Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 70

Đùa chơi một hồi, cũng ăn uống no say, cả gia đình liền trở về nhà.

Trên đường về, Chu Khải và Chu Toàn biểu thị, Tết nguyên đán năm sau cũng muốn đi xem phim nữa!

"Được thôi, chỉ cần các ngươi học tập chăm chỉ luôn hướng về tương lai phía trước. Ta có thể thỏa mãn sở thích xem phim của các ngươi" Lâm Thanh Hòa phóng khoáng nói.

Chu Thanh Bách không nói gì, đạp xe chở vợ con về nhà. Thế nhưng nghe thấy tiếng cười nói của vợ và con mình, vẻ mặt bình thường lạnh lùng hiếm khi dịu dàng nay cũng xuất hiện.

Về đến nhà gần ba giờ chiều, cả gia đình mệt mỏi khi ra ngoài cả ngày dài.

Lúc này sắp ăn cơm tối, nhất định là không thể ngủ được rồi.

Lâm Thanh Hòa rửa sạch mấy quả táo đem lại đây ăn, Chu Thanh Bách cũng ăn. Còn bé út thì được cô dùng thìa nạo táo cho nhuyễn để ăn.

Tuy tuổi mụ đã hai tuổi, nhưng thật ra tuổi này vẫn còn nhỏ.

Chu Thanh Bách ăn xong liền giúp cô cho bé út ăn, để cô tự ăn phần của mình.

"Trời thật lạnh, buổi tối ăn gì thì tốt?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Ăn sủi cảo là được" Chu Thanh Bách nói.

"Hay ăn bánh màn thầu bột ngô?" Lâm Thanh Hòa nghĩ đến việc ăn sủi cảo thì có chút sợ, nói: "Ta hấp.. một ít thịt khô và nấu canh tảo tía?"

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu.

Buổi tối Chu Hiểu Mai qua đây ăn, ăn được món thịt khô thì rất sốc. Cô cảm thấy tứ ca của cô sau khi trở về nhà, có vẻ như mập lên không ít nha. Ít nhất so với trước đây thì nhìn khỏe mạnh hơn nhiều. Cảm thấy việc này có thể nhờ vào công của tứ tẩu.

Nhìn miếng thịt khô này, thật sự thơm ngon, ăn đến đầu lưỡi đều muốn nuốt.

Lâm Thanh Hòa làm thịt khô đúng thật là ăn rất ngon, điểm này không thể nghi ngờ. Nhìn Chu Thanh Bách với mấy anh em bọn đại oa thì sẽ biết.

Thịt khô xào dưa muối, bỏ thêm ít ớt vào, hương vị đặc biệt ngon miệng.

Còn có món canh xương heo tảo tía, mặc dù chỉ ăn kèm với bánh màn thầu bột ngô. Nhưng thực khách Chu Hiểu Mai vẫn cảm thấy mỹ mãn.

Chén đũa vẫn là để cô dọn dẹp, Lâm Thanh Hòa không ngăn cản. Cô nhỏ qua nhà mình ăn chùa, giúp rửa chén thì cần gì ngăn lại.

Ngày thứ hai của năm mới cũng vô cùng phong phú.

Nhưng nhà họ Lâm bên này mỗi người lại có tâm tư riêng của mình.

Lúc đầu chỉ cho rằng Lâm Thanh Hòa nóng nảy một chút, nói Tết nguyên đán sẽ không về. Nhưng cô thật sự có thể không quay về sao?

Như vậy về sau gia đình nhà chồng đều coi thường cô.

Thế nhưng ai biết, ngày hôm nay là mùng hai Tết, cô thật sự không có đến?

"Lão nhân, ngươi nói nha đầu kia thật sự không muốn về thăm nhà à?" Mẹ Lâm hỏi.

"Sao có thể, chỉ là tình tính đùa giỡn một chút mà thôi. Mặc kệ nó, không về nhà mẹ đẻ bởi vì tính khí nóng nảy mà ra, rồi sẽ về nhà mẹ đẻ khóc lóc cho coi" Cha Chu hừ một tiếng, nói.

Mẹ Lâm gật đầu: "Nha đầu kia tính tình quá thất thường, cũng nên để nó chịu khổ".

Không riêng gì cha mẹ Lâm, Lâm đại ca và đại tẩu cũng nói, nhưng chỉ là một hai câu.

Lâm nhị ca cùng nhị tẩu tương đối nói nhiều.

"Thật đúng là không trở lại, bây giờ cô ta còn tưởng bản thân giống như trước kia, mọi người phải dỗ dành cô ta hay sao?" Nhị tẩu cười lạnh nói.

Lâm nhị ca cũng nói: "Không biết bây giờ sao rồi".

"Ta có thể nói cho người nha. Hiện tại khẳng định cuộc sống không được tốt lắm. Nếu không sẽ không làm ra như vậy. Nếu như ngươi gặp được vậy coi như không thấy đi!" Nhị tẩu nói.

"Dù sao đều là huynh muội, hơn nữa áo khoác ta mặc cũng là do nó cho" Lâm nhị ca nói.

"Cho cái gì mà cho. Vì cái áo khoác này ta đã nói biết bao nhiêu lời tốt đẹp, thiếu điều không có cầm lấy chân thúi của cô ta mà nói thơm thôi. Đây là điều chúng ta nên có được!" Nhị tẩu hừ lạnh nói.

Phòng của tam đệ cũng đang nói về điều đó.

Vợ của Lâm tam đệ có chút kinh ngạc: "Ta còn tưởng rằng tam tỷ của ngươi nói chơi, không nghĩ hôm nay thật sự không quay về".

Ngày hôm nay về, cũng chỉ có hai nhà chị cả và cô hai thứ, cô ba thì sẽ không trở về.

Cô ấy đang mang thai, đây là cái thai thứ hai, đứa đầu là con gái. Cái thai mới hơn một tháng, trên đường tuyết trơn trượt thì không trở về nhà mẹ đẻ cũng được đi, năm sau mới trở về.

"Lần này tỷ của ta thật sự rất tức giận. Cha mẹ cũng thật là, lúc trước chị ba cầm về không ít tiền hiếu kính bọn họ. Bây giờ tam tỷ gặp chuyện khó khăn, bọn họ không thèm để ý" Lâm tam đệ cau mày nói.

"Ngươi cũng không cần bất bình giùm, có lẽ qua một thời gian thì sẽ trở lại thôi. Nào có cô gái nào không nhận nhà mẹ đẻ" Vợ tam đệ không thèm để ý nói.

"Ngươi không biết tính tình tam tỷ đâu, tỷ ấy nói không nhận là không nhận. Nếu cha mẹ không tự mình mời tam tỷ qua đây, vậy thì thật sự tỷ ấy sẽ không trở lại" Lâm tam đệ thở dài nói.

"Còn phải để cha mẹ đi mời? Đại khái thì cả đời cũng đừng mong trở về" Vợ tam đệ nói.

"Ngày mai ta đi gặp tam tỷ" Lâm tam đệ nói.

"Người đi là được, những nghi thức xã giao khác thì không cần" Vợ tam đệ nói.

Lâm tam đệ ừ, hiện tại hắn cũng không còn tiền, nhưng qua xem thử chị ba của hắn cũng tốt.

Đầu tháng ba sau khi ăn cơm sáng xong hắn liền đi. Lúc tới thì Chu Thanh Bách vẫn ở nhà, đang ở sau nhà cho heo ăn. Bây giờ heo càng lúc càng lớn, sáng sớm sáu giờ thức dậy cho chúng ăn một lần, khoảng chín giờ cho ăn một lần nữa.

"Tam đệ tới" Nhìn thấy hắn, Chu Thanh Bách nói.

"Tỷ phu, tỷ của ta không có ở nhà à?" Lâm tam đệ nhìn thấy hắn liền nở nụ cười, nhìn xuống sân, nói.

"Tam tỷ của ngươi đi ra ngoài rồi, nhưng sẽ về nhanh thôi" Chu Thanh Bách nói.

Chu Thanh Bách liền dẫn hắn ra sân sau. Lâm tam đệ thấy được hai con heo nhịn không được lòng có chút chua xót. Tam tỷ của hắn ưa sạch sẽ, trước đây trong nhà nuôi heo là tỷ ấy liền mắng người. Càng buông lời, tuyệt đối về sau sẽ không cho nhà tỷ ấy nuôi heo.

Đừng nói là heo, gà cũng không được nuôi.

Nhưng nhìn xem hiện tại, bởi vì cuộc sống trong nhà không tốt, ngay cả heo đều nuôi luôn rồi.

Nếu như nuôi tốt, hai con heo này có thể kiếm không ít công điểm. Chứng tỏ nhà tam tỷ của hắn bây giờ nhất định không sống dễ dàng gì.

Lâm Thanh Hòa ôm bé út về nhà, thấy tam đệ đến thăm thì rất cao hứng. Những người khác nhà Lâm gia cô không ưa, nhưng riêng tam đệ thì ngoại lệ.

"Buổi trưa đừng vội vã trở về, ở lại đây ăn cơm" Lâm Thanh Hòa nói với hắn.

"Không cần, ta đi về nhà ăn" Lâm tam đệ lắc đầu.

"Sang năm mới, đi thật xa mới tới đây. Ta sao có thể để cho ngươi bụng đói đi về" Lâm Thanh Hòa nói với hắn.

"Tỷ, thật không cần. Ta về ăn cơm nhà là được. Bây giờ tỷ phu cũng xuất ngũ rồi, về sau ngươi đừng có giở trò nữa, phải sống thật tốt với tỷ phu" Lâm tam đệ nói.

"Ta cần ngươi dạy sao. Ngươi nhìn xem bé út, ta nuôi như thế nào?" Lâm Thanh Hòa bế bé út cho hắn nhìn, nói: "Gọi cậu".

"Cậu" Bé út liền hô lên.

Lâm tam đệ cười một tiếng, muốn cho tiền mừng tuổi, sờ túi một cái liền tỉnh táo nhớ ra mình không có tiền.

"Ngươi có thể tới xem tam tỷ ta một chút, ta đây đã hài lòng. Bây giờ nhà họ Lâm, ta cũng chỉ nhận một mình ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Tỷ, ngươi đừng nói lẫy.."

Lâm tam đệ lời còn chưa nói hết đã bị Lâm Thanh Hòa cắt đứt: "Tính tình ta như nào ngươi là người rõ nhất, ta cũng không nói lẫy, ta đã nhìn rõ con người bọn họ rồi".
Bình Luận (0)
Comment