Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 30

Hai người thong dong dạo khắp nơi trong thành, hỏi han được mấy chỗ có thể chọn hàng lấy mối. Có điều sắc trời đã ngả chiều, chẳng thể đi xem một lượt, chỉ đành ghi nhớ trong lòng, chờ hôm khác vào sớm hơn rồi hãy tường tận ghé xem.

Trên đường về thôn, ánh dương tàn đã nhuộm cả khoảng trời một màu hoàng hôn nhàn nhạt, gió chiều cũng lặng lẽ thổi qua. Yến An và Ôn Oanh cùng ngồi trên xe bò, bởi giờ đã muộn nên ngoài hai người cũng chẳng còn mấy ai. Yến An lúc này mới thả lỏng thân mình, ngẩng đầu ngắm ráng chiều đỏ ửng cả mây trời.

Tựa như một dải lụa rực rỡ giăng ngang bầu trời, ánh tà dương óng ánh như muốn vẽ trọn cả nền trời, còn các nàng chỉ là bóng dáng nhỏ nhoi lay động bên con đường dưới lớp lụa ấy, chầm chậm mà bước từng bước về phía trước.

Yến An nghiêng đầu nhìn Ôn Oanh bên cạnh, do dự chốc lát rồi nói khẽ:

"Ôn Oanh, ngươi không cần gắng gượng quá mức vì ta, cũng chẳng cần lúc nào cũng để tâm đến ta. Ngươi... có thể sống cho chính mình nhiều một chút."

Thật lòng mà nói, nhà Yến An ngày trước tuy chẳng mấy học thức, nhưng hết lòng yêu thương cô, những gì có thể cho đều dốc lòng mà cho. Cô lớn lên trong tình thương, cũng được dạy rằng người ta trước tiên phải nghĩ đến bản thân, tự chăm sóc cho mình, rồi mới có thể lo liệu cho người khác.

Cho nên, bao năm nay Yến An sống khá ung dung tự tại, những u uất thường thấy ở nữ nhi trước lối mòn cũ kỹ, nơi cô hầu như không tồn tại. Cô vốn quen sống thuận theo lòng mình.

Ôn Oanh nghe lời ấy, bỗng ngẩn người, khẽ mím môi, chậm rãi đáp: "Ta... không hề ép mình."

"Không thật sao?" Yến An hỏi lại, tay nắm lấy bàn tay nàng, nhẹ vuốt lên những vết chai sạn, "Nếu thật sự không gò ép, thì sao trước kia ngươi chưa từng vào núi chặt củi đem bán, mà nay lại gắng sức đến mức mong một ngày đi được hai chuyến?"

Qua khoảng thời gian sống cùng nhau, Yến An cũng nhận ra, người trong thôn vốn không tùy tiện vào núi. Tuy bán củi có thể kiếm được chút bạc, nhưng phần lớn đều e dè, chẳng muốn liều lĩnh.

Mà Ôn Oanh xưa kia cũng không phải ngoại lệ. Qua việc nàng sẵn lòng nhận cắt lúa năm mẫu ruộng bị bỏ kia là có thể nhìn ra rõ.

"Ta..." Ôn Oanh nghẹn lời, cuối cùng cúi đầu, giọng khẽ như làn gió, "Ta chỉ là... không muốn chịu đói nữa."

"Thế vì cớ gì trước kia chịu đói vẫn không làm như bây giờ?" Yến An siết tay nàng, nhẹ nói.

Ôn Oanh cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị nắm lấy, màu da rám nắng tương phản rõ với làn da trắng như ngọc của Yến An. Nàng càng mím môi chặt hơn.

Vì sao ư? Đơn giản vì cuộc sống ngày trước không hề có hy vọng, chẳng gợi nổi trong nàng mong ước sống tốt hơn.

Nhưng bây giờ thì khác...

Yến An thấy nàng không đáp, chỉ thở dài một tiếng, rồi buông tay nàng ra:

"Dù sao thì ta vẫn mong ngươi sống vì bản thân nhiều một chút. Cũng đừng vì mối hôn sự giữa chúng ta mà tự trói mình. Ngươi muốn làm gì, đều có thể làm."

Nghe đến đó, trong lòng Ôn Oanh bỗng dâng lên một tia lo sợ khó gọi thành tên. Nàng ngẩng đầu nhìn Yến An, rất muốn hỏi câu nói kia rốt cuộc có ý gì? Nàng nghĩ gì trong lòng? Nhưng lời ra tới miệng lại đành nuốt xuống, chỉ lặng lẽ cúi đầu, tránh ánh mắt nàng.

Nàng sợ. Sợ rằng những lời nàng nghe được lại là điều mình chẳng thể chịu nổi.

Nếu vậy... thà rằng chẳng biết còn hơn.

Xe bò lắc lư đưa họ đến đầu thôn Nam Nhai thì trời đã tối hẳn. Bà Lý thấy trời càng lúc càng mờ, liền tốt bụng đánh xe đưa họ tới tận cửa, tránh cho hai người phải mò mẫm trong bóng đêm.

" Bà Lý, đường về cẩn thận." Yến An và Ôn Oanh cùng tiễn bà đến khi bóng xe khuất hẳn trong ánh chiều tàn.

Về đến nhà, Yến An vào bếp nhóm lửa nấu cơm. Ôn Oanh thì bận rộn xếp dọn lại mấy món vừa mua, sau đó ra sân cho gà ăn, rồi thu chăn màn phơi ngoài sân vào, chỉnh lại giường chiếu cho ngay ngắn.

Trải qua nắng gắt ban ngày, chăn chiếu đều đã khô ráo, thậm chí còn mang theo hương nắng ấm. Ôn Oanh thầm nghĩ, đêm nay nằm xuống, hẳn sẽ ấm áp lắm.

"Ôn Oanh, xong rồi đấy, ra ăn thôi." Yến An cất giọng gọi.

Nghe cô gọi, Ôn Oanh vội bước ra. Còn chưa bước chân vào bếp đã nghe mùi thơm bay ra nức mũi. Vì đã khuya, Yến An không làm gì cầu kỳ, chỉ đơn giản chiên ít cơm trứng, thêm rau xanh, là đủ một bữa.

Ôn Oanh vừa ăn vừa lặng lẽ đưa mắt nhìn sang Yến An. Nàng không hiểu nổi, món cơm chiên trứng đơn giản vậy, vì sao Yến An có thể nấu ngon đến thế?

Hơn thế, tay nghề của cô... quả thật vô cùng thuần thục.

Ôn Oanh thu lại ánh nhìn, khẽ khàng gắp một đũa rau, nhỏ giọng thốt:

"Yến An, món ngươi nấu... thực sự rất ngon."

Yến An đang múc một muỗng cơm, nghe nàng nói thì ánh mắt khẽ sáng lên, quay sang nhìn nàng:

"Ngươi ăn đồ ta nấu, thật sự không thấy không hợp khẩu vị sao?"

Nghe vậy, Ôn Oanh hơi sững người, khó hiểu hỏi: "Sao lại không hợp?"

"Người mỗi vùng mỗi khác, có chỗ chuộng cay, có nơi lại thích ngọt. Có người ăn nhạt, người lại thích đậm đà. Ta chỉ lo món ta nấu không hợp khẩu vị ngươi thôi." Yến An từng chỉ ăn qua bát mì đạm bạc trong thành, cũng chẳng rõ người bên ngoài thích vị gì.

Ôn Oanh nghe thế mới hiểu, khẽ lắc đầu: "Không đâu, ngon lắm. Ta... thực sự rất thích."

Lời nói nhẹ mà chắc nịch, chất chứa chân thành.

Yến An nhìn nàng, lại thấy nàng trịnh trọng quá đỗi, không nhịn được bật cười:

"Thích thì nói thích, có cần nghiêm túc đến vậy không?" Cô đâu phải không tin nàng.

Ôn Oanh không đáp, chỉ lặng lẽ ăn tiếp.

Cơm nước xong, như lệ cũ, Yến An tắm trước. Tắm xong nằm vật ra giường, toàn thân mới thấy mỏi nhừ, chân tay rã rời đến mức chẳng buồn nhấc lên.

Ôn Oanh tắm xong, lại bưng vào một chậu nước nóng, bảo cô ngâm chân. Yến An chẳng buồn nhúc nhích, cuối cùng bị Ôn Oanh kéo đến mép giường, giữ lấy hai chân cô nhấn vào nước, vừa ngâm vừa xoa bóp đôi chân mỏi mệt.

Yến An: "..."

Thôi thì nàng đã bằng lòng, mình cứ hưởng thụ đi, lắm lời chi cho mệt.

Ngâm chân dưới nước ấm, lại có bàn tay Ôn Oanh nhẹ nhàng xoa bóp, chẳng mấy chốc, Yến An đã mơ màng thiếp đi, chẳng rõ lúc nào được lau chân, lúc nào được đưa lên giường.

Chỉ biết rằng...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện mình lại đang nằm bên phía Ôn Oanh, thân thể còn vô thức dính sát vào người nàng, tựa như tìm hơi ấm trong giấc ngủ.

Yến An: "..."

Cô sững sờ ngồi dậy, nhìn chỗ Ôn Oanh nằm, lại cúi đầu nhìn vị trí bản thân, rồi rón rén trở mình về bên giường mình, tim đập thình thịch, cả cơn buồn ngủ cũng bị hù cho tan mất.

Không rõ thời gian qua bao lâu, sau lưng mới truyền đến tiếng lục đục khe khẽ Ôn Oanh đã thức, dường như tưởng cô còn đang ngủ, nên mọi động tác đều rất nhẹ tay. Cuối cùng, theo một tiếng "két" nho nhỏ khi cửa khép lại, trong phòng liền trở về sự tĩnh lặng.

Lúc này, trái tim treo lơ lửng của Yến An mới dần hạ xuống. Thân thể thả lỏng ra, mới nhận ra cơn đau nhức kéo đến, cô trở mình nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, nhẹ thở ra một hơi thật dài.

Xem ra trước đó Ôn Oanh không phát hiện ra mình ngủ gần nàng đến vậy.

Nghĩ đến tình cảnh hôm qua, Yến An không nhịn được cắn môi đầy hối hận, có chút không hiểu nổi sao mình lại lăn qua chỗ Ôn Oanh, bình thường mình ngủ cũng đâu có xoay trở linh tinh như vậy đâu!

Nghĩ đến chuyện hôm trước còn nói với Ôn Oanh rằng mình không thích nằm quá gần người khác, giờ đây mặt Yến An như muốn bỏng rát, thở dài một hơi, ôm mặt gào thét không thành tiếng.

Nếu hai người vẫn cứ tiếp tục ngủ chung giường, tình huống thế này khó tránh khỏi sẽ còn xảy ra, nhưng nếu ngủ riêng giường thì lại không được!

Yến An đưa mắt nhìn tấm chăn mỏng trên người, đáy lòng bất giác thở dài, trong nhà đến cả một tấm chăn riêng cũng không có, thật là túng quẫn đến tận cùng.

Nghĩ đến đây, Yến An ra ngoài, vừa nhìn thấy Ôn Oanh đang bận rộn trong vườn rau liền không nhịn được nói: "Lần sau chúng ta vào thành mua thêm một cái chăn nữa được không?"

Như vậy mỗi người một cái chăn, cũng đỡ phải không biết lúc nào lại lăn vào lòng đối phương.

Ôn Oanh nghe thấy giọng cô thì ngẩng đầu nhìn, "Là vì lạnh quá đắp không đủ ấm sao? Vậy thì mua thêm một cái cũng được."

"Không phải, ta chỉ nghĩ mỗi người đắp một cái sẽ thoải mái hơn thôi." Yến An lắc đầu phủ nhận, có điều cái chăn hiện tại đúng là không đủ dày, đợi thời tiết lạnh thêm có khi cũng không đủ dùng.

Ý cười nơi khóe môi Ôn Oanh dần dần nhạt đi, nói: "Hiện tại tiền của chúng ta phải dùng thật đúng chỗ, một cái chăn bông phải hơn mười quan, ngươi chắc chắn muốn mua sao?"

Mua rồi, thì giấc mộng mở tửu lâu của Yến An lại càng xa vời hơn.

Yến An: "......Đắt như vậy?!"

Ánh mắt Ôn Oanh chẳng còn ý cười: "Bông đắt, nên chăn bông đương nhiên cũng đắt."

Yến An lặng lẽ quay người đi vào bếp, không nhắc đến chuyện mua chăn nữa.

Chết tiệt cái thời cổ đại này! Chết tiệt cái năng suất lao động lạc hậu này!

Ôn Oanh dõi theo bóng lưng cô, rồi lại cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ trong vườn. Ngón tay chạm vào từng nhánh cỏ non, chậm rãi mà kiên nhẫn. Nhưng chẳng mấy chốc, nàng khẽ buông một tiếng thở dài, mắt cũng thoáng u trầm.

Sau khi dậy, Ôn Oanh đã vào bếp nấu cháo trước. Yến An vào bếp thấy có cháo, liền xào thêm vài món mặn ăn kèm, đợi Ôn Oanh làm xong việc đến là vừa vặn có thể ăn.

Hôm nay Ôn Oanh không định vào thành, nhưng nhìn đống củi trong nhà nàng vẫn thấy không yên tâm, sợ rằng chỗ củi đó không đủ dùng cho suốt mùa đông, liền lại vào núi chặt thêm.

Có điều lần này Yến An không đi theo nàng, trái lại ở nhà chui vào thư phòng, sắp xếp lại những ghi chép hôm qua, muốn so sánh xem nơi nào có tỷ lệ chi phí, hiệu quả tốt hơn.

Thật ra vẫn còn rất nhiều nơi các nàng chưa đi dạo hết, dù gì cũng chỉ có hai cái chân, lại phải dừng lại hỏi thăm đủ thứ, một ngày sao có thể đi cho hết.

Sắp xếp xong, Yến An gần như đã loại bỏ khả năng mở quán ở khu phố trung tâm. Giá thuê ở đó thực sự quá cao, các nàng không có hậu thuẫn tài chính, không gánh nổi chi phí khởi đầu lớn như vậy. Nếu đổi sang nơi khác, lưu lượng người đi lại cũng giảm theo, Yến An cắn đầu bút lông, đầy phiền muộn.

Bạc hiện giờ của cô quá ít, khiến cho dù muốn làm gì cũng cảm thấy bị trói chân trói tay.

Sau đó, Yến An lại cùng Ôn Oanh vào thành dạo thêm một lượt, lần này nắm được tình hình toàn diện hơn, nhưng đồng thời cũng khiến Yến An càng thêm lo lắng. Bởi vì càng biết rõ tình hình, cô càng hiểu số bạc ít ỏi trong tay các cô chẳng đủ để chống đỡ được bao nhiêu, nền móng quá mỏng, không chịu nổi dù chỉ một trận gió lay.

Trong những ngày tháng buồn bã như vậy, thời gian đã đến ngày mười chín tháng Mười âm lịch, hôm sau chính là ngày đại hỷ tiểu tử của trưởng thôn. Thế mà lại truyền đến tin tức là đầu bếp nấu tiệc mà trưởng thôn mời bị ngã gãy tay chân, phải nằm dưỡng thương một thời gian. (Editor: thời của chị tới rồi mấy cưng)

Hôn sự là việc lớn, đầu bếp lại đã định trước từ lâu. Nay đột nhiên có biến, trong chốc lát cũng không kịp mời người khác, trưởng thôn và Ngô thẩm như ngồi trên lửa, chạy khắp làng hỏi xem có ai biết nấu tiệc lớn.

Yến An nghe tin thì sững người, sau khi kịp phản ứng lại thì lập tức vui mừng đến điên cuồng, vội kéo theo Ôn Oanh cùng đi đến nhà trưởng thôn.

"Có chuyện gì vậy?" Ôn Oanh bị cô kéo đi vội vàng, nhất thời không hiểu cô đang làm gì.

"Đi tìm trưởng thôn, bây giờ chẳng phải đang thiếu một đầu bếp thôn sao? Ta muốn thử xem sao!" Yến An hưng phấn nói, cô vừa mới nghĩ ra bản thân có thể làm gì rồi. Nếu hiện tại mình vẫn chưa có đủ khả năng để mở tửu lâu trong thành, thì hoàn toàn có thể bắt đầu từ việc làm đầu bếp cho thôn, đồng thời cũng là cách để dựng đang tiếng. Đến khi sau này mở tửu lâu, cũng sẽ có nhiều người chịu bỏ tiền ủng hộ hơn.

Ôn Oanh nghe cô nói thì sững người trong chốc lát, rồi dừng bước lại.

Yến An đang kéo nàng, nàng vừa dừng bước thì Yến An cũng buộc phải dừng theo, quay đầu nhìn nàng đầy nghi hoặc.

Ôn Oanh nhìn cô, hỏi: "Ngươi thật sự muốn nấu ăn trước mặt người ngoài sao?"

Yến An thấy lạ: "Ta sau này muốn tự mở tửu lâu, thì đương nhiên sẽ phải nấu ăn trước mặt người khác rồi."

Tay kia của Ôn Oanh buông thõng bên người, lại một lần nữa nghiêm túc hỏi: "Ngươi thật sự không tính tham gia khoa cử nữa sao?"

Yến An: "......"

"Đương nhiên là thật rồi, không thì những chuyện ta làm gần đây đều là đang đùa à?" Yến An hơi trừng mắt không thể tin được, nàng không tin lời mình nói mà còn đi theo ta dạo khắp thành suốt mấy hôm nay?

Đùa giỡn ta chắc?

Ôn Oanh hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Yến An càng trở nên nghiêm túc.

"Yến An, ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng."

Nghe nàng nói thế, Yến An khẽ chớp mắt, trong lòng như có dòng nước âm ấm chảy qua. Cô muốn hỏi câu ấy là ý gì, nhưng lại thôi, bởi câu ấy, dù là gì đều mang theo hai chữ "chúng ta". Cô không muốn tạo thêm áp lực cho Ôn Oanh, chỉ thúc giục:

"Đi nhanh đi, đừng để người khác giành mất cơ hội."

"Ừm, được." Ôn Oanh lập tức không do dự gì nữa, bước nhanh vài bước ngược lại đi trước Yến An, đổi thành nàng nắm tay kéo Yến An đi.

Từng ăn cơm do Yến An nấu, Ôn Oanh rất tin tưởng cô, tin rằng cô nhất định sẽ là người xuất sắc nhất trong tất cả.

Khi đến nhà trưởng thôn, Ngô thẩm vẫn đang ngồi mặt mày u sầu, hiển nhiên vẫn chưa giải quyết được vấn đề đầu bếp, đang lo lắng không thôi.

Thấy các nàng đến, Ngô thẩm đưa cho hai người ánh mắt dò hỏi.

"Ngô thẩm, nghe nói thẩm đang tìm đầu bếp, ta muốn thử xem sao." Yến An nói thẳng vào vấn đề, không vòng vo khách sáo gì cả.

Nghe vậy, Ngô thẩm sững người trong chốc lát, rồi vội vàng xua tay nói: "Không được không được, ta với thúc ngươi đang lo đến phát điên, ngươi đừng đến góp thêm rối nữa."

Cả thôn ai mà không biết phu thê nhà họ Yến thương yêu tiểu nữ nhi này cỡ nào, lại thêm từ nhỏ Yến An đã chỉ học hành, đương nhiên không để cô đụng đến bếp núc. Giờ cô lại muốn làm đầu bếp, chẳng phải là chuyện cười sao?

"Ngô thẩm..." Yến An còn định nói tiếp, thì Ôn Oanh bên cạnh đã lên tiếng: "Ngô thẩm, thẩm cứ để nàng thử một lần rồi quyết định cũng chưa muộn. Nếu không được thì bọn ta lập tức rời đi."

Giọng Ôn Oanh trầm ổn, dễ khiến người ta tin tưởng theo bản năng.

Nghe nàng nói vậy, lại thấy ánh mắt trông mong của Yến An, tuy Ôn Oanh mới gả về đây chưa lâu, nhưng Ngô thẩm cũng biết nàng không phải người nói năng tùy tiện. Đã dám nói ra câu này, hẳn là Yến An thật sự có chút bản lĩnh.

Nghĩ vậy, cuối cùng Ngô thẩm cũng thỏa hiệp: "Vậy ngươi thử đi, trước tiên làm món thịt kho tàu xem sao."

Món này rất kén tay nghề đầu bếp, muốn làm được béo mà không ngấy thì không phải chuyện đơn giản.

"Được." Yến An lập tức đáp lời, theo Ngô thẩm vào bếp.

May thay nguyên liệu đều đã chuẩn bị, cũng không giao hết cho đầu bếp trước, bằng không giờ đến rau còn chẳng có mà nấu tiệc.

Gió chiều đã bắt đầu lạnh hơn. Yến An chuẩn bị nguyên liệu, Ôn Oanh bên cạnh hỏi han, rồi nhanh nhẹn đi rửa rau, rửa thịt.

Yến An ngẫm nghĩ một chút, chọn thêm vài món từ nguyên liệu có sẵn, Ôn Oanh liền đi rửa ngay.

Động tác của Yến An lưu loát mà thành thục. Nghĩ rằng đang gần đến giờ ăn tối, nếu đã muốn bày tỏ, vậy không thể chỉ làm một món. Cô làm thêm mấy món nữa, mong trưởng thôn và gia đình có thể nhìn rõ hơn về tài nghệ của mình.

Ngô thẩm đứng bên nhìn hai người phối hợp ăn ý, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ Yến An thật sự biết nấu ăn, hơn nữa còn rất ra dáng. Lại nhìn Ôn Oanh giúp đỡ cũng khéo léo thành thạo, thẩm khẽ thở dài, hai nữ nhân như vậy, e rằng sống với nhau còn ấm êm hơn cả phu thê.

Lúc Yến An làm được nửa bữa, trưởng thôn trở về, thấy hai người bận rộn trong bếp, đưa mắt hỏi Ngô thẩm.

Nghe vợ kể đầu đuôi, trưởng thôn ngửi mùi thơm dâng lên trong phòng, lòng cũng trỗi dậy một tia mong đợi.

Đến khi các món đều bày ra, sắc hương đều khiến người ta động lòng. Trưởng thôn không kìm được mời hai người ngồi xuống ăn thử.

Ngô thẩm gắp món thịt kho khô đầu tiên, vừa chạm vào đầu lưỡi, vị đậm đà lan tỏa, thịt mềm béo không ngấy, khiến bà vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Mắt Ngô thẩm sáng rực, nhìn Yến An mà ánh mắt tràn đầy phấn khởi, tay nghề của Yến An còn ngon hơn đa số đầu bếp trong thôn mà bà từng ăn!

Trưởng thôn ăn thử cũng không khỏi gật gù. Ông nhìn Yến An đang ngồi nghiêm trang, hỏi:

"Mấy món dùng trong hỷ tiệc, ngươi đều làm được chứ?"

Nghe vậy, Yến An biết mình đã nắm chắc nửa phần. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

"Phần lớn ta đều có thể làm. Nếu có món nào chưa đủ tinh xảo, ta sẽ thay bằng món khác hợp vị hơn, tuyệt đối không để ngày vui nhà thúc mang tiếng không trọn vẹn."

Trưởng thôn lại nếm thử thêm mấy món khác do Yến An làm, trong lòng đã tin tưởng đến bảy tám phần lời cô nói. Rõ ràng là cùng một món ăn, nhưng tay nghề Yến An lại khiến hương vị trở nên phong phú, tầng tầng lớp lớp, hơn hẳn người khác.

Trong lúc trưởng thôn và Ngô thẩm nếm thử, Yến An và Ôn Oanh đều căng thẳng chờ đợi quyết định cuối cùng.

Nếu thật sự có thể đảm nhiệm việc bếp núc trong thôn, ấy là chuyện tốt nhất với Yến An. Không chỉ có thể ở lại thôn, tiện việc học chữ cho Ôn Oanh về sau, mà cũng là một con đường ít tốn kém hơn cả.

Trưởng thôn cùng Ngô thẩm đưa mắt nhìn nhau, rồi hạ quyết tâm mà nói:

"Vậy thì thế này đi, theo giá thường thì ta mời thôn trù lo liệu trọn gói các món ăn, dụng cụ, cả việc dọn dẹp sau tiệc, mỗi bàn là năm trăm văn. Nhưng hiện giờ món ăn đều do ta tự chuẩn bị, theo ước định trước với vị thôn trù kia, chỉ thuê nấu nướng, mỗi bàn trả một trăm văn. Giá ấy ngươi có chịu không?"

Yến An nghe xong, trái tim vẫn treo lơ lửng cuối cùng cũng yên vị, liền gật đầu, nghiêm túc đáp: "Ta chịu. Đa tạ trưởng thôn, Ngô thẩm đã tin tưởng!"

Ôn Oanh đứng cạnh cô cũng khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm.

Vì chuyện đã định, nên trong bữa cơm sau đó, các nàng cùng thảo luận rất nhiều chi tiết liên quan, đồng thời thống nhất rằng sáng mai giờ Dần, tức khoảng từ ba đến năm giờ sáng, sẽ đến nhà trưởng thôn để xử lý nguyên liệu và chuẩn bị các món trong hỷ tiệc.

Có thể nói là nửa đêm đã phải bắt đầu rồi. Chuẩn bị cho mười lăm bàn tiệc không phải công việc nhẹ nhàng gì.

Trên đường về, dưới ánh trăng mờ, hai người sánh bước trên đường làng. Yến An vẫn còn chưa nguôi kích động trong lòng, hớn hở nói với Ôn Oanh:

"Nếu chuyện bếp núc trong thôn thuận lợi, ta với ngươi lại để dành chút bạc, chờ ngươi vào được huyện học, chúng ta sẽ dời lên thành sống. Ngươi lo việc học hành, ta mở tửu lâu, ngày sau chắc cũng chẳng đến nỗi nào."

Ôn Oanh nghe Yến An vẽ ra tương lai, nghe mình xuất hiện trong từng dự tính của cô, liền mỉm cười dịu dàng giữa ánh đêm, khẽ "ừm" một tiếng.

Ngày mai là hỷ sự nhà trưởng thôn, qua một ngày nữa là tiết Đông Chí. Sau Đông Chí, Ôn Oanh cũng sẽ bắt đầu tới nhà Dịch Thư Hoa học chữ. Yến An âm thầm thở phào trong lòng.

Chuyện Ôn Oanh học hành đi theo con đường khoa cử cuối cùng cũng sắp chính thức bắt đầu. Mong rằng nàng không bị mình làm trì hoãn quá lâu.

Về đến nhà, Ôn Oanh vào bếp nấu nước chuẩn bị tắm, còn Yến An thì vào thư phòng, định lên một bảng dự trù chi phí, liệt kê những thứ cần phải mua.

Nếu quả thực muốn làm thôn trù, những thứ như bàn ghế, chén đũa đều nên có sẵn, dù sao cũng chẳng phải nhà nào cũng giống nhà trưởng thôn, mọi thứ đều chuẩn bị chu đáo, chỉ chờ thôn trù đến nấu nướng.

Muốn kiếm thêm khách, thì những vật cần dùng cũng phải sẵn sàng, mới có thể nâng cao sức cạnh tranh.

Ừm... Còn phải có cả xe bò, sau này đi mua đồ cũng không thể cứ dùng đôi chân mà vác về mãi được.

Ôn Oanh đi vào thư phòng, nhìn thấy bóng lưng Yến An đang ngồi cúi đầu dưới ánh đèn dầu vàng nhạt, trong khoảnh khắc ấy, nàng như thấy lại hình bóng Yến An của ngày xưa, ngón tay khẽ run lên một chút, nhẹ như không.

Bình Luận (0)
Comment