Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 27

Nếu điều này để mẹ Chu nhìn thấy, khẳng định là phàn nàn cô phung phí củi lửa. Nhưng hiện tại mẹ chu cũng không rảnh lại đây. Bởi vì trong nhà vừa mới phân lương thực xong, phải ở nhà sắp xếp chúng.

Chờ mẹ Chu nghe nói cô tiêu hơn sáu mươi đồng tiền mua lương thực, trong lòng liền sụp đổ.

"Đây là ít hơn nhiều so với năm ngoái" Nhị tẩu nói.

Điều này cũng không phải giả, năm trước nguyên chủ đã mua khoảng tám mươi đồng tiền lương thực, khiến cho trong thôn gây ra một trận bàn tán lớn.

Đương nhiên, mua nhiều nhất vẫn là lúa mì.

"Hay là do mua lò than đá, nên tiền không còn?" Nhị tẩu cũng không cần người trả lời mình, tự hỏi.

Lời này vừa nói ra, cảm thấy đây có lẽ là lý do. Lần trước con dâu lão tứ nói trong nhà không còn bao nhiêu tiền, nhưng không nghĩ còn có thể lấy ra nhiều như vậy mua lương thực.

Thế nhưng lại mua ít hơn so với năm ngoái, lúc này chỉ sợ thật sự cạn kiệt túi tiền!

Mẹ Chu sắc mặc tối lại, trong lòng nghẹn một hơi. Nhìn con dâu lão tứ đối xử tốt với ba đứa cháu của mình rất nhiều, đối với hai vợ chồng già này có tâm hơn trước. Trước sau còn cầm xương heo lớn lại đây, nhưng cũng không đáng tin cậy trong cách tiêu tiền của nhà lão tứ.

Con trai mình cũng không quản tiền, có bao nhiêu tiền đều không đủ cho con dâu lão tứ phá!

Xem sắc mặt của bà không được tốt lắm, nhị tẩu cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng có chút đắc ý.

Tứ thúc kiếm tiền cũng vô dụng, ngăn không được trong nhà có vợ tiêu tiền như nước, không coi tiền là tiền.

Đối với đại tẩu và tam tẩu không rảnh để nhàn hạ thoải mái như vậy. Cả hai đều thay phiên dùng máy may, muốn làm cho nhanh quần áo của bọn đại oa, sau đó có thể làm quần áo cho nhà mình.

Tốc độ tam tẩu thật nhanh, quần áo bông cho Chu Toàn đã làm xong tốt. Mặc dù mẹ Chu có chút tức giận, nhưng vẫn đem quần áo sang nhà lão tứ.

Khi bà đem nó tới, liền thấy ba đứa cháu đang uống cái gì mà lê thủy, uống đến vẻ mặt thỏa mãn đầy đắc ý.

"Mẹ tới à, đây là đường phèn lê thủy chuẩn bị cho ba đứa nhỏ" Lâm Thanh Hòa nhìn bà và nói.

Mẹ Chu hỏi: "Đây là cái gì? Đường phèn lê thủy?"

"Vâng, hôm nay trời khô ráo, ngày hôm qua đi huyện thành nhìn thấy mấy quả lê, liền mua trở về. Hôm nay làm cho ba bọn hắn đường phèn lê thủy" Lâm Thanh Hòa nói.

"Còn có táo!" Chu Toàn nói.

"Uống rất ngon!" Chu Khải nói.

"Mẹ, ăn" Bé út Chu Bách vội vã uống.

Lâm Thanh Hòa liền đút cho bé uống, trong túi không gian của cô chỉ có một rương lê. Nhưng lúc ấy mua, cô đã yêu cầu giám đốc tiếp thị bổ sung bao bì đóng gói cho cô, cho nên dung lượng của 1 rương bằng hai rương lê.

Tích góp mấy thứ này chính là dùng để ăn. Hình tượng của cô cũng đã sớm bị phá vỡ, đi ra ngoài nói cô là một người vợ tốt, tiết kiệm cho gia đình chả ai tin.

Tương tự, mẹ Chu cũng không tin. Nhưng xem cô cho ba đứa cháu mình ăn, bà cũng không có gì để nói.

"Đây là tam tẩu may cho Chu Toàn, ngươi nhìn xem" Mẹ Chu đem giỏ đựng quần áo bông lấy ra.

Lâm Thanh Hòa nhìn thoáng qua liền biết nó phù hợp với Chu Toàn, ngay cả mùa đông năm sau vẫn mặc vừa. Nhưng dĩ nhiên là mùa đông năm sau cô sẽ may cho ba đứa nhỏ bộ quần áo mới.

Bộ quần áo này đã đủ mặc cho mùa đông năm nay rồi.

"Vất vả cho tam tẩu, chờ làm xong cho đứa lớn Chu Toàn liền có thể nghỉ ngơi. Đến lúc chờ tam tẩu sinh con, ta đến lò mổ heo xem thử có móng giò hay không. Mua hai cái giò về cho cô ấy hầm đậu phộng để có sữa cho em bé.

Mẹ Chu nghe vậy giật mình nói:" Muốn mua giò heo nào dễ kiếm như vậy? "

Lâm Thanh Hòa nghe mẹ Chu nói, ngầm hiểu được là mẹ Chu muốn mua. Một bên đút lê thủy cho bé út, một bên nói:" Ta có vài người quen, nếu có phiếu giá sẽ không đắt, nhưng không có phiếu giá hơi đắt một chút ".

Đối với việc ngầm tặng phiếu gạo liền không cần thiết nói, một mình cô biết là được rồi.

Mẹ Chu:"!'

Bà biết con dâu lão tứ này không phải dạng người thành thật, luôn có thể lấy thịt. Không nghĩ tới lò mổ heo kia lại có người mà con dâu lão tứ quen biết.

"Đến lúc đó người nhìn xem có thể mua móng heo không?" Mẹ Chu nói.

Đều là cháu của nhà Chu gia, mặc dù thích bọn nhỏ đại oa hơn. Nhưng những đứa cháu khác bà đều không bạc đãi. Đặc biệt là vợ của lão tam gia sinh Lục Ni xong, nhiều năm sau mới lại có thai. Nếu có điều kiện, đương nhiên đều muốn nuôi con tốt.

"Chờ sinh rồi nói sau" Lâm Thanh Hòa nói.

Móng heo cũng không có gì hiếm lạ, trước tiên đi hợp tác xã nói với Mai tỷ trước, hẳn không phải là vấn đề.

Mẹ Chu dự định tới đây khuyên nhủ một hai câu, hiện tại lại bị chuyện này làm gián đoạn, nhưng khuyên nhủ mãi cũng không hay. Trước khi đi còn nói: "Nếu trong nhà không đủ lương thực, thì qua nhà nói một tiếng"

Lâm Thanh Hòa biết rằng bà sợ ba đứa cháu của mình khổ, nhưng cô vẫn cảm ơn và từ chối: "Không cần, trong nhà vẫn còn, nhưng nếu thật sự không đủ ăn, ta khẳng định sẽ nói".

Mẹ Chu liếc nhìn ba đứa cháu của mình đang được nuôi dưỡng có da có thịt hơn, nên bà cũng không nói gì.

Cho bé út ăn đường phèn lê thủy xong, kêu hai đứa lớn kia tiếp tục cuốn len. Chu Khải và Chu Toàn bị chỉ huy đều không có nửa điểm ý kiến, đơn giản là hôm nay được uống đường phèn lê thủy, uống quá ngon!

Chạng vạng tối, cuốn len thành hình tròn xong. Lâm Thanh Hòa dùng bếp lò và nồi lẩu niêu hầm món cháo mè sườn heo.

Hạt mè mới mua hôm nay về có hơi khó rửa, nhưng cô vẫn ráng rửa sạch sẽ.

Cháo mè sườn heo ăn kèm với dưa muối cùng thịt xông khói, thịt xông khói cô cũng lười đi hâm lại cho nóng, trực tiếp bỏ vào cháo luôn.

Nhưng như vậy Chu Khải và Chu Toàn vẫn vui vẻ ăn, thẳng thắng khen cháo mè xương heo này ăn ngon thật!

Ăn xong rồi, Lâm Thanh Hòa thu dọn chén đũa, mắt thấy trời sắp tối, cô liền thu dọn quần áo. Đem bé út cho Chu Khải và Chu Toàn chơi với nhau ở cửa, cô bắt đầu đan áo len.

Hiên tại cũng mới 5 giờ, trong thôn lúc này có rất nhiều gia đình mới bắt đầu ăn cơm, còn nhà cô đã ăn xong rồi.

Người trong thôn thấy Chu Khải và Chu Toàn ở cửa chơi, liền cười hỏi bọn họ đã ăn mì trắng chưa.

Đây thật sự là một bệnh mắt đỏ, không có cách nào khác, người trong thôn làm việc vất vả một năm, cả gia đình tài giỏi cỡ nào mới mua được ít bột mì?

Nhưng Lâm Thanh Hòa cái gì cũng không làm, một hơi liền cùng đội mua một trăm cân lúa mạch, tám mươi cân hạt bắp

Nào có thể không khiến người dân trong thôn ghen ghét?

"Không ăn mì trắng, ăn cháo mè sườn heo" Chu Khải nhướng mày, cùng người này nói.

Người này bị nghẹn một chút, hậm hực bỏ đi.

"Trong nhà còn có gạo để ăn sao?" Có người nghe được cháo xương sườn, lại hỏi.

Đều nói ngày hôm qua Lâm Thanh Hòa mang Chu Đông chuyển một xe đẩy đầy đồ trở về. Chu Đông là người giữ miệng thật, hỏi cái gì cũng không nói ra, nên mọi người cụ thể cũng không biết Lâm Thanh Hòa mua gì.
Bình Luận (0)
Comment