Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 (Dịch)

Chương 601 - Chương 601: Trêu Chọc

Chương 601: Trêu chọc Chương 601: Trêu chọcChương 601: Trêu chọc

Hai chiếc thuyền phía trước chạy hết tốc lực, sóng nước đuôi thuyền cuộn lên từng đợt bọt trắng, phía sau còn có hai chiếc thuyền bám sát, một trước một sau.

Các thuyền xung quanh thấy vậy đều tránh ra.

Thời gian qua, họ đã chứng kiến quá nhiều cuộc tranh đấu trên biển, đều có kinh nghiệm cả.

Diệp Diệu Đông và những người khác vốn hơi căng thẳng, đợi khi hoàn toàn tăng tốc chạy lên, mấy tên con rùa kia lại không đuổi kịp họ, chỉ có thể bám theo cách không xa không gần, họ lập tức thả lỏng.

"Chết tiệt, còn tưởng chúng nó ghê gớm lắm, toàn gà mờ mà cũng dám đuổi, cũng chỉ ỷ trên thuyền đông người thôi."

Tinh thần căng thẳng của cha Diệp cũng thả lỏng, cũng chửi bới om sòm: "Gan chó to thế, chiếc thuyền phía sau rõ ràng là mã lực không đủ, đuổi còn không kịp, cũng dám hống hách vậy."

"Cũng may không gặp thuyền quen, chứ không phản sát chúng nó, đồ chó."

"Chạy về hướng bờ, đợi cập bờ là ổn, nhìn thế này chúng nó cũng không đuổi kịp."

"Vậy chỉ có thể bị chúng nó rượt chạy về thôi à?"

"Chứ sao, giờ chẳng phải cũng đang bị chúng nó rượt sao? Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, chạy vê hướng đường về là đúng rồi, tất cả gia sản của mình đều trên thuyền đấy."

Chưa chắc đâu.

Chạy chưa được bao lâu, Diệp Diệu Đông đột nhiên phát hiện, khoảng cách hai chiếc thuyền phía sau bị kéo giãn ra rất xa, chỉ có một chiếc bám sát phía sau họ, còn một chiếc đã rớt lại phía sau một quãng rất xa.

Chắc là tiếc tiền không chịu mua loại mã lực lớn, nên mới tụt lại nhiều vậy.

"Chết tiệt... rác rưởi..." Anh hét với Tiểu Tiểu và A Chính đang chạy quanh anh: "A Chính, quay lại đi- Quay đầu lại xem có thể bắt được sơ hở nào không."

"Hả?"

"Quay lại đi- Phản sát- Phản sát- Có nghe không?”

Thuyền chạy, tiếng gió bên tai hơi lớn, với lại tiếng máy ngay bên tai, nghe không rõ lắm, Tiểu Tiểu vẫn đáp lại.

"Phản sát? Được được, chết tiệt- A Chính- Quay đầu- Quay đầu..."

Diệp Diệu Đông nhận được hồi đáp, liền giảm tốc lập tức quay đầu thuyền, lao về phía các thuyền phía sau.

Chiếc thuyền phía sau không phải thuyền của ba cha con A Thu, có lẽ là bạn bè thân thích của họ, lúc đầu còn chưa phản ứng kịp, còn tăng tốc nghênh chiến.

Thấy hai chiếc thuyền đều quay đầu lại, vẫn không hề sợ hãi, vẫn là người trên thuyền họ nhắc nhở, họ mới vội vàng giảm tốc, hấp tấp quay đầu.

"Ngu ngốc, có giỏi thì đừng chạy..."

"Đông Tử, cũng đừng đuổi quá sát, kẻo bị kẹp giữa đánh úp đấy."

"Con biết rồi."

Lúc này không có thông tin liên lạc, thật là bất tiện quá, không biết A Chính với Tiểu Tiểu đủ lanh lợi không nữa.

Chiếc thuyền kia cũng chạy kịp thời, chậm thêm một chút nữa là bị họ bao vây rồi, họ cũng hơi tiếc nuối.

Đợi hai chiếc thuyền đối phương sắp hội tụ, Diệp Diệu Đông quay đầu trước một bước, lúc nên chạy vẫn phải chạy.

Tiểu Tiểu và A Chính cũng khá lanh lợi, thấy thuyền anh quay đầu, họ cũng quay theo, Diệp Diệu Đông thấy vậy cũng yên tâm tăng tốc bỏ chạy.

Đợi thuyền phía sau hội tụ quay đầu, họ đã chạy xa rồi, tức đến nỗi nhảy chân chửi mẹ, rồi lại đuổi theo. Lần này họ cũng thông minh hơn, khoảng cách hai chiếc thuyền không dám kéo quá xa, nhưng như vậy thì không thể đuổi kịp thuyền Diệp Diệu Đông, chỉ có thể lão đẽo ở phía sau xa.

Diệp Diệu Đông cũng khá đểu, thấy họ đuổi mà không dám đuổi nhanh, chỉ có thể bám theo, lại quay đầu.

Cha Diệp thấy anh lại quay đầu, hơi khó hiểu: "Con làm gì vậy? Bọn họ sáu người đấy..."

“Trêu chọc họ một chút."

Cha Diệp: "?"

"Ăn no quá rồi à? Họ đuổi phần họ, con chạy phần con, dù sao cũng không đuổi kịp, con quản họ làm gì, cứ chạy thẳng về trước đi."

"Con không, con cứ phải qua trêu chọc họ một chút."

Cha Diệp nhíu mày đến mức gần như kẹp chết ruồi: "Phát điên gì vậy, con quản họ làm gì? Nếu bị bao vây thì sao?"

"Yên tâm đi, tin vào kỹ thuật lái thuyền của con, chỉ cần con chạy nhanh, mấy tên cặn bã đó tuyệt đối đuổi không kịp."

"Điên khùng... thân kinh..."

"Tại sao phải để họ rượt chạy? Như vậy không phải quá ức chế sao?"

Cha Diệp cau mày lắc đầu, nhưng cũng đành bó tay với anh.

Lúc Diệp Diệu Đông quay đầu thuyền lao về phía hai chiếc thuyền phía sau, hai chiếc thuyền đó cũng giật mình, còn tưởng anh lại định làm gì? Đồng loạt giảm tốc, đợi phát hiện thuyền phe mình ở ngay bên cạnh mới hết hoảng.

Khi họ lại tăng tốc định bao vây Diệp Diệu Đông, Diệp Diệu Đông lại lập tức chạy ra xa, điển hình là bắn một phát đổi một trận địa.

Tiểu Tiểu và A Chính thấy hành động của anh, cũng học theo chiêu trò của anh đi trêu chọc, lao qua, khi họ tiến lên định bao vây thì lại lập tức bỏ chạy. Đối phương lại không dám mở thuyền đuổi theo, thực sự là có một chiếc thuyền mã lực quá kém, chính là chiếc thuyền của ba cha con kia. Nếu thật sự mở thuyền đuổi theo, cũng chỉ là ngang tài ngang sức, hơn nữa thuyền của ba cha con cũng đuổi không kịp, lúc đó thuyền của chính mình lại bị hai chiếc thuyền của bên Diệp Diệu Đông bao vây.

Khi thuyền của Tiểu Tiểu và A Chính chạy mất, thuyền của Diệp Diệu Đông lại quay lại.

Lần này anh đưa thuyền cho cha lái, anh cũng không biết lấy từ đâu ra một cái ná và mấy viên đá, cách một quãng xa, với kỹ thuật của anh cũng không ngắm trúng người được, dù sao anh cũng chỉ định ngắm vào thuyền là đủ.

Khi thuyền đến gần, Diệp Diệu Đông tính toán khoảng cách, bắn một viên đá trúng vào thuyền đối phương, cha Diệp lại nhanh chóng điều khiển thuyền rẽ sang bên cạnh bỏ đi, phối hợp vô cùng ăn ý.

Người trên chiếc thuyền kia thấy bị khiêu khích, tức giận giậm chân, Diệp Diệu Đông không nghe thấy một tràng chửi rủa, nhưng có thể tưởng tượng ra.

Nhìn họ đứng trên thuyền, chỉ tay vê phía thuyên của họ, anh lập tức cảm thấy tâm trạng vô cùng sảng khoái.

"Hừ hừ, xem các người hống hách cái gì."

Cha Diệp nhìn mà hơi bó tay, lầm bầm vài câu xong, rồi quay sang hét với anh: "Con lấy ná ở đâu ra vậy?"

"Con thấy trong rổ dụng cụ, chắc là A Viễn để ná vào rổ dụng cụ quên mang lên, mấy hôm trước còn nghe A Hải lẩm bẩm, bảo A Viễn lấy ná của nó không trả, định kiếm thằng nhóc tính sổ."

Bên cạnh góc khoang thuyền còn rải rác mấy viên sỏi nhỏ, chắc là Lâm Quang Viễn thuận tay nhặt mấy viên bỏ vào túi cho tiện lấy.

Con người anh thấy chổi ngã còn lười dựng lên, mấy hôm nay đều thấy sỏi trên boong thuyền, anh ngoài việc thuận chân đá vài cái, cũng chẳng thèm để ý, cũng không nghĩ đến chuyện quét đi. Vừa hay lúc nãy lái thuyền đang nghĩ xem còn có thể trêu chọc kiểu gì, liền nghĩ đến món đồ chơi này.

Không mong bắn trúng người, bắn mấy viên trêu chọc một chút, làm họ bực mình là được.

Chỉ cân họ bực mình, anh sẽ sướng!

Tiểu Tiểu và A Chính cũng là loại không chịu thiệt, đợi thuyền của Diệp Diệu Đông chạy rồi, thuyên họ lại bám sát lên quấy rối, hơn nữa còn hống hách vòng quanh hai chiếc thuyền kia một vòng.

Tựa như đang nói: "Đến đi, đến đi, đuổi tao đi."

Họ phối hợp ăn ý, một đứa chạy, một đứa lên, cho đến khi Diệp Diệu Đông hết đá trên tay, anh mới bảo cha lái vê hướng thuyền Tiểu Tiểu.

Hết đạn rồi, trời cũng sắp tối, đến lúc nên về rồi.

Ba cha con kia chắc không ngờ lại thế này, chỉ vì mã lực của họ đuổi không kịp, mới khiến họ bị ức chế như vậy, rõ ràng về mặt số người chiếm ưu thế, nhưng lại không dám đuổi theo.

Đuổi giết không thành ngược lại còn bị trêu chọc, chỉ thu hoạch một đống tức giận, tự làm mình tức đến giậm chân.

"Ha ha ha - Đệt, Đông Tử, mày kiếm đâu ra cái ná thun vậy?"

"Ha ha ha - Tao thấy mặt bọn chúng tức tái cả rồi, cứ chửi liên tục, mà chúng ta còn chả nghe thấy gì, cười chết đi được."

Diệp Diệu Đông cũng cười mắng một tiếng: "Ngu!"

Cha Diệp cũng cười nói: "Thôi, mau về đi, trời cũng tối rồi, đừng quan tâm bọn chúng nữa."

"Đi đi đi, cho bọn chúng tức chết."
Bình Luận (0)
Comment