Đối diện với nghi hoặc của Yến An, Ôn Oanh không biện bạch thêm lời nào, chỉ cùng cô ăn cơm xong. Yến An còn phải xử lý một ít việc ở tửu lâu, Ôn Oanh một mình trở về nhà trước.
Đợi đến khi Yến An trở về, Ôn Oanh đã sớm rửa mặt chải đầu, đang ở thư phòng viết bài. Thấy vậy, Yến An cũng không quấy rầy, cố gắng hạ nhẹ cử chỉ, thu xếp bản thân cho ổn thỏa.
Lúc cô tắm rửa xong, định đem y phục của cả hai người đi giặt thì thấy Ôn Oanh đã từ thư phòng bước ra, tiến lên đón lấy thau nước trong tay cô.
"Để ta giặt là được."
Yến An cũng chẳng tranh phần, cùng nàng ra bên giếng múc nước, thuận miệng nói: "Hay là chúng ta giao y phục cho người khác giặt?"
Cũng có kẻ chuyên lo việc giặt giũ cho người, nếu giao cho bọn họ làm thì cô và Ôn Oanh có thể nhẹ gánh đôi phần.
Tay Ôn Oanh vẫn không ngừng vò giặt, chỉ nhàn nhạt nói: "Thật sự ngươi có thể chấp nhận sao? Kẻ đó một lượt giặt cho mấy nhà, đến lúc ấy y phục nhà ai nhà nấy lẫn lộn cả..."
Yến An: "..." Sơ suất rồi.
Không nghe thấy cô đáp lời, Ôn Oanh ngẩng đầu liếc nhìn, mỉm cười nói: "Không cần giao cho ai cả, ta từng nói rồi, ta nguyện ý giặt y phục cho ngươi cả đời."
Ánh mắt Yến An vội vã né tránh, nhẹ c*n m** d***, chẳng thể nói được câu nào.
Theo như lời Ôn Oanh, khi chưa mướn người tới giúp trông nom việc vặt, e rằng y phục vẫn là tự thân tự lực.
Ánh mắt Yến An rơi xuống đôi tay của Ôn Oanh, qua một thời gian dưỡng nuôi tuy đã khá hơn trước nhiều, nhưng vẫn chẳng tránh khỏi đôi phần thô ráp. Ôn Oanh vốn luôn để ý đến đôi tay này, nếu lâu ngày thường xuyên phải làm mấy việc nặng nhọc thế này, dù có chăm chút đến đâu cũng chẳng thể nào tinh tế được nữa.
Cô cùng Ôn Oanh giặt y phục, so với y phục của mình thì của Ôn Oanh dễ giặt hơn hẳn, suy cho cùng nàng chỉ học hành tới lui, cùng lắm ra ít mồ hôi, thêm vào tính nết cẩn trọng, đến cả vết mực cũng chẳng dính vào áo.
Còn của Yến An thì giặt vất vả hơn, thường xuyên phải xuống bếp, mùi khói lửa bám đầy, thỉnh thoảng còn bị dính dầu mỡ, nhìn đã thấy bẩn hơn hẳn.
"Chờ dọn sang Kỳ Châu thành rồi hẵng tính." Yến An đột nhiên nói.
Chờ khi chuyển sang Kỳ Châu thành thì mua một căn viện lớn hơn một chút, đến lúc đó có thể thuê một hai người để xử lý những chuyện lặt vặt.
Ôn Oanh khẽ ngẩng đầu liếc cô một cái, mím môi nhẹ, rốt cuộc không nói gì.
Đêm đó, nằm bên nhau trên giường, Yến An kể cho Ôn Oanh nghe về kế hoạch của mình.
Cô muốn, đợi khi có kết quả thi huyện, Ôn Oanh sẽ lên Kỳ Châu thành học hành trước, còn cô cũng sẽ cố gắng hết sức đưa công việc phát triển tới Kỳ Châu thành, đến khi ấy hai người lại tụ họp nơi ấy.
Với học vấn hiện tại của Ôn Oanh, chỉ có sớm đến nơi rộng lớn hơn, đón lấy nền giáo dục tốt hơn mới là con đường sáng suốt nhất. Như vậy vừa không khiến nàng bị liên lụy, mà Yến An cũng có thể toàn tâm toàn ý làm tốt chuyện của mình.
Ôn Oanh lặng lẽ lắng nghe, dù gì cũng là kẻ sống bên nhau ngày đêm, Yến An gần đây nôn nóng bất an ra sao, sao nàng lại chẳng hay biết.
Yến An quá khao khát muốn cho nàng một đời tốt đẹp, quá sợ trở thành gánh nặng trói buộc người khác. Mà những điều ấy lại dần dần biến thành xiềng xích nơi chính bản thân cô, khiến cô chẳng thể yên lòng, chân vừa đứng vững đã không kịp thở lấy một hơi, đã vội vàng tính chuyện bành trướng.
"Yến An." Ôn Oanh ôm cô vào lòng, khẽ gọi tên cô, "Là ta đã khiến ngươi chịu quá nhiều áp lực phải không?"
Có phải bởi vì có nàng bên cạnh nên Yến An mới tự dằn vặt mình đến như thế? Cô rõ ràng có thể sống thong dong hơn nhiều, với bản lĩnh của Yến An hiện giờ, nếu không lo nghĩ quá nhiều, hoàn toàn có thể sống một đời tiêu dao khoái hoạt.
Yến An trừng to mắt: "Sao lại nói vậy, không có đâu!"
Có chút vội vã muốn nhìn xem vẻ mặt Ôn Oanh lúc này thế nào, nhưng bị nàng ôm chặt quá, đến mức không thể lui lại để nhìn rõ gương mặt nàng.
"Nhưng ta cảm nhận được, là ta đã khiến ngươi gánh vác quá nhiều áp lực." Thanh âm của Ôn Oanh rất nhẹ, nhưng lực đạo nơi tay lại trái ngược hẳn với lời nói, cái ôm siết chặt ấy tựa hồ muốn đem Yến An giam vào tận cốt tủy máu thịt mình.
"Không có! Hoàn toàn không có!" Yến An lập tức phản bác, "Ta vì ngươi mà vui mừng còn chẳng kịp, sao có thể vì ngươi mà sinh ra áp lực chứ?"
Lấy trí tuệ thông minh và tài hoa xuất chúng của nàng, thử hỏi trên đời này có được mấy người, đã sẵn tư chất hơn người mà còn chăm chỉ học hành đến vậy? Mới chỉ gần hai năm trôi qua, tiến bộ của nàng đã đạt đến mức mà ở trong huyện thành cũng không còn ai đủ tài để chỉ dạy nữa.
Vành môi hơi mím, trán khẽ tựa nơi xương quai xanh của Yến An, giọng nói của Ôn Anh mang theo vài phần nặng nề:
"Vậy ngươi vì điều gì lại gấp gáp mở rộng đến Kỳ Châu thành như vậy? Đó chẳng phải vì ta sao?"
Yến An khẽ ngẩn ra:
"..."
Dù cô có chậm chạp hơn nữa, cũng có thể nhìn ra Ôn Oanh bởi vì việc mình làm mà chịu áp lực chẳng ít.
"Không phải, là vì ta." Yến An đáp, thanh âm còn trầm hơn nàng, "Ta sợ chính mình không theo kịp bước chân của ngươi..."
Tiến bộ của Ôn Oanh quả thực quá nhanh, dù Yến An từng tự nhận mình không phải hạng ngu dốt, nhưng so với Ôn Oanh thì thực chẳng đáng là gì.
Hiển nhiên, Ôn Oanh giờ đây cần nguồn học vấn cao minh hơn, cô không muốn trở thành gánh nặng, cũng chẳng muốn trông thấy Ôn Oanh bởi vì mình mà phải chậm trễ tiền đồ.
"Ta không cần ngươi theo kịp." Thanh âm Ôn Oanh ẩn chứa vẻ khó nhọc, "Ta chưa từng bỏ lại ngươi mà đi trước bao giờ."
Nàng là người sánh vai bên cạnh Yến An.
Yến An khẽ sững người.
Một cảm giác chua xót mà tê dại lan khắp toàn thân, cô bỗng cảm thấy vành mắt cay cay, chớp mắt một cái, đáp khẽ một tiếng:
"Ừm."
"Yến An, đừng tự tạo áp lực cho mình quá lớn, thuận theo tự nhiên là được rồi." Ôn Oanh thì thầm, từ trước đến nay điều nàng luôn mong muốn, là có thể trông thấy Yến An ung dung vui vẻ sống cuộc đời mình.
Yến An lại khẽ đáp, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, mang chút phiền muộn:
"Ta hứa với ngươi, nhưng ngươi vẫn nên sớm đến Kỳ Châu thành mới được."
Bảo không cần áp lực là vậy, nhưng Yến An thực sự rất sợ Ôn Oanh bởi vì sự tồn tại ngoài ý muốn của mình mà xảy ra điều gì thay đổi lớn lao.
Ôn Oanh hơi rơi vào trầm mặc, vòng tay ôm lấy Yến An lại siết chặt thêm mấy phần:
"Ta có thể không đi không?"
Nếu nàng đến Kỳ Châu thành một mình để cầu học, vậy cũng có nghĩa là có thể nửa tháng, thậm chí lâu hơn, cả hai cũng không được gặp mặt. Nghĩ đến đó, nàng liền phát giác bản thân chẳng thể nào chịu đựng nổi.
Nàng quá lệ thuộc vào Yến An, chỉ khi nào được nhìn thấy cô mỗi ngày, nàng mới có thể yên tâm đôi chút.
Yến An cố gắng giãy giụa để tay nàng buông lỏng một chút, sau khi kéo giãn được khoảng cách thì nghiêm túc nhìn nàng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng đến đó, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu."
Hiện tại Chu Tiểu Lộ đang xử lý việc khai trương cửa tiệm mới ở bên đó, đồng thời cũng giúp bọn họ tìm kiếm nơi ở thích hợp, đợi đến khi mua được một căn viện tử ổn định rồi, Yến An sẽ lập tức dọn đến, việc mở chi nhánh của tửu lâu cũng có thể đợi cô qua đó rồi xử lý.
Ôn Oanh mím môi, cụp mắt tránh đi ánh nhìn của Yến An, rõ ràng là bộ dạng không muốn đáp ứng.
"Ôn Oanh ~"
Yến An bỗng dịu giọng, thân mình hơi trượt xuống, đầu cọ vào hõm vai nàng như làm nũng:
"Ngươi đáp ứng ta đi mà ~ ngươi ở đây ngược lại khiến ta càng không thể tập trung làm việc."
Trong đầu cứ không ngừng hiện lên ý nghĩ liệu bản thân có đang trở thành gánh nặng của Ôn Oanh hay không, cảm giác ấy thật sự rất hao tổn tinh thần, có được không?
Trong truyện, sau khi Ôn Oanh vượt qua kỳ thi huyện thì liền đến Kỳ Châu thành cầu học. Cô chỉ là không muốn Ôn Oanh vì mình mà tiếp tục nán lại nơi huyện thành đã chẳng còn gì để học thêm.
Ôn Oanh bỗng cứng đờ cả người, trong đầu không ngừng vang vọng âm điệu làm nũng vừa rồi của Yến An, thân thể mềm mại kia lại chủ động tiến sát vào lòng, khiến tay nàng bỗng lơ lửng trên không trung chẳng biết đặt nơi đâu, nhịp tim vang lên dồn dập, như thể muốn đánh vỡ màng tai.
"Ngươi..."
Một chữ "ngươi" vừa thốt lên, Ôn Oanh liền chẳng biết nói gì tiếp. Nàng thực chẳng ngờ có một ngày Yến An cũng sẽ dùng dáng vẻ làm nũng thế này để đạt được mục đích của mình.
Cô đã như thế, ai còn có thể cự tuyệt cô được nữa?
Huống hồ là...
Ôn Oanh vốn đã chẳng thể nào từ chối cô.
"Giờ ngươi có đáp ứng hay không?" Yến An hừ nhẹ, đầu vùi sâu trong hõm cổ Ôn Oanh cũng chẳng chịu nhấc lên. Cô cảm thấy mặt mình lúc này nóng bừng, nếu mà ngẩng đầu, chẳng phải sẽ bị Ôn Oanh thấy hết vẻ thẹn thùng lúc này sao?
Hoàn toàn đắm chìm trong tâm tình ngượng ngùng, Yến An một mực quên mất rằng đêm khuya thế này trong phòng tối om không hề thắp đèn, dù có ngẩng đầu lên thì Ôn Oanh cũng chưa chắc thấy rõ dung nhan nàng.
Ôn Oanh khẽ mím môi, cánh tay vẫn lơ lửng trên không từ từ rũ xuống, ôm Yến An thật chặt vào lòng.
"Được."
"Nhưng ngươi phải nhanh đến."
Nàng nghe thấy chính mình nói như vậy.
"Ừm! Ta sẽ!" Giọng Yến An kiên định như thể đang lập thệ.
Trong lòng Ôn Oanh vẫn không khỏi dâng lên một tia khổ ý. Lần này xa nhau lâu như vậy, trong khoảng thời gian ấy liệu có chuyện gì bất ngờ xảy ra hay không, nàng hoàn toàn chẳng thể đoán biết.
Chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ rời khỏi Hà Vân huyện, còn Yến An lại tiếp tục ở đó cùng với Kỷ Uyển, lòng nàng liền không sao yên ổn.
Sự khó lường trong tâm tư Yến An khiến nàng không khỏi bất an với mối quan hệ giữa cô và Kỷ Uyển. Tuy trong lòng không ngừng nhủ rằng bọn họ chẳng thể nào có điều gì, nhưng nàng quá rõ ràng bản thân mình và Kỷ Uyển cách biệt thế nào. Lâu dài như thế, Yến An thực sự sẽ không nhận ra những điều tốt đẹp nơi Kỷ Uyển sao?
Yến An trong lúc nhẹ nhàng thở phào, hoàn toàn không biết trong lòng Ôn Oanh đang nghĩ gì, chỉ một mực tính toán sau khi đưa nàng đến Kỳ Châu thành sẽ an bài thế nào cho thỏa đáng.
So với việc thuê một viện tử bên ngoài cho nàng ở, vẫn là ở hẳn trong thư viện thì an toàn hơn. Đến lúc đó chuẩn bị đầy đủ mọi vật dụng cần thiết, để Ôn Oanh có thể an tâm đèn sách là được.
Nghĩ đến đây, Yến An định nằm thẳng ra chuẩn bị nghỉ ngơi, nào ngờ tay Ôn Oanh vẫn ôm chặt không chịu buông, cô không khỏi mở miệng:
"Được rồi, nới lỏng chút đi, ôm chặt như vậy sao ngủ cho được?"
Yến An cảm thấy bản thân thật sự càng ngày càng sa ngã, hoàn toàn đem quy tắc của một gái cong mà vứt ra sau đầu. Chỉ cần không nghĩ đến, liền có thể che tai bịt mắt, giả như chẳng có việc gì từng xảy ra.
Ôn Oanh khẽ cắn môi, lực tay hơi nới lỏng, cúi đầu cọ nhẹ vào gò má Yến An.
"Yến An, ta muốn..."
Thanh âm mềm nhẹ, buông ra trong tình cảnh lúc này...
Yến An mở to mắt.