Yến An bị lời của Ôn Oanh làm nghẹn, lẳng lặng liếc nàng, chỉ thấy bên môi Ôn Oanh thấp thoáng ý cười cố nén.
Yến An khẽ hừ một tiếng, "Chiếm tiện nghi ta, ăn đậu hũ của ta!"
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh bật cười khẽ, "Ta chẳng phải là nghĩ cho ngươi đó sao? Ngươi muốn kỳ cọ, đó chẳng phải chẳng thể tự chà được lưng mình?"
Yến An cảm thấy Ôn Oanh dường như học hư rồi, nay đến cả lời như thế cũng biết nói ra để nghẹn họng mình.
"Này... ngươi còn chẳng đói bụng hay sao? Sao còn chưa đi ăn?" Yến An giận quá hóa quẫn, đành đánh trống lảng.
Trông thấy cô cãi không lại mà bắt đầu lúng túng bối rối, Ôn Oanh chỉ thấy trong lòng mềm nhũn thêm vài phần, liền nắm lấy tay cô, nói: "Ngươi cùng đi ăn?"
Thấy tình hình như vậy, Yến An gật đầu. Kỳ thực cô cũng chẳng có bao nhiêu khẩu vị, cùng Ôn Oanh ngồi xuống chỉ xới nửa bát cơm, đũa gắp chẳng ra đầu đuôi, chỉ cầm vài hạt cơn mà gắp đi gắp lại.
Ôn Oanh thấy cô như thế thì xót xa, liền đứng dậy đi lấy cho cô một bát nước mát để khai vị.
Mấy người ngồi đồng bàn như Lý thẩm trông thấy dáng vẻ của hai người bọn họ thì không nhịn được lắc đầu thở dài: "Ôn nha đầu à, ngươi chiều nàng quá rồi đó."
Lúc thì nghĩ cách giúp cô khai vị, lúc lại giúp gắp đồ ăn, lột tôm, cơ hồ sắp chiều đến mức chỉ còn thiếu đút cơm tận miệng.
"Ta nào có... nàng bận cả một ngày trời, mệt lắm rồi." Ôn Oanh mặt hơi ửng đỏ, vội vàng biện bạch.
Hai mươi mấy bàn cơm canh này đều do một tay Yến An chuẩn bị. Cô đã bỏ ra từng ấy công sức, mình làm chút chuyện vặt vãnh ấy sao gọi là chiều chuộng cho được.
Yến An phồng hai má, liếc nhìn Lý thẩm, ngữ khí có chút oán trách: "Lý thẩm, người đau lòng nàng mà chẳng thương xót gì ta cả!"
Giọng điệu oán trách tới cực điểm, người ngoài cuộc không biết còn tưởng Lý thẩm nợ cô điều gì ghê gớm lắm.
Lý thẩm nghe xong liền trợn trắng mắt, "Ngươi đã có Ôn nha đầu thương xót rồi, ta thương ngươi làm gì? Ôn nha đầu chẳng ai xót thì ta tất nhiên phải xót nàng chứ!"
Cái khúc gỗ này! Tưởng đâu cô đã khai thông, hóa ra vẫn cứ ngốc nghếch như cũ. Lý thẩm nhìn mà tức đến nghiến răng ken két, có điều Yến An dù sao cũng chẳng phải do mình sinh ra, không thể mắng nhiều lời, bằng không thì bà đã xách gậy ra dạy cho một trận ra trò!
Yến An chu môi, bộ dạng trông có chút giống kẻ bị ăn h**p, lầm bầm nhỏ tiếng, chẳng cam lòng mà rằng: "Ta nào có không thương nàng..."
Nếu không phải cô thương Ôn Oanh, thì cả hai đâu thể đi đến ngày hôm nay. Bao nhiêu va chạm, bao nhiêu hiểu lầm, nếu chẳng có lòng thương kia, e rằng sớm đã mỗi người một ngả rồi.
Thấy cô chỉ ngồi yên mà trán đã rịn mồ hôi không ngớt, lòng cô quặn thắt, môi khẽ cắn, một tay chẳng ngừng quạt mát, còn không quên lên tiếng bênh vực thay cô: "Nàng luôn rất quan tâm ta, đối xử với ta rất tốt."
Ân tình của Yến An dành cho nàng, nàng đều ghi khắc nơi tâm khảm, thấy rõ ràng từng chút một.
Mọi người thấy nàng ra mặt bênh vực Yến An thì có chút buồn cười, nhưng lời nàng nói lại chẳng sai.
Yến An đối với gia đình ra sao, đối với Ôn Oanh thế nào, kẻ có lòng đều nhìn thấy được.
Dù ngày thường đôi lúc có phần ngốc nghếch, lại hay mạnh miệng, lời nói chẳng hợp lòng, nhưng cái tốt cô dành cho Ôn Oanh là điều ai ai cũng rõ.
Chỉ nói riêng chuyện đọc sách thôi đã thấy, trong khi thân phụ mẫu nhà khác còn chẳng nỡ để nữ nhi theo đòi bút nghiên, cô vậy mà lại ủng hộ Ôn Oanh theo học, mưu cầu khoa cử, đủ thấy cô xem trọng nàng đến chừng nào.
Huống chi còn có thể nuôi dưỡng Ôn Oanh thành dáng vóc cao ráo, dung nhan ôn nhuận, khí độ thanh hoà như ngày nay.
"Ngươi đừng bận nữa, ăn chút gì đi." Yến An thấp giọng khuyên nàng. Lúc này đã rời bếp, thân thể cũng nhẹ nhõm hơn đôi phần.
"Ừm, ngươi cũng ăn nhiều một chút." Ôn Oanh lại quạt cho cô một hồi, thấy sắc mặt cô dễ chịu hơn mới chịu ngưng tay.
Yến An chậm rãi nhai con tôm đã được Ôn Oanh bóc sẵn, lòng thầm nghĩ: Ôn Oanh quả thực quá mức chu đáo, chẳng khác gì coi cô như đứa nhỏ chưa biết tự ăn, thức ăn có chút cầu kỳ chút là đều do nàng xử lý xong mới đưa đến tay cô.
Cứ thế thong thả ăn, dạ dày cũng bắt đầu có hứng thú, nhưng cũng chỉ ăn mấy món nguội hoặc tôm thịt không quá nóng.
Thấy cô đã chịu ăn, Ôn Oanh cũng yên lòng hơn nhiều, lúc này mới thong thả ăn phần mình.
Một bữa cơm xong xuôi, khách khứa cũng đã về, chỉ còn người trong nhà ở lại thu dọn. Những món còn dư được gói ghém để người giúp việc đem về, dọn dẹp sạch sẽ xong cũng đã gần bốn giờ chiều.
Yến An mỏi mệt rã rời, đau lưng nhức vai, vừa về tới nhà liền ngồi phịch xuống chiếc ghế trúc nhỏ nơi sân, chẳng buồn động đậy.
Thấy cô mệt mỏi đến mức ấy, Ôn Oanh cắn môi, vào bếp nấu ít nước nóng.
Tuy rằng Yến An có lẽ sẽ cảm thấy tắm nước lạnh lúc này mới sảng khoái, nhưng với thân thể đang nóng hầm hập thế kia mà dội nước lạnh e là dễ nhiễm phong hàn, thôi thì hoà thêm chút nước sôi, giữ nước ở độ âm ấm là tốt nhất.
"Yến An, đi ngâm mình một lúc đi?" Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Ôn Oanh ngồi xổm bên cạnh cô, nhẹ giọng dỗ dành.
Yến An gắng mở mắt, toàn thân rã rời, lại buồn ngủ vô cùng. Thế nhưng mồ hôi khiến người khó chịu, cô chậm rãi gật đầu.
Đứng dậy bước vào phòng, cô không chờ nổi liền cởi bỏ xiêm y, chui vào trong thùng nước, dòng nước ấm nhẹ nhàng xua đi lớp mồ hôi dính rít, thân thể Yến An rốt cuộc cũng giãn ra, lỗ chân lông như reo hò khoan khoái.
Bên ngoài phòng, Ôn Oanh chuẩn bị thêm ít băng đá, định lát nữa sẽ đặt bên giường, để Yến An nghỉ ngơi được thoải mái hơn.
Lo liệu xong, nàng cũng kéo cổ áo lau chút mồ hôi. Trời nắng nóng thế này, nàng tuy không khó chịu bằng Yến An, nhưng cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.
Dù vậy, thân thể nàng tốt hơn, lát nữa chỉ cần tắm nước lạnh là được.
Tắm rửa xong xuôi, cả hai cùng nằm lên giường nghỉ. Ôn Oanh vòng tay ôm lấy Yến An, thân thể nàng vừa tắm nước lạnh xong, mát lạnh như ngọc mềm, khiến Yến An được ôm vào lòng thì sung sướng tột cùng, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Ôn Oanh lại chẳng ngủ được. Nàng dùng đầu ngón tay khẽ phác lên đường nét trên gương mặt Yến An, cuối cùng nhẹ nhàng điểm một cái lên sống mũi cao thẳng của cô, cảm nhận được sự rắn rỏi nơi xương mũi.
Cảm giác bất mãn trong lòng càng lúc càng sâu, khiến mũi nàng cũng bắt đầu cay xè.
Nàng từ tốn trượt người xuống một chút, dè dặt đặt môi hôn lên trán Yến An.
Khoảnh khắc môi chạm làn da kia, tim nàng bỗng run lên, như có cơn gió lạnh thổi vào tim, tạo thành một lỗ hổng không cách nào lấp đầy.
Nàng khép mắt, lông mi khẽ rung, chẳng thể kháng cự khao khát trong lòng, môi nhẹ nhàng dời xuống, hôn lên sống mũi của Yến An, rồi...
Chạm đến cánh môi mềm mại của cô.
Giây phút ấy, cảm giác mãn nguyện như muốn khiến nàng thở dài ra tiếng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt sau khi nếm được hương vị vụng trộm ấy, lý trí trở lại, một cảm giác tự khinh ghê gớm ập đến, khiến nàng không còn chốn dung thân.
Ôn Oanh rụt người lại, bừng tỉnh, chẳng thể tin mình lại làm ra chuyện đê tiện đến thế.
Nàng ngây ngẩn nhìn gương mặt vẫn say ngủ của Yến An, không dám tưởng tượng nếu cô biết chuyện này sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt thế nào.
Liệu có xem nàng... thật thấp hèn không?
Ôn Oanh chẳng dám nghĩ tiếp, đành miễn cưỡng cầm lấy cây quạt mo, nhẹ nhàng quạt mát cho Yến An, cố gắng phân tán tâm trí mình.
-
Yến An tỉnh dậy thì chỉ còn lại một mình trên giường, trong phòng vẫn còn chút mát mẻ.
Cô ngủ một giấc thật ngon, không bị nóng bức đến mức trằn trọc như mọi hôm.
Ngáp một cái, duỗi người lười biếng, cô nằm sấp trên giường nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Trời lúc này đã sầm tối, cô đoán Ôn Oanh chắc đang bận bịu trong bếp, liền vội vàng rời giường, thay y phục rồi bước ra ngoài.
Vừa ra tới đại sảnh, làn hơi nóng lập tức ập vào mặt.
Yến An: "..."
Dù đêm có mát hơn ban ngày chút ít, nhưng vẫn oi bức vô cùng.
Cô bước tới bếp, trông thấy Ôn Oanh đang xắn tay áo, tay cầm đũa dài trộn thứ gì đó trong một chiếc thau lớn.
"Ngươi đang làm gì?" Yến An hiếu kỳ hỏi, bước lại gần, mới phát hiện nàng đang trộn mì nguội.
"Trời nóng, ăn món này dễ chịu hơn." Thấy cô tỉnh dậy, Ôn Oanh mím môi cười nhẹ.
Yến An gật đầu lia lịa đồng ý, nhất là khi thấy nàng còn trộn thêm thịt kho vào, sợi mì trông vừa dai vừa bóng, đỏ au vị dầu ớt, khiến bụng cô bắt đầu réo.
Trưa nay vốn đã ăn chẳng bao nhiêu, giờ gặp món hợp khẩu vị, dạ dày cũng mở hội rồi.
"Hình như còn ít đậu phộng rang, lát nữa cho thêm vào trộn cùng." Mắt Yến An sáng lên nói.
"Ừ." Tay Ôn Oanh vẫn không ngừng, khoé mắt liếc thấy dáng vẻ vui mừng của cô, biết rằng món này cô nhất định sẽ ăn được.
Trộn mì xong, Ôn Oanh chia làm hai bát, "Ăn nhiều một chút, trưa nay ăn chẳng bao nhiêu cả."
"Ừ ừ." Yến An răm rắp gật đầu, cầm đũa chăm chú nhìn tô mì, không đợi được mà nếm thử một miếng.
Mắt cô sáng lên, "Ngon quá!"
Chua cay mặn thơm, vị đậm đà vừa miệng.
Thấy cô khen, Ôn Oanh mím môi cười, "Sống cùng ngươi lâu như vậy, nếu tay nghề còn không tiến bộ thì thật khó coi."
Yến An lập tức đắc ý, nhướng mày: "Nếu ngươi muốn học, sau này ta còn dạy thêm cho!"
Ôn Oanh hơi nâng mày, "Tất nhiên là muốn học. Ta biểu hiện thế này đã đủ tốt chưa?"
Nghe nàng nói thế, Yến An bỗng nhớ tới câu nói trước kia rằng muốn học nấu ăn từ cô thì phải biểu hiện thật tốt, liền bật cười: "Vậy đúng là rất khá rồi."
Ôn Oanh cười nhẹ, bóc một quả trứng luộc đặt vào bát cô.
Sợ chỉ ăn mì không đủ chất, nàng đã luộc sẵn trứng từ trước.
Yến An cũng không khách sáo, gắp lên cắn một miếng. Thế này thì e là cả đêm nay cũng chẳng sợ đói.
"Đúng rồi, ta có tìm một lão sư phụ trong thành thử xem có thể làm được cỗ xe hai bánh kia không." Yến An chợt nhớ đến liền kể, "Nếu làm được, sau này ngươi đi học cũng tiện."
Đường trong thành đa phần lát đá xanh, bằng phẳng dễ đi, bánh xe gỗ cũng chẳng sợ gãy. Dù sao cũng không phải cưỡi ra ngoài thành.
Nghe vậy, động tác của Ôn Oanh khựng lại một chút, ngẩng mắt: "Chính là thứ ngươi vẽ hai bánh xe đó sao?"
"Ngươi nhìn thấy rồi à?" Yến An có phần kinh ngạc. Ban đầu cô còn định chờ làm xong rồi cho nàng bất ngờ, ai dè miệng nhanh quá, chưa kịp giấu đã nói ra. Hy vọng sư phụ kia làm được! Nếu không, nói ra rồi mà không nên chuyện thì thật xấu hổ.
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh mím môi cười khẽ: "Ngươi giấu giếm thế nào ta đều thấy cả."
Nàng phát hiện Yến An thực sự chẳng có khả năng nói dối, định làm gì trên mặt cũng viết rõ rành rành. Dù nàng muốn giả vờ không biết cũng khó.
Nghe thế, Yến An tức giận: "Ngươi mới là kẻ giấu giấu giếm giếm!"
Ngươi nhìn trộm tranh của ta còn có lý nữa à?
Ôn Oanh cười càng sâu, gật đầu: "Phải, là ta giấu giấu giếm giếm." (Editor: gian gian díu díu mập mờ =]]])
Đối với một người không lâu trước còn vụng trộm hôn cô như Ôn Oanh mà nói, lời Yến An vừa nói chẳng sai chút nào.
Yến An: "..."
Cô uể oải liếc nàng một cái, có cảm giác như đấm vào bịch bông, chẳng có chút lực phản kháng nào.
Cũng may vị sư phụ kia rất có hứng thú với xe đạp, trước không lâu còn bảo cô khung xe đã làm xong rồi, chỉ còn điều chỉnh vài chi tiết nữa là hoàn thiện. Yến An cảm thấy sau khi Ôn Oanh vào học không bao lâu là có thể dùng được rồi.
Nếu hiệu quả tốt, cô còn có thể hợp tác với vị sư phụ ấy bán xe đạp, cũng là một con đường làm ăn đáng giá.
Có lẽ vì buổi chiều ngủ quá nhiều, nên Yến An nhất thời không thấy buồn ngủ. Nằm cùng Ôn Oanh trên giường, cô cảm thấy có chút chán nản.
"Không ngủ được sao?" Ôn Oanh trở mình nhìn cô hỏi, nghĩ cô cũng như mình, vì ngày mai sẽ chuyển vào thành mà bâng khuâng.
"Ừm." Yến An khẽ đáp, mở mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng có chút ngẩn ngơ.
Nơi này cô ở cũng đã gần một năm, tuy có phần cũ kỹ, nhưng sau khi được dọn dẹp gọn gàng thì cũng sạch sẽ thoáng mát, khiến người không khỏi luyến tiếc.
"Về sau chúng ta vẫn có thể thỉnh thoảng trở về." Thanh âm Ôn Oanh có chút nhẹ khẽ, những thứ Yến An cần dùng khi làm bếp nấu nướng trong thôn cũng đều để lại nơi này, khỏi phải mang vào trong thành chiếm chỗ. Nếu sau này có tiệc rượu gì, thì chỉ cần trở lại đây mà đem bàn ghế ra là được.
Yến An nghe nàng nói, nhất thời không đáp lời, ánh mắt như mông lung xa xăm, cô có phần nghĩ ngợi đến rốt cuộc bản thân sẽ là dáng vẻ ra sao vào ngày cuối cùng nơi thế giới này.
Sợi dây ràng buộc cô cùng thế giới này, kỳ thực chính là Ôn Oanh. Nếu gỡ bỏ Ôn Oanh, cô phát hiện mình chỉ còn lại một mảnh mê man không nơi nương tựa.
Ôn Oanh dường như cũng cảm nhận được tâm tình cô hơi có phần u ám, trong lòng không khỏi trầm trầm, chẳng hiểu vì sao Yến An lại bỗng nhiên như thế.
Ôn Oanh tiến gần, đem cô ôm vào lòng, một tay nhẹ nhẹ vỗ lưng cô, miệng khẽ khàng hát khúc ru "Tiểu Bảo ngoan".
Thân nhiệt quen thuộc vây lấy cô, bên tai là tiếng hát trầm thấp dịu dàng của Ôn Oanh. Khi nghe đến hai chữ "Tiểu Bảo", Yến An bật cười khúc khích, tinh thần tựa hồ cũng phấn chấn hơn mấy phần.
"Ngươi đang dỗ ta như dỗ hài đồng sao?"
Nghe cô cười, Ôn Oanh cũng theo đó mỉm cười, "Không ngủ được, ai mà chẳng là hài đồng."
Hơn nữa, Ôn Oanh biết cũng chỉ có một khúc ru kia mà thôi.
"Ngươi cũng không ngủ được sao?" Yến An hỏi lại nàng.
"Ừm." Ôn Oanh khẽ khàng đáp.
"Vậy để ta hát cho ngươi nghe." Yến An nằm nghiêng ra, để bản thân nằm yên hẳn, chuẩn bị cất giọng hát.
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Ôn Oanh sáng rỡ lên đôi chút, "Là 'Tiểu Bảo ngoan' sao?"
Yến An nghẹn lời, "Dĩ nhiên không phải!"
"Ồ." Ôn Oanh mỉm cười, thu tay đang vòng ôm Yến An về, sợ đè lên cô mà ảnh hưởng đến việc cô cất tiếng, sau đó ngoan ngoãn thu tay về, vòng trước ngực, mặt hướng về Yến An, khẽ cười: "Chỉ cần là ngươi hát, cái nào cũng đều hay."
Yến An hừ nhẹ nơi đầu mũi, "Nghe như ngươi thất vọng vì ta không hát 'Tiểu Bảo ngoan' vậy."
"Không có, ngươi hát cái gì cũng đều dễ nghe." Ôn Oanh dịu giọng dỗ cô.
Hai người kề sát nhau, lời Ôn Oanh nói cứ như khẽ khàng thì thầm bên tai cô, khiến cả thân mình Yến An đều run rẩy, môi khẽ cắn, lặng lẽ trừng nàng một cái.
Nói thì cứ nói bình thường đi, cần gì phải nói kiểu khiến người ta ngứa ngáy trong lòng như thế? Nghĩ rồi, Yến An nhẹ giọng hát lên:
"Ta chỉ là ánh đèn chài, còn ngươi là bọt nước."
"..."
"Yêu, chỉ là yêu."
"Tình yêu lớn lao đến cuối cùng cũng chỉ là yêu."
"Chốn thăm thẳm tận cùng trời biếc, nào ai từng tồn tại."
"..."
Trong phòng tĩnh mịch, chỉ còn giọng hát dịu dàng của Yến An vang lên.
Ôn Oanh lặng lẽ nghe cô hát, lòng có phần trầm xuống, chẳng rõ là vì giai điệu buồn vương, hay vì câu chữ trong bài ca khiến tâm can xao động.
Nàng vô thức nắm lấy tay Yến An, cuối cùng vẫn cảm thấy không đủ, liền đan mười ngón tay mình vào tay cô, chặt chẽ giao nhau.
Giọng hát Yến An khựng lại chốc lát, sau đó lại cất lên, như thể cố lờ đi cảm giác nơi tay kia, nhưng tim cô lại đau nhói một cách âm thầm khó chịu.
Một bài ca kết thúc, trong phòng chìm vào tĩnh lặng kéo dài.
"Ngươi thấy hay không?" Yến An khẽ hỏi.
Ôn Oanh siết chặt tay đang đan cùng cô, môi khẽ mím, đáp: "Hay, vừa thích lại không thích."
Yến An không ngờ nàng lại nói ra một câu như vậy.
"Ta muốn có một kết cục tốt." Ôn Oanh nói khẽ như thì thầm.
Yến An nghe rồi trầm mặc, cuối cùng xoay người đối diện Ôn Oanh, để mặc nàng giữ tay trái mình, tay phải đặt trên lưng nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ, cất giọng hát khúc ru mà Ôn Oanh đã quá quen thuộc.
Ôn Oanh khẽ cười trong tiếng hát của cô, khóe mắt cay cay, dường như muốn ướt nước, trong lòng nghèn nghẹn khó chịu.
Nàng nhắm mắt lại, trong tiếng hát dịu dàng của Yến An mà thả lỏng tâm tình, từ từ an giấc trong lòng Yến An.
Yến An ngừng hát, cảm nhận được hơi thở mỏng nhẹ đều đều của Ôn Oanh, liền điều chỉnh lại tư thế nằm, để cả hai người được thoải mái hơn.
Cô nhẹ nhàng v**t v* bàn tay Ôn Oanh đang đan lấy tay mình, trong lòng thở dài một hơi nặng nề, cảm thấy bản thân thật nực cười.
Hai người đã như thế này rồi, còn cần phải cố chấp giữ lấy cốt truyện nguyên tác làm gì nữa chứ? Cô làm sao có thể chắc chắn được rằng Ôn Oanh bây giờ, sau này lớn lên vẫn sẽ lựa chọn không để tình cảm trói buộc như trong sách?
Yến An cảm thấy buồn bực, trong đầu như chia làm hai luồng suy nghĩ đánh nhau túi bụi, tranh nhau cắn xé, nhưng lại không ai khuất phục được ai.
Cô biết rất rõ Ôn Oanh bây giờ có lẽ sẽ không còn giống như trong sách nữa, nhưng khi Ôn Oanh vẫn còn sống trong thế giới nhỏ hẹp này, cô lại chẳng thể an lòng mà chiếm lấy, không muốn để Ôn Oanh có khả năng hối hận hay khó xử về sau.
Thật là đáng ghét, chuyện bây giờ là chuyện bây giờ, sao cứ phải không khống chế được mà nghĩ tới tương lai?
Yến An trong lòng nghiến răng nghiến lợi, thầm gào thét, chẳng lẽ bản thân không thể làm kẻ vô đạo một lần được sao!
Cô bực bội đến độ muốn giãy chân, nhưng giờ mà giãy thì nhất định sẽ đánh thức Ôn Oanh, khiến cô lại càng thêm uất ức.
Đành cưỡng ép bản thân ngủ thiếp đi, chỉ cần ngủ rồi thì khỏi phải nghĩ đến mấy thứ rối rắm phiền lòng kia nữa.
-
Sáng hôm sau, thu xếp xong mọi việc trong nhà, trước khi đi còn giao lại một chiếc chìa khóa cho Lý thẩm, để bà tiện bề thỉnh thoảng ghé trông nom giúp.
Những căn nhà cũ lâu không có người ở sẽ ngày càng xập xệ, vẫn nên có người chăm chút thì hơn.
"Lên thành rồi, chi tiêu cũng lớn hơn, cái gì tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm, biết chưa?" Lý thẩm nhận chìa khóa mà không nhịn được căn dặn.
Tuy bà thấy cuộc sống của Ôn Oanh các nàng nay đã khấm khá hơn, nhưng sự nghiệp của Yến An càng lớn thì rủi ro càng cao, chuyện cần lưu tâm lại càng nhiều.
"Vâng vâng, ta biết rồi, bọn ta sẽ quay về thăm thẩm, hoặc là thẩm cũng có thể lên thành thăm tụi ta." Yến An liên tục gật đầu, sau đó cùng Ôn Oanh vẫy tay từ biệt Lý thẩm, đánh xe bò ra khỏi thôn Nam Nhai.
Đặt chân đến thế giới này đã gần tròn một năm, rốt cuộc cũng rời khỏi thôn Nam Nhai. Mà sau này, theo hành trình Ôn Oanh lên kinh ứng thí, các nàng tất nhiên cũng phải rời khỏi huyện Hà Vân, đến kinh thành an cư lập nghiệp.
Yến An hít sâu một hơi, âm thầm tự cổ vũ, giờ cô mới chỉ vừa bước ra khỏi thôn Nam Nhai mà thôi, con đường về sau còn rất dài, nhất định không thể đi sai một bước!
Hai người đánh xe bò đi trên đường núi, bên tai vang lên tiếng ve kêu râm ran, mặt trời treo cao, ánh nắng gắt gao khiến người ta choáng váng, nhưng Ôn Oanh lại chẳng thấy khó chịu chút nào.
Vì bên cạnh nàng, có Yến An.
Yến An giơ tay, lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt, không khỏi lẩm bẩm một câu có phần không thiết thực: "Ngươi nói xem, nếu chúng ta mặc áo ngắn tay thôi thì sẽ ra sao?"
Nghe cô nói, Ôn Oanh trầm ngâm chốc lát, cuối cùng có phần bất đắc dĩ đáp: "Chỉ có thể mặc ở trong nhà, ra ngoài vẫn phải khoác thêm áo lụa mỏng thôi."
Yến An: "..." Nhưng cô chính là không thích khoác thêm áo lụa mà!
Yến An thở dài não nề, cực kỳ ghét lớp lụa mỏng vướng víu tay chân.
"Trước kia ngươi thường mặc áo ngắn như vậy mà ra ngoài sao?" Nghe giọng cô đầy oán than không cam chịu, Ôn Oanh khẽ hỏi.
"Phải rồi, trời nóng như vậy, ai mà chịu mặc nhiều chứ." Yến An thuận miệng đáp.
Người ở đây cũng biết trời nóng thì mặc ít, mặc mỏng nhẹ cho mát, nhưng Yến An vẫn không thích kiểu một lớp lại khoác thêm một lớp ấy.
Ôn Oanh mím môi, nàng từng theo ý Yến An mà may vài bộ áo ngắn tay và quần ngắn để mặc ở nhà, nhưng mặc ra ngoài... sao có thể?
Nghĩ đến đó, Ôn Oanh khẽ cau mày.
Yến An chẳng biết nàng đang nghĩ gì, đánh xe tới hậu viện tiệm trong thành. Chỗ này có cửa sau có thể trực tiếp vào, khỏi cần đi qua tiền viện.
Dắt bớt vào nhà, sau một thời gian thu xếp, nơi đây sớm đã có thể ở lại. Lần này các nàng còn mang theo không ít đồ dùng lặt vặt thường ngày. Ôn Oanh bận rộn sắp xếp, còn Yến An thì ra tiền viện xem xét tình hình tiệm.
Sau khi thuê thêm hai người, công việc trong tiệm vận hành đâu ra đấy. Giờ đang là lúc nắng gắt, người đến mua đồ giải nhiệt đông như trẩy hội. Khu nghỉ chân Yến An bày biện sớm đã chật kín, người ngồi cùng bằng hữu ăn đồ nguội uống lạnh, trò chuyện cười đùa, Yến An thoáng chốc thấy giống hệt cảnh trong các quán trà sữa thời hiện đại.
Yến An: "......"
Vừa thấy cô, liền có không ít người chào hỏi. Yến An tươi cười đáp lễ, Chu Tiểu Lộ tiến đến báo cáo tình hình buổi sáng.
Trời càng nóng, thức uống mát càng bán chạy, dĩ nhiên cũng có kẻ đỏ mắt. Hôm nay tiệm đối diện đã khởi công sửa chữa, nghe nói cũng muốn mở quán giống y như tiệm của Yến An.
Yến An liếc nhìn sang đối diện, thấy mấy người thợ đang gấp rút làm việc, có vẻ rất muốn mau chóng hoàn thành.
"Không sao, miễn không ảnh hưởng tới chúng ta là được." Yến An thản nhiên nói, cô vốn đã liệu đến chuyện sẽ có người làm theo, chỉ cần người ta không chơi thủ đoạn bẩn thỉu, thì muốn làm cứ làm.
Chu Tiểu Lộ nhìn thái độ thản nhiên của cô, liền yên tâm, nghĩ bụng chắc hẳn Yến An vẫn còn nhiều ý tưởng mới, chẳng sợ ai bắt chước.
Xem xét tình hình xong, Yến An trở lại hậu viện cùng Ôn Oanh sắp xếp đồ đạc, thuận tiện nhắc đến chuyện đối diện mở tiệm mới.
"Biết là người nhà ai không?" Ôn Oanh hỏi, bởi vì Yến An được Kỷ Uyển công khai che chở, chẳng ai dám tùy tiện gây khó dễ.
"À, là người Hoàng gia." Yến An nhớ Chu Tiểu Lộ có nói.
Ôn Oanh nghe vậy, động tác chững lại, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Hoàng gia trong toàn huyện Hà Vân cũng xem là danh gia vọng tộc, sao lại để ý đến cái tiệm nho nhỏ của Yến An? Chỉ sợ là vì chuyện que diêm hợp tác với Vương gia mà đắc tội với bọn họ, nay muốn tìm cách gây khó dễ đây.
"Sau này vẫn phải cẩn thận." Ôn Oanh không yên tâm nói.
"Ừm, ta biết mà." Yến An gật đầu.
Giờ thu nhập chính của cô và Ôn Oanh vẫn đến từ tiệm này, cô đương nhiên không thể để xảy ra biến cố được.