Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 99

Trong căn phòng không lớn lắm, trên nền đất trải một tấm chiếu, hai người nằm lên đó, cả căn phòng lập tức không còn bao nhiêu chỗ để đặt chân.

Sau khi họ nằm xuống, đạo sĩ bắt đầu bận rộn với đống đồ của mình, không biết nàng ta đang lẩm bẩm gì đó, chỉ biết rằng tốc độ nói cực nhanh. Trong bầu không khí như vậy, mí mắt Yến An ngày càng nặng trĩu, cuối cùng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Lúc cô có lại ý thức, phát hiện mình đang đứng ở khu tập thể cũ nơi mình từng sống hồi nhỏ.

Yến An cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, lần theo cánh tay ấy nhìn lên, khi thấy Ôn Oanh đang đứng ngay bên cạnh mình thì sống mũi cay xè, nhưng lại mỉm cười.

"Ôn Oanh, đây là nơi ta từng sống trước năm bảy tuổi." Yến An nói.

Ôn Oanh đảo mắt nhìn quanh, thực ra chỉ có khu vực chừng mười mét quanh họ là có thể nhìn thấy rõ ràng, còn xa hơn thì mờ mịt một màu, không thể thấy được, hiển nhiên hai người đang ở trong giấc mơ của mẹ Yến An.

Không xa đó là sân chơi nhỏ trong công viên của khu tập thể, một đám trẻ con đang chạy nhảy nô đùa. Ánh mắt Ôn Oanh chợt dừng lại trên một đứa trẻ đang nằm sấp trên thảm cỏ, đọc sách tranh, dưới người còn lót một tấm chăn mềm để tránh bị cỏ đâm.

Mắt Ôn Oanh ánh lên dịu dàng, môi lập tức nở nụ cười mềm mại.

Nàng nhận ra, đứa bé đang nghiêm túc đọc sách dưới nắng kia chính là Yến An.

Lúc này, sự chú ý của Yến An lại đặt ở một nơi khác, không xa thảm cỏ, có một người phụ nữ còn rất trẻ đang ngồi trên ghế nghỉ.

Người phụ nữ ấy ánh mắt đầy dịu dàng nhìn về phía bé Yến An đang nằm trên cỏ, trong tay còn cầm điện thoại xử lý công việc.

Yến An khẽ kéo tay Ôn Oanh, ra hiệu nàng nhìn về phía mẹ mình, thì thầm: "Ôn Oanh, đó là mẹ ta."

Thân thể Ôn Oanh thoáng cứng đờ, dõi theo ánh mắt của Yến An, khi nhìn thấy người phụ nữ có bảy phần giống Yến An kia, nàng bất giác căng thẳng, bàn tay đang nắm lấy tay Yến An cũng siết chặt thêm.

"Đừng sợ, mẹ ta là người rất tốt." Yến An nhẹ giọng an ủi nàng, rồi kéo tay nàng cùng đi đến trước mặt mẹ.

Sự xuất hiện đột ngột của hai người khiến mẹ Yến An thoáng sững sờ, nhưng phản ứng đầu tiên của bà là lập tức đứng dậy chạy đến bên bé Yến An đang nằm trên thảm cỏ. Sau khi chắc chắn con gái vẫn nằm yên ổn ở đó, bà mới thở phào nhẹ nhõm, rồi ánh mắt mới chuyển sang hai người đang đứng trước mặt.

Khi nhìn thấy gương mặt của Yến An, bà lập tức sững người.

"...Mẹ..." Vừa mở miệng, sống mũi cô đã cay xè, vành mắt đỏ hoe nhìn người phụ nữ trước mặt.

"...Nương..." Ôn Oanh vô cùng căng thẳng, theo bản năng cũng gọi theo.

Ban đầu, khi nghe người phụ nữ trước mắt, người có gương mặt khá giống mình gọi mình là "mẹ", bà Yến đã thấy đủ kỳ quái. Nhưng khi nghe người phụ nữ còn lại gọi mình là "nương", bà chỉ cảm thấy có phải mình vừa gặp phải hai người bị tâm thần không.

"Chúng ta sao lại giống nhau thế này... mà tôi có em gái đâu." Cố tình bỏ qua phần bị gọi là "nương", bà Yến nhìn Yến An cao ráo đứng trước mặt, thốt lên, "Tôi cũng đâu thể sinh ra được đứa con gái lớn đến mức này..."

Yến An khịt mũi, chỉ vào đứa bé đang nằm phơi lưng dưới nắng ở gần đó: "Con chính là nó đấy, là nó sau khi lớn lên."

Bà Yến: "..."

Tuy thấy thật hoang đường, nhưng diện mạo của người này lại mang sức thuyết phục quá lớn.

Trên gương mặt bà Yến lộ ra vẻ ngơ ngẩn, vẻ sắp khóc mà cố không khóc của người trước mặt thực sự quá giống con gái bà.

Lúc này, trong đầu hai người bỗng vang lên giọng của đạo sĩ: "Không còn nhiều thời gian."

Nghe vậy, Yến An không còn tâm trạng đau buồn, vội giơ tay đang nắm lấy tay Ôn Oanh lên nói: "Mẹ đừng đau lòng nữa, thật ra con không hẳn là đã chết, con đến một thế giới khác, và ở đó con sống rất tốt. Đây là vợ con, em ấy tên là Ôn Oanh, em ấy rất rất tốt với con. Mẹ không cần quá lo cho con."

Ôn Oanh vội cúi người thi lễ:"Nương, ta tên là Ôn Oanh, là thê tử của Yến An. Xin người yên tâm, ta rất yêu Yến An, nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt, tuyệt đối không để nàng chịu ấm ức!"

Một tràng lời vừa nói xong, sắc mặt bà Yến hơi đờ đẫn, rồi đột nhiên giơ tay lên khẽ vuốt dưới mắt mình, không hiểu vì sao lại rơi nước mắt.

Nhưng khi nhìn hai người mặc quần áo rõ ràng thuộc về thời cổ đại này, trong lòng bà lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

"Con thật sự sống tốt sao?" Bà Yến thì thào hỏi.

"Tốt lắm, thật sự rất tốt! Con không phải chịu khổ gì cả, chỉ là không thể quay về được, không thể ở bên cạnh mẹ thêm nữa rồi... Mẹ nhất định phải chú ý sức khỏe nhé, đừng quá vất vả, cũng đừng buồn nữa." Tiếng giục của đạo sĩ ngày càng gấp gáp, khiến lời của Yến An cũng nhanh hơn hẳn.

Ngay khi cả hai bắt đầu cảm thấy một cảm giác rời khỏi cơ thể ngày càng rõ rệt, Ôn Oanh đột nhiên bước đến bên tiểu Yến An, ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé đang ngẩng mặt ngơ ngác nhìn mình, nàng không kiềm được mà giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu bé.

Tiểu Yến An, cũng đáng yêu như vậy...

Cảm thấy chưa đủ, Ôn Oanh mím môi, ánh mắt đầy yêu thương, khẽ nhéo má bé một cái, rồi quay đầu nhìn Yến An, nói: "Là nàng."

Yến An nhìn hành động của nàng: "..."

May mà đó không phải là thật sự mình hồi nhỏ, nếu không cô chắc chắn sẽ nghĩ Ôn Oanh là một "dì kỳ quặc".

Chưa kịp để hai người thêm chút thời gian bên nhau, cảm giác bị rút khỏi giấc mơ mạnh mẽ ập đến, Yến An và Ôn Oanh hoàn toàn mất đi ý thức.

Có lẽ vì trong lòng vẫn luôn canh cánh một việc, nên sau khi hoàn thành được, Yến An ngủ một giấc vô cùng say sưa. Khi tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang nằm trên nền đất, trong phòng ánh sáng vẫn lờ mờ, rõ ràng trời hãy còn sớm.

Yến An quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Ôn Oanh vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngửa như lúc mới ngủ.

Cô rón rén ngồi dậy, may mà thời tiết bây giờ khá nóng, dù nằm đất ngủ một đêm cũng không sao. Cô nhìn lên giường, thấy đạo sĩ vẫn còn mặc nguyên y phục nằm ngủ, ôm một con chó bông đã cũ kỹ, trông vô cùng say giấc.

Thấy vậy, Yến An không dám gây tiếng động làm họ tỉnh dậy, chỉ ngồi yên, lặng lẽ hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong giấc mơ.

Ôn Oanh cũng có thể cùng cô vào giấc mơ, xem như cô đã đưa được nàng đến gặp mẹ mình, để hai người họ biết đến nhau.

Chỉ mong mẹ có thể nhận ra những điều đó là thật lòng cô muốn nói, chứ không phải chỉ là một giấc mộng hư vô...

Trời hãy còn sớm, bản thân cũng không còn buồn ngủ, Yến An liền nhẹ chân nhẹ tay bò dậy ra ngoài, định chuẩn bị bữa sáng.

Trong lúc cô đang bận rộn, ánh sáng bên ngoài ngày càng rạng lên, một bóng người bước vào nhà bếp, từ phía sau ôm lấy Yến An, má khẽ cọ cọ vào vai cô đầy lưu luyến.

"Sao không gọi ta dậy?" Giọng Ôn Oanh vẫn còn khàn khàn mang theo vẻ ngái ngủ.

Ngay khi nghe thấy tiếng bước chân, Yến An đã biết là nàng. Cô xoay người đón lấy cái ôm của Ôn Oanh, khẽ cười: "Sớm quá, gọi nàng dậy làm gì."

"Vậy nàng dậy sớm như vậy, là ngủ không ngon sao?" Ánh mắt Ôn Oanh mang theo lo lắng nhìn Yến An. Dù sao tối qua vừa mới mộng gặp mẹ Yến, nàng sợ Yến An vì thế mà buồn lòng.

"Ngủ ngon lắm." Yến An cong mắt cười, "Chưa từng ngon đến vậy."

Cũng vì giấc ngủ lần này quá chất lượng, nên dù ngủ ít hơn Ôn Oanh hơn một canh giờ, cô vẫn thấy tinh thần sảng khoái.

Ôn Oanh chăm chú quan sát vẻ mặt cô, thấy nàng thực sự không giống đang nói dối thì mới yên tâm, tựa cằm lên vai cô, khẽ nói: "Nương nàng giống nàng lắm."

"Ừ, từ nhỏ đến lớn ai cũng bảo ta giống mẹ." Yến An cười híp mắt, việc giống mẹ mình vốn là chuyện khiến người ta tự hào mà! Nhất là mẹ cô còn rất xinh đẹp!

Ôn Oanh bật cười nhẹ, "Ừm, lúc nhỏ nàng cũng giống, mà cũng rất đáng yêu."

Yến An: "..."

Nghe nàng nói vậy, Yến An lập tức nhớ lại cảnh trong mơ khi Ôn Oanh nhéo má "mình lúc nhỏ".

"Nàng có biết, tối qua nàng nhìn y như một a di kỳ quặc không!" Yến An nhỏ giọng nói, ai đời vừa gặp liền xoa đầu nhéo má người ta chứ?

Mặt Ôn Oanh hơi đỏ, hiển nhiên cũng thấy xấu hổ, nhẹ giọng biện bạch: "Là vì thời gian quá ngắn thôi."

Nếu như có thêm thời gian, không quá gấp gáp, nàng tất nhiên sẽ không trực tiếp ra tay như vậy.

Yến An hừ nhẹ một tiếng nơi mũi, "Dù sao thì vẫn là một a di kỳ quặc."

Đầu Ôn Oanh lại cọ cọ vào cổ cô, như thể không tán thành nhận định này lắm.

"Nhưng mà, nương nàng thực sự rất yêu nàng." Ôn Oanh hồi tưởng lại cảnh tối qua, không nhịn được nói.

Khi hai người họ xuất hiện che khuất tầm nhìn, điều đầu tiên mẹ Yến làm là xác nhận sự an toàn của tiểu Yến An.

"Ừ, ta biết." Giọng Yến An cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Nhưng lúc đó nàng nằm dài ra bãi cỏ làm gì vậy?" Ôn Oanh có chút tò mò hỏi.

Yến An: "...Lúc nhỏ cơ thể hơi yếu, thầy thuốc Đông y bảo ta dương khí không đủ, nên phải phơi lưng dưới nắng..."

"Ồ~" Ôn Oanh bừng tỉnh ngộ, vùi đầu vào cổ Yến An cười khúc khích: "Thì ra cơ thể nàng vốn yếu từ nhỏ?"

Yến An: "???"

Không nghe thấy cô đáp lại, Ôn Oanh đứng thẳng người, quả nhiên thấy gương mặt cô đang đầy vẻ u oán.

Ý cười trong mắt Ôn Oanh càng sâu, nhưng vẫn dịu giọng dỗ dành: "Lúc nhỏ là lúc nhỏ, bây giờ thì đâu còn yếu nữa."

Yến An: "..."

Hừ, rốt cuộc là điều gì khiến một người như Ôn Oanh cũng học được cách nói dối không chớp mắt.

Cô bất đắc dĩ liếc nàng một cái, hừ nhẹ: "Đi dọn dẹp đi, đợi mọi người dậy là có thể ăn sáng."

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến. Vú nuôi đã thức, vừa đi tới nhà bếp nhìn thấy hai người họ đang chuẩn bị bữa sáng thì không khỏi tròn mắt kinh ngạc, "Hai ngươi sao lại dậy sớm thế?"

Sau đó lập tức chú ý tới những món ăn sáng Yến An đang làm.

"Ôi chao, sao lại để ngươi vất vả thế này." Vú nuôi có chút ngại ngùng nói. Tối qua để khách nấu cơm đã đủ ngại, giờ ngay cả bữa sáng cũng để họ lo.

"Không đâu, ta còn chưa kịp nói trước là sẽ dùng bếp nữa, thật thất lễ." Yến An vội vàng nói. Hai người đến nhờ đạo sĩ giúp đỡ, ngoài số tuổi thọ cần phải trả ra, họ chẳng tặng lại được gì, trong lòng Yến An cảm thấy áy náy.

Không bao lâu sau, đạo sĩ cũng lảo đảo ngái ngủ bước ra. Sau khi ăn sáng xong, nàng ta nhìn về phía Yến An và Ôn Oanh nói: "Hai người có thể đi."

Hai người nhìn nhau, Yến An vội nói: "Cái đó... cái tuổi thọ... vẫn chưa đưa mà..."

Vì có vú nuôi ở đó nên Yến An cũng không tiện nói rõ, chỉ có thể hàm hồ nói mập mờ như vậy.

"Ồ, ta đã lấy rồi." Đạo sĩ nghiêm túc nói.

Nghe nàng ta nói vậy, Yến An thở phào nhẹ nhõm, "Vậy chúng ta còn cần phải trả thêm gì nữa không? Chẳng hạn như chi phí?"

Đạo sĩ hất cằm ra hiệu về phía Ôn Oanh, "Túi bạc lần trước nàng ấy đưa đã đủ để chi trả cho hai lần."

Ôn Oanh nhẹ chớp mắt, như vậy là đủ rồi sao? Hơn nữa...

Hôm nay nàng ấy bình thường đến mức khiến người ta phải nghi ngờ lúc trước phát điên là thật hay giả.

Rời khỏi nhà vú nuôi, Yến An và Ôn Oanh nhìn nhau, đều cảm thấy có phần ngỡ ngàng, mọi chuyện lại thuận lợi ngoài dự liệu như vậy...

Nhưng chuyện cũng đã giải quyết xong, lúc này thời gian lại vừa vặn, mà Ôn Oanh còn có rất nhiều việc phải làm ở Kinh Thành, nên hai người cũng không nán lại huyện Hà Vân lâu, lập tức rời thành quay về Kinh.

Lại đi trên con đường này một lần nữa, nhưng lần này không còn được ung dung nhàn nhã như lúc vào Kinh dự thi, cũng không có tâm trạng để vừa đi vừa thưởng cảnh, mà phương tiện giao thông thời cổ đại lại thật sự không có chút thoải mái nào, đi nhanh lên thì xóc đến mức muốn bã người ra.

Ôn Oanh véo má cô, may mà trong xe đã lót sẵn đệm dày, nếu không còn khổ hơn.

Yến An: "...Véo ta lúc nhỏ còn chưa đủ, giờ lại véo nữa."

Ôn Oanh cong mắt cười nhạt, "Giờ không véo được lúc nhỏ của nàng, thì chỉ có thể véo nàng hiện tại thôi."

Yến An: "..."

Hừ, vậy là mình trở thành bản thay thế cho chính mình hồi nhỏ rồi sao?

Quả nhiên là a di kỳ quặc.

--

Khi hai người quay về Kinh Thành, Ôn Oanh nghỉ ngơi hai ngày ở nhà rồi lập tức bắt đầu bận rộn trở lại.

Tân hoàng đăng cơ, sóng gió ở Kinh Thành cũng dần ổn định, mọi người cũng chậm rãi trở về với nhịp sống thường ngày, tình trạng bất ổn của dân lưu tán ở khắp nơi cũng dần lắng xuống nhờ triều đình tăng cường kiểm soát địa phương và thi hành nghiêm túc chính sách thuế mới. Những lưu dân từng mất đất cũng đã nhận được ruộng đất đủ để nuôi sống cả nhà, nhờ đó mà nghiêm túc canh tác, chăm chỉ làm ăn sinh sống. Ngoài chiến sự nơi biên giới, thì trong nước, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Tuy nhiên, chiến sự nơi biên cương lại diễn ra khá thuận lợi, chính là nhờ có thuốc hắc hỏa làm chủ lực. Có loại thuốc này hỗ trợ, binh sĩ đều cảm thấy chưa từng có trận chiến nào dễ đánh như vậy. Khi thuốc hắc hỏa được đưa lên chiến trường, sức sát thương khủng khiếp của nó khiến không ít người Hung Nô bị dọa đến vỡ mật, đối mặt với quân đội Sở triều cũng không còn dáng vẻ hung hăng ngông cuồng như trước.

Hơn nữa, thuốc hắc hỏa của Sở triều còn liên tục được cải tiến, mà Hung Nô vốn nổi danh nhờ kỵ binh, nhưng dù kỵ binh có dũng mãnh cỡ nào thì khi đối diện với lực bạo tạc của thuốc nổ, cũng chẳng còn chút kiêu ngạo, thậm chí ngay cả ngựa cũng bị dọa đến chạy loạn, lấy đâu ra sức phản công lại quân đội Sở triều.

Hai tòa thành bị chiếm trước đây cũng đã được thu hồi, nhưng hoàng hậu Đoạn Lăng Vân vẫn chưa thấy đủ, liền vung quân tiến lên phía Bắc, quyết tâm một lần hành động, diệt gọn Hung Nô!

Lúc này thủ lĩnh Hung Nô mới thật sự biết sợ, nhưng khi muốn phái người đến đàm hòa thì đã quá muộn. Đoạn Lăng Vân đã đội trên đầu danh hiệu Trấn Bắc đại tướng quân, việc bà muốn làm tuyệt không phải là đánh cho Hung Nô phục, mà là thu phục hoàn toàn!

Với sự ra đời của thuốc hắc hỏa, thực lực quân sự của Sở quốc đã không còn có thể so sánh với ngày xưa, những kẻ xưa nay vẫn luôn dòm ngó mảnh đất Trung Nguyên từ biên giới cũng bắt đầu biết điều, sợ rằng Sở triều sau khi đánh xong Hung Nô sẽ quay đầu tấn công chính mình.

Trong một thời gian ngắn, biên cảnh Sở triều yên bình đến mức người sống nơi ấy còn cảm thấy như đang nằm mơ, những man tộc từng thỉnh thoảng quấy nhiễu biên giới giờ đây thậm chí còn học cách đối đãi tử tế với người dân vùng biên, thông thương trao đổi hàng hóa, không còn cậy mạnh cướp đoạt như trước.

Trang Di Doanh đương nhiên rất rõ những người đó vì sao đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, chẳng qua là bởi quốc lực Sở triều hùng mạnh, khiến bọn họ không dám cho Sở triều cái cớ để xuất binh mà thôi.

Nhưng nàng cũng không quan tâm. Trước mắt nàng cũng không có ý định động đến những người đó, điều nàng muốn làm lúc này là ổn định hoàn toàn tình hình trong nước, tạo dựng một môi trường an cư lạc nghiệp cho bách tính, còn những chuyện khác...

Trang Di Doanh cong môi mỉm cười, ngày tháng còn dài.

Thế nhưng vừa cười xong lại nhớ tới chuyện gần đây Ôn Oanh làm, nàng lại không cười nổi. Trên đời này còn có người thứ hai đầu óc toàn chuyện tình cảm như Ôn Oanh không chứ!

Nghĩ đến đây nàng tức đến không chịu được, giận mà chẳng biết trút vào đâu. Chính sách thuế mới vừa mới được thi hành ổn định, Ôn Oanh đã bắt tay vào cải cách chữ viết, thậm chí còn đến nói trước với nàng rằng sau khi hoàn thành chuyện này thì nàng ấy sẽ lui xuống nghỉ ngơi.

Lui xuống?!!

Còn trẻ thế này mà đã đòi lui xuống nghỉ?

Thế nhưng cho dù trong lòng Trang Di Doanh có bao nhiêu lời muốn nói thì cũng đành bóp mũi chấp nhận, ai bảo khi trước chính nàng đã đồng ý với Ôn Oanh rồi cơ chứ?

Nàng thở dài một hơi, sau này muốn tìm được một người cùng chí hướng chính trị với mình như Ôn Oanh chỉ sợ là rất khó.

Hiện tại Ôn Oanh đã thành lập một nhóm người chuyên phụ trách việc biên soạn từ điển, đồng thời bắt đầu giảng dạy phiên âm cho mọi người.

Muốn thay đổi những thứ này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nhưng may là có sự giúp đỡ của Yến An. Hơn nữa học đường của Yến An lúc này cũng trở thành nơi mà ai nấy đều chen chân muốn vào.

Phải nói rằng trước kia trong lớp học của Yến An đã từng dạy mọi người phiên âm, mà hiện tại chính là lúc cần phổ cập rộng rãi, những người từng học qua lúc trước liền trở thành người truyền dạy tiếp theo, hướng dẫn mọi người tiếp thu tri thức mới.

Mỗi ngày cả hai đều bận rộn mà đầy đủ, hơn nữa công việc hiện tại còn được triều đình ủng hộ mạnh mẽ, không cần lo lắng chuyện tiểu nhân phá hoại, nên Yến An cũng không còn kìm hãm tốc độ mở rộng của mình. Chỉ cần nơi nào có sản nghiệp Yến Ký, nơi đó sẽ có học đường được mở ra.

Việc để cho toàn dân có sách để đọc, thoát khỏi cảnh mù chữ tự nhiên sẽ thay đổi nhận thức của bách tính, về sau khi mọi người đọc sách có thêm tư tưởng, thì sẽ không dễ khống chế như trước. Nhưng về điểm này, Trang Di Doanh lại không quá lo lắng.

Nàng không muốn tiếp tục tuân theo lối cũ là trói buộc tư tưởng của dân chúng để thao túng bọn họ, nàng muốn xây dựng một triều đại hoàn toàn mới. Dù sau này dân trí có cao hơn, nàng cũng có lòng tin sẽ tạo nên một giang sơn khiến cho những người có tư tưởng đó yên tâm sống trên mảnh đất này, thậm chí lấy đó làm niềm kiêu hãnh.

Một năm sau, bản thảo đầu tiên của từ điển ra mắt thành công, những sách vở hiện có cũng bắt đầu được tái bản bằng thể chữ giản thể. Nhìn thấy ngày càng nhiều người bước vào học đường, Yến An vẫn cảm thấy rất vui mừng.

Có rất nhiều nữ tử giống như Ôn Oanh, ban đầu chỉ là thiếu đi một cơ hội. Chỉ mong sau này sẽ có càng nhiều nữ tử biết nắm bắt cơ hội, cố gắng vươn lên, sống một cuộc đời rực rỡ của riêng mình.

Yến An ôm cổ Ôn Oanh, liên tiếp hôn mấy cái lên mặt nàng rồi cười tươi rói: "Có nàng thật tốt!"

Nếu không có Ôn Oanh thúc đẩy cải cách thuế vụ và giáo dục, e rằng triều đình nhất thời cũng không nghĩ đến việc thay đổi những phương diện này. Mà cũng sẽ không để Yến An có thể cảm nhận được chút hơi thở quen thuộc với thế giới cũ của mình tại nơi này.

Ôn Oanh bị cô hôn bất ngờ, nhưng vẫn tự nhiên đưa tay ôm eo cô, mày cong nhẹ cười: "Sao tự nhiên lại nói câu này?"

Ánh mắt nàng ánh lên tia sáng mờ mờ, cho dù hai người đã bên nhau nhiều năm, nàng vẫn sẽ vì những lời tỏ tình bất chợt của Yến An mà tim đập thình thịch.

"Thì thấy thật tốt mà~" Yến An dịu dàng nói, hôn lên khóe môi nàng, cười cong mày mắt, lại lặp lại một lần nữa: "Ta có nàng thật sự rất tốt."

Cô có Ôn Oanh... thật sự là điều tốt đẹp nhất.

Nghe cô lặp lại với ngữ khí nghiêm túc như vậy, nơi đầu tim Ôn Oanh dâng lên chút nghẹn ngào, siết chặt Yến An trong vòng tay, như sợ cô sẽ biến mất khỏi thế giới của mình.

Cô là Yến An của nàng, là người thật sự nên được yêu thương dịu dàng nhất.

"Ta có nàng cũng rất tốt." Ôn Oanh khẽ nói, chỉ tiếc thời gian không thể trôi chậm lại một chút, để nàng có thể ở bên Yến An nhiều thêm.

Yến An thở dài một hơi: "Hết cách rồi, ta với nàng đều quá xuất sắc, thấy tốt là chuyện đương nhiên."

Ôn Oanh phì cười, mọi nỗi nghẹn ngào trong lòng đều tan biến, nhìn cô như thấy rất buồn cười: "Tự khen mình thế này thật ổn sao?"

"Tại sao không? Chẳng phải sự thật sao?" Yến An thản nhiên đáp, cô đâu có tệ, mà Ôn Oanh thì lại càng không tệ, khen bản thân một chút chẳng lẽ không được sao?

"Ừm~ là sự thật đó~" Ôn Oanh mỉm cười thuận theo lời cô, rồi hai người cùng nằm trên ghế dựa trong sân, ngửa mặt nhìn bầu trời, Ôn Oanh khẽ nói: "Yến An, đợi đến thời điểm này năm sau, chúng ta rời khỏi đây được không?"

Nghe vậy, Yến An hơi sững người, nhưng rất nhanh liền mỉm cười, mãn nguyện nói: "Được, năm sau chúng ta trở về huyện Hà Vân, thăm Lý thẩm các nàng rồi đi khắp nơi dạo chơi nhé?"

Ôn Oanh khẽ cong môi mỉm cười: "Ừ, tiện thể còn có thể đi thị sát sản nghiệp khắp nơi của nàng."

Mắt Yến An lập tức sáng rỡ: "Ý kiến hay đó, có thể đi xem bọn họ có dám giở trò lừa trên giấu dưới không!"

"Xong rồi, bọn họ đều sẽ trách ta mất." Ôn Oanh không nhịn được cười, lão bản đích thân đi thị sát, chẳng phải sẽ dọa không ít người sao.

"Nếu các nàng ấy không làm chuyện gì khuất tất thì sợ ta đi thị sát làm gì chứ? Ta đâu có vô duyên vô cớ nổi giận với các nàng."

Nói đến câu cuối, giọng Yến An còn mang theo chút ấm ức, cô tự thấy bản thân làm rất tốt!

"Ừm, nàng làm rất tốt!" Ôn Oanh dụi nhẹ vào má cô, dịu dàng dỗ dành, "Ta chưa từng thấy ai làm chủ tốt hơn nàng!"

Nói đi cũng phải nói lại, đây đúng là sự thật. Chưa từng có ai làm được đến mức như Yến An. Cô không chỉ đơn thuần là cho người khác công việc, mà còn chu toàn cả phương diện đời sống sinh hoạt.

"Tất nhiên rồi, ta cũng thấy mình rất tốt."

Yến An lập tức bị nàng dỗ đến rạng rỡ cả gương mặt.

Ôn Oanh nhìn người trước mắt cười rạng rỡ, trong mắt dâng lên ánh sáng dịu dàng, chỉ mong cô mãi mãi có thể vui vẻ nhẹ lòng như bây giờ.

Nàng cũng cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn có thể khiến cô vui.

"Yến An, sau này nàng sẽ không rời xa ta chứ?"

Có lẽ vì quá hạnh phúc, Ôn Oanh lại nảy sinh ra một nỗi lo lắng mơ hồ, sợ rằng hạnh phúc này sẽ quá ngắn ngủi.

"Sao ta lại phải rời xa nàng?"

Yến An nhìn nàng với vẻ khó hiểu, sau đó hơi lúng túng mà ho khẽ một tiếng, "Ta đâu còn tệ như hồi trước."

Từ sau khi cô nói rõ lòng mình với Ôn Oanh, cô chưa từng nghĩ đến chuyện hòa ly nữa!

Tim Ôn Oanh cuối cùng cũng bình ổn lại, mày cong nhẹ, khẽ cười: "Nàng cũng tự biết trước đây mình tệ."

Yến An: "......"

Người này trước đây chẳng phải còn không nỡ nói nặng cô lấy một câu sao!

Cô khẽ hừ một tiếng, ánh mắt dịu đi, ôm lấy Ôn Oanh, nhẹ giọng nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ không rời xa nàng."

"Bởi vì ta yêu nàng, không nỡ rời xa nàng."

Người ta thường nói: Nguyện được một lòng người, bạc đầu chẳng chia ly. Mà người đó, nàng đã có rồi.

- Hoàn chính văn -

Bình Luận (0)
Comment