Trở Về - Phù Hoa

Chương 15

Quỷ hòa thượng đã đưa những người trên đài tế qua một bên, thấy Quỷ Môn mở ra hắn bất lực sờ cái đầu bóng loáng của mình, “Hề Vi thượng tiên à, ngươi làm khó hòa thượng ta quá đi.”

Thập Nhị Nương ấn Hi Vi kiếm lên Quỷ Môn kéo dài thời gian Quỷ Môn mở ra, quay đầu lại mắng: “Ngươi tưởng ta không biết ngươi có Trấn Phương Kính à? Hôm qua ta còn thấy ngươi đem nó ra lau bụi nữa kìa!”

“Lúc trước Trấn Phương Kính bị vỡ mất một lần rồi, dù ta đã sửa nó lại nhưng dùng để trấn Quỷ Môn thì e là sẽ hư tiếp á.”

“Ngươi mà không chịu móc thứ đó ra, ngươi tin lão nương ta đánh ngươi hỏng luôn không!”

Quỷ hòa thượng thở dài thườn thượt, móc ra một cái kính mơ hồ to chừng bàn tay rồi vứt nó lên trước, hai tay kết ấn.

Tấm kính màu xanh đồng lơ lửng trước mặt Quỷ hòa thượng, linh quang sáng bừng lan rộng ra gấp mấy lần như một tấm thớt đè lên cửa Quỷ Môn, phát ra âm thanh kẽo kẹt nghe mà tê cả lỗ tai. Cánh cửa đó không mở rộng ra nữa mà dần dần khép lại chỉ còn một khe hở.

Thập Nhị Nương bịt tai, nhảy tới bên cạnh Quỷ hòa thượng, chỉ Quỷ Môn nhỏ bên kia, “Đầu trọc, giờ làm sao nữa?”

Quỷ hòa thượng liếm liếm vết máu lúc bị Quỷ Môn đẩy văng ra lúc nãy rồi giải thích: “Trấn Phương Kính có thể chịu được một khoảng thời gian, chỉ cần qua hết đêm nay là tiểu Quỷ Môn sẽ tự động biến mất thôi.” Hắn nói rồi cúi đầu nhìn đám người đang nằm xếp hàng dài dưới chân, “Vấn đề lớn nhất bây giờ không phải là Quỷ Môn mà là những người này đây.”

Thập Nhị Nương nhíu mày đi tới gần Kim Bảo, nàng ôm Kim Bảo dậy kiểm tra qua một lượt, sau đó sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.

“Hồn đâu?”

“Hồn phách của bọn họ có lẽ đang ở trong Quỷ Môn. Coi tình hình này thì trước khi chúng ta đến sinh hồn của họ đã bị trận pháp kéo lôi ra làm chìa khóa mở Quỷ Môn rồi. Quỷ Môn đã mở cho thấy bọn họ cũng tiến vào Minh Phủ rồi, chỉ là không biết có qua cầu Nại Hà chưa.” Quỷ hòa thượng thở dài nói: “Lần này làm thất sách thật.”

Chẳng trách Huyền Y Đạo nói giết hắn rồi thì những người kia cũng không sống nổi. Thập Nhị Nương cau mày nhìn gương mặt nhỏ bé lạnh như băng của Kim Bảo trong lòng, không biết nàng đang nghĩ điều gì mà nét mặt trở nên rất nghiêm túc. Hồi lâu sau, nàng đặt thân thể mềm nhũn của Kim Bảo qua một bên, đứng dậy nói với Quỷ hòa thượng: “Ta muốn vào Quỷ Môn dẫn bọn họ về. Bọn họ chưa tới số, không đáng phải chết mà bị người ta dùng thuật pháp ép hồn lìa khỏi xác thôi, chỉ cần dẫn hồn của họ trở về là được.

Quỷ hòa thượng nghe nàng nói vậy cũng chẳng thấy bất ngờ, chỉ bảo: “Người bình thường không vào được Quỷ Môn.”

Thập Nhị Nương nhếch nhếch khóe môi: “Không phải ngươi nhìn ra lâu rồi à, ta không phải lần đầu tiên vào Quỷ Môn rồi, lúc đáng chết lại không chết, lần này có người tốt bụng mở Quỷ Môn ta càng không chết được.”

Quỷ hòa thượng chấp tay nói: “Nếu đã vậy ngươi phải cẩn thận đấy, hòa thượng chỉ có thể ở đây chúc ngươi bình an thuận lợi thôi.”

Thái dương Thập Nhị Nương giật giật: “Ngươi giả bộ không nghe hiểu thì có!”

Quỷ hòa thượng thở dài, không giả ngu nữa, móc một bình hồ lô đen từ trong tay áo ra, “Đây là hồ lô Tụ Hồn có thể giữ hồn phách, nhưng mà cần phải có sự tự nguyện của bọn họ… Hòa thượng ta chỉ có mấy món pháp bảo thế này thôi, hôm nay cũng dùng gần hết ở đây rồi, Thập Nhị Nương nhớ phải giữ gìn cẩn thận đó…”

Thập Nhị Nương giật lấy hồ lô đen rồi nhét vào trong áo, “Được rồi, ngươi ở ngoài trông chừng Quỷ Môn đi, ta đi rồi về ngay.”

Khựng lại một thoáng nàng lại nói: “Nếu ta không quay ra được, sau khi ngươi về nhớ giúp Chiêu Nhạc giải linh lực cực hàn, nếu không, hừ.”

Quỷ hòa thượng khoanh chân ngồi xuống, đấm đấm đầu gối, “Hòa thượng biết rồi, ngươi yên tâm đi đi.”

Hắn đáp sảng khoái như vậy ngược lại khiến Thập Nhị Nương thấy không yên tâm cho lắm. Nhưng mà thời gian không chờ đợi ai, nàng nhìn Quỷ hòa thượng bằng ánh mắt không tin tưởng lần nữa rồi bước về phía Quỷ Môn.

Lúc đi tới chỗ Quỷ Môn, Thập Nhị Nương giơ tay sờ lên những vết sẹo dày đặc trên mặt mình, sau đó nàng rót chút linh lực vào đầu ngón tay, lớp da đầy sẹo chồng chéo lên nhau bị kéo xuống, lộ ra gương mặt hoàn hảo không tì vết phía dưới. Gương mặt đầy vết sẹo kia chỉ là lớp da giả thôi, nàng kéo nó ra rồi tiện tay nhét vào trong tay áo.

Lâu lắm rồi không dùng gương mặt thật, thấy hơi không quen. Thập Nhị Nương sờ sờ mặt mình, thở dài.

Gương mặt trắng bệch lạ lùng nhưng mỹ lệ vô ngần. Có điều trên khuôn mặt đẹp đẽ này in kín phù văn màu đỏ, lan ra một mảng lớn trên mặt đỏ tươi như máu, nét đỏ trên gương mặt trắng bệch, đối lập rõ ràng, quỷ dị đến ghê người. Nếu như bình thường trên mặt người ta xuất hiện những phù văn thế này chắc chắn sẽ dọa mọi người sợ chết khiếp nhưng gương mặt này thật sự quá đẹp, có thêm phù văn kỳ quái này càng bật lên nét yêu mị đầy mê hoặc, vô cớ khiến người ta không thể rời mắt.

Thập Nhị Nương sờ phù văn màu đỏ trên mặt, chỉ cảm thấy các ngón tay nóng lên. Đây là mệnh chú, có một người dùng một hồn của chính mình hạ chú thuật này, trừ khi đánh tan một hồn đó nếu không phù văn trên mặt nàng vĩnh viễn không bao giờ biến mất, mà chính nàng cũng phải chịu đựng nỗi đau khi bị linh lực phản phệ, không thể tùy ý sử dụng linh lực.

Vết sẹo xấu xí kia chỉ là thứ nàng muốn che đậy bên ngoài thôi, những phù văn này mới chính là thứ nàng muốn che giấu thật sự.

Lúc bước đến gần Quỷ Môn, âm khí từ những phù văn trên mặt Thập Nhị Nương tản ra, bao bọc cả người nàng. Thập Nhị Nương lấy tấm vải che ra đeo lại lên mặt, cất bước đi vào trong Quỷ Môn.

Vừa vào Quỷ Môn, thiên địa biến đổi. Bầu trời biến thành màu đen u ám, trước mặt là một vùng heo hút toàn là xương khô. Một đống xương trắng chất cao chót vót tận trời cũng không biết là của người hay thứ gì. Phía xa xa là một cánh cửa bằng xương trắng rất lớn, có thể thấp thoáng nhìn thấy những bóng đen mơ hồ xuyên qua cánh cửa đó đi về một phương xa. Cánh cửa này mới là Quỷ Môn Quan thật sự.

Bước qua Quỷ Môn Quan là sẽ đến đường Hoàng Tuyền. Sở dĩ được gọi là đường Hoàng Tuyền vì dọc theo con đường đó là dòng suối vàng chảy mãi không ngừng, phía cuối dòng suối và con đường này là Vong Xuyên. Hoàng Tuyền khúc chiết uốn lượn chảy vào Vong Xuyên, sáu cây cầu lớn bắt ngang Vong Xuyên, sáu cây cầu đó được gọi là cầu Nại Hà.

Một bên cầu Nại Hà là Bỉ Ngạn hoa, một bên là luân hồi.

Trên cầu Nại Hà không hề có Mạnh Bà như trong truyền thuyết ở nhân gian và cũng chẳng có canh Mạnh Bà giúp người ta quên lãng yêu hận tình thù. Nhưng mà cầu Nại Hà nằm trong Vong Xuyên, quỷ hồn nào bước lên cầu Nại Hà cũng sẽ đi qua dòng Vong Xuyên, nước Vong Xuyên sẽ mang đi tất cả ký ức tình cảm của kiếp này, sẽ khiến quỷ hồn quên đi mọi thứ trở về dáng vẻ sơ khai nhất, nói tóm lại tác dụng cũng giống như canh Mạnh Bà.

Quỷ hồn bước lên cầu Nại Hà đi qua Vong Xuyên, ba hồn bảy phách sẽ tản ra, bởi vì có những người chấp niệm không nguôi, vướng bận quá nhiều không chịu vào luân hồi, một hồn thiên về ký ức và tình cảm quá nặng nề không thể độ qua Vong Xuyên sẽ tách ra đến bên bờ Bỉ Ngạn bên kia cầu Nại Hà rồi hóa thành một đóa hoa Bỉ Ngạn, sinh trưởng bên bờ Vong Xuyên, chờ ngày chấp niệm tan đi. Hai hồn bảy phách còn lại sẽ tách thành hai phần hoặc ba phần hợp với phần hồn khác tạo thành hồn phách mới hoàn chỉnh, nhập luân hồi trở thành một người khác.

Chỉ có rất ít người hồn phách không bị tách ra mà nguyên vẹn như thế tiến vào luân hồi nhưng số lượng thật sự vô cùng ít ỏi. Thế nên luân hồi chuyển thế tiếp tục duyên tiền kiếp là một chuyện rất nực cười, sau khi chuyển thế cho dù người có giống thế nào thì chung quy vẫn không còn là người của kiếp trước.

Tất cả chấp niệm của con người sau khi chết đi sẽ không tiếp tục chuyển thế cùng những hồn phách khác, chỉ vì chấp niệm quá sâu nước Vong Xuyên không gột rửa được nên vĩnh viễn ở lại trên bờ Hoàng Tuyền. Một vùng hoa Bỉ Ngạn đỏ thắm đong đưa kia chính là chấp niệm của vô số người trong hàng ngàn hàng vạn năm qua hóa thành. Bởi những chấp niệm này có thể ảnh hưởng đến người khác nên khi Thập Nhị Nương đi qua vùng hoa Bỉ Ngạn bên bờ sông không kiềm được nhớ lại những ký ức đẹp đẽ cũng như không đẹp đẽ của quá khứ.

Nàng nghĩ, nếu như năm mươi năm trước mình không bị ai đó kéo về dương thế thì chắc nàng đã luân hồi chuyển kiếp từ lâu rồi, mà một hồn của nàng có lẽ cũng sẽ biến thành một đóa hoa màu đỏ ở đây, nhìn ngóng những hồn phách hết đời này đến đời khác đi qua nơi này.

Thập Nhị Nương cố gắng không để mình chìm đắm quá sâu vào những chấp niệm đó, bước nhanh về phía trước. Nàng phải mau chóng tìm thấy Kim Bảo bọn họ, lỡ mà bọn họ qua cầu Nại Hà thì toi đời rồi. Hễ quỷ hồn bước vào Quỷ Môn Quan, đi qua đường Hoàng Tuyền mà chưa lên cầu Nại Hà thì đều có thể quay đầu. Sinh hồn quay đầu, trên trời chẳng có gì phải truy cứu, nhưng nếu là hồn đã chết mà quay đầu thì là chuyện nghịch thiên, bất kỳ kẻ nào có ý đồ nghịch thiên cải mệnh đều sẽ lãnh hậu quả khôn lường.

Bọn người Kim Bảo hiện tại vẫn còn là sinh hồn nhưng nếu bước lên cầu Nại Hà thì sinh hồn cũng thành tử hồn.

Trong Minh Phủ, quỷ hồn rất nhiều, muốn tìm mấy quỷ hồn không phải là chuyện dễ, có điều hên là sinh hồn và tử hồn vẫn có vài điểm khác biệt. Thập Nhị Nương đi xuyên qua những quỷ hồn mặt mũi mơ hồ, may mắn tìm thấy mấy chục sinh hồn đang tụm lại một chỗ, trông bọn họ còn rõ ràng hơn những tử hồn bên cạnh rất nhiều, biểu cảm cũng sinh động hơn.

Thập Nhị Nương chạy qua gọi: “Kim Bảo!”

Kim Bảo đứng cạnh bà lão trong đám người nghe tiếng Thập Nhị Nương gọi thì quay phắt đầu lại, thấy Thập Nhị Nương mặt che vải người đầy dương khí hai mắt cậu ta thoắt cái sáng bừng lên. Cậu ta nhanh nhẹn rút tay khỏi tay bà lão, nhào tới chỗ Thập Nhị Nương như chú chim con.

“Huhuhu Thập Nhị Nương! Ta biết ngay là người không bỏ ta lại mà huhu!”

“Bà bà nói dẫn ta đi tìm người nhưng chúng ta cứ đi mãi đi mãi rồi không còn ý thức gì nữa. Tới lúc ta tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi, ta không biết đường, cũng không biết chỗ này là chỗ nào, không biết làm sao quay về, bà bà cũng không biết luôn! Ta cứ sợ mình đi lạc rồi người không tìm thấy ta!”

“Ta không cố ý chạy loạn đâu, ta chỉ muốn giúp người một tay thôi huhu, lần sau không dám nữa đâu! Huhuhu!”

Kim Bảo vừa nói vừa khóc la ầm ĩ. Dù bình thường cậu ta cũng hơi thông minh một chút nhưng nói sao thì cậu ta cũng chỉ mới là đứa bé tám tuổi thôi, sau khi đi theo Thập Nhị Nương cậu ta không còn phải chịu khổ nữa. Tự nhiên đến đây mà chẳng hiểu tại sao, trong lòng cậu ta đã thấy sai sai rồi nhưng lại không rõ là sai chỗ nào, chỉ biết sợ hãi theo bản năng thôi. Nước mắt cố nén vào trong cuối cùng cũng trào ra khi nhìn thấy Thập Nhị Nương.

Thập Nhị Nương định dạy dỗ cậu ta một trận để sau này cậu ta đừng tùy tiện làm bừa nữa nhưng thấy dáng vẻ đáng thương này nàng lại không nỡ nhẫn tâm. Với lại nơi này cũng không phải chỗ thích hợp để giáo huấn trẻ con, nàng cầm hồ lô đen lên, gõ đầu Kim Bảo một cái, “Nín đi, mau vào đây, ta đưa các ngươi về, đừng có làm lỡ thời gian.”

Kim Bảo nhìn cái hồ lô, nấc cụt, “Hồ lô nhỏ xíu như vậy sao mà chui vào được?”

Thập Nhị Nương nắm bím tóc của cậu ta, “Ngươi tưởng mình bây giờ còn là người hả, bớt có nói nhảm nữa, chỉ cần ngươi muốn vào là vào được thôi, mau lên!”

Kim Bảo nhăn mặt, nhỏ giọng nói: “Ta muốn vào trong ta muốn vào trong.” Dứt lời, cậu ta cảm thấy mình nhẹ bẫng như biến thành làn khói mỏng bị hồ lô đen hút vào bên trong.

Kim Bảo thuận lợi vào trong hồ lô rồi Thập Nhị Nương cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Sau đó nàng nói với những người còn vẻ mặt đầy nghi hoặc kia: “Ta dẫn các ngươi về, vào trong hồ lô này đi.”

Bà lão bước ra đầu tiên, bà ấy còn gọi những người khác, “Vào đi, đừng sợ, đây là người tốt, đến giúp chúng ta đấy.”

Có lời khuyên của bà lão nên mọi người lần lượt vào trong hồ lô hết. Thập Nhị Nương thu hồ lô lại, không nhiều lời, thuận theo đường cũ quay về.

Nhưng mà, lúc đi ngang vùng hoa Bỉ Ngạn, một đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ mắc lên tà váy nàng. Thập Nhị Nương không hề phát giác cứ thế mang nó ra ngoài.

– Hết chương 015 –
Bình Luận (0)
Comment