Trở Về! Anh Yêu Em

Chương 108


Vào điểm giữa trưa của bầu trời mùa thu, bầu trời âm u của buổi sáng giờ đây có thêm những tia nắng vàng len lỏi xuyên qua những đám mây xám.

Có vẻ như sau cơn mưa vào lúc sáng sớm, dự kiến sẽ không còn cơn mưa đầu mùa nào cho ngày hôm nay.
Bầu trời đang dần chuyển đẹp nhưng lại không có mấy ai để ý đến sự thay đổi này.

Vào giờ này, mọi vẫn còn đang bận rộn với công việc lắm, mà nơi bận rộn nhất ở thành phố S này hẳn là Bạch thị rồi.
Tập đoàn nhà họ Bạch có quá nhiều sự đổi mới, đổi mới người lãnh đạo và đổi mới luôn cả bộ mặt của tập đoàn.

Để đảm bảo cho việc tập đoàn đi vào ổn định một cách nhanh nhất, theo mục tiêu được định ra thì chính là còn hai tuần nữa để hoàn thành.

Kế hoạch đã định ra, mức lương nhân viên cũng được tăng lên đáng kể, vì thế mà nhân viên trên dưới, các cấp bậc lớn nhỏ đều chăm chỉ làm việc.
Trong phòng chủ tịch, Bạch Thiệu Huy đang cặm cụi làm việc, anh hết đọc tài liệu, đăm chiêu suy nghĩ, sửa sửa, ký ký, đọc đọc, bận đến nỗi không còn biết ngoài kia như thế nào, thời gian đã trôi qua bao lâu.
"Bạch tổng, nghỉ ngơi dùng cơm thôi ạ!".

Đặng Kiến Minh canh đúng giờ dùng cơm trưa liền bước đến trước cửa phòng làm việc của Thiệu Huy thông báo.
"Mang cơm vào đây đi.".

Thiệu Huy nghe trợ lý của mình thông báo liền dừng lại một chút, anh nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, hơi lắc đầu cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.
"Bạch tổng, tôi biết thừa là với sức làm việc này không đánh gục được ngài nhưng mà ngài phải lo cho bản thân mình một chút.

Hà tổng vừa nhắn tin tôi để hỏi thăm ngài đấy!".

Đặng Kiến Minh bước vào, trên tay là hai phần cơm lớn.

Vừa để thức ăn lên bàn, hắn liền đứng qua một bên, cung kính nhắc nhở vị tổng tài của mình.
"Chắc do trước kia vốn đã quen với việc này rồi.

Tuy rằng cơ thể hiện tại không bằng lúc đó, nhưng cảm giác thì không khác mấy.

Anh cũng ngồi xuống ăn luôn đi.".

Anh đúng là đã quá quen với việc làm việc quá độ, tuy rằng cơ thể hiện tại chưa mạnh bằng thời điểm đó, nhưng cảm giác chịu đựng áp lực không khác mấy, anh thậm chí cảm thấy nó rất nhẹ nhàng.
Một mình anh thì không sao, ngược lại nếu để Hà Văn y nhìn thấy cảnh anh không chịu lo cho bản thân thì không được.

Văn Văn lo cho sức khỏe và chế độ công việc của anh không phải ngày một ngày hai.

Lần trước y biết anh không ăn uống điều độ, cũng đã dỗi anh thật lâu, anh đã tốn rất nhiều nước miếng để đảm bảo với y rằng sẽ chăm lo bản thân hơn khi không có y bên cạnh.
Còn việc giấu y, cho qua vấn đề này thì chắc chắn không thành công rồi.


Tuy Đặng Kiến Minh là trợ lí đắc lực của anh, nhưng trước đó anh ta cũng là trợ lý của Văn Văn.

Thậm chí người này còn thân thiết với y hơn là với anh.

Cái tai mắt to bự như Đặng Kiến Minh là sao anh giám dối y điều gì.
Với lại, nghe lời vợ, vợ là tất cả, đội vợ lên đầu vốn là châm ngôn của những người đàn ông trong Bạch gia rồi.

Bạch Thiệu Huy anh làm sao mà ngoại lệ được.
Đặng Kiến Minh sau khi được tổng tài nhà mình cho phép ngồi ăn, liền cung kính cúi đầu, rồi mau chóng ngồi xuống thưởng thức phần cơm mà hắn đã chuẩn bị trước đó.
Thật ra thì sau khi trọng sinh, Bạch Thiệu Huy mới không câu nệ việc có người ngồi ăn cùng mình, hay là có thuộc hạ bên cạnh.

Anh của những năm đó thích ngồi ăn một mình, ngồi hút thuốc, uống rượu,...một mình.

Anh chỉ đơn giản là muốn cô độc bản thân.

Nhưng giờ thì anh không có cô độc, cũng không có cô đơn.

Niềm vui trong cuộc sống còn rất nhiều, anh đang dần hưởng thụ nó như một người bình thường, giản dị.
"Reng...reng...reng...".

Hai người đang ăn thì tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Bạch Thiệu Huy vừa ăn vừa nhắn tin cho ai đó, khi nghe tiếng điện thoại reo liền nhíu mày không vui.
"Để tôi đi nghe trước vậy!".

Đặng trợ lí thấy tổng tài của mình nhíu mày không vui, hắn biết rõ nếu không phải là chuyện quan trọng người này sẽ chẳng thèm nghe.

Vì vậy thân là trợ lý, Kiến Minh phải lên nghe trước thay cho Thiệu Huy.
"Alo, xin chào, tôi là trợ lý của Bạch tổng, Đặng Kiến Minh xin nghe.".

Kiến Minh bước đến bàn làm việc của Bạch tổng, nhấc máy, chuyên nghiệp lên tiếng.
"....".
"Được! Tôi sẽ nói lại với ngài ấy.".Sau khi nghe đầu dây bên kia luyên thuyên một hồi, Kiến Minh rốt cuộc cũng đáp lại.
"Bạch tổng, là nhị thiếu nhà Wilfred gọi đến.".

Kiến Minh bịt lại đầu ống nghe và đưa nó ra xa, một bên thì thông báo cho Bạch tổng biết người cần gặp.
"Không tiếp!".

Thật mất hứng mà! Cái tên ăn không ngồi rồi, rãnh rỗi sinh nông nỗi này đến đây mục đích chính là nhắm vào Bạch Thiệu Huy mà làm phiền.


Thật muốn quay về mấy năm trước, coi như không quen biết thằng bạn não tàn này.
"Vâng! Bạch tổng..." Đặng trợ lý thấy tổng tài nhà mình khó chịu liền hiểu ý.

Hắn kéo ống nghe điện thoại để cạnh tai mình, chuẩn bị thông báo lại cho phía bên kia thì...
"Bạch Thiệu Huy, thằng bạn khốn kiếp này, lập tức nghe điện thoại cho ông!! Ông đây đã qua đến tận đây rồi cậu nghĩ rằng thoát được tay tôi đấy à? Nằm mơ! Hôm nay Bạch Thiệu Huy cậu không chịu gặp tôi thì mười ngày nửa tháng sau cậu cũng không được yên đâu!...".

Đặng Kiến Minh còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã xổ ra một tràng chữ, muốn điếc luôn cả cái lỗ tai của hắn, cũng may là giựt ống nghe ra xa kịp thời.

Haizz, có cần hùng hổ như vậy không? Sao trên đời lại có nhiều thành phần cực phẩm như vậy nhỉ?
Âm thanh của nhị thiếu Wilfred rất to, to đến nỗi Bạch Thiệu Huy đang ngồi ở cách đó không xa cũng nghe rõ mồn một lời cậu ta nói.

Tất nhiên là Bạch tổng nghe xong những lời đó liền không có sắc mặt tốt rồi, không khí trong phòng cũng vì lẽ đó mà âm u đi mấy phần.
"Đưa qua đây!".

Bạch thiếu âm trầm hạ lệnh.

Tên thiếu gia Wilfred này là một người bạn của anh chẳng qua cậu ta lại là một người bạn mang đến cho anh nhiều phiền phức.

Nếu không phải ngại phiền phức quấn thân càng thêm nhiều thì Thiệu Huy không nghĩ rằng mình sẽ tiếp cuộc điện thoại này.
"Nghe!".

Từ ngày trọng sinh đến giờ, Bạch tổng đã dùng cái giọng điệu lạnh đến thấu xương này đây là lần thứ hai.

Lần đầu tiên là trong cuộc họp ngày hôm qua, tuy lãnh nhưng không mang quá nhiều hàm ý giết chóc như ngày hôm nay.

Ngày hôm nay, con người ở đầu dây bên kia đối với anh chính là đáng chết.
"Khụ khụ, đừng lạnh lùng như thế chứ! Thiệu Huy à, đã ăn trưa chưa? Hôm nay tớ muốn mời cậu ăn cơm, đi ăn trưa với tớ nhé!".

Nhị thiếu Wilfred nhận thấy giọng điệu đầy sát khí của người bạn của mình liền ngay lập tức đổi giọng, không có hùng hồn như trước đó nữa.

Cậu đến đây là để nhờ vả, ngu mới đi tiếp tục tỏ vẻ cao ngạo và hùng hồn.
"Không rảnh! Cậu đi kiếm người khác mà ăn cùng còn tôi thì không rảnh và cũng không thích tiếp cậu.

Còn không có người thì cút về nước của cậu mà kiếm người cùng ăn đi!".

Muốn anh nhẹ nhàng đối đãi thì cũng phải xem người đó là ai, còn đối với đứa con thứ hai của dòng chính nhà Wilfred thì anh một chút cũng không muốn đối đãi nhiệt tình với cậu ta.


Vì thế anh mạnh mẽ đuổi người.
"Lâu ngày không gặp Thiệu Huy lại càng phụ bạc tớ rồi.

Tớ làm nhiều việc cho cậu như vậy mà cậu lại...hix...cậu thì lại đối xử thậm tệ với tớ như thế! Tớ cất công ngồi máy bay 12 tiếng chỉ muốn gặp Bạch thiếu cậu, mời cậu bữa cơm vậy mà cậu nỡ lòng nào lại...hix...hix...Bạch thiếu cậu thật quá đáng quá đi...!".
Finn Wilfred nổi danh bởi tính cách hoạt bát với những câu nói khiến người ta ngoài cảm thấy bất lực thì chính là muốn đập cậu ta một trận.

Cảm thấy bất lực thì có đấy nhưng mà muốn đánh cậu thì chắc không có đâu, ngoài người thân của cậu thì ai dám nạt nộ hay đánh cậu đâu, dù sao cái họ Wilfred cũng không phải để chưng.

À mà không, ngoài trừ người thân ra thì còn có hai người ngang nhiên không thèm để ý gia tộc hoàng gia Wilfred này mà không thèm nương tay, một người trong đó chính là Bạch Thiệu Huy.
"Ngậm cái miệng thích liếng thoắng của cậu lại ngay lập tức cho tớ.

Qua đây nhờ vả thì nói chuyện cho đàng hoàng vào, bất kỳ lúc nào Bạch Thiệu Huy này cũng có thể đá cậu về nước đấy.

Đợi trước cổng vào Bạch thị, tớ đi ra!".

Có một người bạn thích giả trang thành nạn nhân thì quả thật rất là đau đầu, anh thật muốn đá cậu ta về nước ngay bây giờ.
Nói xong câu đó Thiệu Huy ngay lập tức ngắt điện thoại, anh nhìn đến phần cơm mình đang ăn dở mà chậc lưỡi một cái.

Bây giờ cảm giác trong ngoài cơ thể anh đều là sự khó chịu còn có một chút bất lực.

Nhưng không đi thì không được, cái tên khốn dở hơi kia ở đây lâu hơn một ngày thì phiền phức dấy vào thân thêm một ngày.
Phát triển Bạch thị, chăm lo thế lực trụ cột Bạch gia, phát triển bang Hắc Long, còn lo đối phó Dark - một thế lực thù địch với Hắc Long, bấy nhiêu đó thôi Bạch Thiệu Huy anh đã đủ ngấm mệt rồi.

Bây giờ lại thêm chuyện ân oán tình trường của một thằng bạn thân nữa, anh chính là không muốn nhúng tay vào.

Và hơn hết là Finn Wilfred cái con người này anh không muốn thân.
Cuối cùng, với tâm thái bực dọc, Bạch tổng cũng cầm áo khoác ngoài của mình rời khỏi tòa nhà Bạch thị.
......
Trong một nhà hàng năm sao trực thuộc Bạch thị cách tòa nhà Bạch thị không quá xa, một căn phòng Vip không ai làm phiền, một bữa ăn sang trọng giữa hai người Bạch Thiệu Huy và Finn Wilfred diễn ra.

Sau khoảng thời gian im lặng tập trung ăn uống, Finn đặt vật dụng ăn uống trên tay của mình xuống bàn, cầm lên ly rượu vang uống một hơi hết sạch.

Cậu nhìn kỹ Bạch Thiệu Huy vài phút, lúc này cầu mới lên tiếng:
"Gặp tớ khiến cậu khó chịu vậy sao?! Cậu như thế làm tớ buồn đấy!".

Finn nhìn thấy người bạn lãnh khốc không thích phiền phức dính thân này của mình tỏ vẻ cách xa ngàn dặm liền ảo não nói.
Bạch Thiệu Huy mà cậu quen trước đó tuy rằng tính xấu rất nhiều nhưng được cái rất hào phóng, sau đó chắc vì bị làm phiền quá nhiều hay xảy ra việc gì đó nên tính tình càng thêm xú, ngay cả sự hào phóng cũng là nhỏ giọt.

Còn bây giờ cậu lại có cảm thấy người bạn này của mình có chút xa lạ.

Sự lãnh huyết ấy cậu sẽ không bao giờ nhầm lẫn, chỉ là cậu thắc mắc một điều: "Huyết" từ đâu mà ra?
Cậu là một người không giỏi giang như những người bạn của mình, thậm chí là tệ nhất đám.

Finn, ý nghĩa của cái tên này là tốt đẹp, mẹ cậu chính là muốn cậu có một cuộc sống tốt đẹp.

Một cuộc sống không tranh quyền đoạt thế, không máu me, không khói lửa, không tranh chấp đố kị ai và cậu cũng muốn cuộc sống mình như thế.


Từ nhỏ sống trong nhung lụa, lớn lên rồi thì chính là làm ra bao nhiêu ăn bấy nhiêu, gia tài của dòng tộc Wilfred to đấy nhưng cậu cũng chẳng hứng thú, em trai nhỏ hơn cậu ba tuổi xứng đáng quyền thừa kế hơn cậu nhiều.
Finn Wilfred cậu không tài cáng gì nhưng không có nghĩa là kiến thức của cậu nông cạn.

Wilfred, cái họ này chính là minh chứng cho môi trường sống và kiến thức của cậu, không giết người nhưng cậu cũng đã quen với mùi máu.

Vì sao cậu nhận thấy sự lãnh huyết ẩn tàng trong con người Bạch Thiệu Huy? Đó là vì cậu đã quá quen với những con người có điều tương tự ấy.
"Cậu cũng biết buồn sao? Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến vị thiếu gia cậu mệt nhọc đường dài bay qua đây để nhờ vả tớ đây? Cậu cũng biết tớ đây nhiều việc quấn thân rồi nên có thể sẽ không giúp được gì cho cậu đâu!".

Thiệu Huy trước giờ không thích vòng vo nên trực tiếp vào thẳng vấn đề, cũng sẵn tiện chặn luôn việc mình có nhận sự nhờ vả của người ta hay là không.
"Cậu đúng thật là...! Ai, tớ nghĩ nên dùng biện pháp nào đó mạnh hơn để bắt buộc cậu phải giúp tớ rồi.".

Finn nở một nụ cười ranh ma, người như Thiệu Huy cậu đúng là không tính kế cũng không được.
"Vậy còn phải xem trí thông minh của cậu có phát triển hơn trước kia hay không? Nói mau lên! Thời gian là vàng là bạc, một chút tớ cũng không muốn lãng phí.".

Bạch tổng ngay sau khi tiếng nói của Finn vừa dứt liền cho một ánh mắt khinh thường.
"Được rồi, tớ nói liền ngay lập tức đây! Cậu có biết hôn ước giữa hai nhà Joyce và Wilfred không?".
"Có nghe qua.

Hôn ước đó có vấn đề sao?".

Bạch Thiệu Huy nghe hỏi liền nhếch một bên chân mày lên.

Quả nhiên điều anh nghĩ đến trước đó đã đúng.
"Ừm.

Có vấn đề, thậm chí là vấn đề rất lớn.

Cậu cũng biết gia tộc Joyce chỉ có một đứa con trai độc nhất, người này tất nhiên cậu cũng không xa lạ gì, đó là Dylan.

Tớ không ngại để một người hay đối đầu với mình trở thành người một nhà, theo như hôn ước ban đầu thì chính là anh rễ.

Nhưng rốt cuộc tớ vẫn không hiểu một người cẩn trọng như cậu ta lại ngay phút chót thay đổi hôn ước.

Cậu ta lên cơn thần kinh à?".

Finn một bộ dạng nhăn nhó kể chuyện.
"Không thích đối tượng có hôn ước với mình thì thay đổi thôi, điều này đâu có gì lạ lẫm đâu.

Cậu là đang bất bình cho chị của cậu đấy à?".

Bạch Thiệu Huy cười cười.

Anh sẽ không nói là với Finn là từ đầu Dylan không hề đối đầu với cậu ấy.

Bình Luận (0)
Comment