Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ôn Oanh, Yến An bị nàng nói cho đến nỗi chẳng thốt ra được lời nào.
Cuối cùng, cô khẽ liếc Ôn Oanh một cái, ánh mắt phức tạp khó tả: "Hôm nay học như vậy cũng đủ rồi, nên nghỉ ngơi thôi, không nói nữa."
Nói tiếp nữa là thành mờ ám, sau này hai người mà có ai tìm đối tượng, chắc còn phải giải thích rõ quan hệ với Ôn Oanh cho người ta nghe.
Ôn Oanh ngẩn ra một chút, rõ ràng không ngờ Yến An lại phản ứng như vậy, cứ như hoàn toàn không muốn tiếp tục nói chuyện với mình.
Yến An đứng dậy trở về phòng trước, leo lên giường, xoay người quay lưng ra ngoài mà nằm xuống.
Thấy cô đã về phòng, Ôn Oanh dập tắt lửa trong bếp, lại xem xét trong nhà không còn gì nguy hiểm mới chịu trở về phòng. Trong phòng tối om, chỉ mơ hồ trông thấy bóng lưng Yến An nằm nghiêng về phía trong. Ôn Oanh trầm ngâm giây lát, rồi trèo lên giường, khẽ khàng dịch lại gần, nhẹ giọng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì sao? Vừa rồi ta có nói điều gì không phải sao?"
Yến An toàn thân run rẩy, suýt bị hành động ấy hù đến đứng tim, bực bội lẩm bẩm:
"Ngươi nói thì cứ nói, lại gần như thế làm gì?"
Làm cô lại nhớ đến chuyện ban sáng, tuy lúc ấy rõ ràng là Ôn Oanh bị thiệt, nhưng Yến An nào có cố ý ăn đậu hủ nàng, bản thân cũng lấy làm xấu hổ lắm rồi, được chưa!
Bởi vậy chuyện sáng nay, cô thấy cả hai đều có lỗi, mà đã là đôi bên cùng sai thì coi như hòa nhau, cứ xem như chưa từng xảy ra, Yến An vẫn có thể đối đãi với Ôn Oanh như thường.
Ôn Oanh trầm mặc một thoáng, kéo chăn về phía Yến An một chút.
"Yến An, vì sao ngươi luôn né tránh sự gần gũi của ta?"
Lời nàng nói có chút u sầu, hiển nhiên trong lòng để tâm đến hành vi của Yến An. Rõ ràng hai người đã hòa hoãn đến mức này, vậy mà Yến An vẫn chán ghét nàng sao?
"Ta chỉ nghĩ rằng, giữa chúng ta cần có chừng mực!" Yến An lại một lần nữa nhấn mạnh điều ấy. Biết rõ việc này chẳng đi đến đâu thì nên giữ khoảng cách, tránh chuốc lấy thương tâm vô ích.
"Phải vậy chăng..."
Ôn Oanh khẽ đáp, giọng nhẹ như gió thoảng. Thân mình nàng dần lui lại, kéo giãn thêm khoảng cách giữa hai người. Từ chỗ nàng chỉ vọng lại một câu:
"Ta biết, ngươi không thích ta."
Cũng đúng thôi, bản thân nàng và Yến An vốn chẳng tương xứng, dù là dung mạo hay những thứ khác.
Nói xong, cả căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, đến cả tiếng xoay người khe khẽ cũng không có.
Bên trong chăn, Yến An khẽ co ngón tay lại.
"Ta không phải là không thích ngươi, chỉ là ta..." nói đến đây, cô chẳng thể nói tiếp được nữa.
Không phải không thích, chỉ là chẳng phải thứ tình cảm giữa người với người yêu.
Yến An cắn môi, thần sắc chán nản, chau mày bất an, trong lòng vô cùng bực bội, thấy cảnh này mập mờ chẳng đâu vào đâu.
Không thể làm bạn cùng phòng trong sáng, đường hoàng hay sao!
Cô đâu phải hạng người mang tâm ý không thành thật mà đùa giỡn với tình cảm người khác.
Sau đó, chẳng ai nói gì nữa, căn phòng rơi vào tĩnh lặng kéo dài.
Một giấc này kéo dài đến khi gà bên nhà Lý thẩm gáy vang, vậy mà trời ngoài cửa sổ vẫn còn tối mịt, ngày ngắn đêm dài đã chính thức khởi đầu.
Yến An cuộn tròn trong chăn chẳng muốn động đậy. Nhưng hôm nay cô còn bao việc chính cần làm, nếu không dậy sớm e là chẳng thể hoàn thành nổi.
Ngồi dậy, cô nhìn về phía Ôn Oanh vẫn còn ngủ ngoài mép giường, không khỏi ngạc nhiên.
Không ngờ tối qua hai người đi ngủ sớm vậy, mà Ôn Oanh bây giờ vẫn chưa tỉnh, thật là hiếm thấy.
Thấy nàng chưa thức, Yến An nhẹ nhàng trở mình, trèo qua thân Ôn Oanh. May là giường hiện tại đều cứng, nếu là giường mềm như hiện đại thì e không thể tránh khỏi việc làm nàng tỉnh giấc.
Ra khỏi phòng, sợ cửa lại phát ra tiếng động, cô chỉ khép hờ, không đóng kín. Trong lòng đã thầm quyết, sau phải sửa cái cửa này, tránh cho nó phát ra thứ âm thanh phiền phức như thế.
Rửa mặt chải đầu xong, Yến An bắt đầu tự thử buộc tóc.
Rõ ràng hồi hiện đại cũng từng buộc tóc đuôi ngựa, mà giờ lại cảm thấy tay chân như chẳng chịu nghe theo, nhất là dùng dây vải để cột, bên này lo xong thì bên kia lại rối. Cuối cùng cố lắm mới buộc được, nhưng tóc tai thì lỏng lẻo xiêu vẹo.
Yến An: "...."
Hừ, mới bắt đầu đã buộc thành thế này, bản thân thật là lợi hại quá mà!
Lòng cô bất giác thấy thoải mái, bèn vào bếp nhóm lửa nấu bữa sáng.
Khi lửa cháy lên, ánh sáng trong bếp sáng sủa hơn nhiều. Nhìn mấy thứ trong bếp, cô suy nghĩ nên ăn gì. Buổi sáng trời lạnh giá, ăn một bát mì thủ công nóng hổi quả là chuyện dễ chịu. Chỉ có điều, Yến An không rành chuyện nhào bột, sợ mình làm không xong.
Nghĩ vậy, lại thấy Ôn Oanh không biết khi nào mới dậy, nếu nấu sớm thì lúc nàng dậy sẽ nguội mất. Giờ tranh thủ nhào bột, cũng coi như chờ nàng thức dậy.
Trước khi nhào bột, Yến An đã cho nồi hầm canh thịt dê, để lát nữa làm nước dùng cho mì.
Chỉ là, dù đã làm việc nặng một thời gian, cô vẫn cảm thấy tay mình chưa đủ sức. Mới nhào được một nửa đã cảm thấy tay nhức mỏi.
Yến An cắn môi, có chút xấu hổ. Dễ mỏi tay như vậy, đối với một "con gái cong" mà nói đúng là nỗi nhục lớn!
Nhưng cô vẫn cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng nhào xong bột, đậy lại cho bột nghỉ. Nhân lúc này, cô đi cho gà ăn, nhổ cỏ trong vườn rau, cuối cùng lạnh đến mức co rút cổ lại, kéo chặt áo thêm chút nữa.
Trong lúc cô đang bận rộn, sắc trời bên ngoài cũng dần sáng lên, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, như thể qua một đêm đã rơi thẳng xuống vực sâu, nhiệt độ giảm mạnh. Bây giờ nếu chạm tay vào nước lạnh, chẳng mấy chốc sẽ bị đông đến đỏ ửng cả tay.
Khi cô đang quét sân, Ôn Oanh đã mặc đồ chỉnh tề, bước nhanh ra ngoài. Nhìn thấy Yến An, trong mắt nàng lướt qua một tia áy náy, bước đến nhận lấy chổi từ tay Yến An, nói: "Xin lỗi, ta dậy muộn rồi."
Tối qua nàng mang theo quá nhiều tâm sự, trằn trọc khó ngủ, mãi đến nửa đêm mới chịu thiếp đi vì quá mệt. Nhưng không ngờ giấc này lại ngủ say đến mức Yến An dậy mà nàng cũng không hề hay biết.
"Có gì đâu mà xin lỗi, mùa đông vốn là thời gian để ngủ mà, với lại ngươi ngủ thêm cũng tốt, biết đâu còn cao thêm được chút."
Yến An nói xong thì nhìn nàng một cái, rõ ràng Ôn Oanh có vẻ như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ nói: "Sáng nay ăn gì? Để ta đi chuẩn bị?"
"Không cần, ta đã nhào bột xong rồi, lát nữa ăn mì nước." Yến An vừa nói vừa đi rửa tay, vào bếp thì thấy nồi canh thịt dê cũng đã gần xong, bột cũng đã nghỉ đủ, liền bắt đầu kéo mì.
Ôn Oanh quét sân xong liền rửa tay nhanh rồi vào giúp đỡ. Nhìn bóng dáng bận rộn của Yến An, nàng nói: "Về sau nếu ta chưa tỉnh, ngươi cứ gọi ta dậy cũng được."
"Ta gọi ngươi làm gì?" Yến An nghi hoặc nhìn nàng, "Ngủ thêm được chút nào hay chút đó, ngươi không thấy dạo này sau khi ngủ đủ thì sắc mặt cũng tốt hơn à?"
Nghe vậy Ôn Oanh theo phản xạ đưa tay sờ mặt mình, sắc mặt của nàng thực sự đã tốt hơn sao?
"Nếu ngươi thấy thật sự rảnh quá thì qua đây giúp ta kéo mì." Yến An nghiêng người nhường chỗ cho Ôn Oanh.
Ôn Oanh tiếp nhận công việc kéo mì, Yến An thì quay sang cho gia vị vào nồi canh thịt dê, sau đó dùng vò đất đổ canh vào hết. Bữa sáng dùng không hết, phần còn lại có thể giữ lại ăn tối, lúc này trống nồi còn có thể chiên thêm hai quả trứng.
Từ sau khi được thiên kim đại tiểu thư của huyện lệnh "rút ví hào phóng", so với trước kia chỉ biết ăn rau dại, mức sống bây giờ đúng là tăng vượt bậc.
Chiên xong trứng, lại múc một phần canh dê cho vào nồi, Ôn Oanh cũng phối hợp rất tốt, cho mì vừa kéo vào nấu. Theo từng động tác của Yến An, chẳng mấy chốc hai bát mì nước với trứng chiên và thịt dê đã ra lò, mùi thơm nức mũi lan khắp gian bếp.
Hai chiếc bụng đồng loạt kêu "ùng ục", Ôn Oanh có chút ngại ngùng bưng một bát lên bắt đầu ăn, vành tai nàng cũng âm thầm đỏ ửng.
Yến An nhướng mày cười, "Có gì đâu mà ngại, bụng ta cũng kêu mà!"
Nói xong cô cũng ngồi xuống ăn. Dù gì cũng chỉ có hai người hai bát mì, không cần bày vẽ bưng ra ngoài ăn làm gì, nhất là trời lạnh thế này, bếp có lửa ấm áp hơn nhiều.
"Lát nữa ăn xong ta sẽ ra ngoài, ngươi ở nhà đừng có bận bịu quá, biết không?" Yến An không nhịn được dặn dò, sợ Ôn Oanh không chịu yên mà lại làm việc.
"Ừ, ta biết rồi." Ôn Oanh đáp.
Lúc sắp đi, Ôn Oanh lại tháo búi tóc Yến An tự buộc lúc sáng, tỉ mỉ buộc lại cho cô, so với dáng vẻ tóc tai lòa xòa khi nãy thì gọn gàng hơn nhiều.
Yến An đa tạ một tiếng, nhận lấy túi tiền từ tay Ôn Oanh, đeo theo giỏ trúc chứa măng đông hôm qua rồi đi ra đầu thôn để đón xe bò.
Ôn Oanh đưa mắt nhìn theo bóng Yến An rời đi. Đây là lần đầu tiên Yến An ra ngoài một mình, Ôn Oanh vẫn có chút lo lắng, nhưng Yến An không cho nàng đi theo, nàng chỉ có thể nén lo trong lòng.
Để bản thân không ở nhà suy nghĩ lung tung, Ôn Oanh lại xách cuốc, một lần nữa lên núi tìm măng đông.
Yến An ngồi lên xe bò của bà Lý, bà Lý thấy cô chỉ có một mình thì không nhịn được cười nói: "Hôm nay Ôn Oanh không đi cùng ngươi à?"
"Không đâu, ở nhà còn có gà cần nàng ấy trông nom." Yến An mỉm cười đáp, đặt giỏ trúc vào xe rồi ngồi yên ổn.
Tuy rằng hai tộc Yến - Lý nhìn chung có chút bất hòa, nhưng cũng không đến mức gặp nhau là phải khẩu chiến. Một số người vốn không thích gây chuyện thì khi gặp vẫn chào hỏi nhau rất thân thiện, bà Lý chính là một người như vậy.
Xe bò lắc lư một đường tiến vào thành, Yến An vác theo giỏ măng đông, trên phủ một tấm vải để che, không vội đi mua cân mà trước tiên vào chợ hỏi giá các loại rau.
Khi biết được giá măng đông hiện tại dao động từ hai mươi đến bà mươi văn một cân, Yến An không khỏi líu lưỡi kinh ngạc.
Cô từng tự tay đi đào măng đông, tất nhiên biết việc đào măng không hề dễ, nhưng không ngờ giá nó lại cao hơn cả thịt heo.
Hơn nữa so với những người bán lẻ ngoài chợ chỉ có vài cân, mười mấy cân, thì số lượng bốn mươi mấy cân mà cô mang theo đã tính là khá nhiều.
Nhiều như vậy, nếu cũng trải chiếu bày bán như người ta thì chẳng biết phải mất bao lâu mới bán hết. Nghĩ vậy, Yến An dứt khoát vác theo gần đầy giỏ măng đông đi đến tửu lâu lớn nhất trong thành.
Thấy lúc này vẫn còn sớm, chưa đến giờ ăn, quán cũng không đông người, không ảnh hưởng đến việc buôn bán, Yến An mặt dày bước vào.
Tửu lâu Hồi Hương này đã là quán lớn nhất trong thành, người đến ăn uống ở đây dĩ nhiên không phải hạng dân đen bình thường. Lúc này thấy Yến An mặc áo bông, đeo giỏ trúc bước vào, trông như một nông dân nghèo, người trong quán liếc mắt là biết ngay.
Thứ có quý nhất trên người cô, e rằng chỉ có cái áo bông kia mà thôi.
Chỉ là...
Người trong quán ngập ngừng một chút, tuy cô ăn mặc quê mùa, nhưng gương mặt lại đặc biệt xinh đẹp, khí chất cũng không giống người bình thường, khiến ai cũng nhất thời không đoán được thân phận thật sự.
Chưởng quầy nhanh chóng bước ra đón, sau khi nhìn rõ khuôn mặt cô thì vẻ mặt chợt bừng sáng, lập tức cúi người hành lễ: "Yến tú tài đến rồi, lần này đến là muốn dùng bữa gì sao?"
Yến An vốn còn đang lo lắng không biết nên mở lời thế nào, nghe chưởng quầy nói vậy thì sững người, không ngờ ông ta lại nhận ra mình.
"Chào chưởng quầy, lần này ta đến không phải để ăn cơm." Yến An mím môi, gương mặt có chút nóng lên vì xấu hổ, "Không biết có thể nói chuyện riêng một chút được không?"
Chưởng quầy khựng lại thoáng chốc, sau đó mỉm cười đáp lời, định dẫn Yến An vào trong sảnh. Nhưng cô khẽ từ chối, nên ông đành đưa cô ra hậu viện. Hậu viện là nơi gia nhân trong quán bận rộn, vào trong còn thấy có người đang ngồi rửa rau bên giếng nước.
"Không biết Yến tú tài có chuyện gì muốn nói?" Chưởng quầy giữ nụ cười lịch sự trên mặt. Thiên kim của huyện lệnh từng dẫn Yến An đến Hồi Hương lâu vài lần, thấy quan hệ giữa hai người rất thân thiết, nên ông không dám sơ suất.
Yến An lập tức đặt giỏ trúc xuống, vén tấm vải phủ lên, thẳng thắn nói: "Là thế này, ta đến hỏi xem quý lâu có thu mua măng đông không? Số măng này đều là chúng ta đào được từ hôm qua, còn rất tươi mới."
Nghe cô nói vậy, lại nhìn giỏ măng rõ ràng đúng là măng vừa đào, chưởng quầy hơi khựng lại một chút, sau đó ánh mắt rơi lên khuôn mặt Yến An, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.
Một tú tài như cô, sao lại đi làm chuyện như bán hàng rong thế này?
"Yến tú tài, mạo muội hỏi một câu... có phải ngươi đang gặp khó khăn gì sao?" Chưởng quầy do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
"Không có gì, chỉ là muốn kiếm chút bạc thôi. Ta thấy số lượng này của ta cũng khá nhiều, nếu các người cần thì ta bán hết một lần cho quý lâu, vừa tiết kiệm cho các người khỏi phải đi mua từng nhà, ta cũng bớt công bớt sức."
Một khi đã mở lời, Yến An dần trở nên thản nhiên hơn. Người sống trên đời, còn phải lo cái ăn cái mặc, có gì đáng thẹn.
Cô nói thẳng như vậy, chưởng quầy nhìn sơ qua thấy hình dáng măng đúng là không tệ, nhưng cũng không lập tức đồng ý, mà nói: "Yến tú tài chờ một chút, ta đi gọi quản sự chuyên phụ trách việc thu mua tới xem thử nhà bếp có còn cần không."
"Được, ta hiểu, phiền chưởng quầy." Yến An hành lễ với ông.
Chưởng quầy vội vàng đáp lễ. Người ta dù gì cũng là tú tài có công danh, còn bản thân mình chỉ là dân thường mà thôi.
Chẳng bao lâu, quản sự phụ trách thu mua đi tới. Vừa thấy đống măng mà Yến An mang đến, ánh mắt bà ta lập tức sáng lên. Kích cỡ và hình dáng đều rất đẹp, số lượng lại đủ nhiều, quan trọng nhất là cực kỳ tươi. Bà không khỏi thốt lên: "Tươi thế này là mới đào từ đất lên sao? Đào khéo thật đó!"
"Ừ, là do thê tử ta mới đào được hôm qua." Yến An thấy đối phương có vẻ hứng thú thì trong lòng cũng yên tâm hơn. Xem ra chỉ cần thỏa thuận được giá là chuyện buôn bán này có thể chốt.
Nghe cô nói đến hai chữ "thê tử", cả hai người đều khựng lại, đưa mắt nhìn nhau, dường như lúc này mới chợt nhớ ra: người trước mắt là nữ nhân đã thành thân với... một nữ nhân khác.
"Thê tử ngươi thật giỏi giang." Quản sự thu mua thu lại suy nghĩ, cười nói, "Ngươi đã đến tận đây rồi, chắc cũng biết giá thị trường hiện giờ như thế nào. Thế này nhé, hai mươi lăm văn một cân, ta mua hết, được không?"
Hậu mươi lắm văn... Mức giá này hơi thấp hơn dự tính trong lòng của Yến An.
Cô lắc đầu nói: "Chắc ngươi cũng rõ, loại măng ngoài chợ bán giá thấp thì phẩm chất ra sao. Măng của ta vừa tươi vừa đẹp, hai mươi chín văn một cân, thế nào?"
Nghe cô báo giá, cả quản sự lẫn chưởng quầy đều bật cười: "Yến tú tài, ngươi ra giá thế thì ai trả nổi. Giá cao nhất ngoài chợ cũng chỉ khoảng bà mươi văn một cân thôi."
Yến An cũng cười: "Ngươi đi ra ngoài thu mua chắc cũng mua cỡ giá đó, còn ta thì tự mang tới tận cửa, chỉ riêng công đi lại cũng đáng giá rồi đúng không?"
"Đúng quá đi chứ, chân của tú tài mà, sao lại không đáng tiền." Quản sự suy nghĩ rồi nói, "Vậy thì hai mươi bảy văn một cân, thế nào?"
Yến An nghe ngữ khí của bà ta, cảm thấy vẫn còn có thể thương lượng thêm, suy nghĩ rồi đáp:"Hai mươi tám, ta bán hết cho quý lâu, chốt luôn tại đây?"
Quản sự thu mua và chưởng quầy nhìn nhau, cân nhắc tình huống của Yến An, lại cũng muốn giữ mối làm ăn này, liền sảng khoái đồng ý: "Vậy thì hai mươi tám văn một cân!"
Đã nói là chốt, chẳng mấy chốc có người mang cân tới. Số măng Yến An mang theo tổng cộng là bốn mươi tám cân, tổng cộng một nghìn ba trăm bốn mươi bốn văn.
Chưởng quầy đưa tiền cho Yến An, cuối cùng như nhịn không được mà hỏi: "Yến tú tài không ở nhà đọc sách, sao lại ra ngoài làm mấy chuyện buôn bán thế này?"
Dù thật sự cần phải bán những thứ này, để thê tử cô mang đi cũng được, cần gì tự mình hạ thấp thân phận làm những việc này.
Nghe câu đó, Yến An liền hiểu ra chuyện mình "mất trí nhớ" có lẽ vẫn chưa lan truyền khắp nơi, liền thản nhiên cười đáp: "Không đọc sách nữa, sau này ta sẽ làm đầu bếp trong thôn. Hôm nay vào thành cũng là để mua mấy món đồ dùng cần thiết."
Cô nói ra hết sức thản nhiên, chẳng chút e dè hay hổ thẹn, khiến người nghe ngược lại lại sinh kinh ngạc.
"Gì cơ? Không đọc nữa sao!" Giọng chưởng quầy không kìm được mà cao lên một chút, không thể tin nổi mà nhìn Yến An, "Yến tú tài còn trẻ như vậy, sao lại bỏ cuộc sớm thế?"
Trong mắt ông, có lẽ là do Yến An bị cú sốc sau lần thi trượt này nên mới nghĩ quẩn như thế.
"Ngã xuống nước một lần, đầu óc cũng tổn thương ít nhiều, nhiều điều đã quên mất, nay muốn nhặt lại thật khó, chi bằng tìm con đường sinh sống khác." Yến An trong đầu khẽ xoay chuyển, cố ý muốn giao hảo với mấy người này, bọn họ thường buôn bán trong thành, biết bao điều cô chưa rõ, kết giao được cũng không thiệt gì.
Chưởng quầy và quản sự nhìn nhau, đồng loạt lộ vẻ tiếc nuối. Trước đây họ thật sự từng nghĩ huyện Hà Vân sẽ có được một vị trạng nguyên cơ mà.
Có lẽ chuyện của Yến An thực sự khiến người ta kinh ngạc, mà nay cô lại dễ gần như vậy, ba người chẳng khỏi chuyện trò thêm ít nhiều. Khi nghe đến những thứ Yến An định mua, vị quản sự liền giới thiệu cho cô không ít mối hàng vừa tốt vừa rẻ.
Yến An cung kính hành lễ: "Đa tạ hai vị chỉ bảo giúp đỡ, Yến An ghi lòng tạc dạ!"
Cô cũng xem như trau chuốt lời lẽ một phen.
"Không dám không dám, đều là người quen, giúp đỡ lẫn nhau thôi." Hai người kia xua tay, quản sự lại nói:
"Sau này nếu Yến tú tài còn có măng đông, cứ mang tới, chúng tôi đều sẽ thu mua."
Măng đông vốn khó đào, sản lượng chẳng cao, lại là món ngon hiếm có trong ngày đông, đến mùa này, đám quan lại phú hộ nào cũng thèm món ấy, tửu lâu chẳng khi nào chê nhiều.
"Được, đa tạ hai vị." Yến An lại hành lễ thêm một lần, bởi hôm nay thật nhiều việc, không tiện nán lại, liền từ biệt hai người rồi đi đến chỗ quản sự đã chỉ, mong sớm mua đủ mọi thứ.
Cô tìm được nơi mà quản sự Ngô giới thiệu, trước đó cũng từng thương lượng với Ôn Oanh, Ôn Oanh đã nói sơ giá cả, so sánh ra quả nhiên nơi Ngô quản sự nói rẻ hơn, lại xem qua đồ trưng bày trong tiệm, Yến An lập tức định ba trăm bộ bát đũa, đối phương hẹn nửa tháng sau có thể nung xong, cô trả trước ba phần mười tiền, lập văn khế rồi vội vàng đi đến chỗ kế tiếp.
Cô không đặt ngay bàn ghế mới, bởi vẫn còn chút kỳ vọng với đám đồ cũ mà Lý thẩm nhắc đến, dù sao đồ Ngô quản sự giới thiệu có rẻ đến đâu cũng không thể rẻ hơn hàng cũ.
Chảo gang cùng các loại đồ bếp khác cũng phải đặt làm, thế nên suốt một ngày, Yến An hầu như dạo khắp cả thành, mới miễn cưỡng đặt được hết những thứ cần dùng, sau cùng mới đến chỗ mua bò và xe thồ.
Chỉ tiếc rằng, xe thồ cũng cần đặt đóng, không có hàng sẵn.
Cuối cùng Yến An mua được một con bò trẻ, khỏe mạnh, giá bảy nghìn văn. Nhưng vì chưa có xe, cô đành dắt bò đi bộ về thôn Nam Nhai.
Yến An: "..."
Mà thật ra, dù có xe cô cũng chẳng dám tự đánh bò chở về.
Trong thành, cô lại mua thêm ít đồ, sợ mình bước chậm, chưa về tới đã trời tối, đành vội vã dắt bò lên đường.
Cô có chút thèm thuồng nhìn lưng bò, nhưng vẫn không dám trèo lên. May thay con bò này tính tình cũng ôn hòa, không gây chuyện kéo co với cô, nếu không chắc Yến An đã muốn khóc thật rồi.
Dắt bò quay về thôn Nam Nhai, Yến An bỗng mơ hồ nhớ ra: hình như mình vẫn chưa thương lượng với Ôn Oanh về số tiền mua bò và đồ đạc, tính ra cũng không phải khoản nhỏ, cứ như nhặt được của từ trên trời rơi xuống vậy!
Trên đường về, cô gặp vài người trong thôn. Thấy cô dắt theo một con bò, ai cũng xúm lại trò chuyện. Trong lòng Yến An thật khổ không sao kể xiết. Ở cái nơi ai cũng quen biết thế này, đúng là khiến người ta phát rồ, chuyện gì cũng bị hỏi đến, chẳng ai biết giữ chút khoảng cách sao?
"À, mượn đại tiểu thư đó." - Yến An đành cứng mặt đáp.
Mấy người ấy hẳn cũng đoán ra "đại tiểu thư" là ai, nghe vậy bèn không nói gì thêm. Thậm chí còn cảm thấy tuy Yến An mất trí, nhưng xem ra quan hệ với đối phương vẫn không tệ.
Đi được nửa đường, trời đã bắt đầu nhá nhem tối, mấy người cùng thôn bước nhanh, sớm đã bỏ cô lại đằng sau. Yến An trong lòng nóng ruột, vội vàng sải bước. Nhưng chưa đi được bao nhiêu thì cô bất ngờ bị con bò kéo giật lại, không thể đi tiếp.
Yến An nhìn con bò đang dừng lại bên đường gặm cỏ: "..."
Ngươi đói lúc nào không đói, lại đói ngay lúc này?!
Về đến nhà chẳng phải cũng có cỏ cho ngươi ăn sao?!
Cô tiến lên kéo, nhưng lần này con bò cứ như cố ý chống lại cô, mặc cô giật cỡ nào cũng không nhúc nhích, đầu bị kéo lệch mà miệng vẫn mải mê nhai cỏ.
Yến An: "......"
"Không đi thì trời tối đấy!" Yến An cúi xuống nói với cái đầu bò.
"Ò--"
Nhìn con bò vẫn hăng hái gặm cỏ, Yến An hít một hơi thật sâu, mặt không cảm xúc ngồi xuống một bên, dõi mắt nhìn nó ăn.
Giờ mà cô có điện thoại, nhất định sẽ lên mạng tìm: "Nếu bò không chịu đi thì phải làm sao?"
Hừ, đúng là kiêu ngạo mà!
Mắt thấy trời càng lúc càng tối, bò lại vẫn không có ý dừng ăn, Yến An cũng sốt ruột, nhưng cô chẳng dám như người ta vỗ một phát vào mông bò để đuổi đi, cô sợ nó đá cô.
Lúc cô đang giận đến sôi người, giằng co với bò mà chẳng ăn thua, thì bất chợt nghe thấy giọng Ôn Oanh vang lên từ xa xa, cô liền sững người, dừng lại động tác kéo bò, ngẩng đầu nhìn về phía thôn Nam Nhai.
Xa xa, một thân ảnh đang chạy nhanh về phía cô.