Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 (Dịch)

Chương 595 - Chương 595: Bị Phát Hiện

Chương 595: Bị phát hiện Chương 595: Bị phát hiệnChương 595: Bị phát hiện

Khi cha Diệp đang thu lồng bẫy, anh vắt áo ướt sũng trên người, vặn nước, rồi lật ngược rổ tre, tùy ý trải phẳng áo lên trên phơi nắng.

Tiện thể sắp xếp lại mấy cái lồng bẫy vừa thu lên trên thuyền, xếp gọn gàng chồng lại.

Cái này phải cất tốt, để lần sau tiếp tục mang ra thả, hoặc đợi lúc về tiếp tục thả dọc bờ, không lãng phí, không thể để nó nhàn rỗi.

Nhưng khi tiếp tục thả lại, anh phải rửa sạch trước.

Những lồng bẫy này do để lâu dưới biển, trên đó dính không ít rong rêu và chất nhầy từ cơ thể cá tôm, trông rất bẩn.

Thông thường loại vật bám này khá nặng, mà còn cản trở sự lưu thông của nước, nghiêm trọng hơn là, vật bám quá nhiều sẽ làm tắc nghấn lưới lồng bây, làm giảm hiệu quả đánh bắt của lồng.

Vì vậy, thỉnh thoảng có lúc rảnh cũng nên rửa sạch một chút, đúng lúc bây giờ thu về để tránh rắc rối, nhân tiện trời đẹp kỳ cọ một chút phơi khô rồi tiếp tục thả sử dụng.

"Đông tử, không được rồi, lại kéo không lên được."

Cha Diệp đang kéo dây, má đã bị nắng lớn hun đỏ bừng cả mặt, mồ hôi từ trán nhỏ xuống, đầu đầy mồ hôi.

"Nói gì vậy, bố? Sao lại bảo con không được?"

"Hả? Tao nói là lồng bẫy không được, tai mày nghe đi đâu vậy?" Cha Diệp lau mồ hôi chảy xuống má, bực dọc nói: 'Nhanh xuống xem có bị kẹt nữa không?"

"Lồng bấy bị kẹt thì nói lồng bẫy bị kẹt... Sao lại không được... Trước kẹt bảy tám cái, con đều cứu lên rồi, sao còn nữa?" Diệp Diệu Đông lẩm bẩm đi về phía ông.

"Ai mà biết, dưới này có đá ngầm là rắc rối, nếu không biết lặn thì kẹt là bó tay, tổn thất lớn."

"Nếu không biết lặn, con cũng không đem lồng bẫy ra đây thả, đâu phải nhiều tiền mà liều"

Diệp Diệu Đông thử kéo vài cái, quả nhiên kéo không được: "Không biết lại kẹt ở xó nào nữa, thật phiên phức, tâm nhìn dưới biển hạn chế, con vừa nãy chỉ cứu những cái nhìn thấy thôi. Nếu dưới này không có hải sâm, tôm hùm, ai rảnh rỗi sinh chuyện mà thả lông ở đây chứ."

"Xuống xem đi, con còn đi được không? Có cần nghỉ thêm lúc nữa không?"

"Sao con lại không được chứ?”

"Đã thu 3 hàng rồi, chỉ còn mấy cái cuối này thôi, nghỉ chút cũng không sao, đừng cố quá."

"Không sao."

Anh lại mặc áo ướt sũng vào nhảy xuống nước.

Ngay lúc này, xa xa có một chiếc thuyền cũng chạy tới.

Cha Diệp cảnh giác nhìn chiếc thuyền đang đi về phía này, trong lòng lập tức hơi hoảng loạn, sợ là người tới gây sự, Đông tử vừa mới nhảy xuống, không thể lên nhanh vậy được, ông cũng không thể lái thuyền đi ngay bây giờ.

Đợi thuyền càng lúc càng gần, thấy là thuyền của bạn Đông tử, ông mới thả lỏng.

Đúng là, giờ đánh bắt mực vẫn chưa kết thúc, ba cha con đó chắc cũng không tiện gọi người, với lại giờ còn sớm, họ chắc nghĩ bọn ông cũng đang kéo lưới ở ngoài, chưa tới quanh đây đánh bắt mực.

Tiểu Tiểu và A Chính lái thuyền tới gần, chào hỏi cha Diệp.

"Đông tử đâu ạ? Sao không thấy?"

Cha Diệp suy nghĩ một chút, cũng không có gì không thể nói, tay ông vẫn còn cầm dây lồng bấy, trên thuyền vẫn còn một sợi dây thòng xuống biển.

"Nó xuống nước rồi, lồng bây thả dưới bị kẹt."

Tiểu Tiểu ngớ người: "Hả? Thả lồng ở đây á?"

A Chính cũng ngạc nhiên: "Đây không phải có một dải đá ngâm sao? Đông tử trước đó còn nhắc nhở, bảo bọn cháu lái thuyền qua đây chú ý một chút, nó thả lồng ở đây chắc chắn bị kẹt, còn kéo lên được không? Nó chắc cũng không lặn sâu lắm đâu nhỉ?"

"Lặn được, nó bảo chỗ này không sâu lắm, các cháu đợi chút, nó phải một lúc nữa mới lên được."

"Sao lại nghĩ ra thả lồng ở đây? Không sợ kẹt rồi lôi không lên mất tiền à."

"Ừm ừm... Dưới này có hàng..." Cha Diệp ậm ừ đáp.

Tiểu Tiểu chợt nảy ra ý: "Mấy hôm nay hải sâm bào ngư của Đông tử có phải đào dưới này không?”

"Còn có tôm hùm xanh, sò điệp nữa!" A Chính nghe anh ta nhắc, cũng nhớ ra, mấy thứ tốt đó, không dễ bắt.

Sò điệp thỉnh thoảng triều thấp còn nhìn thấy, mấy thứ khác đều ở dưới biển, đầu phải ở đá ngầm hoặc rạn san hô dưới biển mới có.

"Khó trách mỗi lần ra biển, nó đều có thu hoạch hải sâm, bào ngư."

Hai người lập tức hiểu ra, lúc đầu còn tưởng anh vớt ở đâu, không ngờ xa tận chân trời, gân ngay trước mắt.

Bị đoán ra rồi, cha Diệp cũng chẳng biết nói sao, ai bảo họ tới đúng lúc thế?

Ông chuyển chủ đề: "Hôm nay sao các cháu tới sớm vậy? Không kéo thêm lưới nào à?

Tiểu Tiểu: "Thôi, đừng nhắc nữa, bọn cháu thả xong dây câu, định kéo một lưới, kết quả vừa kéo được một nửa phát hiện xung quanh cũng có hai chiếc thuyền, mà họ cũng không biết vì lý do gì, đuổi qua đuổi lại, cuối cùng móc luôn cả lưới đang thả của bọn cháu, loạn cả lên."

"Chắc là gây sự."

A Chính gật đầu: "Bọn cháu cũng nghĩ vậy, dù sao dạo trước đánh nhau trên biển nhiều, chắc là kẻ thù gặp nhau lòng đầy căm phẫn."

Tiểu Tiểu bổ sung: "Lưới kéo lên rồi, lộn xộn hết cả bọn cháu cũng không rảnh sắp xếp, đành hôm nay không kéo lưới nữa, tới sớm xem có bắt thêm được chút mực không."

"Ừm... vận may không tốt lắm, vậy thì xem hôm nay mực có nhiều không? Nếu không có nhiều lắm, mấy hôm tới bọn chú sẽ không qua đây nữa, các cháu cũng nên tránh đi thì hơn." Cha Diệp nhắc nhở.

Tiểu Tiểu và A Chính nhìn nhau: "Vậy hôm nay xem sản lượng thế nào, nếu mai các chú không tới đây, bọn cháu cũng không tới nữa.

"Ừ, phòng xa một chút, tài sản trên thuyền không chịu nổi tổn thất."

Hai người thấy giờ vẫn còn sớm, đành đứng bên cạnh đợi một lúc, tiện thể trò chuyện với cha Diệp, nhưng càng đợi họ càng thấy lo.

Đông tử lặn dưới nước cũng lâu quá rồi nhỉ?

Bình thường xuống ba năm phút là đủ lâu rồi, giờ mười phút trôi qua, anh vẫn chưa trôi lên, tình hình thế nào vậy? Người bình thường làm sao ở dưới nước lâu vậy được?

Mà lúc họ tới, cũng không biết anh đã xuống nước bao lâu rồi.

"Chú... Đông tử xuống lâu chưa? Lâu quá rồi nhỉ? Có vấn đề gì không? Hay bọn cháu xuống xem thử?"

"Không sao, chắc cũng sắp lên rồi, sắp tới lúc nó nổi lên rồi." Cha Diệp vừa nói vừa kéo dây lồng bấy trên tay.

Lúc này dây đã lỏng ra, có thể kéo lên.

Hai người nhìn lồng bây từ từ được kéo lên khỏi mặt nước, nhìn mấy con tôm hùm xanh còn đang nhảy tanh tách trong lưới, trong lòng thầm nghĩ "quả nhiên".

"Đù, một đêm thu hoạch cũng không ít, các chú giỏi thật!"

"Cháu còn thấy mấy con hải sâm nữa."

Cha Diệp cười: "Cái này phiền phức đấy, cứ bị kẹt hoài, cũng chỉ mấy hôm nay trời nóng mới xuống nước được."

"Đông tử cũng gan thật..."

Lúc này trên mặt nước vang lên tiếng "ùm', một người trồi lên, mọi người đều nhìn sang.

"Lên rồi!"

Tiểu Tiểu và A Chính nhìn thiết bị trên mặt anh, không nhịn được tò mò nhìn thêm mấy lần.

Diệp Diệu Đông tháo đồ trên mặt ra, đưa tay quệt nước biển trên mặt: "Sao bọn mày tới sớm vậy? Không đi kéo lưới à?”

"Không..."

Họ lặp lại chuyện vừa nói với cha Diệp.

"Đông tử, cái mày đeo lúc nãy là gì vậy? Tao cứ thắc mắc sao trên thuyền lại có một ống thòng xuống biển? Lúc nãy còn đang ngẫm nghĩ."

"Có phải nhờ cái này mà mày mới lặn được lâu vậy không?”

Diệp Diệu Đông dùng tay chân bò lên thuyền, đã bị nhìn thấy rồi thì chẳng có gì phải giấu, miễn là đừng nói ra chuyện Lâm Tập Thượng là được.

"Đây là thiết bị lặn, có mấy thứ này có thể ở dưới nước mười mấy 20 phút, nhưng cũng không thể xuống quá sâu, vừa hay đáy biển quanh đây cũng không sâu lắm."

"Hèn gì, bộ này của mày mua bao nhiêu tiền vậy? Cái trên chân sao giống chân vịt thế?" A Chính hơi động lòng, có mấy bộ trang bị này họ cũng có thể xuống nước mò của.

"Không rẻ đâu, tao cũng nhờ người tìm quan hệ mới mua được, chứ không thì mua không ra."

Tiểu Tiểu lắc đầu: "Thôi, nhìn cái này là biết bọn taomua không nổi rồi, nợ còn chưa trả xong nữa."

"Cũng đúng." A Chính chợt xìu xuống.

"Nếu bọn mày hứng thú, tao có thể dạy bọn mày, cho bọn mày xuống nước dạo chơi, nhưng bọn mày phải giữ bí mật, không được nói ra ngoài về thiết bị của tao."

Dù sao giờ lồng bẫy cũng cứu lên hết rồi, vẫn chưa tới lúc bắt mực, mà trong lòng anh cũng có một ý định, một mình anh xuống nước hiệu suất quá chậm, xuống nước nhiều cũng không tốt.

Mắt hai người lập tức sáng lên.

"Yên tâm, bọn tao nhất định không nói ra ngoài đâu."

"Đúng, mày sợ bị trộm chứ gì? Bọn tao không nói với ai hết."

Cha Diệp nhìn anh đầy bực tức, cha ruột không dạy, lại đi dạy người khác.

Diệp Diệu Đông cũng nhận thấy ánh mắt của bố, cũng hiểu ý ông, vội nói: "Không phải con không dạy bố, cái này có rủi ro, bố cũng lớn tuổi rồi, lại có bệnh thấp khớp, đừng xuống nước làm gì, dù sao cũng có con mà, bố cứ nhìn là được rồi."

Biết con trai thương mình, cha Diệp cũng không nói gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment