Trở Về - Phù Hoa

Chương 21

“Thập Nhị Nương, người đó là ai vậy?”

“…”

“Thập Nhị Nương, người có vẻ sợ hắn, tại sao vậy? Người nợ tiền hắn hả?”

“…”

“Thập Nhị Nương, nam tử mù đó trông cũng có đáng sợ lắm đâu.”

Thập Nhị Nương nói nhỏ: “Mù cái gì mà mù, mắt còn tốt thế cơ mà.”

“Hả? Nhưng mà hắn cầm gậy người mù kìa, còn bịt mắt nữa.” Kim Bảo khó hiểu nhìn Thập Nhị Nương, “Ở đây đâu còn ai khác nữa đâu, sao Thập Nhị Nương người nói chuyện nhỏ tiếng vậy?”

Thập Nhị Nương chẳng buồn giải thích nhiều, nói qua loa: “Tóm lại là ngươi thấy tên đó thì cứ né xa xa ra, không được nói chuyện với hắn, không được nhìn vào mắt hắn.”

Xem ra Thập Nhị Nương thật sự rất sợ người này. Kim Bảo nghĩ thầm, người có thể khiến Thập Nhị Nương chẳng sợ trời chẳng sợ đất e sợ tới mức này thì phải ghê gớm lắm đây. Cậu ta bất giác cảm thấy vô cùng kính sợ nam nhân bịt mắt kia. Đồng thời cậu ta cũng khẳng định chắc chắn người đó là kẻ thù của Thập Nhị Nương.

Thật ra, không phải kẻ thù gì hết, mà trái lại, nam tử đó tên Cát Âm, là bạn của Thập Nhị Nương, hay nói cách khác là bạn của Liên Hề Vi.

Năm xưa, do thân phận, dung mạo, tính cách và hàng tá nguyên nhân khác mà nàng chỉ có mấy người bạn, sau này vì nhiều nguyên nhân khác nhau nên cũng dần xa cách. Trong đó, nam tử tên Cát Âm và sư muội của hắn Lạc Dương là hai người bạn vẫn còn giữ liên lạc với nàng, đương nhiên đó là chuyện trước khi nàng chết vào năm mươi năm trước. Bây giờ trong mắt họ, Liên Hề Vi đã là người chết rồi.

Nói Thập Nhị Nương sợ Cát Âm thì thật ra cũng không đúng, bởi vì Thập Nhị Nương sợ sư muội Lạc Dương của hắn hơn. Người có thể khiến Thập Nhị Nương sợ trên thế gian chẳng có mấy người mà Lạc Dương chiếm một trong số đó.

Khúc mắc của Thập Nhị Nương và Lạc Dương phải kể từ rất lâu về trước, cụ thể là khi nào thì bản thân Thập Nhị Nương không nhớ rõ, ừa thì, thật ra nàng cũng không muốn nhớ lại cho lắm. Năm xưa, vì một vài lý do mà Liên Hề Vi phải cải trang thành nam nhân để hành tẩu bên ngoài, sau đó thì gặp gỡ hai sư huynh muội Cát Âm và Lạc Dương xuống núi rèn luyện. Về sau Lạc Dương điên cuồng yêu Liên Hề Vi cải nam trang, đến lúc Liên Hề Vi đính chính thân phận nữ nhi rồi Lạc Dương vẫn nhiệt tình theo đuổi nàng, thậm chí nàng ta dám nghĩ dám làm, thử đủ mọi cách hòng biến nàng thành nam nhi.

Danh xưng đệ nhất mỹ nhân của Liên Hề Vi đâu phải nói chơi, người theo đuổi nàng ngoài nam tu ra còn có một bộ phận nhỏ nữ tu. Dù số lượng đó rất ít nhưng so với đám nam tu kia thì bộ phận nữ tu đó còn đáng sợ hơn nhiều, và Lạc Dương là một trong những người điên cuồng nhất.

Liên Hề Vi lúc đó bị Lạc Dương đeo bám khổ sở chẳng nói nên lời, đánh cũng đánh rồi, chả có tác dụng gì hết, nàng càng bày ra phong thái cao lãnh từ chối nàng ta thì nàng ta càng thích, bị đánh biết bao nhiêu lần mà cũng chẳng thay lòng đổi dạ. Liên Hề Vi bó tay hết cách, không dám đi lượn lờ bên ngoài nữa, chỉ đành trốn trong Doanh Châu tiên sơn.

Sau này Lạc Dương đuổi tới Doanh Châu, Chấp Đình ra mặt nói gì đó với Lạc Dương thế là nàng ta mới bỏ ý định đáng sợ là biến Liên Hề Vi thành nam nhân. Sau đó bọn họ trở thành bạn bè một cách rất lạ lùng. Nhưng khi đã trở thành bạn bè rồi, nhiều lúc Liên Hề Vi vẫn cảm thấy không chấp nhận nổi.

Nói tới đây không thể không nhắc tới sư môn của hai huynh muội Cát Âm và Lạc Dương này.

Bọn họ không phải đệ tử của tứ đại tiên sơn nhưng xuất thân thì không hề tầm thường. Họa âm dương trên Âm Dương Nhai, một nét âm dương đảo lộn càn khôn. Câu nói này ám chỉ một trong các phúc địa – Âm Dương Nhai. Âm Dương Nhai không chiêu mộ đệ tử rộng rãi như những phúc địa khác, mỗi đời họ chỉ thu nhận hai đệ tử, một âm một dương, một người tu luyện Đồng thuật, một người tu luyện Nhĩ thuật(*). Theo như truyền thuyết truyền lại từ cổ chí kim, luyện đến mức cực hạn, một người có thể nhìn thấu tất cả những thứ hư ảo giả dối trên đời, nhìn thấy kiếp trước và kiếp sau; còn một người có thể nghe thấy tiếng lòng mật ngữ, trên nghe trời, dưới nghe hoàng tuyền, trên trời dưới đất không gì là không biết.

(*) Đồng thuật là thuật pháp có liên quan tới đôi mắt. Nhĩ thuật là thuật liên quan tới tai.

Mặc dù Cát Âm và Lạc Dương vẫn chưa lợi hại tới mức đó nhưng tính cách hai người này rất quái lạ, có năng lực Đồng thuật và Nhĩ thuật, muốn đùa cợt người khác thì ai mà chịu cho được. Đặc biệt là Lạc Dương, mỗi lần trông thấy Liên Hề Vi là nàng ta bám dính như keo, làm Liên Hề Vi cứ lo lỡ như ngày nào đó nàng ta hồ đồ lên biến mình thành nam nhân rồi theo đuổi nàng thì toi.

Chuyện này cũng không phải không có khả năng, nếu không có Cát Âm trông chừng thì Lạc Dương sẽ làm thật mất. Tính cách Lạc Dương là khó đoán khó lường như thế, có thể phát điên mọi lúc mọi nơi.

Đôi huynh muội nàng đi với nhau như hình với bóng, nếu một người ở đây thì người kia chắc chắn cũng ở gần đâu đó. Hễ nghĩ tới chuyện này là Thập Nhị Nương đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể ngay lập tức cách xa chỗ này mấy vạn dặm.

Với tính cách của Lạc Dương, thay vì bị nàng ta tóm lấy chi bằng nàng tự chủ động dâng mình tới trước mặt Chấp Đình còn hơn. Theo kết cục thì chắc chắn bị Lạc Dương tóm sẽ thảm hơn đấy.

“Không được, Kim Bảo, chúng ta đi nhanh lên, không thể dừng ở đây nữa.” Thập Nhị Nương càng nghĩ càng thấy nôn nao, lập tức quyết định, “Chúng ta ngồi thuyền linh đi Sơn Lĩnh Tiên Phường ngay!” Sau đó mua đồ rồi mau chóng tìm một chỗ vắng vẻ mở quán, ngoan ngoãn làm một người phàm bình thường.

Sau khi gấp gáp ra khỏi thành, trong lòng Thập Nhị Nương vẫn còn vướng bận. Hai huynh muội đó không phải ít khi xuống núi sao, lần này đột nhiên xuống núi để làm gì vậy?

Ôm đầy một bụng nghi vấn, Thập Nhị Nương tìm thấy một Linh Thuyền Đài. Linh Thuyền Đài này là chỗ đặt thuyền linh, thuyền linh trong tu chân giới giống như xe ngựa của người phàm vậy, có thể cho thuê để kéo khách rồi dừng ở vị trí cố định, đến thời gian cố định nào đó sẽ trở về các thành lớn trong tu chân giới. Những người tu tiên không phải ai ai cũng thích tự bay tới bay lui, làm vậy mệt lắm, vả lại có đôi lúc không tiện bay, những lúc như thế thì đi nhờ thuyền linh là cách tốt nhất.

Lúc trước Thập Nhị Nương hoàn toàn không có ý định ngồi thuyền linh vì sợ gặp người quen, lại gây ra chuyện nào đó không hay, với lại mình cũng chẳng cần gấp gì nên đi bộ thôi. Nhưng bây giờ nàng bất chấp rồi, chỉ nghĩ mau chóng cách xa hai huynh muội nguy hiểm kia càng xa càng tốt.

Cái Linh Thuyền Đài mà Thập Nhị Nương nói theo Kim Bảo thấy thì chỉ là một cái hồ thôi, nhưng khi cậu ta bị Thập Nhị Nương kéo vào trong hồ, đi được vài bước mới phát hiện chân mình đạp lên nền đất. Cậu ta ngẩng đầu lên, khung cảnh trước mặt khác xa với những gì cậu ta vừa nhìn thấy, trước mắt làm gì có cái hồ nào mà là một thạch đài rộng lớn.

Trên thạch đài có bốn chiếc thuyền hai nhỏ hai lớn, hai chiếc nhỏ tinh tế hơn hai chiếc lớn một chút, trong khoang thuyền cũng ít người hơn. Còn trên thuyền lớn, từ lúc chào đời đến giờ Kim Bảo chưa bao giờ thấy chiếc thuyền nào uy phong tới vậy, cậu ta không kiềm được ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền rồi woa lên một tiếng.

“Thập Nhị Nương, người nhìn kìa, chiếc thuyền kia to quá đi! Trên đó đều là tiên nhân đúng không? Nhiều tiên nhân vậy à?”

“Há, đồ nhà quê ở đâu ra đây, đến thuyền linh bình thường mà cũng chưa thấy nữa sao. Còn tiên nhân nữa, đây chẳng phải cách gọi của đám phàm nhân hạ đẳng đấy sao, phàm nhân thì chen vào đây làm gì.”

Kim Bảo nghe một giọng xa lạ nói như thế, cậu ta bèn nhích sát lại gần Thập Nhị Nương. Người vừa nói là một nữ tử áo trắng, vẻ mặt cao ngạo, bên cạnh còn có ba nữ tử cũng ăn mặc y chang ả. Hai người trong đó nghe vậy thì lộ ra biểu cảm cười nhạo, một người giả vờ quạt quạt trước mũi: “Bọn họ mặc thứ đồ gì thế này, nè, ngươi có ngửi thấy mùi gì lạ không, thối thật đấy.”

Chỉ có nữ tử trẻ tuổi dẫn đầu trước sau vẫn làm ra vẻ mặt lạnh lùng, dường như không có ý định xen vào chuyện này. Nói sao thì Kim Bảo và Thập Nhị Nương một người là trẻ con người phàm thật, còn một người khí tức không mạnh, ăn mặc thì rách rưới, cùng lắm là tán tu kỳ Khai Quang thôi, có gì mà đáng sợ.

Thập Nhị Nương liếc một cái là biết bọn người này xuất thân cùng một môn phái, mà cụ thể là môn phái nào thì nàng không nhận ra nên chắc không phải là đại tiên môn gì đâu. Vốn dĩ nàng không định tính toán với đám con nít này nhưng khi thấy Kim Bảo sợ hãi rụt cổ lại, kéo kéo áo mình như thể rất sợ mấy người này thì Thập Nhị Nương đổi ý.

Ba nữ tử áo trắng đang cười cợt bỗng nhiên biến sắc như phải chịu một áp lực gì đó rất lớn. Trán đổ đầy mồ hôi, đứng chết chân tại chỗ không nói nên lời. Nữ tử lạnh lùng thấy vậy thì hiểu ra ngay, nàng ta chấp tay với Thập Nhị Nương đang nhàn nhã đứng một bên: “Các sư muội không hiểu chuyện, tiền bối đại nhân đừng chấp nhặt tiểu nhân. Đệ tử Ngưng Hàm của Linh Tuyền Các xin tạ tội với tiền bối tại đây, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ.”

Thập Nhị Nương liếc nàng ta một cái, nữ tử tự xưng là Ngưng Hàm đối mặt với nàng, sống lưng thoáng lạnh toát, lập tức muốn lui ra sau. Nàng ta cảm nhận được một áp lực rất nặng nề, đến sư tổ cũng không có uy áp mạnh tới mức này, chẳng lẽ vị này là tiền bối kỳ Linh Hư chăng? Tiền bối kỳ Linh Hư vì sao phải thu liễm khí tức chạy tới đây đi thuyền linh? Da đầu Ngưng Hàm tê rần, cúi thấp lưng, nỗi sợ trong lòng ngày càng lớn.

Thập Nhị Nương hù dọa tiểu cô nương một hồi rồi thu lại linh lực. Ba nữ tử đổ mồ hôi đầy người kia lập tức ngã xuống đất thở dốc. Ngưng Hàm có vẻ đỡ hơn, nàng ta không dám nhiều lời thêm, rất mực cung kính chấp tay với Thập Nhị Nương rồi dẫn ba nữ tử kia đi. Bọn họ đi một mạch lên thuyền lớn, chẳng dám quay đầu lấy một cái.

Thập Nhị Nương xoa đầu Kim Bảo, “Sao rồi, bị dọa rồi hả?”

“Không có.” Kim Bảo ngẩng mặt lên, cười hi hi, “Các tỷ ấy đẹp ghê.”

Thập Nhị Nương: “…” Nhóc con này nói cái gì thế?!

“Nhưng mà, đẹp cũng vô dụng, các ả xấu xa như vậy, ta ghét các ả.” Kim Bảo nói xong thì kéo áo Thập Nhị Nương, “Thập Nhị Nương, người lợi hại quá! Nếu có một ngày ta cũng lợi hại giống như người thì tốt biết mấy, dùng ánh mắt thôi cũng khiến người ta sợ chết khiếp!”

Đứa bé ngốc, ánh mắt thôi thì chưa đủ dọa sợ bọn họ đâu. Thập Nhị Nương xoa xoa đầu Kim Bảo, dẫn cậu ta đi lên chiếc thuyền lớn mấy nữ tử kia mới lên lúc nãy, “Những chuyện thế này rất đỗi bình thường, tu vi không cao dễ bị người ta ức hiếp, cười nhạo chỉ là một kiểu ức hiếp nhẹ nhàng nhất mà thôi. Nhưng mà kiểu nhạo báng người khác bằng lời nói để nâng cao cảm giác ưu việt của mình thế này, thông thường cũng chẳng có gì đáng ngại, tu vi chắc chắn không cao. Như kiểu ‘Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi’, tu vi càng cao thì càng không bao giờ làm ra những hành vi nực cười như vậy. Còn tu vi càng thấp thì càng thích phô trương sự tồn tại của mình.”

Kim Bảo nghĩ ngợi rồi gật đầu, “Ta hiểu rồi, ý là mấy người đánh không lại người thì ta không cần sợ!”

Thập Nhị Nương hài lòng vỗ vai cậu ta: “Đúng, ý ta là vậy đó. Dũng cảm hơn một chút, ưỡn ngực thẳng lưng lên, sợ cái gì mà sợ, ở đây chả có kẻ nào đánh lại ta đâu.”

Kim Bảo nuốt nước bọt, không dám tin hỏi: “Thật á?”

Thập Nhị Nương gật đầu, “Thật.”

Kim Bảo nhìn ánh mắt cỗ vũ của nàng, hoàn toàn không sợ nữa, ngang nhiên đi lên thuyền linh.

Thập Nhị Nương: “… Đi đứng đàng hoàng, đừng có học tướng đi ngang ngang của con cua thế chứ.”

Kim Bảo uất ức: “Nhưng mà người nói với ta…”

Thập Nhị Nương: “Ta kêu ngươi đi ngang vậy à?”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi lên thuyền linh, mấy nữ tử lúc nãy vừa thấy các nàng lên thuyền thì mặt ai nấy tái mét chạy tít ra phía sau. Thập Nhị Nương chẳng quan tâm, nhìn trái ngó phái rồi kéo Kim Bảo đến một góc trong thuyền. Xung quanh có mấy nữ tử đang nhắm mắt dưỡng thần và một đám tu sĩ đang tụm lại nói chuyện.

Thập Nhị Nương kéo Kim Bảo tới gần một nữ tu lạ mặt, cười hòa nhã nói: “Vị tiên hữu đây nhìn khí sắc không tốt lắm, chắc hẳn có thương thế trên người, chỗ ta có một ít đan dược trị thương, hiệu quả tuyệt vời, ta muốn đổi với tiên hữu vài viên linh thạch làm thuyền phí, không biết ý tiên hữu thế nào?”

Thành công đổi lấy một túi linh thạch từ đống linh dược của Thẩm Thanh Kha, Thập Nhị Nương hài lòng ngồi xuống. Kim Bảo tò mò nhìn tay nàng, “Thập Nhị Nương, đây là bạc của tiên nhân dùng hả?”

“Ừ, cho ngươi một viên chơi nè.” Thập Nhị Nương ném một viên cho cậu ta rồi cất những cái còn lại đi. Mấy chục năm nàng không tiếp xúc với tu sĩ rồi nên linh thạch không có là phải, nếu không ngờ đan dược của Thẩm Thanh Kha thì kiếm ra linh thạch trong thời gian ngắn cũng phiền phức lắm. Cơ mà đống đan dược này hơi ít, bán hết cũng không mua nổi Kỳ Hồn Mộc, tới lúc đó phải nghĩ cách khác mới được.

Thập Nhị Nương đang nghĩ làm cách nào để kiếm thêm linh thạch thì bất chợt nghe mấy tu sĩ bên cạnh nhắc tới một nơi.

“Chuyện trên Chướng Âm Sơn á, các ngươi có nghe nói chưa?”

– Hết chương 021 –
Bình Luận (0)
Comment