Trở Về - Phù Hoa

Chương 68



- TIỀN TRUYỆN -
"Từ bây giờ trở đi nó sẽ là đồ đệ của con"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Trên Doanh Châu tiên sơn, mỗi ngày mỗi cảnh đẹp, bình minh ló dạng sau gợn sóng, hoàng hôn tô điểm chân trời, biển sao lấp lánh trên bầu trời đêm, ban ngày mây trôi sương khói lững lờ.
Đương lúc nắng chiều buông xuống, một bóng người vội vã ngự kiếm bay lướt qua mặt biển, xuyên qua đại trận Doanh Châu như chim bay về rừng.

Đệ tử canh gác thấy bóng người đó thì ánh mắt bừng sáng, hô: "Thiếu sơn chủ về rồi!"
Nghe vậy, hai đệ tử đang khoanh chân ngồi đánh cờ gần đó cùng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng lưng lướt qua trong nháy mắt.

Một người ném cờ đi, nói: "Sao nhanh vậy, hôm nay lại không chiêm ngưỡng được dung nhan của thiếu sơn chủ rồi! Aida!"
Đệ tử chơi cờ với hắn cười nói: "Ai biểu huynh đợi chán quá, cứ phải kéo ta đi chơi cờ với huynh, giờ thì hay rồi, không dễ gì mới chờ được vậy mà chỉ thấy có cái bóng lưng.

Theo ta thấy lần sau huynh cứ ngước đầu lên nhìn trời đi, đừng có chớp mắt, chắc có thể thấy được dung nhan thiếu sơn chủ mà huynh tâm tâm niệm niệm đó."
Đệ tử canh gác nghe bọn họ nói chuyện thì cười: "Hai vị sư huynh, đến đây nhiều lắm là nhìn thấy bóng lưng của thiếu sơn chủ thôi, tốc độ ngự kiếm của cô ấy nhanh lắm, e là không có ai có thị lực tốt đến mức nhìn rõ gương mặt của thiếu sơn chủ đâu."
"Thất sách thất sách." Đệ tử ném cờ vừa nãy thở dài, "Nghe nói thiếu sơn chủ Doanh Châu các ngươi vừa nhập thế đã có được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân tu tiên giới, đến Chu Đan thượng tiên của Viên Kiệu tiên sơn cũng lọt hạng rồi.

Thật làm người ta tò mò quá, nhưng đến đây mấy ngày rồi mà chỉ thấy một bóng lưng lướt qua, xem ra chuyện ta muốn nhìn thấy dung mạo của vị này khó rồi đây, đành nghĩ cách khác thôi."
Hóa ra người này không phải đệ tử Doanh Châu mà nghe danh nên đến xem.


Nhưng người chơi cờ còn lại thì đúng là đệ tử Doanh Châu, hắn nghe vậy bật cười nói: "Bạn tốt ơi là bạn tốt, tuy thiếu sơn chủ bọn ta dung mạo tuyệt mỹ nhưng cô ấy không thích người ta vây xem đâu, nếu cô ấy mà tức giận thì thanh Hi Vi kiếm trong tay xuất ra không lưu tình tí nào.

Huynh chớ xem cô ấy tuổi còn trẻ mà xem thường, ta dám chắc huynh không đánh lại thiếu sơn chủ."
Nam tử kia cười ha ha, sờ mũi nói: "Tiểu kiếm tiên do kiếm tiên Liên Úc chỉ dạy, ta nào dám xem thường.

Mà này, bạn tốt huynh nhìn thấy dung mạo của người đó rồi ư?"
"Thấy rồi."
"Vậy sao huynh không chịu miêu tả cho ta tí."
"Chả phải ta nói rồi sao, rất đẹp."
"Chỉ có hai chữ thôi hả?"
"Hai chữ là đủ rồi, không, ngoài hai chữ này ra thì không còn chữ nào khác."
  ——
Liên Hề Vi ngự kiếm về chủ phong, lúc đến Vân Sinh Gian thì gặp hai đệ tử Doanh Châu ra nghênh đón.

Hai đệ tử một nam một nữ trông thấy nàng bèn mỉm cười, bước lên nói: "Hề Vi sư muội về rồi à, sơn chủ đang tìm sư muội đó."
Liên Hề Vi dừng bước, mặt lạnh lùng hành lễ với hai sư huynh sư tỷ, "Muội biết rồi, giờ sẽ qua đó ngay."
Đợi nàng đi khỏi, hai đệ tử nhìn gương mặt đỏ ửng của đối phương, cười phá lên.

"Sư đệ, coi mặt đệ đỏ kìa, có khi lúc nãy Hề Vi sư muội âm thầm cười nhạo đệ trong lòng rồi đấy."
"Hề Vi sư muội lạnh lùng như vậy, sao có thể cười đệ vì chuyện này.

Tỷ coi tỷ kìa, còn nói đệ, tỷ không coi coi mặt mình đỏ cỡ nào."
"Aida." Nữ tử đưa tay áo lên che mặt, ngại ngùng nói: "Cái này sao trách tỷ được, Hề Vi sư muội thật sự quá đẹp, sắc đẹp bức người, tỷ chẳng dám nhìn thẳng nữa là, nhìn một cái thôi là trái tim rung động liền á.

Mọi người đều như vậy mà, đừng cười nhau nữa."
Hai người nói cười với nhau một hồi, vị sư tỷ đó cảm thán: "Mấy năm trước Hề Vi sư muội toàn ở trên chủ phong không lộ diện, ta thấy không phải vì bệnh mà vì dung mạo đẹp quá, sơn chủ không yên tâm để con gái ra ngoài thì có."
Liên Hề Vi nghe bọn họ bàn luận phía sau, nhíu nhíu mày, bước đi nhanh hơn, một lát sau đã đến nơi ở của phụ thân.
"Cha, con về rồi." Liên Hề Vi nói xong, thấy bên cạnh cha có một đứa bé xa lạ.

Nàng tò mò nhìn ngó vài cái rồi quay đầu nhìn sang Liên Úc thượng tiên, thấy nét mặt nặng nề của ông, nàng không khỏi lo lắng, hỏi: "Cha, nghe nói cha tìm con, có chuyện gì sao?"
Liên Úc thượng tiên chưa nói chuyện của mình mà hỏi nàng: "Cha thấy sắc mặt con không được vui, là ra ngoài bị ai ức hiếp ư?"
Liên Hề Vi ngẩng đầu, biểu cảm kiêu ngạo: "Ai dám ăn hiếp con!" Nói rồi, dường như nàng hơi gượng, hồi lâu sau mới không cam lòng than phiền với cha: "Cha, con đấu kiếm với người ta rõ ràng thắng rồi nhưng mà những người khác cho rằng bọn họ nương tay do dung mạo của con, bởi vậy con mới thắng, ở đâu ra đạo lý này chứ! Rõ ràng là con lợi hại hơn bọn họ mà!"
Liên Úc thượng tiên lãnh đạm nói, "Nếu không phục thì đánh đến khi nào họ phục mới thôi, ai không phục thì đánh kẻ đó, phục rồi thì lần sau bọn họ thấy con sẽ không nhìn gương mặt con mà sẽ nhìn kiếm của con."
Liên Hề Vi: "Nhưng mà cha ơi, không phải cha nói không được tùy tiện gây rắc rối cho người khác sao?"
Liên Úc thượng tiên nghiêm túc nói: "Đây không phải gây rắc rối, là chỉ điểm kiếm đạo cho họ, có lợi cho con đường tu hành của họ."
"Con hiểu rồi." Liên Hề Vi gật đầu, quyết định lần sau phải vận dụng vào thực tiễn.
"Ừ." Liên Úc thượng tiên thấy nét không vui trong mắt con gái tan đi, lúc này ông mới chỉ đứa bé đang yên lặng ngồi bên cạnh: "Hôm nay cha tìm con là vì nó, từ bây giờ trở đi nó sẽ là đồ đệ của con."
Liên Hề Vi thấy lạ hỏi: "Mấy sư huynh sư tỷ khác còn chưa nhận đồ đệ, bây giờ con nhận đồ đệ được rồi à? Sao cha không thu nó làm đồ đệ?"
Liên Úc thượng tiên nói: "Cha thường xuyên bế quan, mà tình trạng của đứa bé này đặc biệt, cần người chăm sóc, cha sợ không chăm sóc tốt cho nó nên mới giao cho con.

Hề Vi, con có thể chăm sóc tốt cho nó không?"
Liên Hề Vi đứng thẳng người, "Dĩ nhiên có thể ạ, nếu cha muốn con nhận thì nó sẽ là đại đệ tử của con, thân là sư phụ đương nhiên con sẽ chăm sóc tốt cho nó."

Liên Úc thượng tiên thấy con gái khỏe mạnh và tràn đầy sức sống như thế, sự ưu phiền trong mắt cũng giảm đi mấy phần, nói: "Con phải đối xử tốt với nó, về sau, nó sẽ là trách nhiệm của con, hiểu chưa?"
"Cha cứ yên tâm." Liên Hề Vi không biết tại sao cha mình lại nghiêm túc như thế nhưng nàng vẫn chắc như đinh đóng cột nói, "Những gì con đã hứa chắc chắn sẽ làm được.

Lời hứa của kiếm giả, cả đời không đổi."
Dứt lời, nàng đưa chuôi Hi Vi kiếm lên trước, Liên Úc thấy thế cũng đưa chuôi kiếm mình ra chạm vào chuôi kiếm của nàng.

Một âm thanh thanh túy vang lên, Liên Hề Vi luôn giữ gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng nở nụ cười.

Đây là thói quen khi giao ước giữa cha con họ.
Liên Úc bước lên xoa đầu con gái, giọng nói lạnh nhạt mọi khi cũng trở nên ấm áp hơn, "Hề Vi, cha lại phải bế quan rồi, vất vả cho con."
Liên Hề Vi nắm lấy bàn tay to đặt trên đầu mình, ngẩng đầu nhìn ông: "Con không vất vả, con thích cảm giác được đi lại khắp nơi.

Còn cha, cha thật sự không sao chứ? Mấy năm nay cha thường xuyên bế quan."
"Không sao, chỉ đang cảm ngộ kiếm đạo thôi." Liên Úc thượng tiên không nói thêm nữa, bỏ tay xuống.

Sau khi giao phó đứa bé cho Liên Hề Vi xong, ông ấy lại vào sơn động bế quan.
Liên Hề Vi tới đây một chuyến, thế là có một đồ đệ.

Ban nãy trước mặt cha nàng còn làm bộ làm tịch, bây giờ chỉ còn nàng và thằng bé, lòng hiếu kỳ của nàng lại nổi lên.
Bấy giờ Liên Hề Vi hai mươi tám tuổi, mới bắt đầu tu luyện mười lăm năm nhưng tu vi đã đến kỳ Hóa Nguyên, còn nhanh hơn người cha có thiên tư rất cao của nàng.

Sau khi xuống núi thì chưa bao giờ bại trận, đương là lúc tuổi trẻ nhiệt huyết nhất, bởi vậy cũng thiếu đi chút nhẫn nại.
Nhưng kỳ lạ thay, đối mặt với đồ nhi im như cục đá, đến con ngươi cũng không chuyển động này, nàng lại nhẫn nại đến lạ.

Đứng trước mặt nhìn cậu ấy hồi lâu mà không nhận được hồi đáp cũng không thấy phiền, ngược lại nàng còn khoanh tay nghĩ, thằng bé này thật đặt biệt, rất hợp mắt mình.
"Cha nói con có khiếm khuyết về thần trí, trên người còn có độc thương, không muốn giao lưu với người khác… Nhưng ta là sư phụ con, thầy cũng như cha nên ta chắc chắn không phải người ngoài.

Đồ nhi, con tên gì vậy? Nếu không có thì sư phụ đặt cho con nha, nếu có rồi, con bái nhập môn hạ của ta, ta cũng phải ban cho con cái tên mới." Liên Hề Vi đằng hắng, ra vẻ người làm sư phụ nói.
Nhưng cục đá ngồi ngẩn ra tại chỗ không hề trả lời, thái độ rất không phối hợp.
"Đồ nhi, con bao nhiêu tuổi rồi?"
Vẫn không trả lời.
"Ừm…" Liên Hề Vi bước lên nắm cánh tay đồ đệ mới nhận, "Vậy để vi sư tự coi."
Kiểm tra xong, Liên Hề Vi ngạc nhiên phát hiện đứa bé gầy nhom, trông giống như một đứa nhóc hóa ra đã mười sáu tuổi rồi.

Nàng so đầu đồ đệ một lát, líu lưỡi, "Con… lùn quá à."
Nhưng nghĩ lại, thằng bé chắc chắn đã chịu rất nhiều khổ sở, về tình về lý thì cũng có thể hiểu.

Cái bệnh hay thương tiếc kẻ yếu đuối bệnh tật của Liên Hề Vi đã rất nghiêm trọng, thấy tiểu đồ đệ đáng thương thì càng thương hơn, vỗ vỗ vai cậu ấy, nói: "Cho dù trước kia thế nào, từ đây về sau, sư phụ sẽ đối xử tốt với con."
"Nhưng mà, đồ nhi con có liên quan gì đến cha ta vậy, tại sao ông ấy muốn ta nhận con làm đồ nhi? Chắc không phải chỉ thấy con đáng thương… Đừng nói là, thật ra con là con rơi con rớt của cha ta bên ngoài, là đệ đệ của ta đó nha?" Liên Hề Vi đột nhiên nghĩ tới khả năng này, nàng rất kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, lập tức thi triển chú thuật huyết thống.
"Không có quan hệ huyết thống, lạ ghê."
Liên Hề Vi đang đi vòng vòng quanh đồ đệ, sẵn tiện đánh giá toàn thân cậu ấy từ trên xuống dưới, bỗng dưng thấy cậu ấy nhúc nhích.
Đứa bé như tượng đá lúc nãy bỗng run rẩy rồi ngã xuống đất, hai tay ôm đầu mình, cuộn thành một cục dưới đất, chỉ chốc lát đã cào mấy đường trên cánh tay mình, r3n rỉ đau đớn.


Lần đầu tiên Liên Hề Vi gặp phải biến cố thế này, còn chưa kịp hoàn hồn, đến khi nàng bừng tỉnh thì thấy cậu ấy đang đập đầu xuống đất đến chảy máu, nàng vội vã chạy lên ngăn cản.
"Dừng lại." Nàng tóm lấy hai cánh tay gầy gò như hai chân gà, cúi đầu nhìn cậu ấy giãy giụa muốn giấu mặt mình đi, "Sao thế, chẳng lẽ độc thương phát tác ư?"
Cả người thằng bé run rẩy, cơ thể như đang chịu đựng đau đớn vô cùng nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng đờ đẫn như cơ thể và thần trí tách biệt nhau vậy.

Liên Hề Vi khống chế hai tay cậu ấy, không biết làm sao để giảm đau đớn thay cậu ấy, chỉ đành kéo cậu ấy lên, sau đó chạy về phía đan phong.
"Mộc đan sư, tình hình đồ nhi của ta sao rồi?" Liên Hề Vi ngồi bên mép giường, nghiêm túc hỏi.
Lão nhân râu bạc cười tít nói, "Tình hình nghiêm trọng lắm."
Liên Hề Vi: "...!Nghiêm trọng vậy sao Mộc đan sư còn cười?"
Mộc đan sư cười ha ha: "Mỗi lần thấy tiểu Hề Vi ngươi cố ý làm mặt lạnh là ta mắc cười à ha ha ha."
Liên Hề Vi nhìn trái ngó phải, thấy không có người ngoài bèn xụ mặt tức giận nói: "Mộc đan sư, ông đừng giỡn với ta nữa, nó rốt cuộc bị làm sao thế? Nó mà có chuyện thì sao ta ăn nói với cha ta đây!"
"Ê, đừng vội đừng vội, tình trạng của tên nhóc này không thể gấp được đâu, đợi ta kê thuốc cho nó, từ từ điều dưỡng, mặc dù bây giờ trông hơi nghiêm trọng nhưng rồi sẽ ổn thôi, cần thời gian dài một chút."
"Vậy thì tốt, độc thương của nó phát tác nhìn rất đau khổ, ông có thể giảm nhẹ đau đớn cho nó không?"
"Không có cách nào, ngươi chú ý đừng để nó làm bị thương chính mình là được.

Vả lại, so với độc thương trên người, bệnh trong đầu nó càng nặng hơn kìa." Mộc đan sư vuốt râu, đột nhiên đổi giọng, cười nhân hậu nói: "Tiểu Hề Vi à, có muốn ăn hạt đậu đường ngon ngọt không, từ sau khi ngươi khỏi bệnh, lâu lắm rồi không thấy tới thăm Mộc gia gia."
Liên Hề Vi nghe tới đậu đường thì lộ ra nét mặt chê bai, "Ta hết bệnh rồi, không uống thuốc đâu." Nói xong nàng nhìn đồ đệ yên tĩnh nằm trên giường, nghĩ gì đó rồi nói: "Đồ đệ ta bệnh rồi, có thuốc thì cho nó uống đi."
Thấy Mộc đan sư như còn có lời muốn nói, Liên Hề Vi lên tiếng trước: "Nếu xong chuyện rồi thì ta đưa đồ đệ về trước đây."
"Đợi đã đợi đã." Mộc đan sư giữ nàng lại, cao giọng gọi: "Trinh Hòa à, vào đi."
Một đứa nhóc chừng mười một mười hai thổi bước vào, Mộc đan sư kéo cậu ta qua giới thiệu: "Nó tên Thẩm Trinh Hòa, là tiểu đồ đệ Mộc gia gia thu nhận mới gần đây, rất có thiên phú về luyện dược luyện đan, sau này đồ đệ ngươi cần đan dược thì ta sẽ bảo Trinh Hòa mang qua cho ngươi."
Nhìn đứa bé đang rất căng thẳng kia, Liên Hề Vi khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, khẽ gật đầu.
Thẩm Trinh Hòa lắp bắp nói: "Thiếu, thiếu sơn chủ, ta, ta rất ngưỡng mộ người."
Liên Hề Vi: "Ngưỡng mộ thì không cần đâu, ngươi lau mặt mình trước đi, có thứ khó coi." Nói rồi nàng ôm đồ đệ ra về.
Thẩm Trinh Hòa: "...!Lau mặt?" Cậu ta hoang mang ngoái đầu nhìn sư phụ, "Sư phụ?"
Mộc đan sư cười ha ha chọc trán cậu ta, "Tiểu đồ nhi, con chảy máu mũi rồi kìa."
Thẩm Trinh Hòa lau mũi, quả nhiên tay toàn là máu, cậu ta sực tỉnh, nói: "Không phải, gần đây con ăn trộm quá nhiều Hỏa Vân đan sư phụ luyện nên mới chảy máu mũi! Thiếu sơn chủ hiểu lầm rồi!"
"Hahahaha." Mộc đan sư cười to, "Con giải thích với sư phụ thì có tác dụng gì, ai biểu con lén ăn đậu đường vi sư luyện ra hả, hahaha!"
Thẩm Trinh Hòa: "Sư phụ!"
- Hết chương 68 -
NNPH lảm nhảm:
Đề nghị nhà họ Thẩm và nhà họ Liêu ghi danh thi Thách Thức Danh Hài.:)))
Tại đây mẹ nuôi xin phép đính chính: nam 9 của chúng ta hông có lùn đâu nha.:))
Còn nữa, tui cũng rất muốn biết tên trước kia của Chấp Đình, mà hình như là Ngu Quỳnh hoặc là Ngu cái gì đó Quỳnh… (tui không nói tên giống con gái đâu)..


Bình Luận (0)
Comment