Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 58

Bọn họ bất ngờ chế tạo được một cỗ xe đạp, mà Ôn Oanh còn ngày ngày đạp xe tới lui học đường, khiến mọi người xung quanh xôn xao bàn tán, không ít kẻ tò mò muốn biết thứ ấy được làm ra thế nào.

Kỷ Uyển dù bị mẫu thân ép đóng cửa khổ đọc sách thánh hiền, nhưng nàng nào chịu nổi cảnh tù túng. Bên cạnh nàng có không ít "kẻ hầu người hạ" ngày ngày mang đến đủ loại tin tức giúp nàng khuây khỏa, trong đó dĩ nhiên không thể thiếu chuyện về cỗ xe đạp. Vì thế, Kỷ Uyển hứng khởi đích thân chạy đến tận nơi để nhìn tận mắt, sờ tận tay, thậm chí còn thẳng thắn tuyên bố rằng mình cũng muốn có một cỗ!

Lời của vị đại kim chủ như nàng, Yến An nào dám không nghe. Huống chi, cô vốn đã có ý định tặng Kỷ Uyển một cỗ xe. Vậy nên, khi cỗ xe thứ hai được chế tạo xong và đưa đến, Yến An lập tức mang nó tới phủ Kỷ Uyển.

Ôn Oanh nhìn cỗ xe thứ hai, rõ ràng tinh xảo hơn cỗ của mình ở một vài chi tiết, khẽ mím môi, sắc mặt nhàn nhạt khiến người ta khó đoán được tâm tư. Nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn Yến An đạp cỗ xe ấy hướng về phủ huyện lệnh.

Khi Yến An đến phủ Kỷ gia, Kỷ Uyển đã sớm đứng chờ trước cổng, ngóng cổ trông mong. Vừa thấy Yến An đạp xe xuất hiện trong tầm mắt, nàng mừng rỡ đến mức nhảy cẫng lên, vội vàng chạy tới đón.

"Mau mau mau, để ta xem nào!" Kỷ Uyển nôn nóng reo lên.

Thấy nàng lao tới, Yến An vội dừng xe, bước xuống, để nàng tự cầm xe mà sờ chỗ này, ngắm chỗ kia.

"Ta cũng có xe đạp rồi!" Kỷ Uyển giọng đầy phấn khích, lập tức muốn leo lên thử cảm giác.

"Cẩn thận một chút!" Yến An thấy nàng trèo lên xe, vội nhắc nhở, sợ nàng ngã.

Những người xung quanh thấy vậy cũng vội vã chạy đến che chở, phòng tiểu tổ tông này làm sao bị thương.

"Yến An, Yến An, làm thế nào để học đây?" Kỷ Uyển vừa ngồi lên xe đã có chút luống cuống.

"Ngươi cứ đạp, việc này đơn giản thôi, chỉ cần giữ được thăng bằng là được," Yến An đứng phía sau đáp lời.

Kỷ Uyển cũng là người can đảm. Nghe Yến An nói xong, nàng bắt đầu đạp, xe lảo đảo như rắn trườn, cuối cùng không trụ nổi mà ngã xuống, may được đám nha hoàn bà tử bên cạnh đỡ lấy.

"Đừng sợ, có câu ngã vài lần mới học được," Yến An thấy nàng được bảo vệ kỹ càng, cũng không quá lo lắng, đứng một bên cười nhẹ nhàng.

Kỷ Uyển chỉ thoáng hoảng hốt lúc ngã, nhưng ngay sau đó đã phá lên cười, "Thú vị thật!"

Khi Kỷ Linh Huệ trở về, nhìn thấy cảnh Kỷ Uyển được đám nha hoàn bà tử nâng niu che chở ngay trước cổng nhà, bà nhíu mày: "Còn đứng trước cửa phủ mà ra thể thống này sao?!"

Kỷ Uyển hướng Kỷ Linh Huệ nở nụ cười lấy lòng, một tay vỗ lên tay cầm xe, nói: "Nhìn này! Yến An tặng ta cỗ xe đạp! Sau này ra ngoài ta có thể đạp cái này!"

Yến An hướng Kỷ Linh Huệ cung tay hành lễ, rồi đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Nghe lời Kỷ Uyển, cô thầm nhủ trong lòng, người này giờ chỉ thấy thứ này mới lạ nên ham thích, chứ về sau ai mà có cỗ xe ngựa êm ái lại đi đạp xe làm gì.

Kỷ Linh Huệ bất đắc dĩ liếc nàng một cái, ánh mắt dừng lại trên cỗ xe đạp ấy thêm vài phần, rồi nhìn Yến An với ý tứ sâu xa: "Ngươi đúng là giỏi chế tạo mấy thứ kỳ lạ."

Trước có que diêm, nay lại có cỗ xe đạp khiến bao người hiếu kỳ và thèm muốn. Ai mà biết được cô còn chế ra thứ gì mà chưa lộ ra ngoài.

Yến An tỏ vẻ vô tội: "Ta nào có chế tạo nhiều thứ đâu."

Dù cô đã cùng các thợ thủ công bàn bạc hợp tác, chuẩn bị đem xe đạp ra bán rộng rãi.

Kỷ Linh Huệ khẽ hừ một tiếng, bảo Kỷ Uyển muốn học thì về trong phủ mà học, kẻo đứng ngoài này mất mặt.

Yến An vẫy tay từ chối lời mời vào phủ, nói rằng cô còn nhiều việc phải làm, liền cáo từ.

Nhìn phản ứng của mẫu tử Kỷ gia, Yến An biết cỗ xe đạp này tặng rất đúng. Làm vui lòng Kỷ Uyển, mà với sự yêu thương của Kỷ Linh Huệ dành cho nữ nhi, cũng xem như làm hài lòng bà. Vậy nên, tạm thời Yến An không cần phải tặng thêm gì cho Kỷ Linh Huệ.

Trên đường trở về, Yến An ngửa đầu nhìn trời, than thở rằng mình càng ngày càng khéo léo, càng có dáng dấp của một thương nhân.

Về đến nhà, cửa tiệm phía trước vẫn tấp nập, còn hậu viện thì yên tĩnh. Cô lặng lẽ mở cửa thư phòng, thò đầu vào nhìn, thấy Ôn Oanh đang lặng lẽ đọc sách. Cô định rón rén khép cửa lại, nhưng giọng nói trong trẻo của Ôn Oanh đã vang lên: "Xe đã tặng rồi?"

Yến An khựng lại, thấy mình đã bị phát hiện, liền không còn rón rén nữa. Cô đẩy cửa bước vào, nhìn Ôn Oanh vẫn cúi đầu đọc sách, nói: "Ừ, tặng rồi. Nàng ấy thích lắm. Sau đó còn gặp mẫu thân nàng ấy, bà cũng không phản đối việc nàng ấy đạp xe."

Ôn Oanh lật một trang sách, khẽ ừ một tiếng: "Thích là tốt."

Coi như không uổng phí tâm sức Yến An bỏ ra cho cỗ xe ấy.

Yến An bước đến bên Ôn Oanh, cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay nàng, hỏi: "Sách gì mà hay thế, đến cả đầu cũng không buồn ngẩng lên?"

Ôn Oanh khựng lại một thoáng, nghiêng đầu nhìn cô.

Yến An chớp mắt với nàng: "Đọc sách lâu quá thì cũng nên đứng dậy vận động một chút, kẻo cổ cứng, sau này mắc bệnh cổ vai gáy thì khó chữa lắm."

Ôn Anh: "..."

Nàng khẽ thở dài trong lòng, khép sách lại, nói: "Sao về nhanh thế? Tưởng ngươi sẽ ở lại dạy nàng ấy đạp xe."

"Ta dạy rồi mà," Yến An ngồi xuống đối diện nàng, trên bàn còn để mấy quả mận. Cô cầm một quả cắn một miếng, vị chua chát khiến cô khẽ run người, nhưng sau khi quen rồi lại thấy khá ngon.

"Nhưng xe đạp thì cũng chẳng cần dạy nhiều. Nàng ấy giữ được thăng bằng là tự khắc sẽ biết, ta cũng tranh thủ về luôn."

Ôn Oanh nhìn cô tư thái thoải mái, nửa người gục xuống bàn, trông có vẻ chán chường. Trán cô lấm tấm mồ hôi, cho thấy đường về chẳng hề dễ dàng.

Ôn Oanh khựng lại một lát, cuối cùng lấy khăn tay gấp gọn, nghiêng người lau mồ hôi trên mặt Yến An.

"Thấy nóng thì ra ngoài ít thôi," Ôn Anh nói.

Người này vừa sợ lạnh lại sợ nóng, đúng là hai mùa đều khổ sở.

"Ta cũng muốn thế," Yến An gục trên bàn, cắn mận nói lẩm bẩm, vẻ mặt có chút khổ não: "Nhưng ta còn bao nhiêu việc phải làm."

Cửa tiệm cô đã yên tâm giao cho Chu Tiểu Lộ quản lý, nhưng xưởng que diêm dù không cần cô quá bận tâm, cô vẫn phải thỉnh thoảng xem xét chi tiết, tránh làm ra thứ không đúng ý cô.

Hơn nữa, xưởng que diêm đã gần hoàn tất, càng cần cô chạy qua chạy lại thường xuyên. Rồi cả việc chọn địa điểm cho tửu lâu đã có ý hướng, cũng phải thương lượng kỹ với chủ đất. Toàn là việc cả.

"Việc nào ta làm được, ngươi có thể giao cho ta," Ôn Oanh nhẹ giọng nói. Nàng không muốn trong nhà chỉ có Yến An bận rộn lo toan, còn mình lúc này ngoài đọc sách thì chẳng phải làm gì, khác gì Yến An ngày trước?

"Không cần, việc gì phải dùng đến ngươi? Ngươi cứ yên tâm đọc sách là được," Yến An lập tức từ chối. Để Ôn Oanh ra ngoài vì việc buôn bán mà bôn ba, còn gì thể diện? Vốn dĩ thê tử nàng giờ đã là một thương nhân, nếu Ôn Oanh cũng dính vào mấy việc này, khó tránh bị các học tử trong thư viện cô lập.

Nghe Yến An thẳng thừng từ chối, Ôn Oanh im lặng một lúc, cuối cùng không kìm được mà nói ra tâm tư mình.

Yến An nghe xong, trợn mắt, từ dáng vẻ lười nhác vội ngồi thẳng, kinh ngạc kêu lên: "Sao giống nhau được!"

"Nàng ta không lo lắng là vì nàng ta chẳng có chút trách nhiệm nào! Còn ngươi là vì ta không cần ngươi phải lo, và ngươi với nàng ta hoàn toàn khác nhau!"

Người kia an tâm thoải mái đẩy hết trách nhiệm cho Ôn Oanh gánh vác, còn mình ung dung hưởng thụ sự hy sinh của Ôn Oanh, sao có thể giống nhau!

Ôn Oanh mím môi: "Bản chất thì chúng ta đều chẳng làm gì cả."

Yến An trợn mắt kinh ngạc nhìn nàng, "Ngươi nhất định phải hiểu như vậy sao?"

"Chuyện vốn là thế."

Yến An: "...Ngươi như vậy là cố chấp rồi đấy."

Ôn Oanh nhíu mày nhìn cô, mím môi, dùng hành động bày tỏ sự không đồng tình với lời cô nói.

Yến An thở dài một tiếng, "Cách làm của chúng ta bây giờ khác hoàn toàn với cách làm của các ngươi trước đây. Ngày xưa, nếu nàng ấy chịu giúp ngươi làm việc đồng áng, mọi người đều sẽ khen ngợi, nói nàng ấy đảm đang, chăm chỉ, có trách nhiệm. Nhưng nay, những việc ta làm, với những việc ngươi từng làm trước đây, bản chất đâu có giống nhau..."

Cô là người kinh thương, kinh thương đấy! Làm sao giống được! Trong thời thế này, thương nhân trong mắt đám văn nhân mặc khách chẳng qua chỉ là lũ gian thương đầy mùi tiền đồng!

Ôn Oanh nghe cô nói, dần dần trầm mặc.

"Vậy nên, chuyện bên ta, ngươi không cần bận tâm, cứ chuyên tâm vào việc của mình, được không?" Yến An cầm một quả mận đỏ đưa đến trước mặt Ôn Oanh, nhẹ giọng nói.

Ôn Oanh đưa tay nhận lấy, nhưng vẫn im lặng, cảm thấy lồng ngực như bị đè nặng, khó thở.

Thấy nàng không còn cố chấp như trước, Yến An trong lòng khẽ thở phào, "Ngươi sau này sẽ đọc sách, thi cử làm quan, không nên dính dáng đến những việc này."

Nói xong, cô nhét hết chỗ mận còn lại vào miệng, đứng dậy vỗ vỗ y phục, nói giọng ngậm ngùi: "Ngươi cứ tiếp tục đọc sách đi, nếu không muốn đọc thì đạp xe ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa. Ta đi phía trước làm việc đây."

Ôn Oanh nhìn Yến An rời khỏi thư phòng, thuận tay khép cửa lại, khẽ cắn môi, hiểu rằng nếu muốn tiến xa hơn, để che chở cho Yến An được an toàn hơn, hiện giờ nàng không thể để thanh danh mình bị vấy bẩn.

Nàng xoa mi tâm, kìm mình không nghĩ nhiều, dồn hết tâm trí trở lại, ánh mắt rơi vào quả mận trong tay, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một miếng.

Hơi chua chát.

Sau khi nói rõ với Ôn Oanh, nàng rốt cuộc không còn khăng khăng muốn giúp Yến An làm gì nữa.

Mỗi ngày, Ôn Oanh ở thư viện đọc sách, cùng bạn học bàn luận văn chương, còn Yến An thì như con thoi, tất bật chạy đi chạy lại giữa ngoại thành và nội thành, mồ hôi tuôn như mưa, xoay vòng không ngừng.

Khi xưởng que diêm hoàn toàn xây xong và đưa vào sử dụng, trời đã dần trở lạnh. Vừa bắt đầu sản xuất, Kỷ Linh Huệ đã rất xuất sắc mang về mấy đơn hàng lớn từ các châu huyện khác, thậm chí quân đội triều đình cũng muốn trang bị thứ này

.

Yến An bận rộn dạy thợ cách pha chế tỷ lệ, đồng thời tửu lâu của cô cũng đã chọn được vị trí, trang trí xong, chuẩn bị khai trương. thực là muốn phân thân cũng chẳng được.

Ban đầu, tiệm của Hoàng gia đối diện Yến Ký, dựa vào giá rẻ hơn, đã cướp được một thời gian khách nhân. Nhưng người ăn thử đều nói món họ làm ra thật khó mà khen nổi. Thêm vào đó, Yến Ký liên tục tung ra món mới, khách nhân lại quay về với Yến Ký.

Hoàng gia vốn muốn chèn ép Yến An khiến cô không trụ nổi, ai ngờ lại tự chuốc lấy thất bại! Chờ mãi đến khi thời tiết lạnh dần, nghĩ rằng đồ uống lạnh của cô không bán được nữa, nào ngờ cô lại mở tửu lâu, còn tung ra món gọi là lẩu bao tử gà. Ba ngày thử nghiệm giảm nửa giá, khách đông như hội, đến khi trở lại giá thường, người ta vẫn nườm nượp kéo đến, tửu lâu ngày nào cũng tấp nập đến kinh người.(Editor: cái đầu chị là nhứt r =]] mở tiệm mà nóng lạnh có đủ)

Họ Hoàng kia nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, lại kiêng kị Kỷ Linh Huệ đứng sau lưng Yến An, không dám công khai gây sự, đành nghĩ cách vòng vo chèn ép. Tiếc là những đầu bếp họ mời tới chẳng ai nấu ăn ngon bằng Yến An!

Tửu lâu Yến Ký khai trương thành công khiến lòng Yến An nhẹ nhõm phần nào, tâm nguyện bấy lâu nay cuối cùng cũng thành, lại thêm việc buôn bán thuận lợi, nàng rốt cuộc cũng có thể an tâm được đôi phần.

Sau khi Yến An huấn luyện ổn thỏa, công việc nơi xưởng đã có thể tự vận hành, cô cũng có thể dành nhiều thời gian hơn ở tửu lâu, mỗi ngày đều bận tới tận giờ giới nghiêm mới về nhà, nằm xuống giường là chỉ muốn ngủ chết đi cho xong.

Tất cả những bận rộn ấy, Ôn Oanh đều thấy trong mắt. Nàng trở mình quay sang Yến An, nhẹ nhàng v**t v* gương mặt cô, thấp giọng nói: "Lại gầy rồi."

Người vốn đã không có bao nhiêu thịt, từ giữa hạ đến chớm đông bận rộn không ngừng, thân hình càng thêm gầy guộc.

"Ừm, đợi sau này ổn định rồi, bồi bổ lại sẽ trở về thôi." Yến An nhắm mắt lẩm bẩm.

Tửu lâu mới khai trương chưa bao lâu, tuy rằng hiện tại buôn bán rất tốt, nhưng vì đánh vào sự mới lạ, đến lúc mọi người đã quen thuộc rồi, e là không được như bây giờ nữa.

"Tìm người giao lại, bản thân không nên quá khổ như vậy, được không?" Ôn Oanh mím môi nói khẽ. Thấy Yến An mỗi ngày mệt nhọc như thế, còn bản thân chẳng giúp gì được, Ôn Oanh chỉ cảm thấy ngực nghẹn cứng.

"Ừm, chuyện đó tất nhiên, sau này làm ăn lớn hơn cũng không thể cứ một mình ta làm hết. Ta đang tìm người rồi, đến khi dạy được người kế nhiệm, ta sẽ rảnh tay hơn."

Yến An sau này còn định cho ra món chân giò hầm, để thực khách ăn nhiều lẩu bao tử gà có thể đổi khẩu vị.

Chỉ là việc dạy người cũng phải cẩn thận, kẻo dạy xong người ta quay lưng rời đi, chẳng phải thành công cốc?

Cho nên ai muốn học tay nghề ở chỗ cô, ít nhất phải cam kết ở lại làm việc ba năm.

"Ừm, cố gắng đừng để bản thân mệt nhọc quá."

"Biết rồi, ngủ sớm đi, ngày mai còn bận lắm đó." Yến An mỉm cười với nàng.

Bản thân cô không nhẹ nhàng, Ôn Oanh cũng chẳng khá hơn. Nàng vốn học muộn mấy năm so với người khác, giờ muốn đuổi kịp tự nhiên phải dốc toàn tâm toàn lực. Nếu không phải Yến An không cho nàng đọc sách quá khuya dưới ánh nến vàng mờ, chỉ e Ôn Oanh đã học tới tận đêm khuya rồi.

Ôn Oanh dịch người sát lại, vươn tay ôm lấy Yến An, bao cả đôi chân cô vào lòng, để sau khi cô ngủ, chân cũng được ấm.

Đã ngủ chung suốt một năm, Yến An sớm đã quen, hít thở hương vị trên người Ôn Oanh mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

-

Hai người bận rộn như hai đường thẳng song song, thời khắc có thể giao nhau chỉ là những đêm cùng nằm một giường, đến khi trời vừa sáng, lại mỗi người một ngả.

Tửu lâu của Yến An trong thành vẫn ngày ngày náo nhiệt, còn Ôn Oanh cũng nhờ trí tuệ của mình mà dần được các tiên sinh coi trọng, thậm chí có thể tự do ra vào tàng thư các của thư viện.

Được cơ hội ấy, Ôn Oanh càng không rời sách, điên cuồng hấp thu tri thức, khoảng cách từng có với những người đọc sách từ nhỏ nay đã dần bị nàng thu hẹp, thậm chí còn vượt qua, các bài văn gần đây viết ra đều chiếm hạng đầu.

Cách hành xử cao ngạo ấy cùng thân phận nữ nhi khiến nàng không tránh khỏi bị chèn ép, nhất là trong thư viện toàn nam nhân, tình huống càng thêm phức tạp. Ôn Oanh lờ mờ cảm nhận được có kẻ bài xích nàng, thậm chí có kẻ lời lẽ châm chọc về xuất thân.

Dĩ nhiên, cũng không ít người lấy chuyện nàng gả cho nữ tử, lại còn là một nữ tử theo đường làm thương nhân để mỉa mai, muốn phá hoại tâm thái nàng, khiến nàng không thể tiếp tục ở lại thư viện.

Nhưng Ôn Oanh đều lấy tâm thế bình thản ứng đối, nhiều khi đối diện ánh mắt nàng lãnh đạm như không nghe thấy gì, đối phương lại càng tức, chính mình lại mất bình tĩnh trước.

Trong thư viện, người nữ thứ hai cùng khóa với nàng lại có quan hệ tốt, thường hay tụ hội đàm luận văn chương, dáng vẻ không bị ngoại vật nhiễu ấy lại được các tiên sinh tán thưởng, cho rằng hai nàng tâm tính kiên định, ngày sau tất thành nghiệp lớn.

Hôm ấy, Ôn Oanh cùng Du Tòng đến thư phường mua giấy, đi ngang qua tửu lâu của Yến An, Du Tòng ngó vào trong, thấy khách ra vào nườm nượp, ai nấy mặt mày hồng nhuận sau khi ăn xong, liền quay sang nhìn Ôn Oanh, thần sắc nàng dường như có phần thất thần.

"Ngươi không vào sao?" Nàng ta hỏi.

Ôn Oanh trầm mặc, cuối cùng khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Không cần thiết."

Nàng lo rằng nếu mình vào, Yến An sẽ không thích nàng đột nhiên tới.

Trên mặt Du Tòng lộ ra chút trầm tư, nhìn thái độ Ôn Oanh, trong lòng tự hỏi: đôi thê thê này liệu có quá mức khắc chế chăng? Đi ngang mà còn nhịn không vào thăm?

"Đi thôi." Ôn Oanh thu hồi ánh mắt, nói với Du Tòng.

Du Tòng gật đầu, nhưng hai người mới đi chưa được mấy bước, tửu lâu đột nhiên có một thân ảnh chạy vụt ra, trông thấy Ôn Oanh thì mắt sáng rỡ, vội chạy đến trước mặt nàng: "Giờ này ngươi không ở thư viện sao, sao lại ra đây?"

Có lẽ vì quá vội, ngay cả tạp dề còn chưa kịp cởi.

Ôn Oanh thấy thế, đưa tay giúp cô chỉnh lại y phục hơi nhăn nhúm vì bận bịu, nhẹ giọng đáp: "Giờ nghỉ, nghĩ giấy mực sắp hết, liền cùng đồng học Du ra ngoài mua một ít."

Nói rồi nàng giới thiệu Du Tòng cho Yến An.

Du Tòng là người học chung với Ôn Oanh, lại thân thiết như tri kỷ, dĩ nhiên rất rõ về Yến An, chẳng cần giới thiệu cũng đã chắp tay hành lễ: "Yến lão bản."

Từ khi Yến An bắt đầu buôn bán, thân phận tú tài cũng dần xa rời cô, thậm chí cả khoản trợ cấp tú tài của nha môn cô cũng chẳng có phần.

Yến lão bản, mới là thân phận chân thực của Yến An lúc này.

"Chào đồng học Du." Yến An cũng vội vã đáp lễ, "Hai người ăn gì chưa? Nếu chưa thì vào ăn chút gì đi?"

Đến đoạn ấy, cô nhìn về phía Ôn Oanh.

Giờ đang vào bữa trưa, Yến An lo nàng vì ra ngoài mua giấy mực mà chưa kịp dùng bữa.

Ôn Oanh trầm ngâm một chốc, khẽ lắc đầu, tỏ ý chưa ăn.

"Sao lại không ăn? Vào đi, nói chuyện giữa đường cũng bất tiện." Yến An liền kéo tay Ôn Oanh, cũng gọi Du Tòng theo.

Du Tòng thấy Ôn Oanh lắc đầu, thoáng sững sờ, ánh mắt lướt qua một tia dị sắc, sau cùng vẫn lặng lẽ đi theo hai người vào trong tửu lâu.

Yến An an bài một gian phòng riêng, gọi vài món, nói là để Du Tòng nếm thử món trứ danh của tiệm cô.

Đối diện với ý tốt của cô, Du Tòng không hề từ chối. Nhìn cách Ôn Oanh và Yến An ở bên nhau, nếu là người thường trông thấy, hẳn sẽ chẳng cảm nhận được điều gì khác lạ. Nhưng Du Tòng trời sinh nhạy bén với một số việc, nên tự nhiên nhận ra giữa hai người họ, dưới vẻ ngoài thân mật, lại ẩn chứa một cảm giác chia cắt mơ hồ.

Nàng bỗng dấy lên chút ý muốn tìm hiểu về hai người này. Quan hệ giữa họ thực sự giống như phu thê bình thường không? Hay đó là trạng thái tình cảm đặc biệt chỉ có giữa hai nữ tử?

Dù trước đây Du Tòng chưa từng chứng kiến hai nữ tử yêu nhau, nàng vẫn bản năng bác bỏ ý nghĩ rằng đó là cách tương giao tình cảm đặc trưng của nữ nhân. Bất kể là tình cảm gì, khi đã sâu đậm, làm sao có thể kiềm chế như họ được?

Yến An cùng họ dùng bữa trưa. Trước khi Ôn Oanh rời đi, Yến An nắm tay nàng, khẽ dặn dò rằng chớ nên tiếc tiền mà không tiêu. Nay gia đình đã khấm khá, cô lại có khả năng kiếm bạc, Ôn Oanh không cần phải tiết kiệm quá mức.

Tuy hiện giờ việc nhà phần lớn do Yến An quán xuyến, nhưng cô vẫn giao phần lớn tiền bạc cho Ôn Oanh giữ, để nàng có cảm giác an tâm, đồng thời khi cần dùng tiền, trên tay luôn sẵn bạc mà không phải ngửa tay xin cô.

Văn Anh gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Tiễn họ rời đi, Yến An mới trở lại sau bếp tiếp tục bận rộn. Trước đó, vì một tiểu nhị chạy tới báo rằng thấy phu nhân đứng ngoài tiệm, cô mới vội vã chạy ra.

Ra khỏi tửu lâu Yến Ký, đi được một quãng xa, xác định Yến An không thể nghe thấy cuộc trò chuyện, Du Tòng mới lên tiếng hỏi: "Vừa nảy sao ngươi lại lắc đầu?"

Rõ ràng trước khi xuất hành, cả hai đã dùng bữa ở thư viện, vậy mà khi Yến An hỏi, nàng lại lắc đầu. Tuy món ăn ở Yến Ký quả thực rất ngon, nhưng Du Tòng, vì đã ăn trước, thực sự không thể ăn thêm bao nhiêu, trong lòng còn thoáng tiếc nuối.

Biết vậy thì đã chẳng ăn ở thư viện rồi, giữ bụng để ăn ở đây mới phải!

Đối mặt với câu hỏi của nàng ta, Ôn Oanh thoáng trầm mặc, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Đã lâu rồi ta không cùng nàng ngồi xuống ăn một bữa cơm." (Editor: ê thương quá huhu)58

Ban ngày nàng ở thư viện, đến chiều tối trở về tiểu viện của hai người, nhưng đó lại là lúc tửu lâu bận rộn nhất. Thành ra, phần lớn thời gian, Ôn Oanh chỉ một mình dùng bữa tối ở nhà, sau đó lặng lẽ đọc sách, chờ Yến An tan việc trở về.

Du Tòng nghe lời nàng, ngẩn ra một thoáng, cuối cùng chỉ trầm tư gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Ôn Oanh không bận tâm Du Tòng đang nghĩ gì, trong lòng nàng ngược lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, chỉ cần nàng không giúp Yến An làm những việc kia, mà chỉ đến tửu lâu trò chuyện, dùng bữa cùng cô, thì vẫn là điều có thể làm.

Ngày sau, khi từ thư viện trở về, nàng có thể trực tiếp đến tửu lâu, cùng Yến An dùng bữa.

Bình Luận (0)
Comment