Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một ( Dịch Full )

Chương 349

Chương 349 -
Chương 349 -

“Chiếc đồng hồ hỏng này làm gì mà lại đắt như vậy? Cửa hàng rách nát này của mấy người còn dám chém giá với tôi?” Trịnh Nga thẹn quá hoá giận nói.

Chủ cửa hàng lấy ra một tờ hóa đơn từ trong ngăn kéo ra, “Đây là hóa đơn từ Cảng Thành, giấy trắng mực đen rõ ràng, chúng tôi không có chém giá bà.”

Trịnh Nga nhìn thấy hóa đơn, mặt trên còn có ký tên, ngay ngắn rõ ràng, quả thực không giống giả.

Bà ta nắm chặt túi tiền, gỡ đồng hồ từ trên cổ tay xuống, “Tôi không muốn mua nữa……”

“Nếu tôi nhớ không lầm, trước đó tôi đã nói với bà, sau khi đeo thử nhất định phải mua! Trên tay của bà có mùi son phấn nồng nặc, đã làm bẩn đồng hồ.” Chủ cửa hàng ngay lập tức không hề khách khí nói.

Nhìn vẻ mặt hung dữ của chủ cửa hàng, nhìn sang thấy vẻ mặt giễu cợt của Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca, bà ta không thể chịu nổi mất mặt như vậy!

Trịnh Nga méo miệng, “Tôi cũng không phải là mua không nổi, chỉ là trên người tôi không mang nhiều tiền như vậy! Tôi phải đi ngân hàng lấy ra.”

Chủ cửa hàng liếc mắt ra hiệu với nhân viên trước mặt, “Ra chợ đen rẽ bên trái là tới ngân hàng! Nhìn bà chưa quen đường ở đây, tôi để cho nhân viên của tôi đi theo bà.”

“Hừ! Tôi còn có thể chạy đi sao? Còn sai người theo dõi tôi! Chiếc đồng hồ hỏng này, làm bằng vàng sao? Có thể ăn sao?” Trịnh Nga không vừa lòng kêu la, rõ ràng không phóng khoáng.

Rõ ràng là phu nhân nhà giàu, nhưng cho người khác một cảm giác chợ búa của nhà giàu mới nổi.

Cùng khí chất cao quý toả ra từ trên người Khương Lê hoàn toàn không giống nhau!

So sánh với nhau, ngược lại là Bạc Đình không nói một lời lại lộ ra vẻ cao quý không thể tả được.

Cho dù Trịnh Nga tiếc tiền, nhưng bị người đàn áp, bà ta cũng không thể không lấy ra sổ tiết kiệm.

Qua vài phút, Trịnh Nga cầm một tấm séc trở về.

Nhìn thấy Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca còn ở đây, bà ta kiêu ngạo cười nói: “Ai nha, Bạc Đình, sao mấy đứa còn ở đây vậy? Không phải là không có tiền mua đồng hồ bị giữ lại ở chỗ này đi?”

“Bà tự quản chính mình cho tốt đi.” Ánh mắt của Bạc Đình loé ra tia mỉa mai.

Trịnh Nga bị nghẹn, cũng không dám tranh luận.

Bà ta đành phải hèn nhát xoay người, đau lòng đem tấm séc ném ở trước mặt chủ cửa hàng, “Đây!”

Chủ cửa hàng cầm lấy tấm séc nhìn thoáng qua, “Ngượng ngùng, số tiền quá lớn, chúng tôi cũng không thể thu! Bà phải đưa cho ông chủ của chúng tôi.”

“Ông chủ của các người là ai? Tôi lại không quen biết! Đừng được đằng chân lân đằng đầu với tôi!” Trịnh Nga ôm cánh tay phàn nàn nói.

“Ông chủ của chúng tôi đang ở phía sau bà.”

Vừa dứt lời, miệng của Trịnh Nga há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Cư nhiên là Bạc Đình.

“Là con?” Bà ta không thể tin được.

Không phải nói Bạc Đình là lưu manh không học vấn không nghề nghiệp sao?

Thế mà cậu ta lại là ông chủ của chợ đen?

Trịnh Nga đau lòng đem tấm séc đưa cho Bạc Đình, “Đây.”

Bạc Đình liếc mắt, lập tức đem tấm séc đưa cho Thẩm Thanh Ca.

“Coi như anh biết điều.” Cô cao hứng nhận lấy.

Cô vẫn là lần đầu tiên thấy tấm séc.

Trịnh Nga cảm giác chính mình cực kỳ giống vai hề đang nhảy nhót, thế mà lại bị hai người bọn họ chơi xoay quanh!

Bà ta cầm đồng hồ, tức điên người đi ra cửa hàng.

Bạc Đình rũ mắt xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay của Thẩm Thanh Ca, cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Đừng nói, ánh mắt của Thanh Ca thật là tốt!

Chiếc đồng hồ này làm cho tay cô càng trắng hơn.

“Chúng ta đi thôi.” Bạc Đình ôm cô rời đi.

Cô giơ tay lên, hài lòng ngắm nghía đồng hồ mới của chính mình, trong ánh mắt đều là ngôi sao nhỏ, “Anh Đình, hoá ra đồ anh bán chính là hàng đắt tiền a.”

Ở thời kỳ này có phương pháp bán hàng đắt tiền đúng là kiếm được rất nhiều tiền.

Bình thường không khai trương, khai trương liền ăn ba năm!

“Hàng đắt tiền gì? Anh chỉ bán lung tung thôi.”

Cô mới không tin, Bạc Đình là người có đầu óc kinh doanh như vậy, sao có thể bán lung tung?

Khẳng định có kế hoạch và mục đích của chính mình.

Tới đầu hẻm chợ đen, Bạc Đình tìm được xe đạp ở bên tường chuẩn bị đưa cô trở về.

“Mẹ! Mẹ bị gì vậy! Chỉ một chiếc đồng hồ mà mẹ tiêu hai ngàn? Khụ khụ……”

Bình Luận (0)
Comment