An, lúc cô kéo tay muốn rời đi thì cũng ngoan ngoãn đi theo.

Nàng cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, từ sau khi Yến An làm nông một thời gian, lại lên núi xuống núi chạy tới chạy lui, tay Yến An đã đen hơn trước một chút, nhưng so với làn da Ôn Oanh thì vẫn trắng hơn nhiều.

Bàn tay đó đang vòng quanh cổ tay nàng, lực đạo vô thức siết chặt, dường như có thể từ đó cảm nhận được cảm xúc trong lòng Yến An, biết cô đang mang theo đôi chút tức giận.

Ôn Oanh đột nhiên kéo nhẹ tay Yến An, ngăn cô bước đi nhanh, bình tĩnh nói: "Sai rồi, đi bên phải."

Yến An bị nàng kéo mới hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang nắm chặt tay Ôn Oanh chưa buông, vội thả tay ra nói: "Ồ, được, ngươi dẫn đường đi."

Sau đó theo Ôn Oanh rẽ sang con đường bên phải, miệng vẫn còn lầm bầm tức giận: "Mấy người đó thật đúng là lo chuyện bao đồng, chuyện người khác cũng xen vào được! Còn hỏi ra cái loại câu đó, rốt cuộc đầu óc nghĩ gì vậy?"

Bàn tay vốn đang bị nắm bỗng chốc trống trải, hơi lạnh thấm vào da thịt, gió đưa đi hơi ấm còn sót lại. Ôn Oanh khẽ thu tay, cố nhét một nửa bàn tay vào trong tay áo, đối với lời oán trách của Yến An cũng chẳng hồi đáp.

Yến An cũng chẳng cần nàng lên tiếng, cứ thế mà lải nhải, mãi cho đến khi đem nỗi giận trong lòng trút ra hết mới thấy nhẹ nhõm hơn đôi phần. Khi đến trước cửa nhà trưởng thôn, cô đã điều chỉnh lại tâm tình, trên mặt khôi phục vẻ ôn hòa.

Ôn Oanh gõ cửa, người ra mở là nương tử trưởng thôn. Ôn Oanh hành lễ với bà rồi nói: "Ngô thẩm, bọn ta đến tìm trưởng thôn, muốn trả tiền."

Vừa nói rõ mục đích đến, ánh mắt của Ngô thẩm nhìn họ lập tức trở nên thân thiện, vội vã mời họ vào nhà, gọi to một tiếng "ông nó ơi", rồi thấy trưởng thôn từ trong nhà đi ra, vừa thấy hai người họ liền hơi ngạc nhiên.

Ôn Oanh kéo Yến An hành lễ với ông, rồi ngồi xuống, chẳng vòng vo, lấy ra hai lượng bạc vụn đặt lên bàn đẩy tới trước mặt ông: "Trưởng thôn, nhà chúng ta giờ vẫn còn khó khăn, chưa thể trả hết một lượt, mong trưởng thôn thông cảm."

Trưởng thôn nhìn hai lượng bạc trên bàn, vuốt râu, đưa mắt nhìn Yến An: "Nghe nói hôm qua có tiểu thư nhà phú hộ thưởng bạc cho ngươi, chắc là bạc này từ đó mà ra?"

Dân quê như bọn họ đa phần dùng tiền đồng, chỉ nhà phú hộ mới thường dùng bạc.

"Ừm, đúng vậy." Yến An gật đầu, hiện tại cô thật sự không muốn nghe thêm chuyện gì về vị đại tiểu thư kia nữa, trong lòng nghẹn khuất vô cùng, nhất là sau khi bị người ta hỏi với ý đồ chẳng tốt lành gì.

Trưởng thôn cười thu bạc lại: "Cũng xem như ngươi may mắn, ngoài ngươi ra còn ai gặp chuyện ấy đâu."

Nghe ông nói, Yến An chỉ hơi nhếch môi, cũng không nói gì thêm.

Sau đó trưởng thôn hỏi thăm tình hình cô gần đây, thấy cô vẫn chưa có dấu hiệu nhớ lại, liền thở dài lắc đầu. Nhìn Yến An rồi lại nhìn Ôn Oanh, dù chẳng nói gì, nhưng ai nấy đều hiểu ông chẳng mấy lạc quan với hai người họ.

Nếu như Yến An vẫn còn ký ức như xưa thì thôi, giờ cô mất trí, không thể tiếp tục khoa cử, muốn xoay mình thật chẳng dễ dàng.

Yến An cũng hiểu ông đang nghĩ gì. Trả tiền xong, cô chẳng muốn ở lại lâu, uống hết chén trà rồi kéo Ôn Oanh đứng dậy cáo từ.

Trưởng thôn cũng không giữ lại, tiễn hai người ra cửa rồi quay sang nhìn Ngô thẩm, lắc đầu thở dài nói: "Tình cảnh của bọn họ như vậy, không biết đến bao giờ mới ngóc đầu lên được."

Tuy hiện giờ bọn họ còn chịu khó đến tận nhà để trả tiền, nhưng làm sao có thể ngày nào cũng có người mang tiền đến cho Yến An được? Chỉ e mười tám lượng còn lại cũng không biết bao giờ mới trả nổi.

Ngô thẩm nghe thế thì trừng mắt liếc ông, nhỏ giọng đáp: "Giờ họ sống còn chẳng phải khá hơn thời Yến An còn có ký ức sao? Ta thấy Ôn Oanh là người siêng năng lại thông minh, Yến An cũng biết phối hợp, mai sau sẽ có ngày ngẩng đầu lên được."

"Ngươi biết gì! Dù có cố gắng đến đâu, cũng chỉ là dựa núi mà sống, nói cho cùng thì vẫn là đọc sách mới mong đổi đời." Trưởng thôn lười cãi, chắp tay sau lưng trở vào trong.

Ngô thẩm lườm theo, thì thầm: "Biết nhiều quá thì sao ông không đọc được công danh gì cho đáng!"

Từ nhà trưởng thôn ra, hai người lại đến nhà tộc trưởng họ Yến trả ba lượng bạc. Người trong tộc kéo Yến An lại hỏi han đủ điều, sợ cô không có kế hoạch gì sẽ không trả được nợ.

Yến An gượng gạo chống chế, chỉ bảo cần thêm thời gian thích nghi, hiện chưa có dự định gì.

Ra khỏi nhà tộc trưởng họ Yến, cô và Ôn Oanh liếc mắt nhìn nhau, Yến An nở một nụ cười khổ: "Về thôi, ngày tháng vẫn phải tiếp tục."

Ôn Oanh cụp mắt nhìn tay Yến An đang buông thõng bên người, rất muốn học theo hành động trước đó của Yến An mà nắm lấy, nhưng do dự một lúc cuối cùng vẫn không dám đưa tay ra, chỉ khẽ gật đầu.

"Tiền của Chu lang trung để ta tiện thể mang lên thành trả sau."

Yến An gật đầu.

Về đến nhà, Ôn Oanh đuổi đàn gà con ra phía sau sân để chúng tự mổ thức ăn xung quanh, còn Yến An thì cầm lấy cái cuốc ở một bên bắt đầu dọn dẹp đất, định sau khi xới đất xong sẽ trồng thêm ít rau.

"Ngươi ở nhà trông nhà, ta lên núi chặt ít củi." Ôn Oanh đeo giỏ tre, cầm dao lớn nói với Yến An.

"Ừ, ngươi lên núi cẩn thận." Yến An đáp lời.

Ôn Oanh gật đầu, cuối cùng liếc nhìn Yến An một cái rồi bước nhanh lên núi.

Yến An trông theo bóng lưng nàng từng bước khuất dần vào rừng sâu, trong lòng bất giác sinh ra một cảm giác bất an kỳ lạ.

Cô siết chặt cán cuốc, mày nhíu lại, nghĩ ngợi một hồi lại thấy bản thân thật buồn cười. Ôn Oanh lên núi không biết bao lần rồi, mà chỗ các nàng hoạt động cũng là nơi người trong làng thường lui tới, hầu như chẳng có nguy hiểm gì.

Yến An cố đè nén sự bất an trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy nặng trĩu, xới được một ít đất lại nhíu mày.

Ngửa tay nhìn lòng bàn tay đỏ ửng lên, trong lòng thấy phiền. Tay này mềm quá, chỉ cần vung cuốc vài lần là đã đau nhức, tiếp tục nữa e sẽ rộp nước mất.

Yến An hơi xót xa, đi tìm miếng vải để quấn tay lại. Với thân phận của một cô gái không thẳng, sao cô lại không biết tay quan trọng thế nào chứ, ai mà chẳng muốn có một đôi tay trắng trẻo xinh đẹp, nhưng ai bảo cô không xuyên thành tiểu thư con nhà giàu không lo cơm áo đâu!

Lý thẩm cũng ra sau vườn chăm sóc đám rau của nhà mình, thấy chỉ có Yến An mà không thấy Ôn Oanh, liền hỏi: "Ôn nha đầu đâu rồi?"

"Nàng ấy lên núi chặt củi rồi." Yến An đáp.

"Cái nha đầu này, sao lại lên núi nữa rồi." Lý thẩm lẩm bẩm, tuy rằng người trong thôn phần lớn đều dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, nhưng trên núi dù sao vẫn có dã thú, trừ thợ săn ra thì người trong thôn cần củi cũng chỉ lên núi lúc thật cần, bình thường có thể không vào thì không vào.

Yến An hiện giờ cũng chẳng có tâm trạng tán gẫu, chỉ chuyên tâm muốn xới hết mảnh đất này. Do để hoang khá lâu, đất đã cứng lại, với sức của cô thì làm cũng thấy khá mệt.

Lũ gà con lúc này lại chạy vào mảnh đất đã được xới, mổ mổ bới bới, mấy cục tròn lông xù chen chúc kêu chíp chíp rất náo nhiệt. Sáu con đầu tiên cô mua về giờ cũng đã lớn hơn không ít, nhìn thấy cảnh này Yến An nuốt nước miếng một cái.

Trời ơi, cô đã hơn nửa tháng chưa được ăn miếng thịt nào, Yến An cảm thấy hiện giờ mà nhìn thấy thịt là mắt cô cũng sắp đỏ lên.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đã gần đến giờ cơm trưa mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Ôn Oanh trở về. Yến An vì chẳng biết nhóm lửa, bụng đói đến nỗi réo vang từng chập. Lại nhớ tới việc hôm nay Ôn Ương lên núi có phần muộn hơn mọi khi, nhưng nàng biết rõ Yến An không biết nấu nướng, hẳn sẽ chẳng nấn ná lâu trên núi mới phải.

Nghĩ đến đây, lại chợt nhớ tới nỗi bất an mơ hồ cứ canh cánh trong lòng tự sớm, khiến lòng Yến An càng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Cô vội vàng đi tìm con dao lớn, sau khi lùa lũ gà con vào chuồng xong liền xách dao đi lên núi tìm Ôn Oanh.

Cầu trời đừng có chuyện gì xảy ra!

Yến An mím môi, nét mặt căng thẳng, men theo những lối mòn mà Ôn Oanh thường đi để tìm. Đôi chân vốn đã đau, nay phải giẫm lên con đường núi gập ghềnh càng đau đớn khó tả. Thế nhưng, nghĩ đến việc Ôn Oanh giờ này còn chưa về, việc chưa từng xảy ra, cô liền quên cả đau đớn, chỉ một lòng lo lắng.

Cô tìm suốt dọc đường, đến chỗ Ôn Oanh hay chặt củi thì thấy một đống cành cây khô bị chặt vương vãi trên mặt đất, giỏ tre cũng đặt ngay bên cạnh, nhưng lại không thấy bóng dáng Ôn Oanh đâu.

Sau lưng Yến An lập tức toát mồ hôi lạnh, cô vội vàng gọi tên Ôn Oanh, nhưng lại không nghe thấy lời đáp lại nào.

Cô tìm quanh một vòng, khi chú ý đến gần khu vực Ôn Oanh chặt củi có vài dấu chân hỗn loạn không rõ là của loài thú nào, sắc mặt Yến An càng trở nên nghiêm trọng.

Cô hít sâu một hơi, xách dao đi theo hướng dấu chân ấy. Đi một đoạn khá dài, cuối cùng cô mới lờ mờ nghe thấy chút động tĩnh truyền tới từ phía trước, theo gió còn có mùi máu tanh thoảng qua.

Sắc mặt Yến An tái nhợt, bước chân cũng nhanh hơn nhiều. Khi cô vượt qua một đám bụi rậm cao ngang người thì cảnh tượng trước mắt khiến cô mở to mắt sửng sốt.

Ôn Oanh đang nửa quỳ trên đất, xoay người rút con dao từ cổ một con vật trông giống dê núi ra. Nghe tiếng động, nàng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Yến An, thoáng sững người.

Hai người đối mặt, Yến An nhìn gương mặt Ôn Oanh nhuốm máu, nửa bên má đỏ sẫm, thoạt nhìn như sát khí đằng đằng, nhưng rất nhanh khi ánh mắt nàng dịu lại, Yến An chẳng còn thấy gì đáng sợ nơi nàng nữa.

"Ngươi..."

Yến An chỉ vào con dê núi ngã lăn trên đất, một lúc lâu không thốt nên lời.

Ôn Oanh hoàn hồn, vội đứng dậy muốn lau đi vết máu trên mặt sợ dọa đến Yến An, lau vội lau vàng chẳng biết có sạch hay không, chỉ nhẹ giọng đáp: "Lúc ta đang chặt củi thì nó bất ngờ lao tới, ta liền đuổi theo."

Yến An nhìn gương mặt nàng sau khi lau xong càng thêm lem nhem, dáng vẻ gầy gò kia khi đứng bên cạnh con dê lớn hơn trăm cân dưới đất, thật khiến người khác nghẹn lời.

Yến An nhất thời không biết nói gì, đành bảo: "Về trước đã."

Ôn Oanh thấp thỏm nhìn cô một cái, thấy cô không hề có vẻ sợ hãi, trái lại còn ngẩn người ra, lòng bỗng nhẹ hẳn.

"Ừ, được." Đáp lời, Ôn Oanh bắt đầu kéo con dê núi dưới đất về.

Trước khi nhìn thấy con dê này, nàng vốn đang định bó củi rồi về, nhưng vừa thấy dê, trong đầu liền nghĩ: mang được về thì có thể cải thiện bữa ăn cho Yến An rồi.

Thấy nàng vất vả, Yến An cũng vội vàng tới giúp. Hai người cùng nhau kéo về chỗ củi ban nãy. Nhìn đống củi la liệt, Ôn Oanh nói: "Chúng ta đem dê về trước, củi để chiều ta quay lại lấy."

Yến An gật đầu, cắn răng cùng nàng khiêng dê xuống núi.

Ôn Oanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, cuối cùng như không nhịn được nữa hỏi: "Sao ngươi lại lên đây?"

Nghe nàng hỏi vậy, Yến An liếc nàng một cái, giọng không vui: "Đến giờ cơm rồi mà ngươi còn chưa về, ngươi nói xem vì sao ta lại lên đây?"

Cô bị dọa muốn chết, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi!

Yến An tuy khẩu khí không tốt, nhưng lời ấy lọt vào tai Ôn Oanh lại khiến lòng nàng ấm áp. Nàng khẽ cười: "Lần này chậm trễ, lần sau ta sẽ chú ý hơn. Ngươi đừng lo, ta sẽ không sao đâu."

"Chẳng ai lo cho ngươi cả, tự mình đa tình." Yến An bĩu môi, cúi đầu nhìn đường, bộ dáng không tự nhiên.

Ôn Oanh khẽ mím môi, khóe miệng hiện lên chút cay đắng, không nói gì thêm nữa. Hai người cứ thế khiêng con dê núi xuống khỏi sườn núi.

Trên đường qua mấy nhà khác, tất nhiên không tránh khỏi ánh mắt tò mò. Thấy hai người vác về một con dê to như thế, ai nấy tròn mắt kinh ngạc, khó lòng tin được là do họ săn được.

Yến An còn nhớ rõ chuyện bị đâm chọc hồi sáng, lúc này đối mặt với họ chỉ nhàn nhạt ứng đáp vài câu rồi vội vàng cùng Ôn Oanh khiêng dê vào nhà, đóng chặt cửa ngăn cách ánh mắt dòm ngó bên ngoài.

Trong thôn, ai không phải là thợ săn chuyên nghiệp thì khó mà bắt được dã thú lớn như vậy. Dẫu có là thợ săn, cũng chẳng phải lần nào vào núi cũng có thu hoạch. Vậy nên chuyện Ôn Oanh bắt được một con dê núi to chẳng mấy chốc đã lan khắp thôn.

Lý thẩm vừa nghe được tin liền vội vàng tới nhà. Vừa bước vào sân không thấy Ôn Oanh đâu, bà liền sốt sắng hỏi Yến An: "Ôn nha đầu đâu rồi? Có bị thương chỗ nào không?"

Lời chưa dứt, trông thấy con dê núi to lớn nằm trong sân, bà liền hít một hơi, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

Yến An vội trấn an:

"Không bị gì cả, nàng đang tắm, chờ nàng tắm xong thẩm liền gặp được."

Nghe nói Ôn Oanh không bị thương, Lý thẩm mới tạm yên lòng, nhưng vẫn còn chút sợ hãi, liền đưa tay đập nhẹ một cái vào cánh tay Yến An, miệng trách mắng: "Hai đứa các ngươi, gan sao lại lớn đến vậy? Nhỡ có chuyện gì thì sao gánh nổi?"

Yến An gật đầu như gà mổ thóc, liên tục đáp vâng, lại nhanh nhảu nói: "Lý thẩm ngồi đây đợi Ôn Oanh, để ta đi nấu cơm, giờ này cả hai đứa còn chưa ăn gì đâu."

Lý thẩm nghe cô nói muốn nấu cơm, ánh mắt chợt trở nên kỳ quái, đánh giá cô một lượt: "Ngươi biết nấu?"

"Biết chứ! Thẩm ăn chưa? Chưa ăn thì tiện thể nếm thử tay nghề của ta!" Yến An lập tức ưỡn ngực kiêu ngạo, cái gì cũng có thể nghi ngờ, nhưng tay nghề nấu nướng của cô thì tuyệt đối không thể! Tay nghề của cô là học từ mẹ ruột, chính tay truyền dạy đấy nhé!

"Thẩm ăn rồi, ngươi mau đi đi." Lý thẩm phất tay bảo cô đi nấu cơm, ngồi trong sân nhìn con dê dưới đất, lẩm bẩm: "Nha đầu này trước đây biết nấu ăn sao? Hay là sau khi tỉnh lại thì học theo Ôn nha đầu?"

Tuy là hàng xóm, bình thường trong nhà có gì cũng đại khái nắm được, nhưng ai nấu ăn trong nhà họ Yến thì bà thật sự chưa chú ý tới, lúc này nhìn Yến An trong bếp làm việc đâu ra đấy, trông có vẻ cũng ra dáng lắm.

Để tiết kiệm thời gian, Yến An nấu mì. Đợi đến khi hai bát mì thơm phức bốc hơi nghi ngút bưng ra thì Ôn Oanh cũng vừa tắm xong đi ra, đang bị Lý thẩm kéo lại kiểm tra, sau khi xác nhận nàng không thật sự bị thương thì mới hoàn toàn yên tâm.

Xác định không có chuyện gì rồi, Lý thẩm cũng không ở lại lâu, đợi bà rời đi, Yến An và Ôn Oanh mới ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa nhìn con dê núi, hỏi Ôn Oanh: "Giờ phải xử lý sao đây?"

"Lột da ra, rồi đem một phần thịt đi hun khói để bảo quản." Ôn Oanh lập tức đáp, như vậy thì cả mùa đông có thịt ăn.

"Hả? Ngươi không định bán sao?" Yến An không nhịn được hỏi, cô vốn nghĩ Ôn Oanh sẽ đem con dê này bán lấy tiền.

Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh nhìn sang cô, kiên quyết lắc đầu: "Không bán, sau khi xử lý xong sẽ mang một ít qua cho nhà Lý, thẩm, còn lại giữ cho mình."

Nghe nàng nói vậy, Yến An ngẩn người. Phải biết rằng thịt dê quý hơn thịt heo rất nhiều, là món mà tầng lớp quý nhân yêu thích. Một cân ít nhất bán được hơn hai trăm văn! Cả con dê này ít cũng đáng giá hơn hai mươi lượng bạc!

Thấy Yến An vẻ mặt khó tin, Ôn Oanh không giải thích. Nàng chỉ nghĩ, so với thịt heo, nàng muốn Yến An được ăn thịt dê tốt hơn.

Nhưng dê là do Ôn Oanh săn được, tất nhiên là do nàng quyết định. Yến An cũng không phản đối, chỉ cùng nàng bắt tay xử lý con dê kia.

Để Yến An nấu ăn từ những khối thịt đã được cắt sẵn thì còn được, chứ bảo cô tự mình mổ con dê thì thật sự không biết phải xuống dao từ đâu. Cuối cùng đành phụ trách đun nước, hứng máu, lấy chậu đựng những phần thịt Ôn Oanh đã cắt xong.

Theo từng động tác gọn gàng của Ôn Oanh, cả con dê nhanh chóng được phân thành từng phần rõ ràng. Yến An nhìn đống thịt trước mắt mà không khỏi thắc mắc: "Chỉ hai người chúng ta, ăn đến bao giờ mới hết chừng này thịt?"

Thịt thật sự quá nhiều. May mà trời đã vào đông, thời tiết lạnh, thịt tươi để vài hôm cũng không sợ hư, có thể ăn dần.

"Sau khi hun khói sẽ để được lâu, ăn tới bao giờ cũng được." Ôn Oanh mím môi, giọng cứng cỏi.

Yến An không hiểu vì sao nàng lại nhất quyết muốn giữ lại hết thịt, nhưng nghĩ lại thì nàng muốn giữ lại cũng được thôi, dù sao mình cũng theo Ôn Oanh, vậy thì mình cũng có thịt ăn.

Làm xong hết việc, dù chẳng góp sức mấy mà Yến An cũng đã mệt rã rời ngồi phịch xuống, còn Ôn Oanh lại không nghỉ lấy một lát, lập tức lấy phần thịt ở các bộ phận khác nhau mang sang nhà Lý thẩm.

Ban đầu Lý thẩm còn từ chối, nhưng sau nhiều lần Ôn Oanh cố chấp đưa, cuối cùng bà đành nhận, trong lòng lại chua xót, thấy nàng đã liều mình như thế, còn hào phóng đem biếu.

Chu Tiểu Lộ bước tới, khẽ khàng nói: "Nương, Ôn tỷ là quan tâm đến người đó, người nên vui mới phải."

Nghe vậy, Lý thẩm liên tục gật đầu: "Đúng vậy, ta nên vui mừng. Đứa nhỏ ấy tâm địa thiện lương, việc gì cũng nhớ tới ta."

Lần trước là bánh, lần này là thịt dê.

-

Khi Ôn Oanh quay về, thấy Yến An đang vòng quanh đống thịt, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó, liền hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Yến An ngẩng đầu nhìn nàng, "Đang nghĩ chỗ thịt nhiều thế này thì chúng ta nên làm món gì để ăn."

Sắp vào đông rồi, có thể ăn lẩu dê, nướng thịt dê xiên, còn có cả dê xào khô các loại, Yến An cảm thấy nước miếng sắp chảy ra rồi.

Ôn Oanh khẽ cười, "Vậy ngươi cứ nghĩ đi, ta sẽ mang thêm ít thịt đến cho Dịch tiên sinh, rồi lên núi mang chỗ củi ta chặt về."

Dịch tiên sinh vẫn đang dạy nàng học chữ, mà đến nay cũng chưa nhận lấy lễ vật nào. Nay có món thịt dê là thứ người đọc sách thường thích, nàng muốn đưa sang, vừa xem như lễ đáp nghĩa, vừa khiến lòng nhẹ nhõm hơn.

"Ừ ừ, đi sớm về sớm, đừng nấn ná lâu đó nha." Yến An gật đầu, lại có chút không yên tâm mà dặn dò thêm.

"Ừ." Ôn Oanh cong mày mỉm cười nhè nhẹ, cầm thịt rồi ra khỏi cửa.

Trong sân lại chỉ còn một mình Yến An, kết hợp với những thứ có sẵn trong nhà, cô đã nghĩ xong tối nay sẽ ăn gì.

Phần nội tạng dê này không để được lâu, vừa hay có thể dùng để nấu canh tạp dê, xua tan lạnh giá.

Yến An nghĩ vậy, lại cảm thấy nếu muốn nấu những món này, e rằng phải vào thành mua thêm kha khá gia vị. Nhưng cũng may đây là thế giới trong tiểu thuyết, tác giả đã xây dựng bối cảnh hư cấu nên các loại cây trồng trong thế giới này khá phong phú, quan trọng là xem con người có biết tận dụng hay không.

Ừm... như vậy cũng coi như tạo thuận lợi cho việc mở quán ăn sau này của mình.

Cũng may Ôn Oanh không đem chỗ lòng dê này bán đi cũng tốt, giữ lại để bồi bổ cho nàng. Yến An luôn cảm thấy tuy Ôn Oanh có cơ bắp, nhưng căn cơ vẫn còn yếu, khi còn nhỏ không được bồi dưỡng tốt, giờ còn trẻ, bồi bổ lại vẫn còn kịp.

Ừm... bồi bổ để tránh tình trạng ngoài mạnh trong yếu.

Bình Luận (0)
Comment