Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 52

Yến An ba hoa kể lể một tràng dài, chợt nhận ra Ôn Oanh không còn lên tiếng nữa, liền quay sang nhìn nàng, thấy nàng vẻ mặt điềm nhiên, không khỏi cất tiếng hỏi:

"Làm sao vậy? Ở nhà cả ngày thấy buồn chán quá sao?"

Ôn Oanh: "......"

Nàng thật sự không hiểu sao Yến An lại từ nội dung cuộc nói chuyện của hai người mà rút ra kết luận rằng mình vì ở nhà cả ngày nên thấy buồn chán. (Editor: e cũng kh hiểu)

"...Nàng ta có thể giúp ngươi rất nhiều." Ôn Oanh chợt mở miệng, thanh âm có phần nhẹ khẽ.

Dù không cam lòng, nàng cũng phải thừa nhận. So với những gì Kỷ Uyển có thể giúp được cho Yến An, bản thân nàng hiện tại còn đang phải dựa vào Yến An mà sống, không giúp ích được gì, hoàn toàn không thể làm điểm tựa.

"Đúng vậy, nếu không có nàng ta, chuyện buôn bán của chúng ta trong thành e cũng chẳng thể yên ổn như bây giờ." Yến An thẳng thắn thừa nhận, việc các nàng có thể yên ổn làm ăn, không bị đám vô lại côn đồ đòi thu phí bảo kê, công lao của Kỷ Uyển thật không thể xem nhẹ.

Ôn Oanh lại rơi vào trầm mặc, hồi lâu sau mới cất giọng, âm sắc có phần khó khăn: "Nghe nói nàng ta cũng chuẩn bị thi khoa cử?"

"Ừ, nhà nàng ta có điều kiện, lại có tầm nhìn, dĩ nhiên muốn nàng ta ứng thí, để sau này mở ra nhiều đường đi hơn." Yến An đáp lời, Kỷ Linh Huệ vốn là người làm quan, tự biết con đường nào mới là lợi ích thực sự với Kỷ Uyển. Bà ấy có năng lực, tất nhiên cũng muốn dìu dắt Kỷ Uyển đến chỗ cao hơn.

Ôn Oanh khẽ gật đầu: "Nàng ta nếu sau này đỗ đạt, ngươi cũng có chỗ dựa."

"Há? Ta dựa vào nàng ta làm gì? Còn ngươi chẳng phải cũng định đi thi sao?" Yến An khó hiểu nhìn Ôn Oanh: "Hôm nay ngươi làm sao vậy, cảm giác thật là kỳ quái, lời nói ra cũng khiến người ta khó mà hiểu nổi."

"Ngươi sau này nếu đỗ đạt, với quan hệ của chúng ta, ta không dựa vào ngươi thì dựa vào người ngoài làm gì?"

Ánh mắt Ôn Oanh khẽ dao động, khóe môi vốn mím chặt cũng vô thức thả lỏng, thấp thoáng hiện ra một nụ cười nhè nhẹ.

"Ừ, dựa vào ta, không dựa vào người ngoài." Ôn Oanh khẽ gật đầu, ngữ điệu bỗng trở nên kiên định: "Ta nhất định sẽ dốc toàn lực!"

Việc chăm lo cho Yến An, nàng tuyệt đối không để người khác thay mình gánh vác!

Yến An vẫn chăm chú nhìn Ôn Oanh, chẳng rõ là ảo giác hay sao, cô cứ cảm thấy khi Ôn Oanh nói tới hai chữ "người ngoài" thì phát âm đặc biệt rõ ràng, từng chữ từng lời như gằn xuống.

Cô dần bình tâm lại, bắt đầu suy ngẫm kỹ càng, với mối quan hệ giữa nguyên chủ và Kỷ Uyển khi trước, khi nguyên chủ cưới Ôn Oanh, liệu Ôn Oanh có hay biết trong lòng nguyên chủ có người khác không, mà người đó lại chính là Kỷ Uyển?

Giờ đây nếu cô lại thân thiết qua lại với Kỷ Uyển, thì trong mắt Ôn Oanh sẽ ra sao?

Tiếp tục suy luận, hiện tại Ôn Oanh vẫn chưa bước chân vào thế giới rộng lớn hơn, chưa nhìn thấy được những khả năng khác trong cuộc đời, trong lúc còn đang gắn bó chặt chẽ với mình, nếu thấy mình thân cận với "người cũ" trong lòng khi xưa, có chút bất an cũng là điều dễ hiểu.

Ôn Oanh bị ánh nhìn chăm chăm của Yến An làm cho tim đập nhanh thêm mấy phần, nụ cười mơ hồ trên môi cũng dần dần tan biến. Nàng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt kia, trong lòng dấy lên chút thấp thỏm khó tả.

Nàng không hiểu vì sao Yến An cứ nhìn nàng như thế mà không nói một lời.

"Ta với nàng ta không có gì." Yến An nghiêm túc cất lời.

Cô vốn dĩ không có gì với Kỷ Uyển, trong lòng cũng chưa từng nảy sinh ý nghĩ không nên có nào đối với nàng ta.

Nghe cô đột nhiên nói nghiêm trọng như vậy, sắc mặt Ôn Oanh khựng lại trong khoảnh khắc, ánh mắt nhìn Yến An đăm đăm, cổ họng như bị chặn lại, chẳng thể thốt nên lời.

"Ta không thích nàng ta." Yến An lại bổ sung.

Ôn Oanh dõi mắt nhìn cô không rời, một chút một chút ghi khắc biểu cảm của cô vào trong tâm khảm, bắt đầu từng bước phân tích mức độ chân thực trong lời nói ấy.

Thế nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn không tìm được một kết luận nào đủ khiến lòng mình hoàn toàn yên ổn. (Editor: ê tác giả này viết mấy khúc miêu tả này hay quãi, t tưởng tượng và cảm nhận rõ ràng tình tiết này luôn đó)

Nàng khẽ mỉm cười, thần sắc ôn nhu mà nói: "Ừm, ta đã rõ."

Trong lòng rốt cuộc nghĩ thế nào, nhưng trên mặt Ôn Oanh chẳng để lộ ra điều gì.

Không thể phủ nhận, lời lẽ cùng biểu cảm khi này của Yến An đều không chút sơ hở, nhưng Ôn Oanh vẫn chẳng thể xua đi ấn tượng về nụ cười vui vẻ nơi khóe môi cô mỗi khi nhắc tới Kỷ Uyển.

Nụ cười nhẹ nhàng mà vui vẻ ấy, đủ để thấy mỗi lần cùng Kỷ Uyển nói chuyện, hẳn là vô cùng thoải mái.

Người ta càng dễ thư thái khi ở bên một người khác, thì càng dễ sinh tình. Mật ngọt tựa sương sớm, đưa người ta vào mê trận chẳng hay.

Nghe nàng đáp như vậy, Yến An trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm đôi phần, chỉ cần đừng đem cô gán ghép với Kỷ Uyển là được.

Yến An xưa nay vẫn hiểu rõ bản thân, tính tình cô chẳng phải tốt lành gì, nếu đối với Kỷ Uyển mà còn muốn tranh hơn thua, thử hỏi ngày thường ai nhường ai? Chỉ e là ngày ngày chiến tranh lạnh.

Mà nói vậy còn nhẹ, chẳng chừng cãi vã đến trời long đất lở cũng nên.

Sau đó, trong lúc chờ kết quả từ phía Kỷ Linh Huệ, Vương gia cũng nhiều lần đến tận nơi bàn bạc, có thể thấy bọn họ rất xem trọng chuyện này. Nhưng vì phía Kỷ Linh Huệ vẫn chưa có hồi âm, Yến An cuối cùng vẫn không dám tùy tiện đồng ý hợp tác, chỉ tạm thời cho họ một lời trấn an, nói rằng sau khi có kết quả nhất định sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với họ.

Và một lần chờ ấy kéo dài suốt hơn một tháng.

Trời đã nắng gắt, may sao việc buôn bán que diêm chưa có kết quả, nhưng chuyện mua diêm tiêu hay đá băng coi như đã được giải quyết.

Những món Yến An bày bán, sau khi được ướp lạnh thì mùi vị càng thêm ngon miệng, người tìm đến mua còn đông hơn lúc mới bắt đầu.

Yến An làm ít nước đường nấu mát, sau khi ướp lạnh cả bát đều mát rượi, cô bưng vào thư phòng.

Ôn Oanh còn đang viết chữ, cô gọi: "Nghỉ tay một chút, ăn thử cái này xem sao."

Ý định mở quán nước đường của Yến An vẫn chưa thật sự bắt đầu, lúc này chỉ là nấu thử để Ôn Oanh nếm vị.

Nếu nàng cảm thấy ổn, thì chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành món mới của hiệu Yến Ký.

Ừ, dù hiện tại chưa có cửa hàng chính thức, nhưng cô đã nghĩ kỹ rồi: sau này tất cả sản nghiệp đều dùng danh hiệu "Yến Ký", dễ bề quản lý, mà cũng tiện cho dân chúng ghi nhớ.

Nghe cô gọi, Ôn Oanh đặt bút xuống, nhưng điều đầu tiên không phải nhìn bát nước đường kia, mà là ngắm mái tóc nơi thái dương Yến An đã bị mồ hôi thấm ướt.

Nàng lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau giúp.

"Ngươi đã ăn gì chưa?" Tiếng nàng nhẹ nhàng, mang theo rõ ràng ý quan tâm.

Vì muốn nàng có thêm tinh lực chuyên tâm đèn sách, Yến An đã gánh hết phần lớn công việc trong nhà, thậm chí còn phải ra ngoài nấu tiệc cho người ta hay là ra chợ buôn bán.

Trong khi đó, chính bản thân nàng lại bị Yến An bắt nghỉ ngơi, mà nghỉ ngơi trong mắt nàng lại giống như du ngoạn, đi những nơi cây cỏ xanh rờn, để tâm hồn tĩnh lại giữa thiên nhiên.

"Chưa, nhưng hiện tại ta cũng không đói."

Yến An lắc đầu, cô mới về chưa lâu liền chuẩn bị nước đường này, bận rộn như vậy thành ra nóng nực quá độ, bụng chẳng buồn ăn.

"Thứ này không cần phải đói mới ăn."

Ôn Oanh lau sạch mồ hôi cho cô rồi mới bưng bát nước đường, múc một muỗng đưa đến bên miệng:

"Ngươi cũng nếm thử trước đi?"

Hành động thế này Ôn Oanh đã làm quen tay, giữa họ cũng thành thói quen rồi.

Thậm chí những lúc Ôn Oanh không rảnh tay, Yến An cũng tự nhiên múc đồ ăn đút cho nàng.

Thấy muỗng đã kề đến miệng, Yến An thuận theo há miệng ăn, vị mát lạnh xen vị ngọt thanh của trái cây, khiến cô không khỏi nheo mắt hưởng thụ, cảm giác nóng trong người cũng dịu đi ít phần.

"Cũng ngon đấy chứ."

Yến An cười khẽ, có chút đắc ý.

Nhìn cô như thế, Ôn Oanh mím môi cười, lại đút thêm mấy muỗng nữa, đến khi cô lắc đầu không ăn nữa thì mới ăn nốt phần còn lại.

Chẳng biết Yến An dùng gì để nấu, trong bát có vài cục màu nâu như cao, vị hơi đắng nhè nhẹ, nhưng lại có trái cây cùng sữa hòa quyện, ăn vào thấy rất hợp khẩu vị.

"Rất mát." Ôn Oanh nói, "Chắc hẳn người khác cũng sẽ thích món này."

Nghe vậy, khóe môi Yến An hơi nhếch, "Ta cũng nghĩ thế."

Tuy rằng bản thân đã biết, nhưng nghe được sự tán đồng từ Ôn Oanh vẫn khiến cô khoái chí.

Ôn Oanh ăn xong, hỏi: "Ngươi định bao giờ thì bán món này?"

"Thứ này làm hơi cầu kỳ, tốt nhất là có cửa hàng rồi hãy bán. Hiện giờ thì ta muốn bán vài món đơn giản như thạch mát, cao quy linh..."

Những món đó chỉ cần nấu xong rồi thêm chút hạt khô, chan nước đường đỏ là đủ, dễ làm mà tiện bán.

Ôn Oanh lúc nghe cô nói luôn chăm chú dõi theo, nghe xong liền gật đầu tán thành:

"Vậy cũng tốt, ban đầu bán món đơn giản trước, sau này dần thêm món mới, cũng khiến người ta có thêm mong chờ."

"Ta cũng nghĩ y hệt như vậy!"

Yến An vui mừng đáp, mở hàng đâu thể lập tức tung đòn sát thủ, phải từng bước từ từ.

Dù có bị người khác học theo, cô vẫn có món mới đưa ra, khiến ánh mắt người ta lại quay về chỗ mình.

Ôn Oanh mỉm cười, kéo cô ngồi xuống nghỉ ngơi, tiện thể cho cô xem chữ mình luyện dạo gần đây.

Yến An nhìn qua, không khỏi cảm thán lần nữa: "Thật giỏi, ta thấy ta sắp chẳng còn gì để dạy ngươi rồi."

Bảng chữ cái cô đã dạy Ôn Oanh hết, giờ dùng chữ giản thể mà đối thoại cũng thông suốt chẳng ngại gì.

Ôn Oanh đón lấy tờ giấy từ tay cô, ngắm chữ viết của mình, khẽ nói: "Thứ ngươi có thể dạy cho ta, vẫn còn nhiều lắm."

Dù đã dốc sức đuổi theo, nhưng nàng vẫn cảm thấy Yến An có rất nhiều điều mình không hiểu, càng khiến nàng muốn nhìn thấu toàn bộ con người ấy, đến mức sinh ra một cảm giác gấp gáp.

Yến An khẽ liếc nàng một cái, không nhịn được lầm bầm: "Sao ngươi lại đeo kính lọc đẹp cho ta to thế chứ."

Không sai, cô thấy Ôn Oanh lúc nào cũng nhìn cô với ánh mắt quá tốt đẹp, như thể cô chẳng có lấy một khuyết điểm.

"Kính lọc?" Ôn Oanh hơi nghiêng đầu hỏi.

Yến An đáp: "Là... khi nhìn người hay vật gì đó, thường vô thức làm cho nó đẹp lên."

Ôn Oanh hiểu rồi, chỉ khẽ cười: "Ta không có làm đẹp gì cả."

Nàng vẫn luôn nói thật lòng mình mà thôi.

Yến An bị nàng nói đến mức đỏ bừng cả mặt, cảm giác xấu hổ lạ kỳ, liền vội đứng dậy ho khan: "Tối nay ăn bún nhé? Chính là cái món ta nói hơi hôi hôi lúc trước ấy."

Thời gian qua Yến An đã chuẩn bị gần xong hết nguyên liệu, hôm nay vừa hay còn mua được ít ốc, có thể nấu nước dùng bún ốc.

"Được."

Nghe cô nhắc, Ôn Oanh chẳng chút do dự đáp lời.

Tưởng đâu Yến An đã quên chuyện này, nào ngờ cô vẫn luôn để tâm.

Ôn Oanh mỉm cười, cùng cô vào bếp.

Vừa bước vào, nàng đã ngửi thấy chút mùi vị, Yến An giải thích: "Nước bún ốc phải hầm từ trước, ta vừa về là nấu ngay, lát nữa có thể dùng được rồi."

Để nấu một bát bún ốc thịnh soạn, chân vịt chân gà cô cũng chuẩn bị đủ. Đến khi lớp da giòn thấm đẫm nước dùng, mùi vị chắc chắn sẽ không tệ.

"Ngươi thật lợi hại." Ôn Oanh tấm tắc.

"Thôi đi thôi đi!" Yến An nghe nàng nói mà đỏ mặt, chuyện thế này có gì đáng khen chứ, huống chi cô lớn ngần này rồi còn được khen kiểu ấy, nghe cứ thấy kỳ quặc sao sao ấy!

Ôn Oanh nhìn cô thế, càng cười rạng rỡ.

Yến An hừ nhẹ một tiếng, chẳng thèm liếc nàng nữa, đi ra vườn hái ít rau xanh đem rửa, chuẩn bị nấu cùng bún.

Ôn Oanh cũng theo sau, rõ ràng chỉ có chút rau ấy, nhưng cứ muốn chen chúc cùng làm, Yến An cũng đành chịu, chẳng biết nói sao.

Vì vừa mới ăn nước đường, mà cũng chưa thật đói, Yến An cũng chẳng vội nấu, chỉ sơ chế nguyên liệu sẵn, lát đói thì nấu sau.

Lúc trời còn sáng, Ôn Oanh lấy đế giày cùng kim chỉ ra sân ngồi, chuẩn bị làm thêm mấy đôi giày mềm cho Yến An.

Hiện giờ Yến An suốt ngày bôn ba bên ngoài, dù từ thôn lên thành đều ngồi xe bò, nhưng giày vẫn mòn nhanh.

Ôn Oanh lo cô đi lại mỏi chân.

Yến An ngồi bên nhìn nàng cắm cúi khâu vá, thực ra hiện tại trên người cô không ít đồ đều là do ôn Uyên làm: Từ y phục, giày dép, cho tới túi thơm, hà bao...Từng món từng món đều từ tay nàng mà ra.

May thay, sau bao thời gian gần gũi, một số thói quen của Ôn Oanh cũng dần thay đổi.

Ví như làm bao nhiêu giày cho Yến An, rốt cuộc cũng biết tự may cho mình một đôi.

Giờ thì những y phục, giày dép cũ kỹ đã được thay ra, thân hình nàng càng thêm sáng sủa, khí chất cũng ngày một rõ nét.

Người trong thôn thấy Ôn Oanh hôm nay, đều kinh ngạc không thôi.

Chẳng ai dám tin nàng lại là cùng một người với cô nương xưa kia xám xịt, u ám.

Vốn là đang chăm chú nhìn động tác khâu vá của nàng, nhưng rồi ánh mắt Yến An khẽ dịch lên khuôn mặt Ôn Oanh.

Trải qua một thời gian điều dưỡng, phần hư nhược trước kia của nàng cũng dần hồi phục.

Lại thêm nàng thường luyện bát đoạn cẩm, giãn gân cốt...

Nay khí sắc đã khá hơn hẳn.

Hơn nữa...

Ôn Oanh còn... cao lên nữa!

Yến An âm thầm ước lượng trong lòng, giờ nàng ấy đã cao tới trán mình rồi, chắc cũng tầm một thước sáu tám.

Nếu cứ thế mà cao thêm...

Yến An nghẹn lời, chẳng lẽ... nàng ấy cao hơn mình lại chẳng phải là chuyện không thể?

Thoáng chốc, Yến An cúi đầu nhìn bản thân, trong lòng chỉ thấy hận sao mình chẳng lớn thêm chút nào.

Khổ thân thay!

Trước kia chỉ mỗi chiều cao là còn có thể so với Ôn Oanh, giờ e là cả điều ấy cũng không giữ được nữa rồi...

Cô chỉ là muốn có một thứ có thể hơn được Ôn Oanh thì sao chứ!

Vốn dĩ khi cảm giác được ánh mắt của Yến An rơi trên mặt mình, lòng của Ôn Oanh cũng theo đó mà khẽ dâng lên, bất an mà nghĩ thầm không biết tóc mai mình có rối hay sắc mặt có phần nào khó coi không. Thế nhưng Yến An lại đột ngột cúi đầu, ánh mắt trên mặt cũng theo đó mà thay đổi không ngừng.

Ôn Oanh nhất thời chẳng phân rõ lòng mình là cảm giác gì, thậm chí còn do dự chẳng biết có nên mở miệng hỏi Yến An đang nghĩ điều gì hay không.

Ôn Oanh ngẫm nghĩ hồi lâu, sau cùng vẫn chậm rãi cất tiếng, mang theo chút do dự: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Nàng chung quy vẫn là quá mức muốn biết Yến An nghĩ gì, lòng ra sao.

Yến An đáp lời, thanh âm mang theo vẻ mơ hồ: "Ta đang nghĩ, ngươi e là thật sự sẽ cao hơn ta cũng không chừng."

Ôn Oanh nhẹ chớp mắt, nhìn ánh mắt oán thán mà Yến An ném tới, bất giác bật cười khẽ, mày mắt rạng rỡ, vui vẻ hỏi: "Ngươi rất sợ ta cao hơn ngươi sao?"

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Yến An càng thêm oán trách: "Chẳng lẽ ta không nên sợ sao?"

Đây đã là điều duy nhất bản thân hơn được Ôn Oanh rồi!

Nét cười nơi khóe môi Ôn Oanh càng sâu, cuối cùng nhẹ nhàng bảo: "Ngươi yên tâm, sẽ không cao hơn ngươi đâu."

"Chuyện này là ngươi nói là được sao?" Yến An lầm bầm không vui, sau đó như nhớ ra điều gì, bèn vội vã tiếp lời: "Ngươi ngàn vạn lần đừng vì thế mà nhịn ăn hay làm mấy chuyện kỳ quái đó đấy!"

"Cao hơn thì cao hơn thôi, ít nhất cũng là thân thể khỏe mạnh." Yến An bĩu môi, tự an ủi lấy mình.

Ôn Oanh khẽ cười, nhìn ánh mắt Yến An tràn đầy oán trách mà trong lòng mềm mại không thôi, chỉ thấy sao mà nhìn cũng không đủ, đáng yêu đến độ tim nàng cũng hóa mềm.

Ngay khi nàng đang làm việc, một chiếc hài đã hoàn thành. Ôn Oanh đưa cho Yến An thử xem có vừa chân hay không.

Tuy rằng cỡ chân của Yến An nàng đã thuộc nằm lòng, nhưng nhiều khi nàng vẫn muốn Yến An đích thân mang thử, nếu có chỗ nào không thoải mái, nàng sẽ lập tức làm lại chiếc mới.

"Ừm, khá thoải mái đó." Yến An xỏ chân vào thử, Ôn Oanh đã cố ý làm đế giày thật mềm mại, còn thêm cả phần đỡ vòm chân, mang vào không chỉ thoải mái mà còn nhẹ nhàng vô cùng.

Nghe cô nói thế, Ôn Oanh cũng an tâm, tiếp tục cúi đầu làm chiếc thứ hai.

Yến An cẩn thận tháo giày mới ra, đặt gọn gàng qua một bên, rồi dặn dò Ôn Oanh: "Ngươi cũng nên làm cho mình vài đôi đó, biết chưa? Sau này vào thành rồi, mỗi ngày lên lớp xuống lớp đều phải đi bộ, giày không thoải mái sẽ rất khó chịu đó."

"Ừ, ta biết rồi." Ôn Oanh đáp lời, chỉ là trong lòng nàng nghĩ việc của mình chưa vội, từ nay tới khi vào thành còn kha khá thời gian, đủ để nàng làm giày cho mình.

"Có điều, nếu muốn tiết kiệm chút thời gian, thì ở lại trong thư viện cũng là một lựa chọn không tồi." Yến An trầm ngâm, "Như vậy cũng đỡ phải đi đi về về mỗi ngày, tiết kiệm thời gian để nghỉ ngơi hay đọc sách cũng đều tốt cả."

Nghĩ tới đó, cách này quả thật là tiện nhất cho Ôn Oanh!

Nghe những lời ấy, tay Ôn Oanh thoáng run, suýt nữa thì châm kim lệch mất. Môi nàng khẽ mím lại, thanh âm trầm xuống: "Không cần, ta mỗi ngày đều sẽ trở về."

"Ngươi chắc chứ? Ở trong thư viện tiết kiệm không ít thời gian đó." Yến An xác nhận lại. Chờ đến khi kết quả từ chỗ Kỷ Linh Huệ được rõ ràng, thời gian chuyển vào thành cũng không còn xa nữa, nhưng phải đợi đến tháng tám mới chính thức nhập học.

Nghe vậy, nét cười trên mặt Ôn Oanh dần nhạt đi: "Ngươi thấy ta mỗi ngày trở về khiến ngươi phiền phức hay ảnh hưởng gì sao?"

Nay trong nhà phần lớn chuyện đều do Yến An lo liệu, ngay cả cơm canh cũng là cô nấu cho Ôn Oanh, nếu không có nàng, chắc hẳn Yến An sẽ đỡ vất vả không ít?

"A?" Yến An phản xạ theo bản năng: "Sao lại ảnh hưởng hay phiền phức ta gì chứ, ta chỉ là sợ ngươi mỗi ngày đi lại vất vả thôi!"

Nếu để Ôn Oanh cho rằng mình chê phiền, thì đúng là trời cũng sập xuống mất!

"Vậy ta không thấy mệt." Ôn Oanh mím môi, nghiêm túc nhấn mạnh.

Ngày trước nàng còn gánh củi vào thành bán mà chẳng từng thấy mệt, nay đường sá trong thành bằng phẳng, đi một đoạn đường thôi thì có gì gọi là vất vả?

"Được rồi, chỉ cần ngươi không thấy mệt, không thấy phiền thì được." Yến An đặt tay lên đầu gối khẽ xoa lớp vải, có phần ngượng ngùng nói.

Cô rõ ràng là lo cho Ôn Oanh, muốn đưa ra phương án tốt hơn, cớ sao nói tới nói lui lại khiến bầu không khí thành ra như vậy? Thậm chí còn cảm thấy Ôn Oanh hơi không vui.

Nghĩ tới đây, Yến An dứt khoát không nhắc đến chuyện ấy nữa, chuyển chủ đề: "Ngươi có đói không? Ta đi nấu bún ốc?"

"Ừm." Ôn Oanh dịu dàng đáp, thu dọn đồ trong tay định để ngày mai làm tiếp, rồi cùng Yến An vào bếp, muốn nhìn thử món "bún ốc" mà cô nói là được nấu ra sao.

Chỉ là khi thấy cô trụng bún và rau xanh, thêm vài món ăn kèm, rồi chan nước dùng vào thì Ôn Oanh hơi sững người, hiển nhiên không ngờ một bát bún lại làm đơn giản đến thế.

Nhìn vẻ ngơ ngác ấy của Ôn Oanh, Yến An không nhịn được bật cười:

"Ngươi đừng thấy giờ làm trông có vẻ đơn giản, thật ra nước dùng mới là tinh túy, chỉ riêng việc ninh nước cũng phải tốn không ít thời gian đâu."

Dĩ nhiên cảm giác mềm đại khi ăn bún cũng là một yếu tố quan trọng, nhưng so với nước dùng thì mấy việc kia cũng đơn giản hơn nhiều.

Ôn Oanh nghe vậy khẽ gật đầu, từ sớm nàng đã ngửi thấy mùi vị hơi nồng lan trong không khí, bất giác hỏi:

"Đây chính là thứ mà ngươi bảo là 'thối' sao?" Vừa nói, mũi nàng còn khẽ động đậy.

"Ừ, ngươi thấy có chấp nhận được không?" Yến An hỏi, tuy cô cảm thấy món này ngon, nhưng cũng biết có người không ưa nổi mùi ấy.

Ôn Oanh gật đầu: "Có thể, ta không thấy là thối."

"Vậy ngươi nếm thử xem?" Yến An có chút mong đợi.

"Ừm."

Trời đang oi bức, hai người bưng bát ra sân, Ôn Oanh ngồi xuống, dưới ánh mắt của Yến An mà trộn bún với rau xanh. Vì nàng ăn được cay, nên cả hai bát đều là nước dùng cay, lớp dầu đỏ nổi bên trên khiến người ta thèm thuồng.

Nàng thử một miếng, so với món ăn thường ngày thì quả thực vị đậm hơn đôi chút, nhưng hương vị lại cực kỳ đặc sắc, hoàn toàn phá vỡ nhận thức trước nay của nàng về ẩm thực. Không ngờ những thứ tưởng như không hợp nhau lại có thể phối hợp ra vị ngon đến thế.

"Ngon lắm!" Mắt nàng ánh lên.

Thấy nàng thật sự thích đến vậy, Yến An cũng có chút bất ngờ. Cô với Ôn Oanh, thật sự là hợp khẩu vị mà! Có Ôn Oanh như thế, cô chẳng thể không muốn làm thêm thật nhiều món ngon cho nàng được!

"Thích là tốt rồi! Dù sao nguyên liệu còn nhiều, lúc nào muốn ăn cứ bảo ta, ta lại làm cho ngươi!" Yến An nói, còn cảm thấy Ôn Oanh cho cô giá trị tinh thần to lớn nhất!

"Được." Ôn Oanh mỉm cười với Yến An, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.

Thấy nàng ăn ngon lành như vậy, lòng Yến An không khỏi phơi phới.

"Vậy ta nhất định sẽ mở hiệu Yến Ký khắp Đại Sở triều!"

Bình Luận (0)
Comment