Ở phía bên kia, Thẩm Thanh Ca, người mới lấy được năm mươi đồng tiền, đã hỏi mọi cách và cuối cùng cũng tìm thấy nhà ngang nơi Khương Tiểu Nha sống.
Những người có thể sống ở nhà ngang trong thời đại này có thể được coi là những gia đình khá giả.
Nhìn thấy một dì béo đang treo khăn trải giường, cô lễ phép hỏi: "Chào dì, cho cháu hỏi nhà Khương Tiểu Nha ở đâu vậy ạ? Cháu là cháu dâu của dì ấy."
“A, bên ngoài phơi một dây váy liền áo là nhà dì của cháu, nhà dì cháu điều kiện rất tốt, buổi trưa ăn thịt kho tàu đâu, dì ở dưới tầng một còn ngửi thấy." Dì béo chỉ vào chính giữa lầu hai.
Thẩm Thanh Ca trong lòng mắt trợn trắng, dì ta có thể mua nhiều váy liền áo như vậy, còn không biết xấu hổ đi vay tiền của Khương Lê!
Không biết xấu hổ!
“Cháu cảm ơn.”
“Cô gái, chồng của cháu đâu? Cháu đến đây làm gì?" Dì béo nhiều chuyện hỏi.
Thẩm Thanh Ca che mặt và bắt đầu thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, “Ô ô……”
Trước tiên, cô cần tìm một số người trợ giúp để chặn mọi đường ra!
Một nhóm người đang chăm sóc con cái, dì và bà lão đều vây quanh và an ủi cô.
“Làm sao vậy? Đừng khóc, có chuyện gì thì nói cho chúng tôi biết đi!"
Thẩm Thanh Ca nghẹn ngào nói: "Mẹ chồng tôi phải nhập viện và không có tiền điều trị, vì vậy tôi đến đây là để đòi tiền dì đã nợ mẹ chồng tôi. Tôi không có nói dối, mọi người xem nè, đây là giấy nợ."
Mấy chị dâu biết đọc chữ nhìn xem, "Này, trời ạ, 432 đồng tiền đâu!"
“Cô gái, tôi lập tức dẫn cô đi tìm dì của cô, cô yên tâm."
“Nợ người ta nhiều tiền như vậy, còn không biết xấu hổ ăn thịt kho tàu?”
Bảy tám người dẫn Thẩm Thanh Ca đến một cánh cửa ở giữa tầng hai.
Thẩm Thanh Ca gõ cửa.
Phanh ——
“Ai vậy?” Khương Tiểu Nha vừa mở cửa liền ngẩn người ra.
Tại sao một nhóm người chặn cửa nhà bà.
“Dì út, mẹ cháu đang nằm viện! Dì trả lại tiền cho mẹ cháu đi, giấy nợ cháu đã mang hết đến." Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng nói.
Khương Tiểu Nha đang định đóng cửa lại, thì dì béo người luôn chán ghét bà ta mở miệng nói: “Khương Tiểu Nha bà không trả tiền thì cũng phải để cho cháu gái của bà vào nhà uống miếng nước chứ. Đóng lại cửa là có ý gì?”
“Ai nói tôi không cho nó vào? Tại sao các người lại chặn cửa nhà tôi làm gì? Mau đi đi…..." Khương Tiểu Nha bị nhiều người bao vây, nên cảm thấy tràn đầy áp bức.
Bà ta vô thức làm theo lời dì béo, mở cửa cho người vào.
Sau khi Thẩm Thanh Ca bước vào nhà, Khương Tiểu Nha đóng sầm cửa lại.
Bà ta rót một ly nước đưa cho Thẩm Thanh Ca, nhẹ giọng nói: "Chị gái dì bị bệnh, dì khẳng định lo lắng hơn cháu. Nhưng dì còn có gia đình, còn phải sinh hoạt. Dì không thể đem xoong nồi chén bát bán đi để lấy tiền cứu chị ấy đúng không?"
“Dì út, dì đừng giả vờ với tôi nữa. Chú út đã nói với tôi về tình huống của gia đình dì rồi." Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói.
“Thẩm Thanh Ca! Tại sao cháu lại nói chuyện với gì kiểu đó? Thật không lễ phép! Đúng vậy, chúng tôi có tiền, nhưng vì thái độ của cháu, dì không thể đưa tiền cho cháu." Khương Tiểu Nha cắn ngược lại.
Thẩm Thanh Ca lấy từ trong túi ra một chiếc phong bao màu đỏ, "Chú út đã đưa tiền cho tôi! Chú ấy đã nói với mẹ cháu, chỉ cần trả lại tiền và để mẹ tôi làm phẫu thuật, mẹ tôi sẽ viết cho dì một lá thư giới thiệu. Dì cũng biết mẹ tôi da mặt mỏng, nếu không xảy ra chuyện gì, mẹ tôi sẽ không bắt dì trả lại tiền. "
Khương Tiểu Nha hai mắt lập tức sáng lên, những thứ khác có thể làm giả, nhưng này phong bao màu đỏ này không thể làm giả!
Bà ta đã tự mình mua chiếc phong bao màu đỏ này, các nếp gấp trên đó giống hệt nhau.
Dù cho Vương Nhị Cẩu có ngu ngốc đến đâu thì ông ta cũng không thể đưa phong bao màu đỏ cho Thẩm Thanh Ca.
“Thật hay giả?”
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói: "Dì út, dì tin hay không tuỳ dì. Dù sao nếu mẹ tôi xảy ra chuyện, sẽ không ai viết thư giới thiệu cho dì."
Không ai viết thư giới thiệu thì bà không được làm!
Bà căn bản là không có văn hóa.
Khương Lê không giúp bà đi cửa sau, nà có làm cái gì đi nữa cũng không thể bước qua cửa trường học.
“Được.” Khương Tiểu Nha bò xuống gầm giường, cầm lấy 382 đồng tiền, “Cháu đã lấy 50 đồng tiền rồi, dì lại đưa cho cháu nhiêu đây là đủ rồi.”
Bà ta đưa tiền ra một giây, sau đó liền hối hận nói: "Cháu……”
“Dì yên tâm đi, sau khi mẹ tôi khỏi bệnh, tôi và Bạc Đình cũng sẽ không muốn để mẹ đi làm nữa.” Thẩm Thanh Ca ngoắc tay về phía bà ta.
Khương Tiểu Nha lúc này thở phào nhẹ nhõm, đau đớn đưa tiền cho cô.