Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một ( Dịch Full )

Chương 279

Chương 279 -
Chương 279 -

“Anh Đình, anh thật tốt.” Cô không nhịn được mà lao vào trong lòng ngực của Bạc Đình.

Bạc Đình thở phào nhẹ nhõm, ôm cô, nghiêm túc hỏi: “Em không mang thai?”

“Ừ! Hôm nay em tới tháng rồi." Cô thành thật trả lời.

Khóe miệng anh nhếch lên: “Vậy thì tốt.”

Có ý gì?

Cô không có thai, anh không thất vọng cũng không sao, hiện tại anh lại còn tươi cười!

“Anh là cái đồ vô lương tâm! Ngủ với em rồi còn muốn không chịu trách nhiệm!" Cô cười nhéo nhéo mặt anh.

Bạc Đình hơi kinh ngạc khi cô nói như vậy, anh ôm bụng cô giải thích: "Bây giờ không phải lúc sinh con, anh sợ em sẽ trách anh cả đời."

“Tôi ngang ngược, vô lý đến vậy sao? Cũng có phải anh cố ý đâu." Thẩm Thanh Ca lẩm bẩm.

Lần nào anh cũng dùng biện pháp an toàn, nếu cô thật sự có thai thì sao có thể trách anh được?

Bạc Đình suy nghĩ một chút, dường như anh đã nghe người ta nói... Buộc ga rô có thể tạm thời vô sinh.

Hay là anh đi làm phẫu thuật.

Cuối tuần nhanh chóng đến, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình vào thành thăm Khương Lê.

Hai người vừa bước vào nhà, Khương Lê đã nhiệt tình kéo Thẩm Thanh Ca ngồi xuống.

“Thanh Ca, con đang mang thai không nên quá mệt mỏi. Con mau ngồi xuống đi."

Thẩm Thanh Ca:??

Đỗ Kỳ Kỳ có cái miệng rộng, thật là lợi hại! Đều đến đây báo tin cho mẹ.

“Mẹ……”

Bạc Đình vừa định giải thích thì Khương Lê liền cắt ngang: “Bạc Đình, không phải con nói Thanh Ca muốn học đại học sao? Sao con có thể làm cho Thanh Ca có thai? Nếu thật sự trì hoãn Thanh Ca, con liền hại cả đời con bé.”

“Con không……”

“Con không cái gì mà không? Con không thể cẩn thận hơn sao? Thanh Ca, con yên tâm đi, sau khi con sinh con mẹ sẽ chăm sóc giúp con, con chỉ việc đi học." Khương Lê nhìn Thẩm Thanh Ca với ánh mắt áy náy.

Thẩm Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự đã lo lắng quá nhiều rồi.

Cô còn tưởng rằng Khương Lê sẽ rất mừng rỡ, nếu cuối cùng biết được cô không có thai sẽ rất tiếc nuối, thậm chí sẽ trách móc cô.

“Mẹ, thật ra con không có thai! Là Đỗ Kỳ Kỳ nói bậy." Thẩm Thanh Ca giải thích.

Khương Lê thở phào nhẹ nhõm, "Mẹ chỉ nói vậy thôi, hai đứa còn trẻ, sau này không lo sẽ không sinh được con, sao lại hồ đồ như vậy? Hai đứa tại sao lại chọn vào thời điểm quan trọng như vậy."

Bạc Đình không nói nên lời.

“Anh Đình.” Cô nắm tay Bạc Đình, an ủi anh.

“Sao tay em lạnh thế?” Bạc Đình rót một cốc nước ấm đưa cho cô.

Nhìn thấy đôi bạn trẻ tình cảm như vậy, Khương Lê cũng vui vẻ, bà ấy cười tươi đến nỗi khóe mắt nhếch lên.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Dùng ngón tay út cũng có thể đoán được người đến là ai.

Khương Lê nháy mắt với Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca, sau đó miễn cưỡng bước ra cửa và mở cửa ra.

“Chị, chị cứu em đi. Nhị Cẩu bị đuổi ra khỏi nhà xưởng rồi, nhà cũng bị lấy lại, chúng em không có nơi nào để ở! Chị giúp đỡ gia đình em đi!" Khương Tiểu Nha quỳ xuống và khóc lóc thảm thiết.

Hiện tại, Khương Lê đang sống trong một ngôi nhà nhỏ được nhà trường phân cho.

Nó chỉ là một căn hộ hai phòng ngủ đơn giản, không đủ chỗ cho gia đình bốn người của bọn họ.

“Nhưng nhà của chị không đủ phòng.” Khương Lê đỡ bà ta dậy.

Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cũng không đồng ý.

Sức khỏe của Khương Lê không tốt, việc sống chung với cái gia đình này có thể khiến bà ấy tức giận mà sinh bệnh.

“Chị, chị là người thân duy nhất của em! Chị nhẫn tâm để em sống ở ngoài đường sao?" Khương Tiểu Nha bắt đầu khóc.

Khương Lê nhìn Thẩm Thanh Ca rồi nhìn Khương Tiểu Nha, bà ấy không khỏi bối rối.

Cháu trai của bà, Vương Dũng chỉ mới mười tuổi, bà thực sự không đành lòng nhìn thấy nó sống ở ngoài đường!

Bạc Đình thì thầm vào tai Thẩm Thanh Ca: “Cho bọnhọ một ít tiền, rồi đuổi bọn họ đi.”

“Bọn họ sẽ không bỏ cuộc." Thẩm Thanh Ca nói.

Cô bước tới đỡ Khương Lê: “Mẹ, mẹ đang dưỡng bệnh, không chịu được ồn ào, thuê nhà một tháng chỉ tốn ba đồng tiền, đừng nói là một tháng, có khi nửa tháng chú ấy đã kiếm được việc làm rồi, mẹ yên tâm đi!"

“Thanh Ca, tại sao cô lại chen ngang khi người lớn đang nói chuyện?" Khương Tiểu Nha lập tức tức giận nói.

Bình Luận (0)
Comment