Dịch: Vivian Nhinhi
Chương này hay quá. Một chuyện tưởng phức tạp hóa ra còn phức tạp hơn nữa, đủ loại rối rắm, liên hệ, mưu mô...
Dận Chân nghe xong, ban đầu thấy hơi bất ngờ sau lại cực kì hưng phấn. Tham tướng của Duệ Kiện Doanh xét về phẩm cấp chỉ là chức quan hàm tam phẩm, nhưng đây đã là quan to trong quân, dưới trướng có hơn ngàn binh lính rồi, quyền lực và trách nhiệm tính ra chỉ thua thống lĩnh và vài vị phó tướng trong Duệ Kiện Doanh mà thôi.
Lý Đức Toàn nhìn mặt Dận Chân, thấy hai mắt Dận Chân tỏa sáng đầy hưng phấn thì tiến lên nói: “Nô tài chúc mừng tứ gia, tứ gia giờ xem như là ra tướng vào binh rồi, trong các a ca, ngoài đại gia ra chỉ có mỗi tứ gia ngài có ân điển này thôi.”
Dận Chân nghe vậy thì mỉm cười, hắn móc trong tay áo ra một tờ ngân phiếu trăm lượng nhét luôn vào trong tay Lý Đức Toàn bảo: “Câu ra tướng vào binh này của công công nói rất thú vị. Dận Chân xin cảm tạ lời hay của công công. Chỉ là Dận Chân có một câu hỏi, hoàng a mã giao phó trọng trách như thế cho Dận Chân liệu có dặn dò gì khác không?”
Lý Đức Toàn nhét ngân phiếu vào trong ngực, mặt cười tươi rói đáp rằng: “Lại bắt tứ gia tốn kèm rồi. Tứ gia đoán trúng rồi, hoàng thượng muốn tứ gia có rảnh thì đi gặp Dụ thân vương, vương gia sẽ sắp xếp và dặn dò kỹ càng mọi chuyện phải làm cho tứ gia. Ngài còn căn dặn tứ gia ngài không được vì võ mà bỏ văn. Nô tài thiển nghĩ, chắc mấy ngày nữa tứ gia ngài vẫn phải về Nam thư phòng đọc sách thôi.”
Dận Chân gật gật đầu và đáp: “Còn phải nhờ Lý công công bẩm báo lại với hoàng a mã, Dận Chận chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, quyết không phụ thánh ân!”
Lý Đức Toàn cười đáp: “Đây là chức trách của nô tài rồi. Nô tài chắc chắn sẽ chuyển lời này của tứ gia cho hoàng thượng. Hoàng thượng mà nghe được chắn chắn sẽ vui vẻ lắm!”
Tiễn Lý Đức Toàn đi rồi, Dận Chân vội vàng đi đến chỗ Lương phi và Bát a ca. Thái giám đang trực ở cổng nhìn thấy Dận Chân từ xa đã thông báo vào cho hắn. Trước kia, để chiếu có hai mẹ con Dận Tự, Đông hoàng hậu với Dận Chân từng “chăm sóc” cho bọn nô tài tốt lắm. Lần này lại gặp được thần tài, bọn thái giám sao không dốc sức lấy lòng chứ? Đương nhiên, Dận Chân cũng phụ cái danh “em bé vung tiền” này, hắn móc ra ít bạc vụn thưởng hết cho bọn họ.
Đi vào phòng phát hiện thập tam a ca không tới, Dận Chân thấy buồn bã vẩn vơ một chút. Mặc dù hai huynh đệ gặp nhau chẳng được mấy lần nhưng hắn rất thích tính nết ngây thơ hoạt bát và không có tâm tư này của lão thập tam. Hắn đoán sau khi Thập tam ăn như gió cuốn mây tàn xong đã bị ma ma ôm về rồi. Lương phi trên danh nghĩa là người tổ chức bữa tiệc này nhưng bà chỉ cách rèm cửa hàn huyên mấy câu với Dận Chân rồi lấy cớ nếu mình ở đây, mấy vị a ca không thể thoải mái được mà tránh đi rồi. Kết quả chỉ còn ba a ca ngồi vây quanh một chiếc bàn gỗ đàn hương, mấy món nhắm thơm ngon, uống rượu hoa quế ngọt lịm, bắt đầu trò chuyện câu được câu chăng. Dận Chỉ và Dận Chân đều là những kẻ không hay nói, Dận Tự trời sinh không màng danh lợi, bởi vậy bữa cơm này tẻ nhạt vô vị hết sức.
Dận Chân rất muốn biết rõ ràng vì sao Dận Tự lại đột ngột nhiệt tình với mình đến vậy, thế là nửa cố ý nửa vô tình dẫn hướng câu chuyện về đề tài này. Cuối cùng vẫn là Dận Chỉ nói ra nguyên do. Ngay một ngày trước, Khang Hi đi vào Nam thư phòng bảo muốn kiểm tra việc học hành của các a ca. Không ngờ sau một màn răn dạy ông đột nhiên bảo: “Các con ngày ngày đọc sách thánh hiền có biết tinh túy trong đó là về cách xử sự làm người hay không? Trung Hiếu Lễ Nghĩa Tín Đễ đều là đạo quân tử của thánh nhân. Trong các huynh đệ các con thì hành vi của tứ a ca có thể xem làm gương mẫu. Mặc dù nó bị trẫm phạt nhốt nhưng khuyết điểm không át được ưu điểm. Trẫm phạt nó là bởi vì nó hành sự lỗ mãng, một số chuyện hành động thiếu cân nhắc. Những chuyện này các con cũng phải lấy đó làm gương. Nhưng đồng thời trẫm cũng cho rằng, Dận Chân giữ người tài vì đất nước, không tránh né cố kị, đó là trung. Nó muốn thủ linh đường giữ đạo hiếu cho Hiếu Ý Nhân hoàng hậu ba năm, đó là hiếu. Dận Chân bình thường cử chỉ có độ, đó là lễ. Hành sự không sợ trách mắng, không cố kị nguy hiểm, đó chính là hai chữ Tín, Nghĩa. Đối với huynh đệ các con cũng kính cẩn, nhượng bộ và lễ phép.”
Nói đến đây, Khang Hi nhìn Dận Tự thật sâu rồi hỏi: “Trẫm nói có đúng không hả Dận Tự?” Dận Tự cuống quít quỳ xuống đất đáp: “Hoàng a mã nói chí phải. Tứ ca thường xuyên chăm sóc chúng nhi thần, nhi thần ghi khắc trong lòng ạ.”
Khang Hi khẽ gật đầu: “Tình huynh đệ chính là Đễ, các con nhất định phải ghi tạc trong lòng.” Chính là vì những lời này mới có cảnh huynh hữu đệ cung trước mắt đây.
Lúc Dận Chân trở lại nơi ở của mình thì đã là giờ Hợi, sau khi tỉnh táo lại, hắn đi nằm, bắt đầu suy ngẩm cẩn thận về khẩu dụ của Khang Hi, càng nghĩ càng thấy không hiểu ra sao. Rốt cuộc Khang Hi định làm gì đây? Những lời nói với các a ca ở Nam thư phòng kia, không tiếc đặt mình ra trước mắt bao người như thế, vậy thái tử sẽ nghĩ thế nào, đại a ca sẽ nghĩ thế nào? Còn lão Bát nữa, nhìn thái độ của nó hôm nay rõ ràng khác quá nhiều so với ngày xưa. Nhưng sự thay đổi của nó chỉ là bởi vì những lời nói khích lệ của Khang Hi đối với mình ư? Mình đi quân doanh về thì phải cư xử thế nào đây?
Rạng sáng ngày hôm sau, Dận Chân dẫn Tần Thuận và mấy thị vệ thúc ngựa chạy vội đến phủ của Dụ thân vương. Nói thật là Dận Chân hơi rén. Hắn biết lần này Dụ thân vương chắc chắn sẽ nổi giận mắng mình. Chuyện của Đới Tử lần trước vốn định nhờ Dụ thân vương ra mặt lên tiếng chào hỏi với bộ Hình và Đại Lý Tự, không ngờ đúng lúc Dụ thân vương phụng chỉ đi xử lý việc quân. Bất đắc dĩ và buồn bực, hắn đang đi rời đi thì lại gặp thế tử Khang thân vương là Xuân Thái ngay trong vương phủ, thế là hàn huyên đôi câu. Xuân Thái vốn là người nhiệt tình, vừa nghe xong hắn lập tức tỏ ý muốn giúp đỡ. Huống chi, Đới Tử còn từng lập công lớn trong quân đội dưới trướng a mã của Xuân Thái. Vì thế, Dận Chân bèn nhờ hắn chuyển lời đến bộ Hình cho. Không ngờ, Xuân Thái lại là kẻ thẳng như ruột ngựa lôi ngay tên Dận Chân ra. Bộ Hình nghe chuyện này liên quan đến Dận Chân thì nào dám lãnh đạm, thế mới xảy ra một loạt sự cố đằng sau.
Quả nhiên vừa vào thư phòng đã thấy Dụ thân vương xụ mặt, không thèm để ý đến mình. Trong lòng Dận Chân tự nhủ
hỏng bét rồi, đành phải mặt dày cúi chào hành lễ, thấy Phúc Toàn vẫn không để ý tới thì biết lần này bá phụ bị chọc tức thật rồi. Hắn vội cúi thấp đầu thưa: “Cháu biết sai rồi, xin bá phụ cứ giáo huấn cháu đi, chỉ xin bá phụ đừng tức giận mà hại thân thể!”
Phúc Toàn hừ một tiếng qua mũi, mặt đanh lại bảo: “Tứ a ca đúng là tiến bộ mà, người đầu tiên bị phạt nhốt trong đám a ca của bản triều, thật là đẹp mặt cho hoàng ngạch nương của ngài!”
Dận Chân xấu hổ cười hai tiếng và đáp: “Cháu không dám ạ!”
Lúc này Phúc Toàn mới nghiêm mặt bảo: “Cháu còn có cái gì không dám? Lần trước ta nói cháu chỉ có cái dũng của kẻ liều, lần này đúng là nhìn không ra, cháu còn là kẻ có lòng dạ đàn bà nữa. Chẳng lẽ cả triều văn võ này chỉ có mình cháu biết Đới Tử là nhân tài à? Chỉ có mình cháu biết Đới Tử bị oan uổng à? Đại quan trong triều này, rất nhiều người đều hiểu rõ trong lòng đấy, thế vì sao bọn họ không nói?”
Dận Chân thầm lẩm bẩm trong lòng rằng:
“Nếu không phải các ngài đều làm rùa đen rút đầu, có thể ép ta ra cái chiêu hiểm này sao?” Nhưng ngoài miệng lại chẳng dám nói cái gì.
Biểu cảm trên mặt Phúc Toàn thực sự khó lường, một hồi lâu sau ông mới nói tiếp: “Đó là vụ án do hoàng đế khâm điển, là án mà hoàng a mã cháu đã phán định. Cháu đúng là không biết trời cao đất dày là gì, dám lén lút làm chuyện như thế! Cháu có biết nếu làm không cẩn thận thì mọi thứ của cháu sẽ bị hủy hoại hết trong nháy mắt hay không? Nếu bản thân cháu còn không giữ được thì lấy cái gì ra bảo đảm cho Đới Tử, hả?”
“Đông Quốc Duy kia dám giở trò khôn vặt với hoàng thượng. Hoàng thượng là thánh minh chi chủ, mấy trò vặt vãnh đó há có thế giấu giếm được ngai? Chẳng qua chung quy Đông Quốc Duy còn không quá đần, biết thông báo cho ta một tiếng. Ta lập tức tìm cớ yết kiến hoàng thượng. Lúc ấy hoàng thượng đương nổi trận lôi đình, ta vắt hết óc mới làm hoàng thượng hơi bớt giận. Trước khi đi gặp hoàng thượng ta còn phải đi phủ Tông Nhân tra xét một hồi. Cháu chắc không biết được là cái tay Trần Hoằng Huân trong vụ án của Đới Tử kia thuộc vào Tương Lam Kỳ quân Hán. Mà tá lĩnh của Tương Lam Kỳ chính là cậu ruột của cháu – Bá Khởi! Ta gặp hắn nói chuyện, nghe nói là chuyện của cháu hắn rất là tận tâm, lôi tay Trần Hoằng Huân ra dạy dỗ tử tế một phen. Trần Hoằng Huân kia mới lại dâng tấu xin rút bản tấu vạch tội kia về, lúc bấy giờ mới làm hoàng thượng có bậc thang mà xuống đấy!”
Những chuyện này là Dận Chân tuyệt đối chưa từng nghĩ tới. Nói đến vị tá lĩnh Bá Khởi kia chính là em trai của Ô Nhã thị, bản thân Dận Chân từ lúc sinh ra đến giờ còn chưa từng gặp mặt. Nhưng dù sao bọn họ cũng là máu mủ, như cây liền cành. Huống chi cả nhà bọn họ bây giờ đều dựa vào Dận Chân xoay sở tiền đồ nữa. Các Kỳ có một quy củ đó là chủ tử yêu cầu làm cái gì thì người thuộc về Kỳ đó nhất định phải làm theo. Nếu không có thể dùng gia pháp xử lý ngay, mà tá lĩnh chính là người quản lý nhân sự đó.
Phúc Toàn lại nói tiếp: “Nói một câu phạm kỵ húy thế này, thân phận của hoàng tử nhìn có vẻ quý giá, nhưng toàn bộ đều phụ thuộc vào một ý niệm trong lòng hoàng thượng mà thôi. Các huynh đệ của cháu, có đứa nào không lén lún lấy lòng hoàng a mã của cháu không? Cháu thì giỏi rồi, còn làm ngược lại! Cũng may mắn, hoàng thượng niệm tình cảm với Hiếu Ý Nhân hoàng hậu, lại có bậc thang mà xuống cho nên mới chỉ trừng phạt cháu rất nhẹ. Mặc dù là như vậy thì bản thân ta với phúc tấn cũng lo lắng không yên vì cháu lắm.”
Dận Chân thấy tim nóng rực. Cứ nói Đông Quốc Duy là vì mình mới giở trò khôn vặt với Khang Hi, thế Dụ thân vương ông không phải cũng vì mình mà làm chuyện tự đặt bản thân vào nguy hiểm hay sao? Dận Chân nói với vẻ mặt chân thành: “Cháu xin cảm ơn bá phụ, làm hại bá phụ nhọc lòng vì cháu rồi!”
“Haiz” Dụ thân vương thở dài: “Hao tổn tâm trí còn không phải có mỗi thế đâu! Ta cũng là sợ cháu lại gặp rắc rối nên mới đề nghị hoàng thượng cho cháu tòng quân rèn luyện một thời gian, thế nên hoàng thượng mới hứa cho cháu đi Duệ Kiện Doanh đó!”
Dận Chân vui vẻ nói: “Thì ra là ý của hoàng bá phụ, thật là quá tốt rồi!”
“Tốt á?” Dụ thân vương hỏi lại một câu rất là hài hước: “Chỉ sợ là trong quân sẽ lại gà chó không yên thôi!”
Dận Chân ngượng ngùng gãi đầu đáp rằng: “Có hoàng bá phụ dạy bảo, Dận Chân không dám cố tình làm bậy đâu ạ!”
Trên mặt Dụ thân vương lúc này mới có tí ý cười, ông bảo: “Thế còn tạm được! Hoàng thượng có ý ngự giá thân chinh Cát Nhĩ Đan, lão Tứ, cháu phải chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Dận Chân lại giật nảy mình: “Hoàng a mã muốn đích thân thảo phạt Cát Nhĩ Đan ạ? Khi nào ạ? Cháu cũng sẽ tòng quân xuất chinh ạ?”
Dụ thân vương bảo: “Đây là việc cơ mật, tuyệt đối không được truyền ra ngoài! Nếu không đám đại thần trong triều kia chắc chắn sẽ khuyên can hoàng thượng. Đúng là trò cười, Đại Thanh ta giành thiên hạ từ trên lưng ngựa, hoàng thượng ngự giá thân chinh thì có gì không ổn chứ? Cần đám văn nhân miệng nát kia cả ngày buồn lo vô cớ à? Có điều hoàng thượng đúng là có ý rèn luyện đám a ca các cháu một phen, có khả năng sẽ cho mấy a ca lớn như các cháu cùng đi theo. Dẫn binh đánh giặc vốn không phải chuyện dễ dàng gì cho nên ta muốn cháu phải chuẩn bị trước cho thật kĩ. Tuyệt đối đừng có học theo Triệu Quát chỉ biết đàm binh trên giấy!”
Dận Chân khẽ gật đầu: “Cháu xin ghi nhớ, ngày mai cháu đi Duệ Kiện Doanh ngay ạ!”
Dụ thân vương lại dặn dò: “Vì lần thân chinh này, hoàng thượng đặc biệt lệnh cho nội đại thần là Phí Dương Cổ thống lĩnh đại doanh Phong Thời và Duệ Kiện Doanh của Tây Sơn. Ta phỏng đoán về sau binh lực của hai doanh trại này sẽ là chủ lực trong quân đội. Phí Dương Cổ chính là dũng sĩ Ba Đồ Lỗ của Mãn Châu ta, là người cực kì giỏi dùng binh, bởi vậy cháu phải cố gắng học hỏi ông ta thật tử tế vào. Cháu đã lấy danh nghĩa Phủ Viễn đại tướng quân gửi cho ông ta một bản viết tay, lại sai người đưa một phong thư cho ông ta nhờ ông ta để ý chăm sóc cháu. Vào trong quân đội rồi không còn giống trong cung nữa, không phải chỗ giở tính nết trẻ con ra. Nếu không, làm trái với quân lệnh, tổn hại đến nhuệ khí quân ta thì cho dù hoàng thượng cũng sẽ không tha cho cháu. Cho dù cháu có là hoàng tử quý tộc thì quân pháp vẫn vô tình như thường!”
Dận Chân thấy trái tim rung lên, vội đáp: “Mạt tướng đã rõ!”