Trở Về - Phù Hoa

Chương 97



"Ta phải đi"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Ồ? Ảnh Vu lại tới à?" Chấp Đình hỏi, không có vẻ gì là kinh ngạc, xem ra đã quá quen rồi.
Nhưng Lạc Dương bên cạnh không nhịn được, vừa nghe đến tên đã nghiến răng nói: "Ảnh Vu? Là con sâu gớm ghiếc Hề Vi đánh mãi không chết đó hả? Sao tên đó còn dám tới đây quấy nhiễu Hề Vi! Thật là đáng ghét!" Dứt lời, nàng ta biến mất tại chỗ.
"...!Chấp Đình đại sư huynh?" Hai đệ tử thấy Lạc Dương biến mất, nét mặt đầy nghi hoặc.

Người này là ai đây, sao lại giận dữ như thế?
Chấp Đình: "Không sao, các ngươi theo ta ra đó xem sao."
Hai đệ tử đang bực tức trong lòng thấy Chấp Đình đại sư huynh thong thả như thế thì lửa giận cũng được dập tắt một ít, thu lại nét giận dữ trên mặt, im lặng theo Chấp Đình ra ngoài sơn môn.

Ba thi thể xếp thành một hàng ngoài sơn môn, hai đệ tử thủ vệ đứng bên cạnh, một vài đệ tử đứng ngó từ xa không dám đến gần.

Ngoài sơn môn chẳng thấy bóng dáng Lạc Dương và Ảnh Vu đâu, chắc rằng Ảnh Vu vứt thi thể ở lại xong bỏ đi rồi, còn Lạc Dương đuổi theo hắn.
Chấp Đình đến nơi, hỏi: "Không ai đuổi theo Ảnh Vu chứ?"
Đệ tử canh gác đáp: "Tuân theo lời dặn của Chấp Đình đại sư huynh, không ai đuổi theo ạ."
Lần đầu tiên Ảnh Vu ném thi thể trước cửa tiên môn, có đệ tử quá phẫn nộ đã đuổi theo, cuối cùng bị Ảnh Vu sát hại tàn nhẫn.

Từ đó khiến Liên Hề Vi nổi trận lôi đình, đích thân truy sát, giết hắn liên tiếp mấy lần, một khoảng thời gian dài sau đó hắn ta không còn hiện thân nữa.

Về sau, Chấp Đình căn dặn chúng đệ tử không được hành động bộp chộp.
Nay, các đệ tử Doanh Châu hầu như đã quen với hành vi khiêu khích của Ảnh Vu, mặc dù vẫn còn tức giận nhưng không đến mức mất đi lý trí.


Chung quy, hành vi này của Ảnh Vu chẳng qua là muốn lôi kéo sự chú ý của thiếu sơn chủ.

Đối với loại nhân vật phản diện vừa hiểm ác vừa sống dai này, các đệ tử Doanh Châu không bao giờ muốn để thiếu sơn chủ nhà mình đi gặp hắn ta, có chuyện gì đều bẩm báo với Chấp Đình đại sư huynh.
"Ba thi thể này có lai lịch gì, đã tra ra chưa?" Chấp Đình kiểm tra ba thi thể trước mặt.
"Chỉ biết được hai người." Một nữ đệ tử đáp, "Người bên trái là đệ tử của Vũ Cương Thiên, có thể nhận ra từ thẻ bài đeo bên hông của y.

Người bên phải là tán tu Đông Nhiễm công tử, dạo trước y thường lang thang bên ngoài Doanh Châu tiên sơn, có ý đồ muốn gặp thiếu sơn chủ, cũng là một người theo đuổi thiếu sơn chủ.

Người ở giữa thì đệ tử không biết, trên người cũng không có vật dụng gì chứng minh thân phận."
Chấp Đình quan sát một lượt, phát hiện thi thể ở giữa này tu luyện pháp thuật tà môn, không phải chính đạo nên hẳn là tà tu.

Tuy Ảnh Vu cũng là tà tu nhưng giữa tà tu bọn họ chẳng hề chung sống hòa bình với nhau.

Sở dĩ Ảnh Vu giết tà tu không rõ tên tuổi này e rằng cũng giống như lúc trước, vì kẻ này cũng là một trong những người ái mộ sư phụ.
Tên Ảnh Vu đó năm lần bảy lượt vứt thi thể với thân phận khác nhau tới, nhưng có một điểm chung, đó là bọn họ đều ái mộ Liên Hề Vi.
"Đệ tử Vũ Cương Thiên bên trái này, phái người đưa di thể về Vũ Cương Thiên đi, giải thích rõ ràng đầu đuôi sự việc, mang theo một phần tế lễ nữa.

Thi thể ở giữa và bên phải thì mang đi an táng đi." Chấp Đình sắp xếp xong xuôi thì quay người rời đi.

Nhìn thấy một ít vết máu vương trên tảng đá, hắn nhẹ nhàng phất tay áo, vết máu biến mất ngay tức khắc.
Liên Hề Vi cứ nghĩ mình sẽ bị Lạc Dương đeo bám thêm mấy ngày, ai dè cả buổi trưa rồi chẳng thấy nàng ta tới tìm, nàng còn tưởng mình trốn giỏi quá, lúc gặp đồ đệ mới biết hóa ra hôm nay Lạc Dương nghe tin Ảnh Vu tới kiếm chuyện nên đuổi theo rồi.

Còn Cát Âm đương nhiên cũng sẽ đi theo sư muội, hai sư huynh muội họ luôn luôn đồng hành.
Ảnh Vu, tên này khó nhằn y như Lạc Dương, cũng là một tên khiến Liên Hề Vi rất đau đầu.

Tà tu lạm sát hại người, trong mắt Liên Hề Vi loại người này phải giết, nhưng nàng không gi3t ch3t được hắn, thật là khổ quá.

Nhưng mà, hai người này chạm trán nhau, kết quả sẽ ra sao đây?
Có Cát Âm đi theo, Liên Hề Vi không lo Lạc Dương sẽ gặp chuyện nên chuyến này chắc là không có kết quả gì rồi.

Chi bằng nhân đây, tận dụng thời gian yên tĩnh hiếm có này đi làm việc còn mãi vướng bận trong lòng thôi.

Liên Hề Vi quyết định xong, tra Hi Vi kiếm vào vỏ, bước đi, "Chấp Đình, vi sư xuống núi đây, nếu có chuyện gấp thì dùng Hệ Hồn Pháp tìm vi sư."
Chấp Đình tiễn nàng một đoạn, thấy thân hình nàng tan biến như cơn gió, hắn cụp mắt cung kính nói: "Cung tiễn sư phụ, mong sư phụ lên đường cẩn thận."
"Ừ." Tiếng còn đó mà người đã đi mất.
Chấp Đình dừng bước, đứng im giây lát, sau đó quay về Thanh Trúc Lý của mình.

Sư phụ của hắn luôn là như thế, dường như không bao giờ dừng lại vì bất cứ điều gì, nàng như một cơn gió, rồi sẽ rời đi, không biết ngày về, không biết nơi đi chốn ở, riêng người ở lại ngoài việc chờ đợi thì còn có thể làm gì chăng.
"Năm nay hoa quế lại nở rồi." Chấp Đình đứng dưới cây quế Ngân Luân, khe khẽ cảm thán.
Sau lưng hắn, không biết xuất hiện thêm một người từ bao giờ.

Nam tử trung niên hai bên tóc mai đã điểm bạc nói: "Chủ nhân, người đã nghĩ kỹ chưa?"
Chấp Đình không quay đầu, chỉ ngẩng lên nhìn chùm hoa quế trên cành, nói: "Nghiêm thúc, câu trả lời của ta vẫn không thay đổi, chuyện phục thù ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.

Khi nào nghĩ xong ta sẽ báo với ông.

Nếu không có chuyện gì, ông không cần thiết phải đến Doanh Châu."
Nghiêm Tương thở dài, ánh mắt chứa đựng âu lo, "Chủ nhân, thuộc hạ biết ngài niệm tình ân sư nhưng chớ quên rằng, cha ả Liên Úc cũng là một trong những hung thủ tham gia hủy diệt Bồng Lai chúng ta năm xưa! Ân phải báo nhưng thù cũng không thể quên!"
Chấp Đình: "Ta biết, Nghiêm thúc về Vô Nhai Động trước đi."
Nghiêm Tương không cách nào đoán được suy nghĩ từ biểu cảm và ngữ điệu của Chấp Đình, ông ta chỉ đành bất lực lui xuống.

Từ sau khi tìm được di mạch còn sót lại của nhánh chính Bồng Lai này, Nghiêm Tương và những di dân của Bồng Lai tiên sơn phong hắn làm chủ, nhưng người chủ nhân này luôn tỏ thái độ nhàn nhạt trước chuyện phục thù mà bọn họ nung nấu trong lòng.

Điều này khiến Nghiêm Tương rất lo lắng.
Hoa quế năm nay không biết sư phụ có kịp về ngắm hay không.

Khi cây hoa quế của Chấp Đình đã rơi rụng đầy sân viện, Liên Hề Vi không về mà người về là Lạc Dương và Cát Âm.
"Hề Vi mất tích ở nơi sâu cùng trong Ma vực rồi." Lạc Dương thương tích đầy mình, sắc mặt tiều tụy, không còn như dáng vẻ lúc trước của nàng ta.

Lạc Dương nói năng lộn xộn như gặp phải đả kích rất lớn, người trở nên điên điên khùng khùng, vừa khóc vừa cười nói: "Hề Vi chết rồi… A, không phải, nàng không thể chết được… Nhưng nàng bị thương rất rất nghiêm trọng, nàng chỉ còn một hơi thở cuối cùng thôi, nàng bị Vực Hãm Lạc nuốt mất rồi, ta không thể cứu nàng, nàng lại cứu ta một lần nữa… Sao nàng có thể rời xa ta, sao có thể…"
Cát Âm đánh ngất Lạc Dương, kể lại ngắn gọn sự việc.
"Khoảng thời gian trước, yêu ma ở Ma vực rục rịch muốn ngóc đầu dậy, chắc hẳn ngươi cũng biết chuyện này.

Liên Hề Vi giết rất nhiều yêu ma gần Ma vực, phát hiện sự tình nghiêm trọng nên vào Ma vực kiểm tra.

Lần này, hình như cô ấy phát hiện gì đó nên đi rất sâu vào trong.

Sư muội ở Âm Dương Nhai bói quẻ, đoán ra cô ấy có nguy hiểm, bọn ta bèn xuất phát đi trợ giúp.

Nhưng sự việc nghiêm trọng hơn những gì bọn ta nghĩ, Vực Hãm Lạc mở rộng vượt quá sức tưởng tượng của bọn ta, nơi đó còn có tiếng gió nhiếp hồn kỳ lạ có thể khiến thần trí người ta lẫn lộn.

Ba người bọn ta gặp phải yêu ma nuốt hồn trong vực, Hề Vi dùng Dao Quang kiếm trận đánh lui nó, đưa bọn ta ra ngoài nhưng cô ấy bị thương nặng, bị Vực Hãm Lạc nuốt mất rồi."
Vốn dĩ Cát Âm cho rằng nghe xong những lời này, người trước mặt sẽ hoảng loạn lo âu hoặc bi thương phẫn nộ, nhưng không.

Chấp Đình bình tĩnh nghe y nói hết, không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nói với y: "Thương thế của huynh cũng rất nghiêm trọng, mau quay về xử lý đi.

Chuyện của sư phụ cứ giao cho ta, ta sẽ đưa sư phụ bình an trở về, không cần lo."
Từ khi Liên Úc thượng tiên bế quan, thiếu sơn chủ Liên Hề Vi gần như trở thành trụ cột chống đỡ cao nhất ở Doanh Châu.

Bây giờ nàng rơi vào Ma vực, gặp nạn mất tích, chuyện lớn như vậy nếu để người khác biết thì cả Doanh Châu sẽ chao đảo.

Nhưng biểu hiện của Chấp Đình khiến mọi người cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng, thái độ điềm tĩnh quá mức đó khiến người ta yên lòng tin tưởng hắn.
Chấp Đình không chậm trễ, trước sự chứng kiến của Cát Âm, hắn ra liên tiếp mười mấy mệnh lệnh, đóng ấn của thiếu sơn chủ lên rồi cho linh điểu chuyển đi, thông báo Doanh Châu tiên sơn bố trí nhân thủ khắp nơi, phái một số đệ tử tạm thời tiếp cận Ma vực, triệu tập những người từng thăm dò Ma vực sẵn sàng đợi lệnh.

Cát Âm nhìn hắn sắp xếp mọi chuyện trên Doanh Châu đâu ra đó trong khoảng thời gian rất ngắn, sau đó liền chuẩn bị đến Ma vực, y không khỏi có cái nhìn khác về Chấp Đình.
Cát Âm không phải người nói nhiều, cũng ít khi tỏ ra hứng thú với ai, nhưng vào thời khắc này, nhìn Chấp Đình trầm tĩnh quá mức, y bèn hỏi: "Bọn ta ở trong Ma vực cùng sư phụ ngươi nhưng không bảo vệ được cô ấy, không thể cứu cô ấy ra, ngươi không muốn nói với bọn ta điều gì sao?"
Chấp Đình chỉ nhìn y một cái, nói: "Sư phụ không cần bảo vệ, bảo vệ người khác mới là lựa chọn của sư phụ.

Đó là niềm tự hào của người, ta không bao giờ bôi nhọ sự kiêu hãnh của người."
"Sự việc khẩn cấp, ta không nói nhiều nữa, cáo từ tại đây, bảo trọng." Chấp Đình niệm quyết, ngự kiếm bay đi.

Mặc dù ngữ điệu bình tĩnh nhưng vào lúc gấp gáp rời đi hắn vẫn để lộ cảm xúc chân thật nhất từ nội tâm.

Cát Âm chợt hiểu ra những lời mà người bạn tốt Liên Hề Vi nói lúc trước.

Nàng nói: "Trong tim chan chứa tình yêu, dù cho có là ma thì cũng là người.

Trong tim chứa đựng ác quỷ, cho dù có là người cũng như ma." Trong lòng có ác niệm nhưng nếu vẫn giữ được tình yêu trong sáng thánh thiện thì hắn sẽ không rơi vào bùn lầy, gieo rắc tai họa.
Chỉ cần hắn giữ được lòng mình.
Chấp Đình không nói chuyện sư phụ rơi vào vực thẳm ra ngoài, chỉ sắp xếp một loạt những việc cần chuẩn bị, sau đó vội vàng lên đường đến Ma vực.

Ở đó, một nhóm người đã chờ sẵn, trong số đó có những người là tán tu thường sinh sống gần Ma vực, có người là người quen của hắn khi đi rèn luyện năm đó.

Sau khi bên trong Ma vực có động tĩnh, tình hình hiện giờ e là chỉ có bọn họ biết rõ nhất.
Nói chuyện với bọn họ một lượt, Chấp Đình đã nắm được cơ bản tình hình Ma vực hiện tại, tình hình đúng thật rất nghiêm trọng.
Ma vực có đến hai vùng.

Phía ngoài Ma vực và sâu bên trong Ma vực.

Bên ngoài chỉ có vài yêu ma cấp thấp và tà tu tu ma sinh sống.

Còn sâu bên trong rốt cuộc có thứ gì thì đến nay vẫn còn là điều bí ẩn.

Nơi đáng sợ nhất trong Ma vực là Vực Hãm Lạc, cũng là nơi Liên Hề Vi mất tích.
"Đa tạ chư vị."
"Ngươi muốn vào đó thật ư? Ta nghe nói Vực Hãm Lạc đang mở rộng không rõ nguyên do, đã rộng đến bên ngoài Ma vực rồi.

Hiện tại đã có vài tà ma trốn chạy ra ngoài, bây giờ ngươi đi có khi không thể trở ra được nữa đó."
"Ta có lý do không thể không đi."
"Vậy ngươi cũng phải mang nhiều nhân thủ vào chứ? Nếu ngươi cần, huynh muội chúng ta bằng lòng đi cùng ngươi sống mái một phen."
Chấp Đình lắc đầu, "Tình hình bên trong còn chưa rõ, nhiều người trái lại sẽ càng phức tạp hơn.

Một mình ta vào là được.

Nếu ta bình an trở ra nhất định sẽ báo tiếng bình an với các vị.

Nếu ta không trở ra được, những chuyện sau đó cũng đã được sắp xếp ổn thỏa."
"Chư vị, bái biệt tại đây."
Lối vào Ma vực, cát vàng phủ kín vùng trời, bóng dáng Chấp Đình nhanh chóng biến mất sau biển cát.
- Hết chương 97 -.


Bình Luận (0)
Comment