“Được rồi! Mọi người đều đã nhìn thấy đấy. Là do cô ta không vào, tôi đóng cửa lại đây." Khương Tiểu Nha đóng sầm cửa lại.
Bà ta nghĩ rằng, bọn họ cũng chỉ đến đây mấy lần thôi.
La hét một hồi, mệt mỏi liền bỏ đi.
Sắc mặt chả Bạc Đình tối sầm lại, trong mắt lửa giận thiêu đốt: "Bà ta đang tìm cái chết à?"
“Anh Đình, anh đừng tức giận.” Thẩm Thanh Ca kéo tay anh.
Vẻ tức giận trên khuôn mặt anh đột nhiên biến mất vài phần.
Đúng lúc mọi người cho rằng không còn gì để xem nữa và chuẩn bị đóng cửa lại thì Thẩm Thanh Ca lại ra tay: “Dì nhỏ, dì không trả tiền, cũng không cho Ni Ni đi học là có ý gì? Dì có phải hay không chuẩn bị gả Ni Ni cho cái người làm việc ở lò nấu rượu đúng không?"
“Này! Cái người làm ở lò nấu rượu là ai? Tiểu Triệu à?" Trong mắt dì mập lóe lên, tò mò hỏi thăm.
Mỗi gia đình đều bắt đầu thảo luận.
“Không phải Tiểu Triệu! Tiểu Triệu mới mười tám tuổi! Là Tiểu Lý!"
“Trời ạ, Ni Ni mới mười lăm tuổi, mẹ của con bé đã muốn đem con bé gả đi? Như vậy là phạm pháp đúng không?”
Đột nhiên, một gia đình sống ở phía cuối hàng lang mở cửa.
Một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc quần áo lao động đi tới gõ cửa nhà Khương Tiểu Nha: "Tôi chỉ là nói đùa một chút thôi! Khương Tiểu Nha, nếu cô còn dám nói bậy, tôi sẽ báo cáo với chủ nhiệm!"
Sau khi chàng trai trẻ tuổi rời đi, Khương Tiểu Nha mới dám mở cửa: "A! Anh không muốn cưới, chúng tôi cũng chưa có gả người cho anh! Thật là nằm mơ giữa ban ngày!"
Thẩm Thanh Ca khoanh tay nói: "Dì nhỏ, rốt cuộc dì có trả tiền cho tôi không? Nếu dì không trả lại tiền cho tôi, tôi sẽ đến nhà xưởng của dì nói!"
“Trả trả trả!" Khương Tiểu Nha quay người lấy ra một xấp tiền đưa cho Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca đếm số tiền hai lần trước khi bỏ vào túi, "Khương Tiểu Nha, dì trả lại tiền cho tôi sớm hơn không phải sẽ tốt hơn sao? Bức tôi nói ra những lời đó làm gì."
“Cô..." Khương Tiểu Nha tức giận hận không thể nôn ra ba ký máu.
Vương Ni Ni nhìn Thẩm Thanh Ca với vẻ mặt sùng bái.
Chị dâu thật là lợi hại!
Ngay cả mẹ của cô ấy cũng có thể xử lý được.
“Ni Ni, đi thôi, chúng ta đến nhà dì cả của em ăn đồ ăn ngon." Thẩm Thanh Ca hất cằm nhẹ với Vương Ni Ni.
Vương Ni Ni đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Khương Tiểu Nha hét lên: "Vương Ni Ni, mày mau cút đi! Nếu đi rồi thì đừng quay lại nữa! Vừa lúc, tao đỡ tốn cơm nuôi!"
Thẩm Thanh Ca vỗ vai Vương Ni Ni động viên: "Em muốn tới thì tới, đừng sợ."
“Hừ! Ai có sữa thì đó là mẹ của mày, mày đi theo bọn bọn họ, tao coi như chưa từng sinh ra mày! Mày không cần phải quay về!"
“Con sẽ trở về! Giáo viên của chúng con đã nói rằng cha mẹ không thể bỏ rơi con mình, nếu không sẽ là phạm pháp!" Vương Ni Ni dũng cảm nói.
“Mày còn dám cãi lại tao!"
Vương Ni Ni nói: "Những gì con nói đều là sự thật! Nếu mẹ không cho con vào, con sẽ đi tìm cảnh sát!"
Điều này khiến cho Thẩm Thanh Ca hơi ngạc nhiên, Vương Ni Ni vẫn có thể cứu được…..
“Hừ!” Khương Tiểu Nha đóng sầm cửa lại.
Trở lại nhà Khương Lê, Thẩm Thanh Ca đi nấu cơm, cô nhờ Bạc Đình đến nhà A Long mang tôm hùm đất lại đây để cùng nhau ăn.
Vương Ni Ni đã đến giúp đỡ Thẩm Thanh Ca nấu cơm.
“Chị dâu, chị yên tâm, em sẽ không bao giờ để mẹ khống chế được em nữa! Tối nay em trở về, em chỉ giặt quần áo của mình thôi! Em trai của em cũng đã mười ba tuổi rồi, tại sao em phải giặt quần áo cho nó chứ?”
“Ni Ni, mấy ngày nay em đừng trở về đó nữa. Phải để cho cha mẹ em cầu xin em trở về, em hiểu không?"
“Được! Em nghe lời chị dâu!"
Trong bữa ăn, Thẩm Thanh Ca nói ra ý định muốn cho Vương Ni Ni ở lại.
A Long cau mày, "Chị dâu, dù sao chị cũng không phải là cha mẹ của Ni Ni. Làm như vậy không ổn lắm đi?"
“Cha mẹ Ni Ni trọng nam khinh nữ, coi em ấy như công cụ kiếm tiền cho em trai mình, em ấy cần thiết phải lập uy. Nếu không phải bị cảnh sát biết chuyện thì bọn họ đã gả Ni Ni đi để đổi lấy một khoản tiền lễ hỏi." Thẩm Thanh Ca giải thích.
A Long không khỏi đồng cảm: “Bọn họ có phải là người không vậy, em ấy cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi thôi.”
Khương Lê cũng nói: "Ni Ni, ngày nghỉ cháu hãy đến đây ở với dì! Khi nào bọn họ hứa sẽ đối xử tốt với cháu, dì mới cho bọn họ đến đón cháu."
“Nhỡ đâu bọn họ… không đến đón cháu thì sao?” Vương Ni Ni cúi đầu, cảm thấy mũi hơi chua xót.
Bạc Đình và A Long hơi bối rối.
Thẩm Thanh Ca vỗ vai cô ấy: “Vậy thì ở đây đi, cái loại cha mẹ vứt bỏ con cái không có cũng chả sao.”