Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 (Dịch)

Chương 206 - Chương 206: Thu Lồng(1)

Chương 206: Thu lồng(1) Chương 206: Thu lồng(1)Chương 206: Thu lồng(1)

Mẹ Diệp không cho Cha Diệp đi biển, bảo ông nghỉ ngơi vài ngày nhưng công việc ở nhà cũng không thể bỏ mặc, việc chọn gỗ để cho thợ mộc làm cột và các công việc tương tự đều phải do cha Diệp làm.

Cũng may chỉ là cảm nhẹ, hạ sốt là tốt rồi, Diệp Diệu Đông cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi sau bữa trưa để chèo thuyền ra khơi.

Đã một ngày kể từ khi chiếc lông được đặt xuống và anh muốn xem bên trong có gì.

Vừa đến bến tàu, anh nhìn quanh không thấy chiếc thuyền mới của ba người, nghĩ rằng lẽ ra sáng sớm họ phải ra khơi nên anh chèo thuyền nhỏ ra giữa biển. đến chính xác vị trí mà anh đã đặt lồng. Khu vực biển xung quanh không lớn, nên không thể nhầm lẫn được.

Sau khi tìm được phao của lồng, anh cho thuyền dừng lại và bắt đầu kéo lồng lên, lúc đầu anh kéo sợi dây hướng lên trên, sau khi lưới nổi lên khỏi mặt biển, anh nắm lấy khung dây sắt trên lưới và kéo lên từng cái một.

Tổng cộng có 16 lưới, được xếp thành hai hàng, mỗi hàng 8 lưới.

Lưới thứ nhất không có gì, chỉ có cua đá, tôm kiếm nhỏ và cá nhỏ, anh tháo lưới, đổ hết hàng vào thùng rồi tiếp tục kéo.

Anh kéo liên tiếp sáu cái, nhưng không có cái nào là có vật phẩm lớn, đều là cua đá, tôm kiếm, lươn, ... Anh không hề thất vọng, những thứ này đều đã nằm trong dự đoán.

Nhưng tấm lưới thứ bảy thực sự đã bùng nổ, có vài con cua lan lớn lọt vào, Diệp Diệu Đông vui mừng đổ xuống boong thuyền trước, anh cầm từng con trong tay và phát hiện chúng đều rất cứng, nặng ít nhất cũng khoảng năm lạng.

Tổng cộng có 8 con cua lan, ước tính nặng khoảng 5 cân, dù sau đó không có thứ gì tốt nữa thì chuyến này cũng đáng rồi.

Nhưng ai ngờ, tấm lưới thứ tám cũng nổ tung, còn có hai con cua đỏ nặng hơn một cân!

Khi nghĩ đến việc mở vỏ và thấy màu đỏ đầy ắp bên trong, Diệp Diệu Đông đã chảy nước miếng, mùa thu sắp đến rồi, mùa ăn cua đỏ cũng sắp đến, cua đỏ vào thời điểm này cũng là ngon nhất.

Khi kéo hàng thứ hai, anh kéo liên tiếp mấy tấm lưới nhưng chẳng tìm được gì tốt, may mà tấm lưới áp chót cũng có chút ít, trong đó có con cá vược nặng 4 cân và một con cua xanh bị gãy một chân.

Ở vùng biển của họ, cá sạo và cua xanh rất phổ biến và chúng khá lớn.

Đúng lúc anh định giữ lại một con cua xanh cho cha anh tẩm bổ, con cua này bị gấy một chân to vừa phải, vốn dĩ anh muốn giữ lại một con cua đỏ nhỏ hơn trong lòng cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị sẽ bị mắng, bây giờ thà để con này bị gãy chân nhưng to hơn, đỡ phải bị mắng nhiều.

Đôi khi bạn muốn yêu thương gia đình bằng cách để lại một chút đồ ngon cho họ, họ không phải là không biết ơn, chỉ là họ cảm thấy tiếc và nghĩ rằng tiêu dùng thứ ngon cho bản thân là lãng phí, chi bằng bán chúng để kiếm tiền. Đây là suy nghĩ của thế hệ cũ.

Anh đổ hết hàng vào một cái xô, vốn chỉ có hai dãy lồng, hàng cũng không nhiều, anh trừ con cá nặng hơn 4 cân, chục con cua lan, 3 con cua xanh, thêm mấy loại khác. Tổng cộng cũng chưa tới 10 cân.

Nhưng mà thu thập được những thứ lớn này thì đã coi như thành công vang dội rồi, Diệp Diệu Đông rất hài lòng, những thứ này đã có giá trị từ 5 đến 6 tệ, sau khi thả chiếc lông xuống biển, anh chèo thuyền trở về.

Vì có ít lồng đất nên chuyến đi này cũng chỉ mất hơn một giờ.

Sau khi bán hết những thứ có giá trị có thể bán được, anh xách chiếc xô định đem số tôm nhỏ cá nhỏ vô giá trị còn sót lại vê nhà trước rồi mới vào nhà, ai ngờ vừa tới cửa, bọn trẻ ở trong nhà đều xông tới, nói cùng một lúc.
Bình Luận (0)
Comment