Chương 642: Thêm một con chó
Chương 642: Thêm một con chóChương 642: Thêm một con chó
Loại thuyền mười mấy mét của anh, ở gần bờ sóng yên gió lặng nán lại một hai ngày cũng miễn cưỡng được, nếu gặp phải gió to sóng lớn thì khó.
Hơn nữa chứa ít dầu, ít cá, khả năng di chuyển liên tục và dung tích khoang có hạn, không có hiệu quả kinh tế. Thuyền nhỏ khoang thuyền cũng nhỏ, chất đầy các loại lưới đánh cá và đồ linh tinh cũng không có chỗ ngủ.
Khu vực đánh bắt hiện tại của loại thuyền đánh cá cỡ này của anh thường là ở gần bờ, đánh bắt trong ngày, về trong ngày, là an toàn nhất.
Vừa nghĩ vừa suy ngẫm, trong lòng anh có ý tưởng nhưng lại cảm thấy bây giờ mua thuyền lớn quá sớm, cũng quá dễ nhận ra, thuyên này của anh mới đổi năm ngoái, nếu để dành vài năm thì cũng được, lúc đó vốn liếng cũng có thể dồi dào hơn một chút.
Chỉ sợ bây giờ chiếc thuyền đó không ai mua nổi, qua vài năm thì khó nói, cũng không biết có giữ được không?
Năm ngoái chú Triệu bán thuyền cho anh, lúc đó ông ấy muốn tống khứ chiếc thuyền này, gom tiên mua thuyền lớn.
Nghĩ một chút, anh bèn hỏi Tiểu Tiểu và A Chính, cắt ngang cuộc cãi vã của họ.
"Này... Tao hỏi bọn mày, loại thuyền lớn hai ba chục mét bây giờ khoảng bao nhiêu tiền?"
Anh thực sự không rõ lắm, kiếp trước cũng không để ý đến điều này.
"Không biết, nghe nói mấy đội đánh cá đó đang bán rẻ, nhưng cũng chẳng mấy người mua nổi, lần trước bọn tai đi mua thuyền vẫn còn thấy, chỉ là không đi hỏi thôi. Mua còn mua không nổi, hỏi làm gì?"
"Thuyền to như vậy, dù thế nào bán rẻ cũng phải mười mấy nghìn chứ? Loại thuyền này ra biển đông vớt bừa cũng kiếm được không ít, sao vậy? Mày định đổi thuyền à? Bước một bước dài vậy, thuyền này của mày không phải mới mua chưa lâu sao?"
"Đệt, không đúng, mày có của cải dày vậy cơ à? Đúng là hộ vạn tệ thật rồi?" Diệp Diệu Đông vội giải thích: "Chẳng phải tò mò hỏi thôi sao? Con người phải có ước mơ chứ, nghĩ mà cũng không cho người ta nghĩ à? Ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, thì phải vô dụng biết bao? Nghĩ một chút, mơ một chút, cũng có thể làm cho bản thân vui vui, cũng có lợi cho sức khỏe tỉnh thần."
Tiểu Tiểu tán thành: "Có lý! Mơ thì sao? Mơ cũng không cho người ta mơ à? Trong mơ tao cũng mua được thuyền lớn rồi."
"Mơ của mày tính là gì, tao còn mơ mua được du thuyền, ôm gái ra biển rồi." A Chính đắc ý nói.
Diệp Diệu Đông khinh thường nhìn anh ta một cái.
Nhưng phản ứng của họ cũng nhắc nhở anh, bước đi quả thật quá lớn, bây giờ thực sự chưa phải lúc đổi thuyền lớn.
Chiếc thuyền đó có thể chạy ra biển sâu, nhưng chỉ phí cũng rất ghê gớm, đừng nói nhân công, tiền dầu cũng rất kinh khủng.
Hiện tại trong tay anh tính toán tổng cộng cũng chỉ hơn 7000 đồng, vẫn là đoạn thời gian trước vớt mực, với hai tháng nay đi biển đứt quãng, trừ đi chi phí dành dụm được.
"Đợi mày kiếm đủ một vạn, thành hộ vạn tệ rồi, mày sẽ muốn kiếm thêm một chút, kiếm ba vạn. Đợi mày kiếm đủ ba vạn rồi, mày lại muốn kiếm năm vạn, rồi lại muốn kiếm mười vạn. Vậy cái gì mới gọi là kiếm đủ tiền?" Diệp Diệu Đông đưa ra câu hỏi.
"Không có, tao không có lý tưởng lớn vậy, tao chỉ cần kiếm được hộ vạn tệ là mãn nguyện rồi."
"Đợi mày kiếm đủ hộ vạn tệ, biết đâu tiền lại không đáng giá nữa, lúc đó không chừng phải kiếm cả trăm vạn mới được."
"Nói bậy nói bạ, trăm vạn ai dám nghĩ? Vậy chẳng phải thành người giàu nhất cả nước rồi à?"
"Haha-"
"Cười cái quái gì, cho tao bát chè đậu xanh." "Trong chậu trong nhà, tự đi múc đi, tiện thể cũng múc cho tao thêm một bát nữa."
Hai người vào nhà mỗi người múc một bát đầy ắp, cùng ngồi ở cửa ăn, nhìn chân trời đỏ rực một mảng, hai người đều bất giác cảm khái một câu trông cũng đẹp.
"Ráng mấy hồng này đốt đỏ cả nửa bầu trời rồi, ở cửa nhà mày nhìn còn rõ ràng thật.' Tiểu Tiểu vừa ăn vừa nhìn bầu trời xa xa.
"Vừa rồi còn có hoàng hôn, cũng đẹp lắm, không thua bình minh, chỉ là đáng tiếc phía đông cửa nhà bị núi che mất, không nhìn thấy bình minh, chỉ có thể nhìn thấy hoàng hôn phía tây.
"Trước đây bọn tao thực sự chưa từng để ý cái gì mà bình minh hoàng hôn, có thể no bụng là tốt lắm rồi, cũng chỉ mấy tháng này đổi thuyền ra biển, cách một hai hôm lại thấy bình minh trên biển, mới phát hiện bình minh này cũng đẹp thật."
A Chính phụ họa: "Ai ăn no rửng mỡ mà ngày nào cũng xem bình minh, cũng chỉ đúng lúc ra biển kéo lưới mới thấy, giống như quả trứng muối ấy."
"Đáng tiếc, trên thuyền không tiện nấu cháo, nếu không còn có thể nấu cho mày một bát, nhìn trứng muối đó rồi ăn cháo."
"Ha ha ha- Đợi mấy con vịt nhà mày mai mốt đẻ trứng, muối ít trứng vịt biển cho tao."
"Mơ đi, tự nuôi mấy con đi."
A Chính sờ cằm: "Nhưng mà, nói thật, mày xây nhà ở đây cũng thực sự không tệ, nuôi vịt cũng tiện, trực tiếp đuổi ra cửa, để chúng tự ra biển bắt cá tép."
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ vậy, cũng tự hào vê sự thông minh của mình lúc đó, nhưng vịt thì có thể thực sự nuôi thêm mấy con nữa, chủ yếu là cửa nhà ngay biển, tiện lợi.
"Có thể cân nhắc chuyển đến làm hàng xóm với tao."
"Thôi, cha mẹ tao chỉ có mình tao là con trai, căn nhà đó tốt lắm rồi."
Đúng lúc họ đang nói chuyện hăng say, A Quang đột nhiên kéo một con chó đến, con chó bị kéo cứ sủa inh ỏi dữ dội. Sự chú ý của họ cũng bị thu hút qua đó, lập tức đều phấn khích.
"Chó ở đâu ra vậy?"
"Làm thôi làm thôi- Lâu lắm rồi không ăn thịt chó-"
"Có vẻ hơi gầy."
A Quang cầm dây thừng, tránh bị chó đuổi cắn: "Vừa rồi kéo đến nhà thằng Béo, vợ nó bảo nó chưa về, phải đợi tối mới tan ca về được, tao bèn dắt qua đây, hóa ra bọn mày đều ở đây."
"Có thể giết trước, đợi thằng Béo về bảo nó xào."
"Tao cũng nghĩ vậy, nên mới kéo ra bờ biển, ở bờ biển giết tiện hơn, con chó này đã sủa inh ỏi mấy hôm nay ở gần nhà tao rồi, phiên chết đi được, đêm cũng không ngủ ngon giấc, nên tao bắt nó luôn."
"Nào nào nào, nói là làm, vừa đúng lúc rảnh rỗi..."
Nhìn thấy chó, Tiểu Tiểu cũng không buồn ngủ nữa, lúc trước hỏi anh ta có muốn uống vài ly không, còn nói không cơ, giờ hăng hái lắm, đâu còn thấy bóng dáng mệt mỏi nữa?
"Kéo ra gốc cây to phía xa treo cổ cho chết trước đi? Chứ không khó giết lắm..."
"Vậy thì kéo qua bên kia treo cổ trước đi..."
Diệp Diệu Đông nhìn họ hăng hái bàn luận ở đó, không nói gì, anh không có hứng thú lắm với việc ăn thịt chó.
"Con chó này đực hay cái vậy? Sao tao thấy bụng nó hơi to?"
"Chắc là cái."
"Cảm giác bụng nó hình như hơi to, không biết có phải có thai nên mới nổi điên không?"
Diệp Diệu Đông vừa nói ra, những người khác cũng đều nhìn qua bụng con chó.
"To lắm à? Không thấy."
"Hình như hơi to thật?” "Bọn mày sờ thử xem..."
A Quang ôm đầu chó, sờ bụng nó một cái: "Hình như có con rồi."
"Xong rồi, mất món nhắm rượu rồi." Tiểu Tiểu vừa lấy dao ra, đã nghe nói chó có con rồi.
A Chính ngồi xổm nhìn: "Không sao, nuôi đi, đợi nó đẻ xong chắc cũng nuôi béo lên được chút, lúc đó giết ăn."
A Quang không muốn nuôi: "Nuôi cái quái gì, không phải lãng phí lương thực à? Đâu có cơm thừa canh cặn cho nó ăn? Thả cho nó tự đi kiếm ăn đi, đỡ phải ồn ào."
"Thả à? Thả là mất luôn đó..."
"Hay là, cột ở cửa nhà tao nuôi đi! Vừa đúng lúc trông nhà cho tao." Diệp Diệu Đông sờ cằm suy nghĩ, nuôi con chó cũng được, còn có thể trông nhà giữ sân, tránh kẻ trộm kẻ cắp thấy anh phát tài, mò đến cửa.
Đêm anh ra biển không có ở nhà, ở nhà chỉ có vợ con, có con chó canh cửa cũng được.
"Cũng được, mày muốn thì để chỗ mày nuôi."
"Ừ, cột nó ở dưới cửa sổ cửa nhà đi." Diệp Diệu Đông nói xong đi vào nhà, muốn xem còn cơm cháy gì không.
Lâm Tú Thanh vừa cho con bú xong từ trong nhà đi ra, nghe nói anh muốn nuôi chó, không vui nói: “Đâu còn cơm cháy nào nữa? Hai đứa con trai anh thích ăn cháy cơm nhất, lúc nãy ăn cơm xong còn bảo em cạo cơm cháy cho chúng, mỗi đứa cuộn một cái chạy ra ngoài, vừa chơi vừa ăn rồi."
"Vậy thì lấy bát cũ nào đó múc bát nước, để xương cá cho nó ăn là được rồi."
"Nuôi chó làm gì chứ?”
Diệp Diệu Đông nhỏ giọng nói với cô: "Nhà có nhiều của quý, nuôi con chó trông nhà, tránh kẻ trộm kẻ cắp, lần trước cái long diên hương giả bị trộm mất, em quên rồi à?
Lâm Tú Thanh chớp mắt mấy cái: "Ồ, vậy em đi tìm hai cái bát cũ, làm chút đồ ăn." "Mấy hôm nay em xem nhà ai có mảnh thủy tinh vỡ, bát vỡ chậu men vỡ gì đó, em lấy cái sọt đựng lại."
"Cái đó lấy làm gì nữa?"
"Chẳng phải sắp xây tường ngoài rồi sao? Lấy ít mảnh thủy tinh vỡ, rải một lớp lên phía trên cùng của tường ngoài, ngăn kẻ trộm trèo tường, đâm chết chúng, làm tốt công tác an toàn một chút."
"Anh nhiều sáng kiến thật, biết rồi."
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho con chó, Diệp Diệu Đông vốn còn định giữ ba người họ lại uống vài ly, nhưng đành chịu vì ai cũng đi biển về mệt như chó rồi, không có thịt chó yêu thích để ăn, ai nấy đều muốn về nhà ngủ một giấc.
Anh cũng không giữ họ lại nữa, bây giờ cũng không phải lúc trước rảnh rỗi không có việc gì làm, có thể cách một hai hôm lại tụ tập ăn uống, việc chính đáng vẫn phải làm.
Nhà đột nhiên nhiều thêm một con chó, người vui nhất chính là mấy đứa trẻ, lại có thú cưng mới để chơi.
Đám gà vịt bị chúng chơi đùa đã gần thành bao rơm rồi, nếu không có Lâm Tú Thanh trông chừng, chắc vừa bắt về mấy hôm đã bị chúng chơi chết rồi, nuôi một thời gian mới khá hơn một chút.
Con chó này cứ sủa, mấy đứa cũng không dám lại gần, sợ bị cắn chỉ dám cầm gậy khiêu khích.
"Gâu gâu gâu- Gâu gâu gâu-'
"Gâu gâu gâu- Cắn tao đi- Cắn tao đi-"
Diệp Diệu Đông mắng một câu: "Lát nữa bị cắn, đừng có khóc, đợi nuôi quen rồi mới được lại gần, không thì cắn một phát, coi chừng bị bệnh dại."
"Bệnh dại là bệnh gì?"
"Bệnh dại là bị cắn rồi sẽ giống nó, cả ngày gâu gâu gâu, gâu gâu gâu, như chó điên ấy, sợ không?" "Chú Ba, chú học giống ghê! Ha ha ha-" "Ha ha ha-" "Lũ ranh con, ngứa da rồi à? Bài tập làm xong chưa? Về nhà hết cho tao."