Chưa mấy ngày sau khi Ôn Oanh rời kinh, hoàng đế đột nhiên ho ra máu, nằm liệt giường vì bệnh. Triều đình vốn đã lòng người rối ren, lúc này càng dậy sóng ngầm dữ dội.
Thế nhưng tất cả những điều đó đều không liên quan đến Ôn Oanh đang gấp rút trên đường. Dù trong lòng chỉ muốn nhanh chóng tới nơi, nàng vẫn không thể không để ý đến sự hoảng loạn của dân chúng dọc đường trước tin chiến sự sắp nổ ra.
Giang sơn xã tắc vất vả cải cách mới cho dân chút ngày lành, giờ ai cũng lo nếu chiến tranh bùng nổ thì mọi thứ sẽ thành ra thế nào, càng không biết nếu triều đình bị lật đổ, triều đại mới lập lên có còn tiếp tục dùng chế độ thuế mới như hiện nay hay không.
Hơn nữa, nếu triều đình khai chiến, rất có thể sẽ phải trưng binh, mà chẳng có mấy người dân nào mong đánh giặc, chẳng ai muốn con cháu mình bước lên chiến trường đao kiếm vô tình.
Ôn Oanh nhìn tất cả những điều ấy, nhưng cũng không dừng lại quá lâu. Dù sao những châu thành gần kinh đô vẫn tương đối ổn định, nhưng càng đi xa khỏi vùng ảnh hưởng của Kinh Thành, gương mặt dân chúng lại càng hoang mang bất an.
Ôn Oanh khẽ khép mắt, tiếp tục tiến về phía huyện Hà Vân với mục tiêu rõ ràng. Hiện giờ điều quan trọng nhất đối với nàng là tình hình của Yến An, bảo vệ tính mạng của Yến An.
Hơn nữa, trong tuyến đường bắc tiến của quân khởi nghĩa lại bao gồm cả huyện Hà Vân. Nàng nhất định phải đến nơi trước khi quân khởi nghĩa kéo đến, tìm được vị đạo sĩ kia, tránh phát sinh sự cố ngoài ý muốn.
Trên đường gần như không nghỉ ngơi, cuối cùng cũng đến huyện Hà Vân, Ôn Oanh lập tức chạy đến cây cầu mà trước đây nàng và Yến An từng gặp vị đạo sĩ kia. Lúc này đã là hoàng hôn, sau khi bỏ lệnh giới nghiêm thì đáng lý phố xá không nên vắng vẻ thế này, nhưng nay chiến sự cận kề, ai nấy đều sợ xảy ra chuyện bất trắc nên sau khi làm xong việc liền chọn cách đóng cửa không ra ngoài.
Nhưng đối với vị đạo sĩ điên ấy, hiển nhiên chẳng có chuyện gì cần phải lo ngại.
Khi Ôn Oanh đến nơi, điều nàng nhìn thấy chính là một phụ nhân mặc vải thô đang nhẹ nhàng kéo tay đạo sĩ kia, dịu giọng khuyên nhủ, dường như muốn đưa nàng về nhà sớm.
Ngay khoảnh khắc Ôn Oanh xuất hiện, vị đạo sĩ vốn luôn cúi đầu nghe người trung niên kia nói mà không hề di chuyển, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Oanh.
Ngay lúc ánh mắt đối diện, Ôn Oanh bỗng có một dự cảm lạ lùng.
Nàng hình như đã biết trước mình sẽ tới.
Trái tim đập thình thịch, cổ họng Ôn Oanh khẽ lăn, bước lên phía trước rồi quỳ sụp trước mặt đạo sĩ: "Đạo trưởng, xin người cứu lấy thê tử của ta."
Hành động đột ngột này khiến những người đi theo bảo vệ nàng trên đường đều sửng sốt. Họ đều là tâm phúc của Ôn Oanh, biết chuyến đi này là có nhiệm vụ đặc biệt, cũng biết nàng đang tìm một vị thần y, nhưng không ngờ lại đến cầu xin một đạo sĩ thoạt nhìn tinh thần chẳng bình thường.
Phụ nhân vừa nắm tay đạo sĩ cũng giật nảy mình khi thấy Ôn Oanh quỳ xuống, vội vàng muốn đỡ nàng dậy.
"Cô nương, ngươi nói gì hồ đồ vậy? Mau đứng lên, đứng lên đi."
Ôn Oanh hất tay bà ta ra, ngẩng đầu nhìn đạo sĩ vẫn chưa nói một lời nào, nghẹn giọng nói:
"Người đã biết trước hôm nay ta sẽ đến phải không? Người có biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Đạo sĩ yên lặng nhìn Ôn Oanh một lát, rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ có chút điên dại thường ngày, nhưng nụ cười lúc này lại khiến người ta thấy rợn người.
"Ta đã nói từ lâu rồi, từ rất lâu trước ta đã nói rồi, ha ha ha ha..."
Người phụ nhân bên cạnh trông thấy cảnh này thì lộ vẻ bối rối, nhưng khi nhìn thấy y phục của Ôn Oanh và những người đi theo nàng thì cũng đoán được thân phận Ôn Oanh hẳn không tầm thường, điều đó cũng có nghĩa là những điều họ sắp nói có lẽ không tiện để người ngoài biết đến.
"Cô nương, mời đứng lên trước đã, có chuyện gì thì về nhà chúng ta rồi nói tiếp." Vừa nói, bà ta vừa chuyển từ việc khuyên nhủ đạo sĩ trở về sang việc kéo tay nàng với chút sức mạnh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, "Tiểu thư, về nhà với ta đi, đừng bướng bỉnh nữa."
Bà kéo đạo sĩ rảo bước rời đi, lần này đạo sĩ cũng bước theo.
Ôn Oanh thấy vậy lập tức đứng dậy đi theo.
Những người đi cùng nàng tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vì nhiệm vụ là bảo vệ Ôn Oanh nên tự nhiên cũng vội vàng theo sát phía sau.
Ôn Oanh theo hai người họ đến trước một sân nhỏ có phần cũ kỹ, trông thấy người phụ nhân lấy chìa khóa mở ổ khóa treo ngoài cửa rồi đẩy cửa mời nàng vào nhà.
Trước khi vào, Ôn Oanh căn dặn người đi theo đứng canh ở ngoài.
Sau khi bước vào trong, nàng nhận ra tuy sân viện này có vẻ cũ kỹ, thậm chí còn không lớn, nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ. Qua vài chi tiết có thể thấy nơi đây chỉ có hai người họ sinh sống.
Khoảnh khắc ấy khiến Ôn Oanh nhớ đến thời gian nàng và Yến An từng sống ở thôn Nam Nhai.
"Cô nương, ta không biết vì sao ngươi lại tìm đến nàng, nhưng từ sau chuyện xảy ra với nhà nàng năm đó, tinh thần nàng đã không ổn, chỉ e người tìm nhầm người rồi." Người phụ nhân rót trà cho Ôn Oanh, nói với vẻ bất an.
Tình trạng hiện giờ của đạo sĩ, bà thật sự không yên tâm để nàng tiếp xúc với người lạ.
"Ta biết, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại nàng ấy. Nhưng có thể phiền ngươi tránh mặt một lát không? Ta có vài chuyện muốn nói riêng với nàng ấy." Ôn Oanh nhìn người phụ nhân với vẻ cầu khẩn. Những điều nàng sắp nói hiển nhiên không tiện để người ngoài nghe thấy.
Người phụ nhân nhìn nàng một hồi, thấy dung mạo nàng không giống người xấu, hơn nữa không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
"Được, hai người cứ nói chuyện, ta đi nấu cơm." Nói xong bà quay lại dặn dò đạo sĩ mấy câu, bảo nàng đừng dọa người ta.
Sau khi bà rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Ôn Oanh nhìn vào đôi mắt của đạo sĩ, ánh nhìn ấy như thể có thể nhìn thấu người khác, nàng khẽ run giọng nói:
"Người biết hết mọi chuyện rồi phải không? Vậy người có cách nào cứu nàng ấy không? Nàng ấy..."
Nói đến đây, sống mũi Ôn Oanh cay xè, vành mắt cũng đỏ ửng, không nói tiếp được nữa.
Thân thể Yến An đang dần hồi phục, nhưng lại mãi không tỉnh dậy, khiến lòng Ôn Oanh tràn ngập sợ hãi.
Yến An vốn dĩ không thuộc về thế giới này. Vậy liệu việc rời khỏi thế giới này cũng sẽ nằm ngoài dự liệu của họ hay không?
"Nàng ấy không được thế gian này dung nạp, chuyện hiện tại xảy ra chỉ có thể nói là hoàn toàn bình thường." Đạo sĩ gạt đi vẻ điên dại, lúc này lại vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức khiến Ôn Oanh cảm thấy lạnh sống lưng.
"Ta biết... nhưng nàng ấy chưa từng làm điều gì xấu. Nàng cũng rất nỗ lực muốn giúp đỡ để mọi người có cuộc sống tốt hơn, cớ sao vẫn không thể dung nạp nàng?" Ôn Oanh run rẩy hỏi ngược lại, rõ ràng trên đường đi, dù là vì muốn tạo dựng cuộc sống tốt hơn cho cả hai, nhưng chẳng phải Yến An cũng đã gián tiếp giúp đỡ rất nhiều người đó sao?
"Đạo trưởng, ta cầu xin người, xin người cứu lấy nàng ấy." Ôn Oanh lần nữa quỳ sụp trước mặt đạo sĩ, nghẹn ngào cầu khẩn không chút tự cao.
Nàng không muốn thấy Yến An cứ thế nằm mê man bất tỉnh, càng không thể chấp nhận việc Yến An rời xa khỏi mình.
"Là thế gian này không dung nạp được nàng ấy." Đạo sĩ nhìn Ôn Oanh lúc này với ánh mắt mang theo chút thương cảm. "Cũng là lòng người không thể dung nạp nàng ấy."
"Nhưng tại sao chứ?" Ôn Oanh đè nén cảm xúc, nói như nấc nghẹn, "Nếu nàng ấy có thể đến thế giới này, vậy chẳng phải cũng có nghĩa là thế giới này có thể dung nạp nàng ấy sao? Cớ gì đến rồi lại nói không thể dung nạp?"
Đôi mắt nàng đỏ au, gần như mang theo vẻ chất vấn nhìn chằm chằm đạo sĩ.
Nếu không dung nạp được, thì ngay từ đầu đã không nên để Yến An đến thế giới này! Ít ra như vậy nàng ấy sẽ không phải chịu tổn thương như hiện tại, sẽ không phải nằm mê man không tỉnh dậy! Cũng sẽ không phải chia xa người thân yêu!
Đạo sĩ khẽ cúi người, nửa quỳ xuống ngang tầm mắt với Ôn Oanh, trong vẻ bình tĩnh ấy dường như lướt qua một thoáng hoang mang. Thế nhưng rất nhanh sau đó nàng ta lại nói:
"Ngươi nên biết, điều không thể dung nạp cô ấy nhất, là gì."
Có lẽ, đúng như Ôn Oanh nói, nếu Yến An đã có thể đến được đây, thì thế giới này vốn có thể dung nạp cô ấy. Vậy điều không thể dung nạp, chỉ có thể là lòng người.
Ôn Oanh sắc mặt khựng lại, hai tay siết chặt, cảm giác như ngột thở.
"Nhưng rõ ràng, ta đã rất cố gắng bảo vệ nàng ấy rồi mà." Ôn Oanh nén giọng nói.
Nàng rõ ràng đã điều động gần như toàn bộ lực lượng mà mình có thể, đưa người đến bảo vệ Yến An. Thậm chí còn âm thầm bồi dưỡng thêm người, chỉ để sắp xếp quanh nàng ấy.
Rõ ràng nàng đã làm nhiều đến vậy, theo lý thì đã sắp xếp quanh Yến An kín như thùng sắt, vậy mà vì sao vẫn xảy ra chuyện như thế?
"Là con người thì luôn có lúc lơ là, để người khác thừa cơ mà chui vào." Đạo sĩ lẩm bẩm nói, "Tư tưởng của nàng ấy khác với phần lớn người đời, việc bị nhắm tới chỉ là chuyện sớm muộn."
Cũng là mở cửa tiệm, người khác còn hận không thể để tiểu nhị ký khế bán thân, giảm phúc lợi đến mức thấp nhất có thể, nhưng Yến An thì sao? Những gì cô làm chẳng phải đang phá bỏ những luật lệ bất thành văn vốn tồn tại từ lâu?
Trong khi chuyện học hành gần như bị giới thượng lưu độc chiếm, người dân thường nếu muốn cho con cái học chữ thì phải đánh đổi cả gia sản, thậm chí khiến gia đình khánh kiệt. Vậy mà Yến An đã làm gì?
Cô mở lớp dạy chữ miễn phí cho gia nhân, thậm chí con cái họ cũng được học miễn phí. Đừng nói tới học đường nữ sinh mà cô lập nên - không chỉ miễn học phí, còn lo cả cơm, mỗi ngày phát vài đồng tiền. Dù là những người vốn không muốn cho nữ nhi đi học, nhưng thấy có thể giảm gánh ăn uống trong nhà mà còn có thể cầm tiền về, họ cũng sẵn sàng đưa con đến lớp.
Từng chuyện một, cô đã chạm vào bao nhiêu lợi ích của người khác, lẽ nào bản thân nàng lại không rõ?
Ôn Oanh toàn thân run lên căng cứng, nàng biết rõ, sao nàng có thể không biết?
Nhưng đó chẳng phải là điều Yến An muốn làm hay sao? Chỉ cần Yến An vui, thì việc nàng ủng hộ cô làm những điều đó, lẽ nào lại sai?
Chẳng lẽ những điều Yến An làm đều sai cả sao?
Không! Mọi việc Yến An làm đều không sai, sai là ở thế giới này!
"Thế nhưng... vì sao ta lại không sao?" Ôn Oanh nghiến răng, từng chữ từng chữ như được ép ra khỏi cổ họng.
Rõ ràng những gì nàng làm cũng chẳng nhẹ hơn Yến An là bao, thậm chí hậu quả còn nghiêm trọng hơn!
"Thật sự là không sao sao? Chẳng qua chỉ là đang đổ lên đầu tất cả mọi người thôi." Đạo sĩ khẽ nói.
Một câu phản vấn ấy khiến Ôn Oanh hoàn toàn sững sờ, không thốt nổi lời nào để phản bác.
Nếu nói cục diện hỗn loạn như hiện giờ không liên quan gì đến cải cách thuế vụ thì ngay cả bản thân Ôn Oanh cũng chẳng tin nổi, huống chi trong đó còn có vai trò thúc đẩy của chính nàng.
Việc này đã động chạm đến lợi ích của quá nhiều người, mà những người đó lại thường nắm giữ ít nhiều quyền lực, thậm chí có thể ảnh hưởng đến gốc rễ giang sơn.
Bị những kẻ đó dùng lời lẽ công kích thì danh tiếng bản thân sau này ra sao đã có thể dự đoán được. Không chừng đến lúc ghi vào sử sách, chính nàng cũng sẽ trở thành tội nhân gây nên thời cuộc rối ren này.
"Nhưng ta chỉ muốn để nàng ấy được làm điều mình muốn, ta cũng chỉ muốn mọi người sống tốt hơn một chút, chúng ta đã làm gì sai chứ?" Ôn Oanh nghẹn ngào nói.
"Ha ha, đúng vậy, các ngươi không sai." Đạo sĩ đột nhiên đưa tay ôm lấy đầu, lắc lắc người, giọng nói trở nên lẫn lộn, như không còn tỉnh táo, "Không sai... sai rõ ràng là người khác... sai chỗ nào... không sai... một chút cũng không sai..."
Ôn Oanh khựng lại vì cảm xúc, nhìn đạo sĩ lúc này cũng hơi lo lắng, "Người làm sao vậy?"
Người này khi thì như phát cuồng, khi thì lại quá đỗi bình tĩnh, khiến Ôn Oanh không thể nắm bắt được, mà điều nàng mong muốn nhất lúc này chính là cầu xin nàng ta, liệu có thể cứu được Yến An không.
Đột nhiên đạo sĩ siết chặt lấy vai Ôn Oanh: "Nàng ấy đang bị kẹt giữa hai thế giới hỗn loạn. Ngươi phải để nàng ấy nghe được tiếng của ngươi, ngươi phải dẫn đường cho nàng ấy."
Ôn Oanh ngẩn người, rồi ngay sau đó kích động hỏi: "Vậy ta phải làm sao? Làm thế nào mới có thể để nàng ấy nghe được tiếng ta, để ta có thể dẫn đường cho nàng?"
Đạo sĩ lại ôm đầu, rồi đột nhiên rút ra một con dao nhỏ rạch vào tay Ôn Oanh, sau đó dùng ngón tay làm bút, lấy máu làm mực, vẽ một đồ hình phức tạp lên trán Ôn Oanh. Chỉ chốc lát sau, đồ hình đó đột nhiên tan biến, cùng với cả vết máu trên trán cũng biến mất.
Làm xong tất cả, sắc mặt đạo sĩ trông suy sụp thấy rõ, lẩm bẩm nói: "Như vậy, nàng ấy sẽ có thể nghe được rồi."
Ôn Oanh vội đỡ lấy người nàng ta, thấy dáng vẻ ấy không khỏi hỏi: "Việc này... cần người phải trả giá gì sao?"
Đạo sĩ khẽ nhấc mí mắt, trông có chút mệt mỏi lười biếng: "Không nói cho ngươi."
Ôn Oanh mím môi, ánh mắt nhìn đạo sĩ thêm phần phức tạp.
"Có điều," đạo sĩ như chợt nghĩ tới điều gì, mắt hơi nheo lại, bên môi nở nụ cười, dáng vẻ thần trí không rõ ban nãy lại dần tan biến, "Công đức của các ngươi sau này phải chia cho ta một phần."
Ôn Oanh nghe vậy liền sững người, lập tức đáp: "Sau này chúng ta nhất định sẽ tích thêm thật nhiều công đức!"
Nghe nàng nói như vậy, trên mặt đạo sĩ hiện lên vẻ hài lòng.
Ôn Oanh do dự một lát, cuối cùng vẫn khó khăn lên tiếng: "Nếu như ta không gọi nàng ấy... nàng có phải sẽ trở về thế giới ban đầu của mình không?"
Nhận thức ấy như đâm vào trái tim Ôn Oanh đầy thương tích, khiến nàng chợt sinh ra một cảm giác chùn bước.
Nàng quá hiểu gia đình của Yến An yêu thương cô nhường nào, cũng biết Yến An yêu họ đến mức nào. Việc một nhà chia cách hai thế giới vốn đã là điều vô cùng tàn nhẫn, nếu giờ đây Yến An có cơ hội trở về, mà vì mình mà cô lại một lần nữa phải chia ly... thì điều đó, chẳng phải cũng là một sự tàn nhẫn khác đối với Yến An hay sao? (Editor: ây da, chẳng khác nào mấy câu hỏi em chọn chị hay chọn mẹ em -.-)
"...Nàng ấy... không thể quay về nữa." Đạo sĩ không muốn nói thêm, mí mắt khép hờ, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể thiếp đi.
Người phụ nhân bước vào, nhìn thấy hai người đang quỳ đối diện nhau liền sững người, lại thấy sắc mặt của đạo sĩ không ổn thì lập tức cuống lên, vội vàng bước tới đỡ nàng ta dậy: "Tiểu thư sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Vừa lo lắng hỏi, bà ta lại thấy tay của Ôn Oanh đang chảy máu, đôi mắt lập tức mở to: "Hai người vừa rồi đã làm gì vậy?"
"Không có gì đâu, nàng ấy cần nghỉ ngơi một lát." Ôn Oanh mím môi đáp, trong đầu vẫn vang vọng câu nói vừa rồi của đạo sĩ.
Yến An... không thể quay về sao?
Ôn Oanh không cách nào diễn tả được cảm xúc của mình lúc nghe thấy câu đó, tim nhói lên từng cơn, đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
Yến An của nàng... chẳng phải sẽ không thể cảm nhận được tình yêu của gia đình mình nữa sao?
Thấy tình hình như vậy, lại nhìn dáng vẻ đúng là mệt mỏi của đạo sĩ, người phụ nhân dịu giọng dỗ dành: "Muốn về phòng ngủ một lát trước, hay ăn chút gì đó rồi ngủ?"
Đạo sĩ mơ màng lầm bầm một tiếng, trông quả thật rất mệt, mềm nhũn tựa vào lòng người phụ nhân.
Thấy cảnh đó, người phụ nhân hướng về phía Ôn Oanh nở nụ cười xin lỗi, sau đó nửa đỡ nửa bế đưa người vào phòng.
Ôn Oanh lấy lại tinh thần, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì cảm thấy an tâm phần nào, xem ra bà vú này thật sự đối với nàng ấy rất tốt.
Tùy tiện xé một mảnh vải quấn tạm vết thương nơi bàn tay, Ôn Oanh lấy túi bạc của mình ra đặt lên bàn rồi xoay người rời đi.
-
Cuộc khởi nghĩa nông dân ngày càng trở nên dữ dội, trước khi đội quân của Cửu hoàng nữ đến nơi thì liên tiếp đã có thêm vài thành trì bị công phá. Thậm chí còn có dân chúng từ trong thành phối hợp với quân khởi nghĩa bên ngoài mở cổng, sau đó khống chế tri phủ cùng thuộc hạ, kế tiếp chính là tiến hành thanh trừng.
Ở những nơi quân khởi nghĩa đi qua, đám địa chủ hào phú vốn ngang ngược tàn bạo đều bị thanh trừ. Ngay cả những gia tộc thế gia khó lay động nhất cũng bị bao vây, chờ đến khi trong phủ hết lương thực sẽ xử lý tiếp.
Huyện Hà Vân nơi Ôn Oanh đang ở nhanh chóng bị cuốn vào làn sóng ấy. Trong triều, tin tức này khiến người thì kinh ngạc, kẻ thì nghi hoặc, lại có kẻ âm thầm vui mừng, chỉ mong nàng chết trong tay nghĩa quân cho rảnh nợ.
Nhưng không lâu sau lại có tin truyền về: Ôn Oanh được thị vệ liều chết hộ tống thoát khỏi huyện Hà Vân, chỉ còn một thị vệ duy nhất đưa nàng về đến Kinh Thành.
Tốc độ quá nhanh, đến mức đám người kia còn chưa kịp bố trí sát thủ chặn đường.
"Xem ra Ôn đại nhân nhà ta phúc lớn mạng lớn, định sẵn rồi là phải vì dân gánh vác nỗi lo." Trang Di Doanh chậm rãi nói.
Đại hoàng tử nghe thấy giọng điệu ung dung của nàng thì trong mắt vụt qua vẻ ghét bỏ, nhếch môi cười lạnh: "Hoàng muội còn ở đây lo lắng cho sống chết của Ôn đại nhân, vậy mà phụ hoàng ngài đã hôn mê đến giờ, cũng không thấy muội lo lắng gì mấy?"
Trang Di Doanh cười khẩy: "Lo lắng thì phải thể hiện ra mặt diễn cho thiên hạ xem à? Phụ hoàng còn chưa sao mà trưng ra cái bản mặt đưa tang chẳng phải đang rủa người sao?"
"Nói vậy... Hoàng huynh ngươi lén có tay nghề y thuật hồi xuân? Không thì giờ này còn chen vào làm gì?"
Chúng thần trong triều nghe hai người đấu khẩu thì bề ngoài bình thản, nhưng trong lòng đều đang âm thầm phân tích cục diện hiện tại.
Hoàng đế ho ra máu rồi hôn mê, hoàng hậu lấy lý do cần tĩnh dưỡng thay ngài xử lý triều chính, từ chối tất cả các cuộc yết kiến.
Hiện tại, ngoại trừ hoàng hậu, e rằng chẳng ai biết hoàng đế còn sống hay đã chết. Đại hoàng tử từng muốn dò xét, nhưng còn chưa tới gần đã bị người của hoàng hậu ngăn lại.
"Ta thấy là các ngươi có âm mưu nên mới không cho chúng ta gặp phụ hoàng chứ gì?" Đại hoàng tử giận dữ: "Chúng ta là huyết mạch của ngài, thời khắc này chẳng lẽ đến một cái gặp mặt cũng không được?"
"Trước đây phụ hoàng đã dặn dò rõ ràng, chỉ cần mẫu hậu ở cạnh là được, những người khác không cần gặp. Ta cũng chưa từng được gặp qua, hoàng huynh nói vậy là định làm gì đây?" Trang Di Doanh bình tĩnh đáp lời.
Đại hoàng tử hừ lạnh nhìn nàng, cuối cùng hất tay áo rời khỏi buổi thiết triều, đám người đi theo hắn cũng đồng loạt làm theo.
Trang Di Doanh nhìn theo bóng dáng bọn họ, sắc mặt không đổi, trực tiếp cho người tuyên bố bãi triều.
-
Ngay khi về đến phủ, việc đầu tiên Ôn Oanh làm là vào phòng. Nhìn thấy nàng, Tiểu Nha lập tức mở to mắt kinh ngạc.
Ôn Oanh không để nàng hỏi, ra hiệu bằng tay, Tiểu Nha đành nuốt ngược những thắc mắc trong lòng rồi ra ngoài đứng canh.
Nhưng mà... sao nhìn Ôn Oanh giống như vừa bò ra từ đám dân chạy loạn thế này?
Ôn Oanh không để tâm đến ánh mắt của Tiểu Nha, nàng đến bên giường, nửa ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt yên bình của Yến An mà vô cùng căng thẳng. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Yến An, há miệng định nói, nhưng lại phát hiện mình tạm thời chẳng thốt được lời nào.
Hít sâu vài hơi, vành mắt Ôn Oanh đỏ lên, nắm chặt tay Yến An nghẹn ngào nói:
"Nàng mau tỉnh lại được không? Thương tích của nàng đã đỡ nhiều rồi, tỉnh lại cũng sẽ không đau như trước nữa, vì vậy... đừng ngủ nữa, được không?"
"Yến An..."
Ôn Oanh khẽ gọi tên Yến An, nước mắt không thể kìm được nữa mà trào ra. Dù hiện tại dường như đã tìm được cách để khiến cô tỉnh lại, nhưng lòng nàng vẫn bất an lo sợ, sợ rằng cách này rốt cuộc chẳng có tác dụng gì.
Thế nhưng sau khi nàng nói bao nhiêu lời như vậy, Yến An vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Vành mắt Ôn Oanh đỏ ửng, định cúi người kiểm tra tình trạng của Yến An, nhưng vừa cúi xuống thấy bộ dạng hiện tại của mình thì chợt khựng lại, sống mũi cay xè, nghẹn ngào nói: "Nàng yêu sạch sẽ như thế, nếu bây giờ ta ôm nàng chắc chắn nàng sẽ chịu không nổi."
Nàng lại ngồi bên giường một lúc lâu, nhìn gương mặt yên tĩnh của Yến An mà vừa khóc vừa bật cười: "Nàng mau tỉnh lại đi, nàng mà không còn khó tính nữa ta cũng không quen đấy."
Hít mũi một cái, Ôn Oanh lúc này mới đứng dậy ra ngoài rửa mặt.
Tiểu Nha thấy dáng vẻ như dân chạy loạn của nàng thì đã sớm sai người chuẩn bị nước nóng.
-
Yến An chỉ cảm thấy ý thức của mình vô cùng hỗn loạn, bên tai vang lên nhiều âm thanh khác nhau.
Có tiếng "tích tích" như máy móc hoạt động, hoặc tiếng bánh xe lăn trên sàn, giọng nói xì xào vang lên nhưng chẳng thể nghe rõ, chỉ khi có người đến gần nàng mới nghe được vài câu.
Hình như... là ở bệnh viện?
"An An, còn đau không con?"
Giọng nói có phần mỏi mệt và già nua vang lên bên tai Yến An, mang theo sự xót xa khiến vành mắt cô bỗng cay xè.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghe được giọng nói quen thuộc ấy, hoặc là một giọng nói non nớt trẻ con khác.
Mẹ...
Yến An thầm gọi trong lòng, dù giọng của mẹ đã nhuốm mệt mỏi, cô vẫn lập tức nhận ra được.
Chỉ có mẹ mới gọi tên thân mật của cô bằng một tình yêu thương đầy ắp như thế.
"Hết đau rồi phải không? Bác sĩ nói thương tích trên người con đã lành cả rồi." Giọng nói ấy lại nhẹ nhàng tiếp tục, kể cho cô nghe về tình trạng hiện tại, lại kể về chuyện trong nhà, nói em gái đoạt giải gì đó, giống hệt khi con bé còn nhỏ.
Yến An nghe mơ màng, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng, thế nhưng cô không thể đáp lại gì cả.
Ngần ấy năm trôi qua, mẹ và em vẫn chưa quên cô sao?
Đáng lẽ phải quên đi rồi mới đúng.
Yến An chua xót nghĩ, hiện tại cô sống rất tốt, bên cạnh còn có một người cô rất yêu và cũng yêu cô sâu sắc, mẹ hẳn có thể yên tâm.
Trạng thái hiện tại khiến cô vô cùng mệt mỏi, cô không rõ mình có thật sự quay về hiện đại hay không, nhưng cô có thể nghe mẹ và em nói chuyện, lại không thể tỉnh lại, không thể đáp lại, như thể vẫn đang bị giam giữ trong một khoảng không mờ tối.
Nhưng dù có thật sự quay về, Yến An lại phát hiện mình chẳng có bao nhiêu niềm vui.
Nếu cô thật sự trở về... vậy còn Ôn Oanh thì sao?
Cô có mẹ và em gái, nhưng Ôn Oanh chẳng còn ai cả.
Nỗi đau như xé toạc trái tim khiến Yến An chỉ muốn òa khóc thật to, nhưng lúc này lại chẳng có ai ôm lấy cô vỗ về. Những người cô yêu và yêu cô... đều không thể chạm tới.
Phải làm sao bây giờ?
Cô yêu mẹ và em gái, nhưng cô cũng yêu Ôn Oanh, cũng không thể buông bỏ Ôn Oanh được.
Giữa cơn mơ hồ, cô dường như nghe được tiếng của Ôn Oanh. Theo tiếng gọi ấy, bóng tối trong tầm mắt cô như dần tan đi, kể cả tiếng máy móc báo động dồn dập cũng dần xa rời.
Mở mắt ra, trước mắt là một tòa kiến trúc mang đậm phong vị cổ xưa, Yến An nhắm mắt lại, lần nữa chìm vào giấc ngủ.