Trở Về! Anh Yêu Em

Chương 92


Thời gian trôi nhanh, người vào người ra vô cùng nhanh chóng, trước giờ nghỉ trưa cũng tới lượt người thứ 763.

Nghe đến con số của mình, Bạch Uyển Nhược đứng dậy chỉnh lại tâm thái của mình.

Đến bây giờ cảm giác hồi hộp đã lên vài level so với trước đó, dặn lòng phải bình tĩnh, cô mạnh mẽ mở cánh cửa của đời mình.
Khi Bạch Uyển Nhược bước vào cùng với tạo hình cổ trang, bước đi nhẹ nhàng khoan thai, dung nhan dù đã trải qua hóa trang vẫn không che dấu hết sự xinh đẹp, sự nhiệt huyết tươi mới của tuổi trẻ, sự xinh đẹp động lòng người khiến cho thành phần ban giám khảo chủ yếu là nam này có phần ngẩn ngơ.

Uyển Nhược chào hỏi theo lễ nghi của lịch sử rồi xin phép biểu diễn tài năng diễn xuất của mình.
Cô chọn vị trí bậc thang đầu tiên của cái bục sân khấu trong phòng, khuôn mặt nhanh chóng chuyển từ trạng thái bình thường sang trạng thái lo lắng.
"Kim Hoa, tiểu thư sao rồi?" Ngân Hoa ánh mắt lo lắng nhìn về một hướng rồi quay qua nhìn về một hướng khác.
"Tiêu thư vẫn chưa tỉnh dậy, có điều hơi thở đã ổn định hơn trước đó nhiều rồi.

Ngân Hoa tỷ tỷ, mọi chuyện....có thể giải quyết ổn thỏa không?!" Kim Hoa vừa lo lắng vừa buồn bã lại vừa có chút lực bất tòng tâm.
"Không sao đâu, tình hình bây giờ có chút tệ nhưng rồi cũng sẽ ổn lại thôi.

Có điều, bây giờ đám người trong hoàng thất đó lại nhắm đến tiểu thư, Tứ hoàng tử điện hạ đã giúp chúng ta ngăn chặn nhiều lần nhưng cũng khó mà thoát được lần này.

Uyên phủ từ ngày lão gia mất thì không một ngày nào mà không gà bay chó chạy, cũng chẳng giúp ích được gì.

Bây giờ chỉ cầu tiểu thư mau chóng khỏe lại, quyết định của người bây giờ thật sự vô cùng quan trọng.

Haizz, nếu thêm một hai ngày nữa chỉ sợ ta cũng chống không nổi nữa." Ngân Hoa lô ra tia mệt mỏi, vừa lo lắng lại vừa mạnh mẽ.
Đôi vai nhỏ bé của một nô tì thiếp thân vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, vui tươi ngày nào nay lại trở nên gầy gò, cảm giác nặng trĩu đến như thế.


Tất cả là vì tiểu thư của mình, vì tiểu thư của mình những sự mệt mỏi, áp lực nặng vai nàng cũng sẽ cố gắng gắng gượng.
"Ngân Hoa tỷ, tỷ cũng nên đi nghỉ ngơi một chút đi, đã hai ngày rồi tỷ vẫn chưa chợp mắt một tý nào.

Tiểu thư đã như vậy rồi, tỷ mà ngã bệnh xuống thì muội cũng không biết nên làm sao nữa!" Kim Hoa thở dài khuyên nhủ, Ngân Hoa tỷ rất giỏi nhưng nàng thì không, ngoài việc hầu hạ và chăm sóc tiểu thư thì nàng không biết được những chuyện khác.

Ngân Hoa tỷ mà ngã xuống thì nàng thật là chẳng biết nên làm cái gì cho đúng.
"Vẫn chưa thể nghỉ ngơi được, nghe mấy a hoàn bên phòng bếp nói có kiệu của người trong hoàng thất hướng bên này đang đến, nếu là Nhị hoàng tử thì nguy, chờ sau đó ta sẽ nghỉ ngơi sau.

Muội cũng vậy, ta không muốn trong chúng ta sẽ xảy ra chuyện." Ngân Hoa cho Kim Hoa một ánh mắt yên tâm nói.
"Vậy tỷ phải cẩn thận đó! Không được để bản thân bị thương đâu, ta rất sợ!" Kim Hoa ánh mắt long lanh nước, lo lắng nhìn Ngân Hoa nói.

Nàng thật sự rất vô dụng, nếu có một chút năng lực để phụ giúp cho Tiểu thư và Ngân Hoa tỷ thì tốt rồi.
"Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ không để mình bị thương." Trấn an Kim Hoa xong nàng quay qua ngoài, khuôn mặt lạnh lùng, cương nghị có nhiễm một chút sát khí.

Dừng một nhịp nàng dứt khoát bước đi, bước chân nặng nề hơn so với trước đó rất nhiều.
Từ đầu đến cuối hai nhân vật Ngân Hoa và Kim Hoa được Bạch Uyển Nhược linh hoạt di chuyển, thay đổi cảm xúc cùng lời thoại mà diễn cùng lúc hai nhân vật.

Một tiếng kết thúc từ cô phát ra, trong phòng vẫn chưa có động tĩnh gì vẫn cứ im lặng ngoài Tạ Nghệ Hân cho cô một ánh mắt tán thưởng.

Gần một phút sau đó, người đầu tiên phản ứng là đạo diễn Phạm, ông ta vẻ mặt vui mừng rạng rỡ.
"Thật sự rất tuyệt, cô gái...!à Uyển Nhược, diễn xuất của con quả thật rất tuyệt, đã có thể sánh ngang với một số diễn viên chuyên nghiệp ở hiện tại rồi.

Vai a hoàn Ngân Hoa này chắc chắn là của con rồi.


Nghệ Hân, cô nghĩ thế nào?" Ông thật tán thưởng tân binh mới này.
Diễn xuất rất đạt, thực lực vô cùng mạnh có thể ngang bằng với một số diễn viên chuyên nghiệp rồi, sau này có thể phát triển sự nghiệp một cách thăng hoa.

Có điều, ông cũng không quên người quyền lực nhất ở đây, người phụ nữ này mà không chấp nhận thì dù có giỏi đến đâu thì sự nghiệp cũng dễ dàng bị lu mờ.
"Duyệt!" Tạ Nghê Hân khóe miệng cong lên thành vòng cung, nói xong rồi thì cơ miệng lại quay về trạng thái ban đầu.
"A!!À được...Uyển Nhược, cô được nhận rồi.

Để lại phương thức liên lạc, vài ngày nữa sau khi vòng casting hoàn thành thì bên chung tôi sẽ liên hệ với cô đến dễ nhận vai."
Con mẹ nó, đại tỷ lạnh như băng ngàn năm ở Nam cực ở trạng thái không quay phim có thể cười.

Cười rồi a, đại tỷ cười lên có thể làm lay động trái tim của rất nhiều người đó, nhưng mà...!hắn không dám ngỗ nghịch, haha hắn không muốn chết.

Con mẹ nó, tôi đây thật khâm phục cô đó Bạch Uyển Nhược, cô có thể làm cho đại tỷ của tôi cười rồi, dù chỉ là vài giây a.

Nội tâm trợ lý kim biên tập của Tạ Nghệ Hân - Lạc Chính Trung trong lòng não bổ, phun tào suy nghĩ.
Những người còn lại cũng ngạc nhiên không khác gì vị trợ lý kia.

Hình tượng lạnh lùng lãnh khốc, thậm chí gây áp lực khủng khiếp của kẻ bề trên quá in đậm trong tâm trí bọn họ, nụ cười tuyệt diễm khuynh thành lướt qua trên khóe môi của Tạ Nghệ Hân quả thật là như chuyện hiếm có nhất trên đời này.
"Vâng.

Cảm ơn mọi người ạ." Bạch Uyển Nhược cuối đầu cảm ơn, sau đó ghi lại số điện thoại của mình rồi xin phép ra ngoài.


Lúc đi ngang qua Tạ Nghệ Hân, cô liền cảm nhận có vật gì đó len vào trong tay áo cô, nghĩ đến lời anh hai nói trước đó, cô giữ lại vật đó trong tay bình thường như không có gì mà đi ra khỏi phòng casting.
Nhìn bóng lưng Bạch Uyển Nhược, Trần Lục Kỳ vuốt cằm suy nghĩ.

Họ Bạch, có lẽ là...? Nhưng không có nét giống a...!chắc là cần phải xác nhận.

A Ninh à, nếu em có thể tìm được vị công chúa kia của Bạch gia thì anh nên thưởng cho em cái gì đây!
.......
Nửa tiếng sau đó, sau khi ăn xong bữa trưa của mình tại nhà hàng gần đó.

Bạch Uyển Nhược đi đến nơi trên tờ giấy mà Tạ nghệ Hân đã đưa cho cô.

Không để cô đợi lâu, Tạ Nghệ Hân xuất hiện còn có trợ lý Lạc.
"Nhị tiểu thư!" Tạ Nghệ Hân cúi đầu theo lệ cung kính chào cô, Lạc Chính Trung nghe vậy cũng cung kính chào theo dù không biết rõ về người con gái phía trước.
"Chị Nghệ Hân, không cần như vậy đâu.

Chị là người của anh hai không phải người của Bạch gia, không cần như vậy với em làm gì!" Nhìn thấy tiền bối của mình lại cung kính gọi mình một tiếng tiểu thư làm cô chẳng biết phải làm sao.
"Chủ tử hiện tại là gia chủ của Bạch gia, làm thuộc hạ của gia chủ Bạch gia, gọi em gái của chủ tử là tiểu thư cũng không sai." Tạ Nghệ Hân phá lệ giải thích.
"Hừm! Với em thì không cần đâu.

Chị là tiền bối của em, em nên biểu thị như vậy với chị mới đúng.

Với lại gọi như vậy rất là xa cách, em không thích cảm giác nơ vậy chút nào!" Bạch Uyển Nhược lại không cho là đúng nói.
"Được! Vậy gọi Nhược Nhược." Tạ Nghệ Hân nhìn sâu vào Bạch Uyển Nhược, sau đó dứt khoát nói.
"Hả?! A được ạ!" Tại sao cô lại cảm thấy từ Nhược Nhược này từ miệng của băng lãnh mỹ nữ lại kì kì vậy nhỉ.
"Nhược Nhược, em định lúc nào thì mới tiếp nhận MTK?" Tạ Nghệ Hân vào thẳng luôn chuyện cần nói.
"Em nghe theo lời anh hai, học hỏi trước khi nào thành thạo và nhân khí đi lên thì mới chính thức tiếp nhận.


Sau này phải nhờ mọi người chỉ dạy nhiều hơn.

Kể cả trợ lý Lục nữa, anh phải dạy tận tình đó." Thấy người phía sau ngơ ngác chưa hiểu chuyện, Bạch Uyển Nhược liền gọi hồn người nào đó về.
"Hả?!Điều đó là tất nhiên! Thưa tiểu thư!" Lạc Chính Trung bối rối vì bản thân lơ là, cung kính đáp lại lời của Uyển Nhược.
"Đúng rồi, em nên cẩn thận Trần Lục Kỳ, hắn ta hình như nghi ngờ thân phận của em rồi đó." Tạ Nghệ Hân nhớ biểu hiện của Trần Lục Kỳ sau khi Nhược Nhược ra khỏi phòng liền nhắc nhở.
"Biết vậy lúc giới thiệu em không nói rõ cái họ luôn.

Nhưng cũng không sao, em vẫn có năng lực bảo vệ mình mà.

Với lại em có nguy hiểm không lẽ nào chị bỏ mặc em được đâu nè!" Uyển Nhược lúc đầu có hơi lo lắng nhưng mà cô vẫn tự tin về năng lực tự bảo vệ mình, với lại cô không tin chị Nghệ Hân chỉ là một minh tinh hay là người điều hành MTK đơn giản như vậy.
"Được! Lúc nãy biểu hiện của em rất tốt, nhưng đường đi của showbiz không phải dễ đi." Cái mặt lạnh dễ dàng che dấu cảm xúc nhưng nếu để ý ánh mắt của Tạ Nghệ Hân có phần sắc bén hơn lúc bình thường.
"Không dễ đi nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng!" Bạch Uyển Nhược cười khoan thai nói.

Không dễ đi nhưng cô cũng không dễ từ bỏ, cũng không yếu đuối vì vậy cũng không dễ nhấn cô xuống.
"Người Bạch gia đều là những người kiên nghị!" Tạ Nghệ Hân thả cho một câu không đầu không đuôi.
"Đại tỷ, gần tới giờ rồi." Lạc Chính Trung lên tiếng nhắc nhở.
"Như vậy, chị sẽ liên lạc với em sau.

Đi về cẩn thận!"
"Vâng ạ!" Bạch Uyển Nhược vẫy tay chào tạm biệt, rồi ba người cùng một lúc rời đi theo hướng họ cần đi.
"Đại tỷ, hôm nay chị thật là khác với bình thường? " Sau khi rời đi Lạc Chính Trung tranh thủ thắc mắc.
"Có sao?" Tạ Nghệ Hân liếc ngang Lạc Chính Trung.
"Chắc tôi nhìn lầm! Ha ha..." Tiểu trợ lý vì cái liếc ngang đó hoảng sợ mà sửa lời.

Âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, khác hoàn toàn như hái thái cực đó có được không?!! Oan ức quá mà!!!
"Đi?!" Giọng nói lạnh băng vang lên từ phía xa.

Bình Luận (0)
Comment