Trở Về! Anh Yêu Em

Chương 86


Bạch Uyển Nhược sau khi nói chuyện với anh trai mình thì vào buổi chiều hôm đó cô phải quay lại trường của mình.

Năm học đầu tiên, cô nghe theo mẹ của mình là ở tại nhà mà đi học, nhưng năm nay cô đã xin ý kiến của cả nhà và nhờ sự giúp đỡ của anh hai Thiệu Huy thì cô đã thành công xin phép được sống tự lập bên ngoài.
Bây giờ cô quay về vị trí của mình ở kí túc xá, lâu lâu cô vẫn ở đó vài lần, cô không chính thức ở đó, giờ đây cô có thể dành nhiều thời gian trải nghiệm thời sinh viên của mình.

Trước đó đã ở vài lần, đồ của cô cũng có ở đó, với lại, ở trường cô vô cùng điệu thấp nên đồ đạc cô không quá nhiều, chủ yếu là vật dụng cần thiết.

Cô không muốn người khác nhìn cô vù gia thế của cô, và Bạch gia cũng không muốn công khai vị công chúa của Bạch gia, nên cũng không ai cô là nhị tiểu thư của Bạch gia.
Tuy vậy với nhan sắc và học vấn của cô, cô vẫn dễ dàng được phong tặng danh hiệu giáo hoa.

Giáo hoa thì giáo hoa nhưng cô vẫn không thích cái danh hiệu này, phong quang thì phong quan đó nhưng cũng chính là tâm điểm của sự ganh ghét.

Lẫn lộn với đám người không hiểu sự đời kia làm cô có điểm khó chịu và vô cùng chán ghét.
Trường đại học Hoàng Huy là một trường đại học dành cho những ngành nghề về nghệ thuật và kinh tế hàng đầu nước B.

Khoa diễn xuất với khoa thanh nhạc là hai chuyên ngành chính bên lĩnh vực nghệ thuật, còn quản trị kinh doanh, Maketing là hai ngành chính bên lĩnh vực kinh tế.

Trong ngôi trường đại học quy mô lớn cấp quốc gia này, sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt, những vấn đề hỗn tạp không bao giờ thiếu.

Bạch Uyển Nhược tất nhiên là không thể để bản thân bị lu mờ như những sinh viên bình thường, với nhan sắc và tài năng của cô tất nhiên dễ dàng đạt được sự chú ý của mọi người xung quanh, thuận lợi đeo trên mình cái danh giáo hoa.

Vì không để lộ gia thế của mình, cô cũng tìm được những người bạn cho mình.

Nhưng không có gia thế chống lưng, đám người hay ghen tị người khác kia cũng ỷ thế mà lấn tới.

Tuy nhiên, cô không phải là một đứa con gái mềm yếu, mềm yếu không phải là điều mà người thành viên trong Bạch gia nên có.

Vì vậy, dù có nhiều thành phần muốn ức hiếp, gây khó dễ cho cô nhưng cô vẫn vui vẻ sống tốt, làm những người đó luôn luôn tỏ ra tức tối khi gặp cô.
Tại kí túc xá nữ đại học Hoàng Huy, lầu bốn, phòng 196, trong phòng có ba cô gái đang ngồi nói chuyện với nhau.
"Này các cậu nói xem, thành viên còn lại của chúng ta mỗi tháng xuất hiện trong phòng một, hai lần.

Không biết thuê kí túc xá làm gì nữa, nhà dư giả tiền hay sao nhỉ, mỗi tháng đều chi không cho khoảng tiền kí túc xá này." Cô gái nói chuyện có mái tóc ngắn ngang vai, ăn mặc có phần cá tính, ôm cái gối ôm của mình nhìn hai người còn lại, chậc lưỡi nói.
"Không rõ, có thể là cô ấy ở đây vì lí do bất đắc dĩ, hoặc cũng có thể là một nguyên nhân khác." Một cô gái khác lên tiếng, cô có mái tóc hơi ngả vàng vì cháy nắng, thân hình cao hơn so với hai người còn lại, mặc một bộ đồ thể thao rộng thoải mái, làn da nâu khỏe khoắn, có thể nhìn ra cô gái này là người thường xuyên hoạt động ở ngoài nắng, tính cách khá lạnh lùng trầm tính.

Nếu như không phải cô có mái tóc dài cột đuôi ngựa cùng phần ngực lồi lõm kia, không ai có thể nghĩ cô là một đứa con gái cả.
"Haizz, bàn tán cái gì chứ, người ta là giáo hoa đó.

Bình thường chắc cũng không muốn ở trong kí túc xá chật hẹp này đâu.

Nhưng mà, cậu ấy thật xinh đẹp a, lại còn tài hoa như thế.

Nếu như cậu ấy thường xuyên ở đây với bọn mình thì sao nhỉ?" Cô gái còn lại lên tiếng.


Cô gái này, xét về nhan sắc thì không quá chênh lệch với hai người còn lại, tuy nhiên cô có phần gây thiện cảm với người khác hơn với ngoại hình hoạt bát dễ thương của mình.
"Là giáo hoa, cậu nghĩ rằng cô bạn cùng phòng của chúng ta có thể cùng chúng ta nói chuyện sao?!" Cô gái tóc ngắn cười nhạo một tiếng, cô không thích cái gọi là giáo hoa cho lắm.

Cô đã gặp vài người được gọi là giáo hoa kia, ấn tượng của cô với những người đó chính là không kiêu căng, ngạo mạn thì cũng là không để ai vào mắt, luôn cho mình là trung tâm vũ trụ.

Với Bạch Uyển Nhược, cô cũng không cho là khá hơn bao nhiêu.
"Vì sao tớ không thể cùng nói chuyện với các cậu chứ?" Dứt câu nói của cô gái tóc ngắn kia, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía cửa phòng.

Cả ba quay nhìn về phía của thì thấy của mở ra, một cô gái khác xuất hiện.

Cô gái này vô cùng xinh đẹp, góc cạnh sắc sảo, đường nét thanh tú, đôi mắt đen trong veo long lanh, tóc đen dài xõa tự nhiên.

Cô mặc một bộ đồ thể thao dài, nhìn vừa cá tính vừa thoải mái nhưng cũng không làm mất đi vẻ nữ tính của cô.

Trên tay cô còn có thêm một chiếc vali màu xanh, hiển nhiên là đến đây ở, người đó không ai khác là Bạch Uyển Nhược.
"Chào các cậu, từ giờ tớ đã có thể chính thức ở đây được rồi." Bạch Uyển Nhược chào nói, còn tặng thêm nụ cười thân thiện.
"Wow, Uyển Nhược, cậu thật sự là xinh đẹp hơn trong lời đồn nha.

Mau vào thôi, hoan nghênh hoan nghênh." Cô gái dễ thương kia phản ứng nhanh chạy đến chỗ Uyển Nhược đang đứng niềm nở nói.

"Không dám, tớ không đẹp đến mức như cậu nói.

Tớ để đồ vào đã." Uyển Nhược cười cười.

Cô nàng dễ thương này thật sự rất dễ thương nha.
"Tớ xin giới thiệu nha, tớ là Bạch Uyển Nhược, mọi người có thể gọi là Uyển Nhược, tớ học khoa diễn xuất, năm đầu vì vấn đề bên phía gia đình nên không thể chính thức ở trong kí túc xá được.

Bây giờ tớ đã được ở đây lâu dài rồi,sau này mong các cậu chiếu cố, giúp đỡ." Sau khi cất hành lí xong, Uyển Nhược liền chủ động giới thiệu mình với bạn bè cùng phòng.
"Hì hì.

Chào cậu Uyển Nhược, tớ là Mộc Đinh Ly, khoa hội họa.

Tớ sự thích cậu nha, vừa xinh đẹp lại còn tài năng.

Tớ còn muốn vẽ một bức chân dung cậu nữa đó, tiếc là không có cơ hội, giờ thì được rồi nè." Mộc Đinh Ly hai mắt tỏa sáng nhìn Uyển Nhược nói.
"Haha.

Thật hân hạnh và mong chờ.

Mộc Đinh Ly, tớ có thể gọi cậu là Ly Ly không?!" Uyển Nhược ngạc nhiên khi biết Mộc Đinh Ly có đam về hội họa, cô rất vui khi có thể kết bạn cùng một họa sĩ tương lai.
"Đinh Kiên Ngân, ở tỉnh L, khoa Kinh tế học." Cô gái lạnh lùng, dáng vẻ đàn ông lạnh lùng ngắn gọn nói.
"La Mỹ Lan, khoa Quản trị kinh doanh, ở tỉnh G kế bên.

Xin lỗi vì lời hồi nãy." La Mỹ Lan cảm thấy nghiệp quật thật nhanh.


Đúng là theo ấn tượng của cô thì giáo hoa quả thật chính là không ai tốt cả, nhưng mà cảm giác Bạch Uyển Nhược đem lại lại khác hoàn toàn với đám người kia.

Nếu như lời nói vô cùng không kiểm soát được kia của cô làm tổn thương cô ấy thì cô cũng xong luôn rồi.
"Không sao, tớ cũng không thích cái gọi là giáo hoa này cho lắm.

Mỹ Lan à, tớ gọi cậu như vậy nhé!?" Bạch Uyển Nhược cười nói, haha, cô có nhận mình là giáo hoa bao giờ đâu, người ta phong cho cô mà.

Mỹ Lan làm sai mà biết nhận lỗi, là cô gái tốt, đáng kết giao.
"A.

Được!" Mỹ Lan có chút ngẩn ra sau đó liền cười hữu hảo.
"Còn Kiên Ngân, mình gọi cậu là Ngân Ngân được không?!" Uyển Nhược cười mỉm, nhẹ nhàng nói.
"Gọi Kiên Ngân!" Đinh Kiên Ngân lạnh lùng liếc nhìn Uyển Nhược nói.
"Tính cách thật mạnh mẽ và lạnh lùng nha.

A Ngân tớ gọi thế nhé!" Bạch Uyển Nhược nhìn người này một chút, nếu không phải đây là kí túc xá nữ, chỉ có nữ sinh hoạt, không có bất kỳ nam nhân nào có thể bước vào khu vực này nếu không cô cũng nghĩ rằng đây là con trai.

A Ngân, cách gọi này chắc chắn sẽ được đi.
"Được." Kiên Ngân nhìn Uyển Nhược thật sâu sau đó cũng lên tiếng đồng ý.
"Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc cho nhau nào." Uyển Nhược thỏa mãn với buổi gặp mặt này.

Ấn tượng của họ với nhau rất tốt, còn sau này thì cứ để thời gian giúp họ chứng minh.

Bình Luận (0)
Comment