Ngày hôm sau.
Lúc Thẩm Thanh Ca tỉnh lại, Bạc Đình đã không ở bên cạnh.
Cô rửa mặt xong, mặc vào áo khoác lông liền đi đến nhà chính.
Cháo trắng, dưa cải đều để ở trên bàn.
Cô không biết Bạc Đình đang ở đâu, liền thấy A Long đem một chiếc xe đạp mới tinh mang từ cửa đi vào.
Bạc Đình ở phía sau, thấy cô anh liền cười, “Em dậy rồi.”
“Trong nhà không phải đã có xe đạp rồi sao?” Cô dụi mắt nói.
“Đây là xe cho nữ, chạy dễ dàng hơn.” Bạc Đình giải thích.
Thẩm Thanh Ca nhìn một vòng vòng quanh xe đạp, vẫn là rất tiếc tiền.
Chiếc xe đạp này vẫn là nhãn hiệu Phượng Hoàng, nó có giá 150 đồng tiền đâu.
Cô liếc nhìn anh một cái, “Anh lại lãng phí tiền.”
“Chị dâu, sinh nhật là phải tiêu tiền!” A Long cười nói.
Lúc này cô mới kịp phản ứng, Bạc Đình đang tổ chức sinh nhật cho cô.
Cảm giác chua xót cùng cảm giác hạnh phúc làm trong lòng cô rất phức tạp…… Đời này, đời trước cô cũng chưa từng được tổ chức sinh nhật.
Cho đến khi gặp Bạc Đình.
Đời trước liền tính tìm được cha mẹ ruột, cô cũng chưa từng tổ chức sinh nhật.
Ánh mắt của cha mẹ ruột vĩnh viễn đặt ở trên người em trai, tìm cô chính là muốn coi cô như là kho cốt tủy.
Cô ngạc nhiên nhìn Bạc Đình, “Anh tự chuẩn bị sinh nhật cho em sao? Cảm ơn anh Đình!”
“Giữa trưa anh làm đồ ăn ngon cho em. Mọi người phải đến đúng giờ đấy!” Nửa câu đầu anh nói với giọng điệu dịu dàng, nửa câu sau thì lại âm trầm.
Khoé mắt A Long giật giật, “A, chị dâu sinh nhật vui vẻ. Em, giữa trưa em có việc……”
“Việc gì?” Bạc Đình hỏi.
“Em, vợ của em muốn sinh.”
“Cậu cưới vợ lúc nào?”
“Ngày hôm qua!” A Long cất bước liền chạy.
Bạc Đình: “……”
Thẩm Thanh Ca phụt cười ra tiếng, “Anh Đình, bọn họ bị khoai tây nhỏ lần trước của anh làm dọa ra bóng ma.”
“Đầu lưỡi của bọn họ có vấn đề.” Bạc Đình khó chịu nói.
Anh lôi kéo Thẩm Thanh Ca đi phòng ngủ, từ đáy rương đưa một cái váy được ủi gọn gàng ra.
Cái váy này kiểu dáng thiết kế thực thời thượng, váy dài chiffon hoa màu đen, thiết kế thắt eo, không giống như ở thời đại này.
Cô cầm váy ở trước gương ướm thử lên người, “Thật là đẹp.”
“Lần trước anh ra ngoài làm ăn mua, chiếc váy này được vận chuyển từ Cảng Thành tới.” Bạc Đình giải thích.
Tuy rằng anh không có thẩm mỹ, chỉ dựa vào lần trước Thanh Ca làm một chiếc váy đen chấm bi anh liền biết cô thích kiểu dáng này.
“Anh Đình, ánh mắt của anh thật tốt.” Cô yêu thích không buông tay.
Cô cùng Bạc Đình cùng đi ăn sáng, trong lòng không khỏi nghĩ đến chuyện sinh nhật ở đời trước.
Bạc Đình mua cho cô một sợi dây chuyền lớn bằng vàng thật to …… Cô nhìn thấy dây chuyền vàng lấp lánh, đều bị hù doạ, còn tưởng rằng Bạc Đình muốn bao dưỡng cô.
Anh đặc biệt bị ám ảnh với dây chuyền vàng cỡ lớn!
Hai đời đều yêu thích tặng đồ vật này.
“Em nghĩ cái gì vậy?” Bạc Đình thấy cô chậm chạp không ăn, không thể không hỏi.
Cô giảo hoạt nói: “Suy nghĩ tại sao anh không đưa cho em một sợi dây chuyền vàng.”
“Tại em không thích.”
Anh nhớ tới vẻ mặt không được tự nhiên của cô khi nhận được dây chuyền vàng liền bất đắc dĩ.
Những cô gái như cô quả nhiên không hiểu được giá trị của vàng, chỉ thích váy nhỏ.
Giữa trưa, Bạc Đình chỉ làm ba món ăn một món canh.
Không thể tưởng tượng được, tất cả những gì anh làm đều là món ngon.
Thịt kho tàu, bún thịt, cá chua ngọt linh tinh.
“Anh Đình, anh học khi nào vậy?” Thẩm Thanh Ca không thể chờ đợi cầm đũa nếm thử.
Hương vị tạm được.
Bạc Đình hơi giơ khóe miệng lên, cười như không cười nói, “Trước kia anh nhìn mẹ làm qua, sau đó lại đi hỏi dì Quan.”
“Vậy anh còn rất có thiên phú nấu ăn đấy.” Ánh mắt của cô nhìn anh đầy ngưỡng mộ mà không hề hay biết.
Không hổ là nhà giàu số một ở thành phố Thượng Hải trong tương lai, học cái gì cũng nhanh.
Bị cô gái nhỏ nhìn như vậy, trong lòng Bạc Đình rất là vui sướng, “Anh còn kêu Hoàng Tam đi mua bánh kem.”
Lúc này đồ vật thiếu, rất nhiều người đều ăn không đủ no, càng đừng nói mua được bánh kem.